Đường Thuần không ngờ, đã hơn nửa tháng trôi qua nhưng ngài Phó vẫn tức giận như vậy, đến cả nhìn cũng không chịu nhìn cô một cái.
Trong lòng cô thấy rất mất mát, thầm nghĩ, cuối cùng thì công việc này cũng tới lúc phải nghỉ rồi.
Chạng vạng tối, khi Đường Thuần vừa mở app tìm việc chuẩn bị tìm kiếm công việc mới thì lại thấy ông Lý gửi một tin nhắn WeChat qua, bảo rằng ngày mai ông chủ muốn ăn cá sốt chua ngọt, muốn cô tự tay làm.
Thoạt đầu Đường Thuần còn chưa kịp phản ứng lại, tự mình suy nghĩ hồi lâu sau mới giật mình, thì ra ông cố nội kia cuối cùng vẫn đồng ý cho cô quay về làm việc ở nhà họ Phó.
Ngày hôm sau, Đường Thuần chạy tới nhà họ Phó từ sáng sớm.
Ngày thứ hai sau khi chuyện “bắt cóc” xảy ra, Đường Thuần tới cục cảnh sát ghi lời khai đồng thời tìm lại chiếc xe điện bị vứt ven đường trước đó về. Cũng may chất lượng của chiếc xe khá tốt, dù bị xe đụng cũng chỉ bị xước mất ít sơn, không thiếu tay thiếu chân chỗ nào.
Có lẽ vì đã lâu không đi làm, khi quay trở lại nhà họ Phó một lần nữa Đường Thuần thấy có chút kích động. Nhìn thấy vườn hoa xinh đẹp lộng lẫy ở cửa sau, cô bất ngờ cảm thấy thật cảnh đẹp ý vui, hoàn toàn trái ngược với tâm trạng khi lần đầu cô bước vào vườn hoa này.
Hôm qua trong điện thoại, ông Lý bảo cô buổi sáng cứ nghỉ ngơi nhiều chút rồi lại tới nhà họ Phó nhưng mấy ngày nay Đường Thuần ở trong nhà đủ rồi nên sáng sớm cô đã không chịu ngơi tay, đến mức ông Lý nhìn thấy cũng phải giật mình.
“Tiểu Đường, không phải ông đã bảo tới trước giữa trưa là được rồi mà, sao mới sáng sớm đã tới thế?” Ông Lý vừa chuyển xong chỗ hoa của mình, lúc này tay áo vẫn còn đang vén lên khuỷu tay.
“Thì tôi tới sớm chút chuẩn bị cơm trưa cho ông chủ mà.” Đường Thuần mở miệng đáp, đưa tay gãi gãi mặt, không định nói thật lòng.
“Ông chủ ăn sáng rồi ạ?”
Ông Lý ngây người một thoáng, sau đó đôi mắt ông khẽ cong, biểu cảm trên mặt cũng hiền hòa vô cùng, nụ cười của ông ấy khiến Đường Thuần cũng cảm thấy ngại ngùng.
“Vẫn chưa đâu, cũng mấy ngày liền rồi cậu chủ không ăn sáng, giúp việc như ông sợ là không khuyên nổi ngài ấy.” Ông Lý nói rồi chỉ về phía phòng sách, ông nói tiếp: “Hay cô đi hỏi một tiếng xem, bây giờ cậu chủ đang ở phòng sách đấy.”
Đường Thuần thoáng đơ người, nhất thời không khỏi thấy hơi xấu hổ.
“À… Được, vậy để tôi đi hỏi một tiếng.”
Sau lần tan cuộc không vui vẻ gì ngày đó, cô và Phó Hạo Nguyệt chưa liên lạc lại với nhau lần nào, trong cuộc gọi video hôm qua cũng không nói chuyện được tí gì cả, vừa đối diện được hai giây đã bị đối phương lạnh giọng ngắt máy, rõ ràng là vẫn chưa hết giận cô. Cũng không biết hôm nay anh cho cô quay lại nhà họ Phó là có ý gì. Người ta thường nói lòng dạ phụ nữ như mò kim đáy bể nhưng suy nghĩ của “ông cố nội” Phó này so với phụ nữ chắc chỉ có hơn chứ không có kém.
