Cánh tay của Đàm Mặc vốn đang treo ở trước mặt Lạc Khinh Vân, bây giờ lại giơ lên quấn quanh cổ anh.
“Em cảm thấy em rất may mắn.”
“Sao lại nói thế?” Lạc Khinh Vân hỏi.
“Bạn bè, thân nhân, chiến hữu bên cạnh em đều tận hết sức lực bảo vệ em. Còn có người che đằng trước em, trải qua trắc trở còn muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra trước mặt em.” Đàm Mặc trả lời.
“Em là chỉ Đội trưởng Chu?”
“Ừm…… cậu ấy vì em mà xông lên trước bất kỳ nhiệm vụ nguy hiểm nào. Rõ ràng cậu ấy nhìn đồng đội của mình lần lượt biến mất nhưng lại không thể làm gì được, thậm chí đến cuối cùng cậu ấy thậm chí còn phải tự tay giết chết đồng đội của mình. Sau khi trở về lại chỉ có thể… một mình ở trong phòng cách ly, bị thời gian hành hạ… không có ai an ủi, không có hơi ấm, một mình nhớ lại rồi hối hận. Cuối cùng khi cậu ấy nhìn thấy em lại còn phải cười với em.”
Lạc Khinh Vân mỉm cười nhẹ nhàng và đẩy người trên lưng anh lên trên.
“Ai cũng sẽ trải qua suy sụp và đau khổ. Anh không muốn nói cho em biết đạo lý lớn lao nào, nhưng anh muốn nói rằng tất cả những nụ cười của Chu Tự Bạch trước mặt em đều là thật sự, bởi vì thứ đã chống đỡ cậu ấy thoát ra khỏi thất bại và nỗi đau mất đi đồng đội của mình, không phải là vì có thể gặp lại em khi quay về sao?
Đàm Mặc dùng sức vùi vào cổ Lạc Khinh Vân.
“Em rất nhẹ phải không? Anh bế em chẳng tốn sức gì cả.”
“Anh cõng em rất nhẹ.”
“Chắc vì hôm nay em không ăn được món lẩu cay.”
“……đêm nay anh còn muốn cùng em……”
“Này! Anh có nhân tính không hả! Tiểu Bạch vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, em vừa dùng hết năng lượng Kepler, anh thế mà còn có yêu cầu vô lý thế này!”
Lạc Khinh Vân quay mặt qua, vẻ mặt “Suy nghĩ của em rất đen tối”.
“Anh nói này Đội phó Đàm, em đang suy nghĩ vớ vẩn lung tung gì thế? Anh nói đêm nay muốn mở tiệc với em.”
“A? Mở tiệc ở căn tin thành phố Bắc Thần sao? Này cũng quá…… không tôn trọng?”
“Ai nói ăn căn tin chứ? Nếu em muốn tiệc có âm nhạc có champagne, cơ sở hạ tầng ở thành phố Bắc Thần không hỏng hóc thì có nhiều khách sạn cao cấp như vậy, chỉ cần dùng sân thượng có hồ bơi là được. “
Lạc Khinh Vân vừa nói điều này, Đàm Mặc đột nhiên trở nên tràn đầy năng lượng.
“Tiệc bể bơi?”
Ai, nếu có thể thấy Lạc Khinh Vân mặc quần bơi cũng không tồi a.
Còn có cảnh phù dung xuất thủy nữa, nếu Lạc Khinh Vân vén mái tóc ướt ra sau, nhìn cậu đứng trên bờ từ trong nước, chậc chậc chậc.
“Anh có thể đoán được hình ảnh dầu mỡ trong đầu em. Xin hãy dừng nó lại.” Lạc Khinh Vân lại nâng Đàm Mặc lên.
“Hình ảnh trong đầu em là anh. Ý anh là thừa nhận mình béo à?”
“Anh có nên cảm kích trời cao, ít nhất thứ em nghĩ chính là anh không.” Lạc Khinh Vân cúi đầu bất đắc dĩ thở dài.
“Ai dô, anh nói thế thì em lại muốn mở tiệc! Anh muốn làm thế nào? Bữa tiệc lần trước em tham dự là hoan ngênh anh điều từ Bắc Thần tới Ngân Loan đó.”
Đàm Mặc cao hứng, hai cái đùi còn lung lay.
Lạc Khinh Vân giả vờ muốn ném cậu xuống đất, Đàm Mặc theo bản năng ôm chặt cổ Lạc Khinh Vân hơn, ai ngờ Lạc Khinh Vân vững vàng cõng cậu lên lại.
“Em nói xem em chỉ có tưởng tượng đến ăn cùng chơi, sao như đứa nhỏ thể.”
“Gần đây quá vất vả, phải có chút chuyện vui vẻ chứ?”
“Chuyện vui vẻ? Chuyện vui vẻ của em còn không phải là tặng hoa giấy cho anh trong bữa tiệc sao? Hoa tươi xứng mỹ nhân, hoa giấy xứng……”
Lạc Khinh Vân còn chưa nói xong, Đàm Mặc bỗng nhiên dùng tay che kín miệng anh.
