Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng

Chương 49



Lúc này đây ngài Phó lại dễ bị lừa đến lạ kỳ, do sốt cao nên vị giác cũng không còn nhạy bén nên không nhận ra rằng trong món lê hấp đường phèn này còn giấu một thứ gì đó khác, anh chỉ cảm thấy uống rất ngọt, làm dịu đi cơn khô khốc ở cổ họng đôi chút.

Sau khi uống hết một bát lê hấp đường phèn, Đường Thuần và ông Lý liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều nhận ra thứ ánh sáng "đã thành công" từ trong mắt của đối phương, cho đến khi để cậu chủ nằm lại xuống giường rồi ông Lý mới giơ một ngón tay cái lên với Đường Thuần, dùng khẩu ngữ mà nói thầm một câu: Giỏi lắm!

"Tiểu Đường, chắc là cô vẫn chưa ăn cơm nhỉ, cô đi ăn gì đó trước cho no bụng đi đã, cứ để cậu chủ đây cho tôi chăm sóc là được rồi." Ông Lý nói.

Đường Thuần cúi đầu nhìn Phó Hạo Nguyệt đang nằm trên giường, lúc này cô thật sự không có tâm trạng ăn gì hết, vì vậy cười từ chối: "Không sao đâu quản gia Lý, tôi là hộ lý của ông chủ mà, đáng lẽ nên ở đây chăm sóc mới phải, hẳn là ông cũng chưa ăn cơm đúng không? Ở đây có tôi rồi ông không cần lo lắng đâu, đã mệt mỏi suốt cả ngày hôm nay rồi, ông vẫn nên đi nghỉ ngơi sớm chút đi thì hơn."

Ánh mắt ông Lý nhìn đi nhìn lại giữa Đường Thuần và ngài Phó, rồi ngay lập tức, trong ánh mắt ông ấy hiện lên vẻ hiểu rõ, ông ấy vội cười: "Được, vậy tôi xuống ngay đây, có gì cần tôi giúp một tay thì cô cứ việc gọi điện cho tôi."

Quản gia Lý vừa đi, căn phòng lập tức yên tĩnh trở lại.

Có vẻ như sau khi uống thuốc xong Phó Hạo Nguyệt ngoan ngoãn hơn nhiều, nếp nhăn giữa đầu lông mày dần dần mờ đi, đến cả hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, trông như thể anh đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Đường Thuần cứ lẳng lặng trông chừng bên Phó Hạo Nguyệt như thế, khi ngủ, thoạt nhìn ngài Phó rất ngoan ngoãn, mái tóc xõa trên trán, phần đuôi tóc bị thấm đẫm mồ hôi, trông lại có vẻ khá trầm tĩnh đáng thương. Sắc mặt anh vẫn tái nhợt như trước, nhưng có vẻ đỡ hơn trước một xíu rồi, tuy nói là ba mươi lăm tuổi, nhưng trên mặt anh chẳng có lấy một nếp nhăn, đến cả làn da của anh cũng rất đẹp, không biết là được chăm sóc kiểu gì cho tới giờ.

Lông mi dày phủ một tán bóng râm xuống, có một sự thôi thúc khiến người ta không kìm được mà muốn chọc vào.

Ánh mắt cô lướt qua gương mặt đẹp đẽ của người đàn ông, dọc theo sống mũi cao rồi xuống tới đôi môi mỏng.

Trước đây Đường Thuần nào dám nhìn anh như thế, cô rất sợ mình mà nhìn Phó Hạo Nguyệt nhiều thêm đôi lần thì sẽ bị anh đánh giá là "suồng sã". Nhưng không thể không nói rằng, rõ ràng người đàn ông trước mắt cô đây tựa như một tác phẩm nghệ thuật được Thượng đế chế tác tỉ mỉ, Đường Thuần cứ nhìn như thế, đúng là không thể rời mắt nổi mà.

Đến nay Đường Thuần vẫn còn nhớ rõ tấm ảnh trên bia mộ, ba mẹ của ngài Phó đều là những người đẹp hiếm có, cũng chẳng trách Phó Hạo Nguyệt sinh ra đã có nhan sắc tuyệt đẹp nhường này.

Chỉ là trời cao đố kỵ hồng nhan, một cặp đôi đẹp tưởng chừng như rất xứng đôi, ấy vậy mà lại...

Đương nhiên Đường Thuần hiểu rõ rằng những gì mà Phó Hạo Nguyệt trải qua không hề qua loa như những gì anh nói, anh nói anh vẫn là một người may mắn, sự thực thì đúng là như vậy, nhưng Đường Thuần vẫn thấy đau lòng cho anh.

Ánh mắt cô nhìn vào bàn tay với những khớp xương rắn rỏi của người đàn ông, trong đầu cô chợt nhớ lại cảnh tượng mà cô vô tình bắt gặp ở trong thư phòng hồi mấy tháng trước.

Khi ấy người đàn ông đang đứng trước bàn đọc sách, đắm chìm trong ánh nắng ban mai, tay anh cầm bút lông viết lên tờ giấy Tuyên Thành dòng chữ ấy...

"Xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phán hề." *

*Xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phán hề: nụ cười đẹp đẽ duyên dáng, đôi mắt sáng long lanh có thần - trích Kinh thi

Như là bị con tim dụ dỗ, Đường Thuần lại duỗi tay ra thăm dò lần nữa, đầu ngón tay cô nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay của người đàn ông, rồi sau đó đi dọc xuống theo đường xương cơ của anh, đầu ngón tay lướt qua những ngón tay thon dài của người đàn ông, hành động ấy như thể đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.

Tay của ngài Phó thật sự rất đẹp, bàn tay to hơn tay cô rất nhiều, có lẽ do bây giờ anh đang sốt nên đến cả nhiệt độ cũng nóng hơn một chút.

Có lẽ cô bị trúng độc thật, Đường Thuần thưc sự đã đặt tay lên mu bàn tay Phó Hạo Nguyệt, rồi sau đó từ từ đưa ngón tay mình vào kẽ hở giữa những ngón tay của anh...



Ngay khoảnh khắc khi cô hoàn hồn lại, Đường Thuần sợ hãi đến nỗi vội rụt tay về, mà người đàn ông đang trong giấc mộng cũng trở mình một cái trong vô thức, quấn lấy cô một lần nữa, giữ chặt tay Đường Thuần trong lòng bàn tay anh, tạo thành tư thế mười ngón tay đan vào nhau.

Đường Thuần trừng to đôi mắt, đôi mắt mèo ấy hiện lên chút ngơ ngác không biết phải làm sao, trái tim cô đập điên cuồng loạn nhịp, rõ ràng người đang bị sốt là Phó Hạo Nguyệt, nhưng Đường Thuần lại cảm thấy như mình cũng đang sắp bốc cháy luôn rồi.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, người đàn ông nằm trên giường vẫn không hề có ý định tỉnh dậy, lúc này nội tâm hoảng hốt của Đường Thuần mới dịu đi đôi chút, chỉ là trái tim cô vẫn đập thình thịch như trước.

Ngoài phòng, cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngừng, mà ánh đèn trong phòng chiếu vào người hai người họ, tỏa ra một sự ấm áp khó tả.

Dường như có thứ gì đó đang không ngừng lên men trong không khí, trông có vẻ ấm cúng đến lạ kỳ trong cơn mưa đêm nay.

Phó Hạo Nguyệt đang ngủ say sau khi uống thuốc cũng dần hạ nhiệt, anh mơ màng mở mắt ra thì thấy Đường Thuần đang ngồi ở bên giường.

Đường Thuần vất vả cả ngày nay, có lẽ lúc này cô cũng mệt mỏi rồi, cô dựa lưng vào đầu giường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Phó Hạo Nguyệt thấy vậy, anh vừa định ngồi dậy, bấy giờ mới phát hiện ra chẳng biết từ khi nào mà tay của hai người họ đã quấn quýt lấy nhau trong một tư thế cực kỳ mập mờ.

Trong lòng anh sửng sốt, mãi mà Phó Hạo Nguyệt vẫn chưa kịp tiêu hóa hết, anh vẫn cứ nhìn chằm chằm vào tay hai người hồi lâu.

Có lẽ là vì suy nghĩ không được tỉnh táo cho lắm, nên người đàn ông trước nay vẫn luôn tự kiềm chế đến mức quá đang lúc này vẫn chưa rút tay mình về, mà lại còn nắm chặt lấy bàn tay của cô gái hơn nữa.

Nhỏ nhắn y như anh nghĩ.

Anh rón rén ngồi dậy trên giường, nghiêng đầu nhìn cô gái chỉ cách mình trong gang tấc, gương mặt đang ngủ yên tĩnh giống hệt như dáng vẻ khi Nguyệt Nguyệt cuộn mình bên chân anh, cũng khiến người ta thấy thương yêu như thế.

Đường Thuần ngồi ở bên giường, tựa hẳn lưng vào đầu giường, cô nghiêng đầu, trông có vẻ như đang ngủ không được thoải mái lắm.

Phó Hạo Nguyệt cụp mắt xuống, cơ thể anh tiến sát lại gần cô gái hơn một chút, mà cô gái đang ngủ dường như cũng cảm nhận được điều gì đó trong lòng, cô cúi đầu sáp lại gần phía Phó Hạo Nguyệt, sau đó tựa lên bả vai anh.

Cứ như có được một chiếc gối cực kỳ thoải mái, Đường Thuần vô thức cọ cọ mấy lần, làm má mình càng lúc càng gần cổ của người đàn ông hơn... Hơi thở ấm áp của cô phả vào làn da Phó Hạo Nguyệt làm anh nổi cả da gà, một giây sau, Phó Hạo Nguyệt lại siết chặt lấy tay của Đường Thuần một lần nữa.

Đôi môi khô khốc hơi mím lại, lông mi Phó Hạo Nguyệt hơi run rẩy, yết hầu không kìm được mà lăn lên lăn xuống, lưng anh hơi cứng đờ, không dám cử động trong suốt nửa phút đồng hồ.

