Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 69: Nếu cậu ly hôn thì tớ có cơ hội không?



Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********

“Lúc đó đứng ngoài phòng học đàn, cậu có biết trong đầu tớ đã nghĩ gì không?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Đường Sóc quay đầu sang, thâm tình trìu mến nhìn Ôn Niệm Nam, trong mắt anh đong đầy yêu thương.

Cậu cúi đầu tránh né ánh mắt cháy bỏng đó, nhỏ giọng hỏi: “Nghĩ gì vậy?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Khi ấy tớ đã nghĩ, tại sao trên đời này lại có một thiên thần xinh đẹp như vậy, hoá ra tiếng dương cầm có thể tuyệt vời tới nhường đó, trước kia vậy mà tớ chưa từng để ý tới, từ đó tới nay tớ đã luôn muốn tự mình mở một studio để làm nhạc, bởi vì đó là thứ cậu thích, là điều cậu đam mê nhất.”


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nghe thấy Đường Sóc vì mình mới gây dựng studio âm nhạc, cảm giác áy náy đối với anh nhất thời ngập trong lòng cậu.

Ôn Niệm Nam bỗng nhiên ngồi sụp xuống, giọng nói nghẹn ngào: “Tôi… tôi rất kém cỏi… không xứng đáng để cậu vì tôi mà làm những việc này, tôi là một kẻ tồi tệ, Đường Sóc… tôi chẳng làm nên trò trống gì, tất cả mọi thứ đều rối tung lên, ai cũng ghét tôi… tại sao cậu lại làm nhiều thứ cho tôi như vậy? Tôi… xin lỗi… xin lỗi cậu, Đường Sóc…”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nước mắt chợt chảy dải, dọc theo gò má rơi xuống đất, thanh âm người nói nghẹn ngào đứt quãng dường như đang cố kìm nén nước mắt.

“Niệm Nam, cậu có biết bản thân cậu tốt thế nào không? Tại sao lại nghĩ mình không xứng đáng, trong lòng tớ, cậu đáng được có tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế giới này, cậu không nên bị bẻ gãy đôi cánh, không nên từ bỏ thứ âm nhạc mà cậu coi như sinh mệnh của mình…”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Tôi…”

Ôn Niệm Nam đưa tay lau đi những giọt lệ đang không ngừng rơi xuống, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, không muốn bộc lộ ra. Cậu cứ cúi đầu như vậy lau sạch nước mắt trên mặt, thế nhưng càng lau lại càng nhiều, tới khi nghe được thanh âm của Đường Sóc mới ngừng tay lại.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Khóc ra đi… đừng cố chịu đựng, khóc rồi sẽ dễ chịu hơn một chút, được không?”

Trong nháy mắt, tất cả những ấm ức tủi thân bỗng tràn dâng, Ôn Niệm Nam giàn giụa nước mắt khóc không thành tiếng, từng giọt như mang theo vô vàn tuyệt vọng cùng nỗi buồn phiền.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Những tủi thân uất ức bị dồn nén nhiều năm, lần lượt bị tổn thương, thất vọng hết lần này tới lần khác, tất cả đã đủ rồi…

Đường Sóc nghe tiếng khóc mà Ôn Niệm Nam đã nhẫn nhịn rất lâu, cảm thấy trong lòng vô cùng xót xa, hốc mắt cũng ẩm ướt, anh tiến tới ngồi xuống bên cạnh cậu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hai ngưởi cách nhau rất gần, Đường Sóc khẽ giơ tay về phía Ôn Niệm Nam, thấy cậu không cự tuyệt, anh mới chạm vào đôi mắt có chút sưng đỏ vì khóc kia, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gò má cậu.

“Niệm Nam, tớ có thể ôm cậu một cái không? Chỉ lần này thôi…” Giọng nói Đường Sóc có chút nghẹn ngào.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ôn Niệm Nam khẽ giật mình, qua lúc lâu mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn người trước mặt, thanh âm hơi run rẩy trả lời: “Được…”

Nghe thấy câu trả lời này, Đường Sóc kích động không thôi, bàn tay cứ duỗi ra lại chần chừ rụt lại.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Tớ… thật sự tớ có thể sao?”

Động tác của Đường Sóc vô cùng dịu dàng mà nhẹ kéo Ôn Niệm Nam ôm vào lòng, siết chặt lấy cậu, tựa như anh đang ôm cả thế giới của mình vậy, cứ ngỡ một giây sau mọi thứ sẽ tan biến… quá thật rồi… lần này… không phải là mộng…

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thời gian như dừng lại tại khoảnh khắc này, căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, đồ vật trang trí bên trong khiến không gian thêm ấm áp, bên cạnh là cây dương cầm tinh xảo, hai người ôm xiết lấy nhau, tâm hồn an ủi lẫn nhau.