“Phi phi phi! Đồng ngôn vô kỵ, gió to thổi đi!”
Đàm Mặc nghĩ thầm sao người này lại chẳng chú ý gì thế? Mấy lời này có thể tùy tiện nói bậy sao?
Lạc Khinh Vân cười cười, nhẹ nhàng nói: “Vậy đi thôi, anh dẫn em đi tiệc.”
“Không phải chứ? Thật là có tiệc? Chỗ nào? Có phải anh đã sớm chuẩn bị xong rồi không? Nếu không phải Chu Tự Bạch xảy ra chuyện thì đêm nay chúng ta có phải đang vui vẻ không?”
“Tùy vào định nghĩa của em về ‘ vui vẻ ’.”
Vừa dứt lời, Lạc Khinh Vân đột nhiên chạy như điên không báo trước.
Theo bước chân của anh, Đàm Mặc cũng lắc lư, khi chạy hết tốc lực tốc độ của anh nhanh hơn nhiều so với người thường, gió thổi vào mặt, Lạc Khinh Vân mới mấy bước liền nhảy lên cột đèn đường, cảm giác thăng bằng của anh làm Đàm Mặc kinh ngạc, sau đó lại nhẹ nhàng nhảy lên, Đàm Mặc sợ đến mức tưởng bọn họ sẽ ngã xuống, nhưng ai ngờ Lạc Khinh Vân đã đáp xuống nóc xe, “Đùng–“, hòa cùng nhịp tim của Đàm Mặc làm một.
Tiếng cười khúc khích của Lạc Khinh Vân truyền vào tai Đàm Mặc, “Em sợ gì? Cảm thấy anh sẽ ngã xuống sao?”
Đàm Mặc lúc này mới ý thức được, đối với Lạc Khinh Vân mà nói cân nặng của cậu không đáng kể chút nào, anh chính là tuyển thủ có thể nâng cả một Trùng Rêu nặng bằng tháp nước. Hơn nữa trong rất nhiều nhiệm vụ, Lạc Khinh Vân chắc hẳn đã hơn một lần chạy vòng quanh thế giới Kepler mang theo những thiết bị nặng hơn Đàm Mặc.
Ánh sáng của tòa Hôi Tháp càng lúc càng rõ, Đàm Mặc thở dài: “Xem ra bữa tiệc của anh, tương đối khẩu vị nặng.”
Lạc Khinh Vân buông ra một tay, ấn đầu Đàm Mặc ra sau.
“Xuống dưới đi.”
“Em còn muốn chơi trên lưng anh thêm một lúc nữa.” Đàm Mặc xuống khỏi lưng Lạc Khinh Vân.
“Đội phó Đàm, đủ rồi thì thôi.” Lạc Khinh Vân nghiêng mặt, đút túi đi vào đại sảnh Hôi Tháp thành phố Bắc Thần, “Trên đời này chỉ có một người có thể được anh cõng chơi trên lưng.”
“Ai vậy.” Đàm Mặc cười đi theo sau anh, trong lòng dâng lên một cảm giác hưng phấn không thể giải thích được.
“Con trai anh.”
Đàm Mặc thiếu chút nữa tự sặc.
“Tìm chết à!” Đàm Mặc dùng đầu gối đánh vào lưng Lạc Khinh Vân.
Cứ như tên này có mắt sau gáy, dễ dàng tóm lấy chân Đàm Mặc. Khả năng dẻo dai của Đàm Mặc quả thực không bằng Lạc Khinh Vân, nhưng thắng ở xuất kỳ bất ý, cậu lợi dụng quán tính bị Lạc Khinh Vân kéo đi và đánh thẳng vào thắt lưng của anh, buộc Lạc Khinh Vân phải thả cậu ra.
Lúc này, có một đội nhân viên tiền tuyến đi ngang qua, hiển nhiên là đang làm nhiệm vụ gì đó. Đàm Mặc cũng phát hiện ra mặc dù đã đến giờ tan sở nhưng vẫn có người túc trực ở quầy tiếp tân của Hôi Tháp thành phố Bắc Thần. Các tầng trong thang máy cũng thay đổi liên tục, chứng tỏ vẫn có người phải tăng ca.
Đây là trạng thái chuẩn bị chiến tranh.
“Là có sinh vật cơ hoá lại đột kích sao?” Đàm Mặc phóng thích năng lượng Kepler, không hề cảm giác được uy hiếp.
Cậu chỉ có thể đi theo Lạc Khinh Vân vào thang máy, khi cửa thang máy mở ra thì thấy phó đội trưởng của Trần Cửu đang đợi bọn họ ở cửa, trực tiếp kéo hai bộ chiến phục đi tới.
Lạc Khinh Vân và Đàm Mặc giơ tay bắt lấy.
Đối phương nói: “Đội trưởng Lạc, Đội phó Đàm, thời gian của chúng ta có hạn, không có thời gian đi đến kho thiết bị lựa chọn cẩn thận, còn có ba phút để cất cánh.”