Dưới ánh mắt hòa ái mang theo sự khích lệ của ông Lý, Đường Thuần chậm chạp đi về phía phòng sách, đứng trước cửa hít thở sâu hai cái rồi mới giơ tay lên định gõ cửa.
“Vào đi.”
Giọng nói của người đàn ông truyền tới cách cánh cửa, nhịp tim của Đường Thuần chợt rộn lên sau đó cô chầm chậm vặn tay nắm cửa xuống, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng sách ra.
Ánh nắng sớm không gay gắt như giữa trưa, mang theo chút cảm giác mơ màng.
Tia nắng dịu dàng xuyên qua cửa sổ, để lại một vệt sáng trên không trung, có mấy hạt bụi li ti bay lượn, dưới ánh nắng sáng lên lóng lánh, mang lại cảm giác như lốm đốm ánh sao.
Mực nước đen nhánh phác họa trên tấm giấy Tuyên màu trắng, một đường bút một nét vẽ, nét bút mạnh mẽ, trong mỗi nét mác phất lên đều toát ra hai phần tùy ý, phóng khoáng. Hoàn toàn trái ngược với anh, một người thường ngày trông trầm ổn, thu mình, chữ viết của người đàn ông lại không hề có chút gò bó nào một cách bất ngờ.
Trong không khí dường như có mùi mực vấn vương, Đường Thuần im lặng đứng ngoài cửa, chậm chạp không dám lên tiếng quấy rầy.
Một lúc lâu sau, người đàn ông hạ nét bút cuối cùng xuống, ngón tay thon dài nắm lấy cán bút khẽ nâng lên, cụp mắt nhìn tác phẩm mình vừa viết, sắc thái giữa hai đầu lông mày nhàn nhạt nhưng nếu nhìn kỹ thì hẳn anh đang không hài lòng.
“Ông Lý, ông bị câm từ bao giờ thế?”
Phó Hạo Nguyệt nói, anh đặt chiếc bút lông trong tay lên đồ gác bút, vừa định ngẩng đầu thì đã nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên.
“Ông chủ, tôi là Đường Thuần.”
Động tác thu tay lại cứng đờ giữa không trung, Phó Hạo Nguyệt nghiêng đầu nhìn về phía cô gái đang đứng ở cửa. Nửa tháng không gặp, dường như mọi thứ chưa hề thay đổi chút nào nhưng chẳng hiểu sao giờ đây anh lại có cảm giác tựa đã qua một thế hệ.
Lông mày anh khẽ nhíu lại, sắc mặt trước nay vốn bình tĩnh ung dung giờ đây lại có chút cứng ngắc: “Sao lại tới sớm vậy? Không phải đã cho cô được tới muộn chút à? Ông Lý không nói với cô?”
Đường Thuần nhanh chóng nhìn lướt qua tấm giấy Tuyên đang đặt trên bàn sách, sau đó cô như vừa bị bỏng vậy, sống lưng căng chặt, vội vàng trả lời: “Nói rồi, là tôi chủ động tới sớm chút, dù sao cũng cần tốn chút thời gian để chuẩn bị cơm trưa.”
Hàm dưới Phó Hạo Nguyệt căng lên, anh thu tầm mắt lại ngay tức khắc, lạnh lùng nói: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Ông chủ vẫn chưa ăn sáng đúng không? Có cần tôi nấu cho ngài bát mì không?” Đường Thuần hỏi, nửa tháng không gặp, sự lạ lẫm trong lời nói này hóa ra lại rõ ràng tới vậy.
Lời từ chối vừa tới bên miệng lại chợt im bặt, một lát sau, anh đáp: “Ừm.”