Qua một lúc lâu Đường Sóc cảm nhận được thân thể người trong lòng đang run rẩy, lưu luyến không đành mà buông cậu ra, anh biết Ôn Niệm Nam phải đè nén sự khó chịu mà chiều ý mình, lòng lại càng thương cậu hơn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tại sao cậu ấy luôn nghĩ cho cảm xúc của người khác mà phớt lờ chính bản thân mình như vậy?

Vì sự động chạm của người khác mà thân thể Ôn Niệm Nam thêm run rẩy, cậu càng cảm thấy chán ghét bộ dạng này của mình. Ôn Niệm Nam quay đầu nhìn cây dương cầm, trong mắt là sự chán nản, cậu xoay người đứng dậy muốn rời đi nhưng đầu chợt choáng váng dữ dội.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Niệm Nam! Niệm Nam cậu sao vậy?” Đường Sóc vội tiến lên đưa tay đỡ lấy Ôn Niệm Nam, sốt ruột hỏi.

Đầu Ôn Niệm Nam đau muốn nổ tung, chóng mắt tới mức tầm mắt có chút mơ hồ, cậu đưa tay vỗ mạnh đầu mình.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Đầu tôi đau quá…”

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đường Sóc đỡ tay Ôn Niệm Nam, đau lòng nói: “Đừng gõ đầu nữa, tớ dìu cậu tới ghế sofa nghỉ ngơi.”

“Không… không cần, tôi tự mình đi được.” Ôn Niệm Nam vỗ vỗ tay Đường Sóc, ôm đầu đi về phía ghế sofa.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đường Sóc ngẩn người nhìn tay mình, thu lại cảm xúc trong mắt đi tới, thấy cậu vẫn bị cơn đau đầu hành hạ, trong lòng anh vô cùng lo lắng.

Ôn Niệm Nam bởi vì đau mà cởi mũ bỏ xuống để lộ ra băng vải chướng mắt trên trán, Đường Sóc chằm chằm nhìn miếng băng gạc, trong mắt là thần sắc không ai hiểu thấu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Cậu muốn hỏi gì? Cứ hỏi đi, tôi sẽ trả lời tất cả.” Ôn Niệm Nam nhận ra Đường Sóc có lời muốn nói nhưng ngại cậu khó xử nên vẫn im lặng không mở miệng.

“Đừng bận tâm tới cảm nhận của tôi mà không dám hỏi, không sao đâu, tôi thật sự không có việc gì cả, cậu hỏi đi.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cậu không có chuyện gì phải giấu Đường Sóc, có lẽ trên đời này chỉ có anh mới quan tâm cậu như vậy.

Đường Sóc nghe vậy thì sững sờ, do dự nói: “Niệm Nam, vết thương kia… là Cố Ngôn Sinh đánh cậu đúng không? Là tại tớ sao? Tại bức ảnh đó…”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Ừm, là hắn gây ra, nhưng việc này không thể trách cậu, tôi vốn không nên mong chờ cái gì xa vời, có được thân phận này ở cạnh hắn thì sao chứ? Sẽ có được tâm hắn à?”

Ôn Niệm Nam tự giễu cười thành tiếng, biểu cảm trên mặt lại không như đang vui vẻ, so với khóc còn giống hơn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Tôi… muốn ly hôn… lần này có lẽ tôi thật sự sẽ rời đi.”

“Cậu vừa nói gì? Cậu… cậu muốn ly hôn sao?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nghe được câu này, thân thể Đường Sóc đột nhiên cứng đờ, nhìn người trước mặt bằng ánh mắt không thể tin nổi, như thể vừa rồi là ảo giác vậy, mình nghe nhầm rồi sao.

“Hắn thà đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Cố, từ bỏ tập đoàn Cố thị cũng phải ly hôn với tôi, tôi còn có thể làm được gì… Tôi muốn ly hôn, muốn rời xa khỏi đây, trốn chạy đến một nơi không ai biết, nhưng… thật sự có thể từ bỏ mọi thứ và rời đi sao…”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chỉ vài lời nói của Lục Vân đã khiến cậu nản lòng, nhà họ Cố và nhà họ Lục giúp đỡ cha cậu rất nhiều, mấy năm gần đây dự án nào họ cũng hợp tác với nhà họ Ôn, từng bước một cất nhắc thì cha cậu mới có được tất cả như ngày hôm nay, cậu không thể quên phần ân tình này.