Đàm Mặc nhận ra quả nhiên có nhiệm vụ, thời gian hữu hạn, chỉ có thể trên đường nghe cái tên Lạc Khinh Vân cố làm ra vẻ cao siêu nói rốt cuộc sao lại thế này.
Cậu không nói hai lời xốc quần áo lên, mặc đồng phục chiến đấu vào người rồi lập tức lao tới bệ cất cánh.
Tầng cao nhất đã lục tục có phi hành khí cất cánh, đèn dẫn đường đường hàng không chiếu sáng trên bầu trời đêm, không thể nghi ngờ rằng nhiệm vụ này có quy mô không hề nhỏ.
Từ độ cao hiện tại, Đàm Mặc cũng có thể nhìn thấy pháo đài phía xa cũng đang chuẩn bị.
Trần Cửu đã sắp xếp cho họ một phi hành khí hai người, thợ máy đang kiểm tra lần cuối và sạc lại năng lượng cho phi hành khí.
“Sao em lại bỗng nhiên nhớ tới lần kia anh nói anh muốn đến Khu sinh thái săn thú, thật ra là giúp em tìm thuốc giảm đau nhỉ?” Đàm Mặc hỏi.
Lạc Khinh Vân tiến lên một bước, xoay người vỗ vỗ vị trí phía sau, “Nếu anh nói lại dẫn em đi săn, em có dám hay không?”
“Anh… lần này cả súng cũng không cho em mang theo à?” Đàm Mặc nheo mắt hỏi.
Lạc Khinh Vân mỉm cười, Đàm Mặc mới phát hiện có một khẩu súng bắn tỉa nằm dưới ghế của Lạc Khinh Vân, chắc chắn là ” Chu Tước ” của Đàm Mặc.
Đàm Mặc lập tức hưng phấn lên, chống tay một cái, ngồi lên.
“Anh vừa mở tiệc là Khu sinh thái nào đó liền phải xui xẻo đúng không?” đáy lòng Đàm Mặc mơ hồ dâng lên một tia kích động.
Nhân loại vốn dĩ đầy khủng hoảng về các khu sinh thái, nhưng Đàm Mặc thì khác. Cậu có một mong muốn không thể giải thích được là chinh phục thế giới sinh thái cơ hóa kia.
Không chỉ họ, bên cạnh họ còn có một phi hành khí hai người cất cánh. Tầm nhìn năng động tuyệt vời của Đàm Mặc ngay lập tức xác định đó là Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch.
Ở phía bên kia, một chiếc phi hành khí khác sáng lên và động cơ đang khởi động, chính là Ngô Vũ Thanh cùng Hạ Lang.
Ba chiếc máy bay nghiên cứu cất cánh trên bầu trời, Đàm Mặc đoán rằng một trong số đó có thể là nhóm nghiên cứu khoa học do Hà Ánh Chi hoặc là Âu Dương Thành chỉ huy.
Đàm Mặc đánh mạnh Lạc Khinh Vân một phen, “Còn không nói nhanh lên? Mọi người định mở party cuồng dã gì đây!”
Lạc Khinh Vân lại cười, “Trước kia là em trêu chọc anh, cuối cùng cũng để cho anh trêu chọc em một lần.”
Anh trở tay đeo mặt nạ lên đầu Đàm Mặc, phi hành khí hơi lùi lại, sau đó nổ máy và họ lao ra ngoài.
“Chết tiệt —— muốn bay lên thì anh tốt xấu cũng nói một tiếng!” Đàm Mặc siết chặt vòng eo của Lạc Khinh Vân, sau đó nhận ra rằng tên khốn này chỉ chờ được cậu ôm chặt, ” Nhàm chán.”
Không cần Lạc Khinh Vân nói cậu cũng biết đây là nhiệm vụ rất quan trọng lâm thời tổ chức.
Ngay cả Chu Tự Bạch vừa mới thoát khỏi sự khống chế của Tửu Trùng cũng ra trận, con mồi của cuộc săn lùng này rất quan trọng, quan trọng đến mức thành phố Bắc Thần từ bỏ phòng ngự, chủ động tấn công đối thủ.
Ngoài ra còn có ba máy bay nghiên cứu đi cùng họ, rất có thể họ sẽ thu thập một số mẫu Kepler.
Nhưng một cuộc săn thú xứng đáng được Lạc Khinh Vân gọi là “bữa tiệc”…
“Là chai Klein à?” Đàm Mặc hét lên.
“Rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận rồi sao?” giọng Lạc Khinh Vân mang theo ý cười phát ra từ thiết bị truyền tin bên tai cậu.
“Sao bỗng nhiên gấp vậy?” Đàm Mặc hỏi.
“Bởi vì đây là sen tịnh đế hiếm có đó.” Lạc Khinh Vân trả lời, “Vừa rồi lúc em ngủ anh nhận được thông báo của Giáo sư Hà. Bọn họ cũng là lâm thời phát hiện ra, tận dụng thời cơ không là qua mất.”