Có một mùi hương thơm ngát thoang thoảng phả vào chóp mũi anh, hình như là mùi dầu gội đầu của con gái.

Đây là lần đầu tiên Phó Hạo Nguyệt gần gũi với cô như thế này, cảm giác tuyệt không thể tả, đúng y như mong đợi của anh.

Thật ra lòng bàn tay anh hơi ướt, mặc dù Phó Hạo Nguyệt tự cho rằng bản thân là một người chính trực, nhưng phản ứng tự nhiên của cơ thể đã bán đứng suy nghĩ của anh.

Phó Hạo Nguyệt hơi cong chân, anh cau mày, trong lòng cũng cảm thấy nực cười.



Cũng chỉ là dựa gần một xíu như vậy thôi, sao mà lại...? Hơn nữa với tình trạng cơ thể hiện giờ của anh mà anh vẫn có thể cảm thấy tràn đầy năng lượng được.

Trong thoáng chốc, Phó Hạo Nguyệt bật cười nhẹ, cũng không biết là nên chửi mình súc sinh, hay là nên cảm thán về sức hấp dẫn của Đường Thuần với anh nữa.

Anh hơi nghiêng đầu, ngắm nghía gương mặt ngủ say yên bình của cô gái.

Hình ảnh hơi mờ ảo trước đây giờ đây dần hiện lên rõ ràng trong đầu anh, đó là một khía cạnh khác mà anh chưa từng nhìn thấy, hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát.

"Đường Thuần..."

Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng người đàn ông nhẹ nhàng nỉ non vang lên, chất chứa một nỗi lưu luyến khó tả, nhưng người con gái đang ngủ say lại vẫn hồn nhiên như không hề hay biết.

"Tiểu Đường." Phó Hạo Nguyệt cất tiếng lần nữa, nhưng lần này trong giọng nói khẽ khàng của anh lại ẩn chứa đôi chút nóng bỏng, lại bị sự điềm tĩnh và lạnh lùng tự kiềm chế trong nhiều năm qua nén xuống, như là một cơn sóng lớn cuộn trào mãnh liệt phía dưới mặt biển tĩnh lặng.

Ngay sau đó, người đàn ông từ từ giơ bàn tay còn lại lên.

Có lẽ là vì bị sốt nên anh thực sự hơi mất kiểm soát, Phó Hạo Nguyệt đưa tay lên, nhẹ nhàng đặt ngón tay cái lên khóe miệng cô gái, sau đó lại nhẹ nhàng đặt lên đôi môi hồng đào của cô.

Ánh mắt anh chợt trở nên sâu thẳm vô cùng, xen lẫn một cơn rực cháy như muốn đống cháy toàn bộ cơ thể cô.

Môi của cô mềm như trong dự đoán của anh, trông lại ngon miệng đến thế.

Đầu ngón tay hơi nóng không ngừng vuốt ve môi cô gái, như thể anh đang chà xát cánh hoa hồng vậy, như đang muốn nghiền nát ra thành thứ nước màu đỏ tươi. Nhìn lên đôi môi bị ấn đến nỗi dần đỏ bừng lên của cô, ánh mắt của Phó Hạo Nguyệt không kìm được mà trở nên sâu hơn.

Phó Hạo Nguyệt biết rằng, mình điên rồi, điên rồi nên mới quá thể đi quá giới hạn thế này, nhân lúc cô lơ là mà làm ra chuyện thế này trong khi cô không hề hay biết.

Không phải chỉ là thừa nước đục thả câu thôi sao?

Người đàn ông nghĩ như vậy, động tác tay cũng càng trở nên dây dưa hơn nữa, cho đến khi cô gái hơi cau mày vì khó chịu, Phó Hạo Nguyệt mới thong thả ung dung rút tay về, như thế tất thảy mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay anh.

Phó Hạo Nguyệt luôn luôn như vậy, cho dù là khi làm chuyện xấu thì anh cũng tỏ ra chuyên nghiệp.

Sự thực cũng đúng là vậy thật, trong cuộc đời này của anh, chỉ có duy nhất sự xuất hiện của Đường Thuần là điều nằm ngoài dự liệu mà anh không thể nào kiểm soát được.

Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng vệ sĩ áo đen cũng dẫn theo một người bác sĩ gia đình vội vã chạy đến căn biệt thự, ông Lý dẫn bác sĩ đi thẳng tới phòng ngủ, vốn tưởng rằng cậu chủ vẫn còn ngủ say nên ông ấy mở cửa phòng ra luôn, không ngờ rằng vừa vào cửa đã bắt gặp hình ảnh cậu chủ vừa mới ngưng "việc xấu" của mình lại.

Bác sĩ gia đình và ông Lý:...

Tình cảnh lại trở nên hết sức khó xử, bác sĩ bị vệ sĩ kéo thẳng một mạch tới đây, nói rằng có một bệnh nhân đang phát sốt, sắp bị sốc rồi.

Vậy mà lúc này đây, bác sĩ lặng lẽ đẩy kính mắt lên, ánh mắt nhìn đi nhìn lại hai người họ, không khỏi thầm oán trách trong lòng: Rốt cuộc là người nào mới là người sắp không xong đây?