Phó Hạo Nguyệt nhận lấy cái ô màu đen, thong thả mở ô ra, chậm rãi đi ra khỏi đình, sau đó hơi nghiêng ô về phía Đường Thuần.
“Đi thôi.” Anh nhẹ giọng gọi cô, trong hai từ ngắn ngủi ấy còn có chút dịu dàng, khiến trái tim Đường Thuần rung động.
Đường Thuần cầm chặt cái khăn tay, một lát sau mới đi tới đứng dưới tán ô của Phó Hạo Nguyệt, khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại, Đường Thuần cũng nhờ đó mà ngửi thấy mùi hương lành lạnh toát ra từ trên người Phó Hạo Nguyệt, mang theo vị gỗ đàn hương.
Tiểu Lưu không ở lại lâu, anh ta đưa ô cho Phó Hạo Nguyệt xong thì nhanh chóng đi đón ông Lý.
Lúc đi lên núi hai người một trước một sau, nhưng khi xuống núi hai người sóng vai vẫn đủ đi, mặc dù không ai mở miệng nói gì, nhưng chẳng biết vì sao bầu không khí cũng dễ chịu đi rất nhiều, khiến cho cảm giác xa cách mấy tháng cũng dần phai nhạt.
…
Biệt thự mà anh Phó mua nằm cách chân núi mười ki-lô-mét, bởi vì ba người đều mắc mưa nên ngay khi về biệt thự bọn họ đều nhanh chóng vào nhà tắm tắm nước nóng.
Đường Thuần không mang theo quần áo để thay, bây giờ tìm người đi mua cũng cần nhiều thời gian, áo sơ mi cô mặc trước đó đã ướt hơn một nửa không thể nào mặc lại được nữa, Đường Thuần lo lắng điều đó nên khi ông Lý kiến nghị tắm nước nóng, một lúc sau cô mới đồng ý.
Hình như Phó Hạo Nguyệt nhìn thấu được vì sao Đường Thuần lo lắng, anh im lặng quay về phòng ngủ của mình chọn một bộ quần áo ở nhà chưa bao giờ mặc tới, còn là một bộ đồ trông không tồi để đưa cho Đường Thuần.
Ban đầu Đường Thuần muốn từ chối, dù sao thì những thứ như quần áo này đều khá là riêng tư, cô không tùy tiện dùng thì tốt hơn. Nhưng Phó Hạo Nguyệt lại nói một câu “chưa mặc bao giờ” khiến Đường Thuần không biết nên từ chối thế nào.
Mặc dù vóc người Phó Hạo Nguyệt có vẻ gầy, nhưng anh lại khá là cao, khung xương cũng rắn chắc, cho nên quần áo của anh tròng lên người Đường Thuần khó tránh khỏi hơi rộng.
Lúc Đường Thuần tắm rửa xong đi ra thì cũng không còn sớm, có lẽ không ngờ rằng lần này lên núi tốn nhiều thời gian như thế nên ông Lý đã bảo Tiểu Lưu tới nhà hàng gần đó mua cơm tối, định tối nay cứ ăn tạm cho qua bữa trước.
Đồ ăn vừa được đưa tới biệt thự, Đường Thuần bèn đi tới phòng ngủ gọi Phó Hạo Nguyệt xuống ăn cơm, chỉ là cô đứng bên ngoài gõ cửa một hồi lâu cũng không thấy có động tĩnh gì, vì thế bèn tự mở cửa ra, nhưng sau khi mở cửa lại nhìn thấy Phó Hạo Nguyệt đang nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhìn sắc mặt người đàn ông có vẻ gì đó không ổn, gương mặt trắng bệch hơi ửng hồng, quần áo đã đổi thành đồ mặc ở nhà, chắc là vừa tắm xong rồi mới lên giường nằm.
Vẻ mặt Đường Thuần căng thẳng, lập tức tiến tới, không kịp nói lịch sự hay không lịch sự đã đưa tay lên sờ trán Phó Hạo Nguyệt.
Người anh nóng bỏng.
Người đàn ông buồn ngủ cảm nhận được xúc cảm ở trên trán, hơi hé mắt ra, ánh mắt mông lung vẫn nhận ra được bóng dáng của Đường Thuần.