“Đm? Chú Hà thông báo mà anh không cho em biết? Sao em cảm thấy bản thân rất không đáng tin cậy vậy?”
“Là anh nói với ông ấy để anh nói cho em.”
Đàm Mặc ấm áp trong lòng, hiểu mục đích Lạc Khinh Vân làm như vậy —— cũng chỉ để cậu thả lỏng nằm trên lưng Lạc Khinh Vân nghỉ ngơi trong chốc lát.
Người đàn ông này không biết cách ôm ấp hôn hít nâng lên cao, nhưng anh sẽ thực sự chạy đua với thời gian để mang lại cho người ấy tất cả niềm hạnh phúc mà anh có thể có được.
“Làm sao vậy?” Lạc Khinh Vân không nghe thấy động tĩnh từ Đàm Mặc.
“Không có gì. Chỉ muốn anh cõng em thêm chút thôi.”
Lạc Khinh Vân lại cười, “Em đó, thật ra cũng rất dễ dỗ.”
“Em không cần anh dỗ, giờ em chỉ nghĩ bắt lấy sen tịnh đế.” Đàm Mặc cắn chặt khớp hàm.
“Sen tịnh đế” là biệt danh của hai chai Klein đôi, có nghĩa là một khu sinh thái cường độ cao đã cho ra đời hai chai Klein có cùng nguồn gốc.
Nhưng thời gian tồn tại của sen tịnh đế rất hạn chế.
Hai con non sẽ không được phép ở trong cùng một khu sinh thái. Một mặt, hai con non sẽ tranh giành chất dinh dưỡng của nhau, thậm chí tiêu diệt lẫn nhau, vật cạnh thiên trạch con mạnh hơn sẽ sống sót, nhưng nếu kém may mắn thì hai con non sẽ cùng chết.
Một mặt khác, hai con non sẽ là mối đe dọa cho sự thống trị của hạt giống. Vì vậy, khi hình thành “Sen tịnh đế”, hạt giống sẽ lựa chọn con phát dục tốt hơn, ăn con yếu hơn để bổ sung ảnh hưởng.
Nhưng sen tịnh đế đối với Lạc Khinh Vân mà nói lại là dinh dưỡng đáng quý, hơn nữa theo tính toán của Hà Ánh Chi, một gốc sen tịnh đế có thể cung cấp chất dinh dưỡng cho Lạc Khinh Vân không chỉ gấp hai chai Klein bình thường, mà là có thể gấp đến năm đến sáu lần.
Và mẫu vật sen tịnh đế nói không chừng có thể để Hà Ánh Chi nghiên cứu ra ý nghĩa mối liên hệ sinh thái Kepler giữa cặp song sinh của Lăng Dụ.
“Ôm chặt vào, chúng ta phải tăng tốc.” Lạc Khinh Vân nghiêng nghiêng đầu, nhắc nhở Đàm Mặc ngồi ở mặt sau.
Anh sợ Đàm Mặc bởi vì đại chiến buổi chiều mà mệt mỏi, ngồi ở phía sau ngủ quên.
“Tốc độ của anh đã đạt đến giới hạn của động cơ, chuyện gì xảy ra vậy?” Đàm Mặc hỏi.
“Có một khu sinh thái cấp cao đang tiến về mục tiêu. Em có nhớ trước đây chúng ta đã gặp phải tình huống tương tự ở căn cứ của Tập đoàn Thâm Trụ không?”
Đàm Mặc nheo mắt, “Ý của anh là, hai cây sen tịnh đế là mồi của ‘ anh ta ’, muốn chúng ta thâm nhập thế giới cơ hóa, để Khu sinh thái cao cấp chung quanh tới bọc đánh chúng ta?”
“Đúng vậy, người anh kia của em muốn chơi bắt ba ba trong rọ.” Lạc Khinh Vân mỉm cười, “Chỉ là thực lực của chúng ta nay đã khác xưa.”
“Hắc Hỏa của Lý Triết Phong có thể thiêu hủy cả cây Cây Phù Tang, còn Tiểu Bạch…… vừa lúc nhìn sau khi tiếp xúc với nguồn gốc năng lượng cậu ấy có thể mạnh đến mức nào.” Đàm Mặc nhếch khóe miệng, đột nhiên tràn ngập chờ mong với đại chiến sắp đến.
Còn có sen tịnh đế, cậu phải bắt lấy.
Đàm Mặc điều chỉnh hình thức giao tiếp bốn người: “Lạc Khinh Vân, em từng cho rằng anh rất mạnh mẽ.”
Lạc Khinh Vân thở dài, “Anh có dự cảm không tốt, em trước kia cho rằng anh mạnh mẽ, bây giờ lại cho rằng anh rất không được phải không?”
Đàm Mặc cười cười nói: “Đúng vậy, hiện tại anh hoàn toàn không thỏa mãn được nhu cầu của em.”
Tiếng cười dịu dàng của Lạc Khinh Vân phát ra từ tai nghe liên lạc, trầm và từ tính, “Nếu đêm nay không có nhiệm vụ lớn như vậy, anh chắc chắn sẽ chăm sóc tốt nhu cầu của em.”