“Vậy tôi đi làm ngay đây!” Đường Thuần nói xong, không chờ Phó Hạo Nguyệt mở lời cho cô đi, cô đã nhanh chóng rời khỏi phòng sách, trước khi đi còn kéo cửa lại.
Trong thoáng chốc, phòng sách dường như đã vắng vẻ, lạnh lẽo đi nhiều nhưng trong bầu không khí tĩnh lặng lại như có thứ gì đang nhảy nhót.
Ngoài cửa, Đường Thuần hơi lơ đễnh đứng trước cửa, lưng cô dựa trên cánh cửa lạnh lẽo, trông cô như đang ngẩn ngơ.
Nếu cô nhìn không nhầm thì chữ viết trên tờ giấy Tuyên kia hình như là…
“Xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phán hề.”
*Hai câu thơ trong “Thạc nhân 2”, dịch nghĩa là: Nàng cười rất khéo, trông rất đẹp ở bên khoé miệng có duyên. Mắt của nàng đẹp đẽ, tròng đen, tròng trắng phân biệt long lanh.
Mặt cô hơi nóng lên, Đường Thuần lắc lắc đầu, gạt đi suy nghĩ rối bời trong đầu như gạt nước sau đó vội vàng nhanh chân đi tới phòng bếp.
Trước bàn sách, Phó Hạo Nguyệt đứng im một chỗ rất lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn xuống rơi trên tờ giấy Tuyên Thành, một lúc lâu sau anh mới đưa tay ra, dường như định “tiêu hủy bằng chứng” là nó.
Cô nhóc kia, chắc chắn đã nhìn thấy rồi.
Là anh vô ý.
…
Đường Thuần vừa trở về, thói xấu không ăn cơm đầy đủ của ngài Phó bỗng nhiên tốt lên đến lạ.
Ông Lý thấy vậy, không khỏi lắc đầu, ông luôn cảm thấy người trầm tính như cậu chủ cũng có thể bất công đến trắng trợn như thế… Tình yêu đúng là một thứ gì đó rất thần kỳ.
Có điều, ông Lý là người đứng xem, cũng là người từng trải, trông Đường Thuần và cậu chủ anh tới tôi đi, trong lòng ông ấy rõ hết, tuy biết với thân phận của ông không dễ nhúng tay quá nhiều nhưng ngày nào cũng nhìn tiến triển giữa hai người ông cũng vội gần chết.
Thủ đoạn của cậu chủ trước giờ luôn như sấm rền gió cuốn nhưng cứ gặp tình yêu thì lại như thằng nhóc chưa trải sự đời, cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi mà gặp đối tượng vẫn hành động y bài của đám trẻ con.
Mà mấu chốt ở chỗ, hai người còn chưa chính thức yêu đương đâu.
Nghĩ tới đây, ông Lý không khỏi sầu lại càng sầu, tới cả lúc tưới nước hàng ngày cho đám tường vi yêu quý ông ấy cũng vẫn nghĩ về chuyện này.
So với “Lý tổng quản” quan tâm mù quáng thì hai người Phó Hạo Nguyệt và Đường Thuần lại bình tĩnh hơn nhiều, ít nhất là mặt ngoài trông như vậy.
Sau khi quay lại làm việc ở nhà họ Phó lần thứ hai, Đường Thuần luôn muốn tìm cơ hội nói lời cảm ơn chân thành với ngài Phó nhưng từ đầu tới cuối mãi vẫn không tìm được một thời cơ thích hợp.
Dường như người đàn ông đã hoàn toàn quên đi chuyện đó, quay về dáng vẻ bình thường giống lần đầu tiên cô gặp anh, cả ngày nếu không vùi trong phòng nghỉ nghe kịch nói thì cũng đọc sách trong phòng sách.