Đôi môi khô khốc của anh hơi mím lại, anh đưa tay đẩy tay Đường Thuần ra, vừa xoay người lại vừa cất giọng khàn khàn nói: “Không sao đâu, ngủ một lát là được, không cần gọi ăn cơm tối.”
Phó Hạo Nguyệt nằm nghiêng, chỉ để lại cho Đường Thuần một bóng lưng bướng bỉnh, dường như thật sự chỉ cần ngủ một giấc dậy là không bị sao nữa cả.
“Ông chủ, người anh nóng hết cả lên rồi, đến bệnh viện khám thử đi.” Đường Thuần nói, lúc này đối với bệnh nhân đang sốt cao, giọng nói của cô nhẹ nhàng đến lạ thường.
Nhiệt độ cơ thể này của Phó Hạo Nguyệt không chỉ là sốt nhẹ, có lẽ đã tới ba mươi chín độ, thân thể anh vốn không tốt, cứ thế này mà sốt cao lên nhất định sẽ khiến vài bệnh cũ của anh bị tái phát theo.
Nhưng một người đang trong lúc sinh bệnh như Phó Hạo Nguyệt lại dễ dàng nói chuyện như vậy được chứ, lúc này anh đưa lưng về phía Đường Thuần không nói câu gì, chỉ lặng yên nằm đó, lông mày cau chặt lại, tựa như đang dùng hành động để nói: Tôi sẽ không đi.
Bầu trời bên ngoài đã tối đen, trong phòng ngủ bật đèn vàng nhẹ, ánh sáng phủ lên gương mặt tái nhợt người đàn ông có vẻ đáng yêu bất thường.
Trong trí nhớ, Phó Hạo Nguyệt luôn đứng thẳng giống như cây tùng bách, giờ phút này anh cuộn người nằm trên giường, cong người lại như một con tôm, nhìn cực kì yếu đuối.
Chẳng biết vì sao trong lòng cô lại dâng lên cảm giác yêu thương. Đường Thuần đứng dậy, vén chăn bông nhẹ nhàng đắp lên người Phó Hạo Nguyệt, sau đó nhẹ tay nhẹ chân đi ra khỏi phòng ngủ.
Lúc này ông Lý còn đang loay hoay bày bàn ăn, thấy Đường Thuần lo lắng đi tới, không nhịn được mà hỏi thăm: “Làm sao vậy? Cậu chủ không định ăn cơm sao?”
“Ngài Phó phát sốt rồi, phải đến bệnh viện thôi.” Đường Thuần lạnh lùng nói.
Ông Lý nghe thấy vậy thì hơi ngẩn người, im lặng một lát rồi mới thở dài nói: “Không thể nào, với tính cách của cậu chủ thì chắc chắn sẽ không chịu đi viện.”
Một khi tế tổ về, Phó Hạo Nguyệt sẽ theo thói quen giam mình trong phòng, không chịu ra khỏi cửa, cơm cũng không ăn. Ông Lý biết tính anh cho nên khi thấy Đường Thuần đi ra đã theo bản năng cho rằng cậu chủ sẽ không ăn cơm, không ngờ là đoán đúng.
“Trong biệt thự có thuốc không?” Đường Thuần thấy được phản ứng của ông Lý, suy nghĩ một lát xong không lãng phí thời gian nữa.
“Chỉ có một ít thuốc cảm thông thường và thuốc trị thương, thuốc hạ sốt, sợ là…”
Vừa dứt lời, Đường Thuần đã nhanh chóng nói ra tên mất loại thuốc: “Vậy thì để vệ sĩ đi mua mấy loại thuốc này trước đi, càng nhanh càng tốt, cơ thể ngài Phó không tốt, tôi sợ cứ như thế thì sẽ khiến các loại bệnh khác cũng biến chứng theo.”
Ông Lý quả thật là quản gia cao cấp, không hề chậm trễ, lập tức lấy điện thoại di động ra dặn dò cấp dưới đi mua những loại thuốc mà Đường Thuần đưa tên một cách rõ ràng rành mạch.
Bên ngoài mưa còn đang tí tách rơi chưa ngừng, Đường Thuần nhớ tới cái chân của Phó Hạo Nguyệt, lông mày cau chặt lại.