Đàm Mặc cũng vui vẻ, vỗ nhẹ vào mặt nạ dưỡng khí của Lạc Khinh Vân, cố ý kéo dài giọng, dùng giọng điệu mang theo vài phần lưu manh nói: “Nếu đêm nay anh hái ‘sen tịnh đế’ xuống, em cũng hứa sẽ làm cho anh vui vẻ. “
Vì thiết bị liên lạc được bọc trong mặt nạ dưỡng khí nên mọi âm thanh đều rõ ràng không có tạp âm.
Đàm Mặc rõ ràng nghe được âm thanh thật nhỏ trong cổ họng Lạc Khinh Vân.
“Nếu anh muốn A Thái siết anh thì cũng được thôi.” Đàm Mặc tà ác nói.
“Đừng nháo.” Giọng Lạc Khinh Vân hơi căng.
“Lạc Khinh Vân, thành thật mà nói, trước đây em cảm thất anh rất mạnh mẽ, nhưng bây giờ chúng ta ở bên nhau anh mới thật sự mạnh mẽ.”
Nghe được những lời này, khóe miệng Lạc Khinh Vân cong lên.
Lúc này, giọng nói của Hà Ánh Chi vang lên trên kênh công cộng.
“Mọi người tham gia nhiệm vụ xin lưu ý theo phân tích của chúng tôi, hạt giống ở Khu sinh thái cấp cao này là những sinh vật cơ hóa cao. Vui lòng tham khảo bản đồ vệ tinh.”
Hình ảnh thực tế ảo được chiếu lên mặt nạ dưỡng khí, Đàm Mặc rất ngạc nhiên trước hoạt động của năng lượng Kepler gần như đạt đến mức bùng nổ như giếng phun, chuyển từ màu đỏ sang màu đen.
Hạt giống này có đặc điểm sinh học rất đa dạng, rõ ràng nhất là nó có hình dáng của một con Hồng Vực, với chiếc mai to cứng và một chiếc liềm xương kéo lê trên mặt đất, nhưng đuôi của nó lại khác với những con Hồng Vực thông thường, mảnh mai hơn, trông giống như đuôi rắn. Không chỉ vậy, chiếc mai cứng còn được bao phủ bởi vảy, khi bò các vảy trên cơ thể nó rung lên, rõ ràng là mang đặc tính của Li Vẫn.
“Tên này là sảm phẩm cơ hóa Hồng Vực và Li Vẫn à? Cái đuôi này là thế nào?” Đàm Mặc híp mắt hỏi.
Giọng Hà Ánh Chi vang lên bên tai: “Đằng xà, cái đuôi nó giống đặc điểm của đằng xà.”
“Này…… thể khảm hợp giống Cây Phù Tang sao?” Đàm Mặc hỏi.
“Đúng vậy, nhưng nó không có quy mô lớn như Cây Phù Tang. Cây Phù Tang chính là bản thân Khu sinh thái, nhưng tên này không dung hợp toàn bộ Khu sinh thái. Chỉ là trạng thái như vậy thật sự không lạc quan.” Hà Ánh Chi nói.
“Ý của ngài là bản thân Cây Phù Tang đã rất hiếm, hơn nữa là sự hoàn hảo của một Khu sinh thái cơ hóa. Xuất hiện một cây còn có thể lý giải là ‘cậu ta’ trong căn cứ Linh Hào cố tình sử dụng tới tuyên chiến. Nhưng hiện tại chúng ta chỉ muốn tìm kiếm chai Klein mà dễ dàng tìm được loại sinh vật cơ hóa như này, có nghĩa Khu sinh thái Kepler khả năng đã tiến vào trạng thái cơ hóa toàn diện.” Lạc Khinh Vân nói.
Hà Ánh Chi thở dài một hơi, “Đúng vậy. Căn cứ nghiên cứu hiện tại, một khi trở thành thể khảm hợp cơ hóa là có nghĩa không có đường sống nghịch chuyển. Loại sinh vật này đã bị nguồn gốc cơ hóa hoàn toàn cắn nuốt. Các cậu nghĩ một chút, nếu tất cả sinh vật Kepler đều cắn nuốt lẫn nhau trở thành thể khảm hợp, chúng ta sẽ như thế nào?”
Trong lòng Đàm Mặc co giật, Đàm Mặc vốn cho rằng phe mình có thực lực có thể đè bẹp bất kỳ khu sinh thái nào đột nhiên trở nên căng thẳng.
Cậu không còn nhiều thời gian nữa.
“Anh ta” có thể thúc đẩy nhiều Khu sinh thái như vậy đi hướng cơ hóa cực độ, cũng chứng tỏ lực khắc chế của Lăng Dụ đối với anh ta càng ngày càng yếu.
Cậu phải nhanh chóng cứu lấy càng nhiều Khu sinh thái càng tốt để tăng sức chiến đấu cho phe mình.
Có lẽ không quen với việc Đàm Mặc lặng lẽ suy nghĩ như vậy, Lạc Khinh Vân đập vào mặt nạ của Đàm Mặc phát ra một tiếng “bang” nhẹ nhàng.