Lần bắt cóc kia như đã trở thành một giấc mộng, từng chi tiết trong mộng tới giờ vẫn rõ mồn một trước mắt, còn nội dung trên tấm giấy Tuyên kia tựa như chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
Đường Thuần là một cô gái nhạy cảm, có thể cảm nhận được sau lần đó, giữa Phó Hạo Nguyệt và cô tồn tại hai phần xa cách.
Cô nghĩ, tất cả mọi chuyện có lẽ là do cô suy nghĩ nhiều thật.
Thời tiết dần chuyển lạnh, nhà họ Phó rộng lớn cũng nhiễm chút sắc thu, khiến người bên trong cũng trở nên đa sầu đa cảm hơn.
Một buổi sớm, Đường Thuần nhận ra có chỗ bất bình thường, dù ngày thường “ông cố nội” Phó trong nhà vốn là một người trầm tĩnh không hay nói nhưng Đường Thuần vẫn nhạy cảm nhận ra được sự thay đổi trong tâm trạng của anh. Thời gian anh ở trong phòng sách hàng ngày càng ngày càng lâu, có khi tới giờ cơm trưa rồi cũng không chịu ra ngoài.
Mà ông Lý bình thường vốn thích cười ha hả cũng vậy, động chút là lại cầm chiếc ghế nhỏ ra ngồi bên cạnh ô đất trồng tường vi ở cửa sau. Nhưng bây giờ đã qua kỳ nở hoa, mảnh đất kia nhìn qua chỉ thấy trụi lủi, trông hơi tiêu điều. Ông Lý lặng lẽ ngồi ở đó, bóng lưng từ xa nhìn lại toát ra sự tiêu điều vô cùng.
Không khí đè nén như vậy khiến Đường Thuần thật sự có phần không nhìn nổi, nhưng cô lại không biết nên hỏi thăm về chuyện này như nào. Dù sao, dừng trực giác của cô cảm nhận được, đó thực sự là chuyện cô không nên hỏi nhiều.
Đường Thuần thường xuyên xuất hiện biểu lộ muốn nói lại thôi tất nhiên ông Lý cũng biết rõ, ông không khỏi bật cười trong lòng, thế là đành phải giải thích với cô: “Đừng lo lắng, chẳng qua là sắp đến thời gian giỗ tổ, nhớ tới một vài chuyện trong quá khứ nên mới hơi đa cảm thôi.”
Đường Thuần nghe vậy, ngơ ra chốc lát, nhớ tới cánh cửa gần đây luôn đóng chặt cả ngày, trong tim bỗng muộn phiền khó hiểu.
Trong ấn tượng của cô, Phó Hạo Nguyệt luôn là một người cô độc một mình, dù cho trong nhà họ Phó rộng lớn này luôn có ông Lý ở bên cạnh nhưng cũng không thể giống người thân được.
Từ khi cô bắt đầu công việc này tới giờ cũng đã mấy tháng trôi qua, một trang viên hoa lệ như nhà họ Phó lại trống trải vô cùng, Phó Hạo Nguyệt không thích ra ngoài, cậu lái xe Tiểu Lưu nhàn rỗi vô cùng, chỉ có cô và ông Lý thường đi lại trong biệt thự. Cô cũng chưa từng thấy có bạn bè thân thích gì tới đây chơi, thậm chí còn chưa từng nghe ông chủ nhắc tới người nhà của anh.
“Quản gia Lý, ông chủ…”
Đường Thuần biết mình không nên lắm miệng nhưng có lẽ vì ở chung cùng nhau một thời gian dài, cũng trải qua rất nhiều việc nên lúc này đây, cô không nhịn được muốn hiểu rõ về anh hơn.
Ông Lý đứng trước luống tường vi, dáng người trước kia luôn thẳng tắp bây giờ như cong đi, giữa hai đầu lông mày lộ ra đôi chút thương cảm cùng xúc động.
“Cậu chủ cũng là người số khổ, chuyện liên quan tới cậu chủ, tôi khó kể ra được, nên để cậu chủ tự mình nói ra.”