…
Trong căn phòng yên tĩnh, Phó Hạo Nguyệt nằm trong chăn, cơ thể lúc nóng lúc lạnh khiến cho đầu anh cứ mù mù mờ mờ.
Sau khi Đường Thuần rời khỏi phòng, anh lại nằm ngửa ra giường, khôi phục tư thế ngủ ngay ngắn ban đầu.
Từ các đốt ngón tay truyền tới cảm giác đau đớn chồng chất, giống như có vô số sâu mọt đang gặm nhấm đốt xương của anh, mà trong đầu anh cũng như có cây kim đang không ngừng ghim xuống.
Cổ họng khô rát muốn chết, đến hô hấp cũng thấy đau.
Những ký ức trước kia giống như một thước phim không ngừng trôi qua trong đầu anh, ngay cả những hình ảnh mà anh đã lãng quên từ lâu hôm nay cũng hiện ra vô cùng rõ ràng.
Lại là gian phòng kia, trong ấn tượng hình như cũng là anh bị bệnh, nằm trên giường không thể nhúc nhích.
Cơ thể của mẹ luôn không khỏe, luôn bị bệnh nằm liệt giường, nhưng mỗi lần anh bị bệnh bà vẫn sẽ dứt khoát rời khỏi giường để chăm sóc anh.
Giọng nói của bà rất nhẹ nhàng, nhưng lại có vẻ cứng rắn khó nói ra được.
Anh không thích uống thuốc, từ nhỏ đã phải uống rất nhiều thuốc, nhiều loại còn đắng nghét khó chịu.
Nhưng mỗi lần anh bị bệnh, mẹ sẽ đích thân mớm thuốc cho anh, anh không muốn uống nhưng tình cảm yêu thương trong mắt mẹ khiến anh phải há mồm, nuốt xuống những loại thuốc đắng lờ lợ phát ói kia.
Anh không dám nhíu mày, không dám để lộ sự khốn khổ vì anh biết mẹ sẽ đau lòng cho anh, sẽ tự trách.
Mỗi một lần mẹ mớm thuốc cho anh, bà sẽ dùng giọng nói thấm thía và đầy mong đợi của mình để nói với anh.
“Hạo Nguyệt, con phải sống thật tốt, cả nhà họ Phó này chỉ còn mỗi mình con.”
“Bây giờ ba và ông nội con đều không còn trên đời nữa, dù chuyện gì xảy ra con cũng không được phép gục ngã.”
“Cơ nghiệp cả trăm năm của nhà họ Phó chỉ có thể ở trong tay con, tuyệt đối không để ông nội và ba của con thất vọng.”
…
Cơ nghiệp trăm năm của cả nhà họ Phó.
Nhà họ Phó lớn như thế đã không còn ai chèo chống, chỉ còn mình anh.
Anh phải sống sót, phải kế thừa cơ nghiệp này.
Anh không thể chết được, anh không thể ngã xuống, anh phải chăm sóc cho nhà họ Phó.
Các ký ức lẻ tẻ không ngừng xuất hiện trong đầu, lúc mẹ được an táng, bóng dáng người làm nhà họ Phó rời đi, cho đến cánh cửa tứ hợp viện cổ xưa đang đóng lại…
Hiện giờ đã là cảnh còn người mất.
Mẹ, nhà họ Phó này rốt cuộc còn lại cái gì?
Bên tai giống như có tiếng nỉ non vang lên, hơi giống với giọng nói của mẹ trong quá khứ, Phó Hạo Nguyệt chậm rãi mở mắt, ánh mắt mơ hồ khiến anh không nhìn rõ được người trước mắt mình là ai, chỉ có thể nghe thấy âm thanh…
“Tới giờ uống thuốc rồi.”
Cảm giác đau khổ phẫn nộ không tên đột ngột dâng lên, người đàn ông vươn tay, hất văng thứ được đưa tới.
“Cút!”
Đây gần như là anh dùng hết sức bình sinh để nói ra.
Nhưng mà một lát sau, khi người trong tầm mắt xoay người rơi đi, cảm giác hoảng hốt đột nhiên ập tới lấp kín cả người Phó Hạo Nguyệt, khiến anh giơ tay bắt lấy người trước mặt theo bản năng.