“Trước bắt lấy cây sen tịnh đế này xuống. Anh nói sẽ chinh phục thế giới Kepler cùng em thì anh sẽ làm được.” Lạc Khinh Vân nói.
Đàm Mặc không khỏi bật cười: “Vai của anh khá rộng.”
“Ý em là gì?” Lạc Khinh Vân đôi khi không chắc mấy suy nghĩ của Đàm Mặc, những lời này rốt cuộc là thưởng thức dáng người anh đẹp hay là ghen ghét dáng người của anh đẹp?
“Không phải khen bờ vai rộng của anh là khen anh đáng tin cậy sao?” Đàm Mặc cười nói nhưng thần kinh lại căng thẳng.
Trận chiến này không thể bất cẩn, nếu thật sự là cạm bẫy của “anh ta” thì trái lại phải tiêu hao sức mạnh của “anh ta”!.
Lúc này, bọn họ đã bay đến trên không Khu sinh thái mục tiêu.
Lạc Khinh Vân phóng năng lượng Kepler của mình ra, trong bầu trời đêm tối tăm, Đàm Mặc nhìn thấy năng lượng của Lạc Khinh Vân chảy ra như thác nước trên bầu trời, mảnh mai, dày đặc nhưng cứng cỏi.
Đàm Mặc hút năng lượng này về phía mình và hấp thụ, trong bầu trời đêm tối đen như mực, giác quan của Đàm Mặc lại trở nên nhạy bén theo cấp số nhân.
Cậu thậm chí không cần chức năng nhìn đêm của mặt nạ mà có thể nhìn rõ hoặc là nói cảm nhận được toàn bộ khu sinh thái.
Năng lượng cơ hóa trong Khu sinh thái này rất mạnh, ở trung tâm là lõi năng lượng phát ra ánh huỳnh quang màu xanh lam mãnh liệt.
Các chất dinh dưỡng trong toàn bộ Khu sinh thái không ngừng chảy về phía lõi, sau đó tách thành hai dòng, giống như magma dưới lòng đất phun trào lên trên, tạo thành hình chai Klein.
Lúc đầu họ tưởng rằng các khu sinh thái xung quanh tiến vào để dung hợp cơ hóa, nhưng bây giờ Đàm Mặc cảm thấy chúng nó là bị cây sen tịnh đế này thu hút và chinh phục đến, và chúng nó chính là nguồn dinh dưỡng.
“Em suy nghĩ, cây sen tịnh đế này nếu sinh trưởng vô chừng mực, có phải có thể hấp dẫn tất cả sinh vật Kepler trên địa cầu lại đây không?” Đàm Mặc hỏi.
“Vậy cuối cùng sẽ nuôi ra được thứ gì?” Lạc Khinh Vân hỏi lại.
Lúc này, hai chai Klein đang phân cao thấp, năng lượng Kepler của chúng nó bóp nghẹt lẫn nhau, giống như những ngôi sao song sinh nuốt chửng lẫn nhau.
Hạt giống của Khu sinh thái là những con thú cơ hóa khổng lồ đang hướng về phía họ.
Giọng nói của Chu Tự Bạch vang lên bên tai Đàm Mặc: ” Đội trưởng Lý và tôi sẽ phối hợp ngăn chặn con quái vật to lớn này! Anh và Lạc Khinh Vân nhất định phải hái được sen tịnh đế!”
Đàm Mặc nghiêm mặt, trả lời: “Đã biết.”
Tốc độ phi hành khí hai người của họ lại tăng lên, trong đêm tối, cây sen tịnh đế hiện rõ.
——Những cánh hoa được trang trí bằng huỳnh quang màu xanh đậm mở ra, các bộ phận tiếp xúc xoắn lại với nhau, để tăng cường khả năng sinh tồn nên các cánh hoa của chúng dị biến theo hướng các xúc tu tiêu hóa, xâm nhập vào nhau và phá hủy các mô và dinh dưỡng của nhau.
Này không phải thiên nhiên hình thành, mà là hai Khu sinh thái thậm chí hơn hai khu cắn nuốt lẫn nhau, chai Klein nơi chúng sinh sản đang dung hợp cơ hóa!
Nhìn thấy hiện trường ảnh hưởng, Hà Ánh Chi cực kì kinh ngạc, “Phỏng đoán lúc trước của tôi chắc đã sai. Hạt giống Khu sinh thái này chỉ sợ bị quản chế với cây sen tịnh đế này! Nó là vệ binh! Nó không có quyền chi phối với Khu sinh thái này, cho nên nó sẽ không tới ăn luôn chai Klein dư thừa, nó sẽ bảo vệ cây sen tịnh đế này, để nó hoàn thành cơ hóa! Sau khi hoàn thành cơ hóa chai Klein sẽ dựng dục ra con non mạnh mẽ phù hợp với nhu cầu của nguồn gốc cơ hóa!”