Ông Lý nói, lát sau sự nặng nề trên mặt ông ấy tan đi, nụ cười mọi ngày lại hiện lên như thường, ông ấy nói với Đường Thuần: “Hai ngày nữa là tới ngày giỗ tổ rồi, Tiểu Đường có muốn đi cùng không?”
Đường Thuần ngây ra một chốc, vội vàng xua tay lia lịa: “Chuyện này… tôi không thích hợp đâu.”
Chuyện đại sự như giỗ tổ này, với thân phận là một người ngoài như Đường Thuần đúng thật không thích hợp lắm.
Nhưng ông Lý dường như hoàn toàn không buồn để ý tới vấn đề này, xua xua tay, nhẹ giọng nói: “Nào có cái gì là không thích hợp? Nơi giỗ tổ cách đây cũng không xa lắm, tôi nhớ tầm này hàng năm, ngọn núi kia nở đầy cúc Anh, trông rất đẹp.”
Khi còn sống, bà Phó cũng là người rất thích hoa cúc trắng, vì chúng có điểm giống với tính tình trong trẻo lạnh nhạt của bà ấy. Sau này, khi bà Phó mất, tro cốt cũng được chôn cùng với ông Phó trên ngọn núi ấy. Cũng từ ấy về sau, mỗi tháng mười hàng năm, ngọn núi với bóng cây xanh rì kia lại có một dải cúc Anh nở rộ, người ngoài có lẽ không biết nhưng ông Lý biết, là cậu chủ sai người tới trồng.
Đường Thuần nghe ông Lý nói nhưng cũng không để chuyện này ở trong lòng, dù sao loại chuyện riêng tư như giỗ tổ, lấy đâu ra phần cho cô?
Nhưng, hai ngày sau…
“Lên đi.”
Đường Thuần đứng bên cạnh xe, nhìn Phó Hạo Nguyệt ngồi ở ghế sau, cánh cửa xe rộng mở khiến Đường Thuần ngơ ra tại chỗ, nhất thời tiến không được lùi không xong.
“Tôi?” Đưa tay chỉ vào mình, Đường Thuần kinh ngạc nói: “Không phải ông chủ định đi giỗ tổ à, để tôi thành thật ở lại đây chờ mọi người đi.”
“Lên đi, tôi không muốn lặp lại lần hai.” Giọng nói Phó Hạo Nguyệt lạnh nhạt thờ ơ nhưng lại khiến sống lưng Đường Thuần căng chặt.
Lúc này, ông Lý ngồi ở ghế phụ lái cũng chậm rãi, ung dung hạ cửa sổ xe xuống, cười tủm tỉm nói với Đường Thuần: “Tiểu Đường, mau lên đây đi, chúng ta phải tới đó ở hai người lận đó, nếu cô còn không đi cùng, chuyện ăn uống của cậu chủ phải làm sao bây giờ?”
Đường Thuần vốn cho rằng, giỗ tổ là chuyện nhiều lắm chỉ mất một ngày cả đi cả về, bây giờ nghe ông Lý nói vậy, cô hơi bất ngờ chớp chớp mắt, sau đó mơ mơ màng màng ngồi lên xe, mãi tới khi ô tô đã đi được cả trăm mét đường rồi cô mới giật mình lấy lại tinh thần.
“Vậy chúng ta ở đâu thế? Khách sạn gần đó ạ?”
Phó Hạo Nguyệt ngồi ở ghế sau không lên tiếng, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Đường Thuần, như đang cảm thấy câu hỏi của cô thật buồn cười.
Ông Lý ngồi ở ghế trước quay đầu lại, điềm đạm nói với cô: “Không có gì, cậu chủ có nhà ở đó nên đừng lo. Đồ dùng hàng ngày đầy đủ cả, nếu như cần quần áo thay giặt thì tới đó lại phái người đi mua là dược.”