“Mẹ nó…… để nó dựng dục ra được không?” Hạ Lang chỉ mới nghe Hà Ánh Chi phân tích đã nổi lên một thân mồ hôi lạnh.
“Chúng ta hiện tại phải hái được nó.”
Lạc Khinh Vân cùng Đàm Mặc đáp xuống, bắn sợi dây thừng về phía gốc sen tịnh đế, “Răng rắc” một tiếng vang lớn, chứng tỏ móc câu của sợi dây thừng không xuyên qua.
Bọn họ đột nhiên bay lên cao, trong nháy mắt lướt qua, vì không rõ sen tịnh đế có khả năng tấn công hay không nên họ vẫn giữ khoảng cách.
Đàm Mặc nhận “Chu Tước” Lạc Khinh Vân đưa qua, nếu móc câu không xuyên được nó thì nổ cho ra cái động!
Trong ống ngắm, Đàm Mặc cẩn thận quan sát cấu trúc thân và lá của phần lộ ra của sen tịnh đế, sau đó dựa trên dòng năng lượng Kepler của chúng, tìm ra điểm dung hợp giữa chúng và nã một phát vào điểm kết nối đó.
“Đùng ——” Âm thanh của đạn nổ trộn lẫn với âm thanh của mô bị nổ tung, một cái lỗ lớn với chất lỏng màu xanh đang chảy ra xuất hiện.
Sen tịnh đế phát ra một tiếng “Chi chi” bén nhọn, vang vọng khắp Khu sinh thái, cuồng loạn điên cuồng.
Cho dù là ngồi trong khoang mà Hà Ánh Chi cũng chịu không nổi, che tai lại quay đầu đi chỗ khác.
Lạc Khinh Vân nắm chắc thời cơ, bắn móc câu vào cái lỗ Đàm Mặc mở, ngay khi bọn họ muốn kéo móc câu thì cánh hoa sen tịnh đế cứ như sâu thịt, bò lên kéo dài, chớp mắt đã quấn quanh móc câu, cứng rắn kéo xuống.
Do quán tính, Lạc Khinh Vân và Đàm Mặc bay đi rất xa, còn nghiêng một góc 45 độ, suýt nữa ngã xuống vì mất thăng bằng, lao qua phía trên Ma Quỷ Đằng sôi trào điên cuồng, trước đó bọn họ không để ý tới, ngay cả Ma Quỷ Đằng cũng đang dung hợp, lấy trạng thái dị dạng liên tiếp với nhau, thậm chí còn phát động tấn công vào Lạc Khinh Vân và Đàm Mặc đã giảm độ cao bay.
Mà Lạc Khinh Vân bay thẳng đến vươn tay với chúng nó, năng lượng Kepler phát ra tứ tán, là thể sinh mệnh cơ hoá, chúng nó có cảm giác sợ hãi với nguồn gốc năng lượng, khi năng lượng của Lạc Khinh Vân xuyên thấu thân thể chúng nó, chúng nó tựa như bị đốt trọi mà vặn vẹo giãy giụa.
Đàm Mặc hừ lạnh một tiếng, khi Lạc Khinh Vân sắp bay cao lên, Đàm Mặc búng tay một cái, từ nguồn gốc năng lượng mượn năng lực của Lý Triết Phong.
Một mồi lửa nho nhỏ rời khỏi đầu ngón tay Đàm Mặc, rơi vào biển Ma Quỷ Đằng rít gào nhiễu sóng.
Nó chỉ nhỏ như vậy nhưng không tới chớp mắt tiếp xúc với lớp vỏ ngoài của Ma Quỷ Đằng đột nhiên bốc cháy lên, trong khoảnh khắc biển lửa bao phủ hơn phân nửa Khu sinh thái, ngoại trừ sen tịnh đế cần phải lấy ở trung tâm, sinh vật khác đang hí vang điên cuồng hét lên, trong chốc lát chỉ còn lại hình dáng của Ma Quỷ Đằng.
Đàm Mặc ở giữa không trung ho khan một tiếng, mấy khu vực bị đốt cháy sụp đổ, sau đó các bộ phận bị cháy khác biến thành bột mịn, khu vực gió nơi phi hành khí lướt qua sụp đổ theo mọi hướng như quân domino.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc chất dinh dưỡng có sẵn cho cây sen đã bị Đàm Mặc đốt cháy hết.
Hà Ánh Chi trong khoang nhìn một màn này, lộ ra nụ cười nhẹ nhõm: “Nó càng ngày càng thành thạo.”
Âu Dương Thành bên cạnh nhắc nhở: “Đừng lạc quan mù quáng.”
Lạc Khinh Vân mang theo Đàm Mặc lần nữa bay trở về trên không sen tịnh đế, chúng nó như đang tức giận, tất cả cánh hoa thu về tâm hoa, hết đợt này đến đợt khác như đang ấp ủ một cổ lực lượng. Cái lỗ lớn lúc trước bị Đàm Mặc cho nổ văng ra thế mà đã khép lại.
Đàm Mặc cười lạnh, cậu không thèm để ý xé mở nơi nó mới vừa khép lại, chuẩn bị đổi mới đạn nổ.
“Cẩn thận — —” tiếng Ngô Vũ Thanh nhắc nhở truyền đến.
Cánh hoa sen tịnh đế bỗng nhiên xúc tu hóa giống như súng phun, xúc tu bắn về phía bọn họ, giữa các sợi xúc tu có một loại phấn hoa màu xanh nào đó!
“Đó là các hạt tĩnh điện!”
“Mẹ nó!”
Tốc độ họ leo lên không nhanh bằng năng lượng do các hạt tĩnh điện giải phóng, vô số tia sét màu xanh lập tức sáng lên trên bầu trời phía trên sen tịnh đế.
“A —— a ——”
Phi hành khí của họ báo nguy, Lạc Khinh Vân cùng Đàm Mặc rơi thẳng xuống.
Nhưng khi họ ngã vào đám tĩnh điện, bên tai là tiếng vang bùm bùm, giống như vô số quả pháo nhỏ nổ tung trên người, nhìn qua không có bao nhiêu năng lượng mà mỗi lần chạm vào lại giống như muốn nổ tung dọc theo đường dây thần kinh, cơn đau dữ dội lan khắp cơ thể.
“Lại đốt một lần nữa!” Lạc Khinh Vân nhắc nhở.
Đôi mắt Đàm Mặc giữa không trung sáng lên ánh vàng nhạt, cậu thông qua nguồn gốc năng lượng mượn Hắc Hỏa của Lý Triết Phong, tất cả hạt tĩnh điện đều bị Hắc Hỏa ép xuống nuốt chửng, tựa như một bầu trời đen, rơi thẳng về phía hai cây sen tịnh đế!
Hắc Hỏa dữ dội không khiến sen tịnh đế bốc cháy mà bị cánh hoa xúc tu của chúng hấp thụ!
Khi cánh hoa của chúng tỏa ra mọi hướng chính là đang tranh đoạt con mồi của nhau!
Lạc Khinh Vân đã sẵn sàng rút cạn năng lượng của chúng nhưng những xúc tu đó lại quấn lấy họ một cách tham lam.
“Mẹ nó ——” Ngô Vũ Thanh đuổi thẳng xuống, Hạ Lang cũng chuẩn bị cho chúng một đấm, nhưng không ngờ rất nhiều quái vật ba chân bốn cẳng chui ra từ đất, có con mọc đầu Indira mà miệng lại ở sau ót, có rất nhiều con Typhon mọc ra từ bụng với những bông hoa răng thối nổi lên từ hộp sọ của chúng.
Tất cả đều trông vô cùng xấu xí, giống như một mảnh chắp vá của sinh mệnh, làm người ghê tởm buồn nôn.
Nhưng tốc độ trườn của chúng ngoài dự đoán mọi người, chớp mắt đã bò tới chỗ cao dọc theo sen tịnh đế, thiếu chút nữa nhảy lên phi hành khí của Ngô Vũ Thanh.
Âu Dương Thành hạ lệnh chi viện, phi hành khí lơ lửng trên không bắn điên cuồng vào rễ cây sen tịnh đế, nhưng Khu sinh thái khác tới gần làm năng lượng cơ hóa dâng lên vô tận, cuồn cuộn không ngừng khiến sen tịnh đế khép lại.
Ngô Vũ Thanh cùng Hạ Lang né tránh tấn công của đàn quái vật, bọn họ không thể không cầu cứu Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch.
“Đội trưởng Lý —— Đội trưởng Chu —— các cậu lại không tới, Lạc Khinh Vân cùng Đàm Mặc sẽ bị sen tịnh đế ăn mất đó!”
“Kiên trì chút cho ông đây!” Chu Tự Bạch cũng rống lên.
“Tôi tới!” Trần Cửu cùng phó đội trưởng bay đến bên cạnh Ngô Vũ Thanh.
Trần Cửu nhìn đám thú hỗn loạn nheo mắt, cánh tay vung lên, chất lỏng trong suốt bao bọc lấy con quái vật nhảy lên cao nhất, lực ăn mòn mạnh mẽ trong nháy mắt xẻ đôi con quái vật.
Mấy quái vật khác vừa thấy liền vây quanh phân thực nó.
”Chậc, này con mẹ nó cũng ăn được à? Ông đây bội phục chết chúng mày!”
Nói xong thừa dịp đám quái vật kia vây ở một chỗ ăn cơm, Trần Cửu vung cả hai tay ra ngoài, vòng một vòng “bó” chúng nó lên.
Chúng nó bị năng lực Hồ Cấm ăn mòn, trào ra chất lỏng màu xanh lục và đen, tứ chi co giật vẫy vùng.
Để ngăn chặn chúng tiếp tục cung cấp chất dinh dưỡng cho quá trình cơ hóa, Trần Cửu đã không thu tay lại mãi cho đến khi chúng bị ăn mòn đến mức không con nào ăn được nữa.
Lý Triết Phong và Chu Tự Bạch đang ác chiến cùng hạt giống Khu sinh thái.