Nhưng nếu không rời đi, liệu cậu có thể giống như trước, giả vờ việc gì cũng chưa hề xảy ra, cứ vậy mà yêu Cố Ngôn Sinh sao…

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đầu Ôn Niệm Nam lại bắt đầu kịch liệt đau, cậu xoa xoa hai bên thái dương muốn khiến cơn đau dịu đi một chút, thế nhưng trong lòng lại chua xót, tại sao tất cả mọi chuyện lại thành ra thế này…

“Niệm Nam?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ôn Niệm Nam hơi ngẩng đầu nhìn người đang lo lắng cho mình trước mặt, khoé miệng cong lên một nụ cười nhàn nhạt: “Sao vậy?”

“Cậu thật sự muốn ly hôn à?” Nghe Cố Ngôn Sinh thế mà dùng việc muốn cắt đứt với nhà họ Cố để ép Ôn Niệm Nam phải ly hôn, trong lòng Đường Sóc không biết nên vui hay buồn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Niệm Nam rõ ràng không muốn làm vậy, nhưng lại bởi vì không muốn Cố Ngôn Sinh vì cậu mà đoạn tuyệt với gia đình nên không có cách nào khác ngoài đồng ý, quả nhiên trong lòng cậu vẫn có hắn, vì muốn tốt cho hắn mà tự khiến mình chịu ấm ức.

Đường Sóc đột nhiên đứng dậy nghiêng người tới phía trước, hai mắt nhìn thẳng vào người trước mặt: “Niệm Nam… nếu như cậu đã muốn ly hôn… tớ có thể chứ? Tớ có cơ hội không?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sự khẩn cầu trong đôi mắt kia xuyên sâu vào lòng Ôn Niệm Nam khiến cậu sửng sốt.

“Tôi… tôi không biết nữa… tôi… tôi phải về đây, đã muộn rồi, Đường Sóc, tôi phải về nhà.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ánh mắt Ôn Niệm Nam bối rối, cậu với tay lấy mũ đội lên muốn ra ngoài thì bị Đường Sóc giữ lại.

“Cậu đang trốn tránh tớ.” Giọng nói tràn ngập sự tủi thân cùng bướng bỉnh.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Tớ không thể ư? Vì sao? Rõ ràng chúng ta ở cạnh nhau rất vui vẻ hạnh phúc, tại sao tớ lại không thể có cơ hội?”

“Bởi vì tôi không đáng, tôi không xứng với những cố gắng cậu đã bỏ ra, Đường Sóc, cậu vốn nên sống cuộc sống vô ưu vô lo, tuỳ ý thoải mái của mình như trước đây, tiếp tục sự nghiệp của bản thân như trước khi gặp tôi, đừng để tôi ảnh hưởng tới cảm xúc của cậu.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời đó không nên bị cậu phá huỷ…

“Được, tớ đồng ý với cậu, tớ sẽ vẫn vô tư thoải mái tuỳ ý như trước, mỗi ngày đều vui vẻ chơi nhạc sáng tác bài hát, được không?” Đường Sóc lau đi lệ quang nơi khoé mắt, con mắt đỏ ửng phát sợ, cố gắng nặn một nụ cười nhìn cậu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhìn thấy nụ cười đó, Ôn Niệm Nam cố kìm nén, nức nở nói: “Ừm, cười đẹp quá, cảm ơn cậu Đường Sóc.”

Tuy cả hai không mở miệng nhưng giờ phút này họ đều hiểu những điều đối phương đang nghĩ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Một lần nữa Ôn Niệm Nam đội mũ cẩn thận, nhấc chân bước ra ngoài đi về phía cậu đỗ xe, Đường Sóc cách hai mét đi sau cậu, không xa không gần, không nói gì cũng không tiến lên thêm nữa.

Ôn Niệm Nam mở cửa ra rồi ngồi vào trong xe, quay đầu sang bên đường phía Đường Sóc đang đi tới.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Đường Sóc, tôi đi đây.”

“Ừm, đi đường cẩn thận, về nhà nhắn tin cho tôi.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Được rồi, cậu mau trở vào đi, ngoài này gió lạnh lắm.”

Đường Sóc không hề có ý định rời đi, đứng tại chỗ nhìn Ôn Niệm Nam khởi động xe, bỗng ánh mắt anh liếc thấy chiếc túi đặt trên ghế phụ bên cạnh, tên in trên túi kia…

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mãi tới khi xe đã đi xa, anh vẫn đứng im tại chỗ…

———————-

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sau khi Đường Luân Hiên nhận được tin nhắn của thư ký liền vội vã trở lại công ty, vừa vào văn phòng đã thấy thư ký của mình đang rót cà phê cho người ngồi trên sofa.

Khi nhìn thấy khuôn mặt tà mị kia, Đường Luân Hiên cảm thấy hụt một hơi, hít sâu rồi mới tiến tới.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Tổng giám đốc Chu, sao đột nhiên ngài lại đến đây? Cũng không báo trước một tiếng.”

Người đàn ông ngồi trên sofa vẫn bình thản uống cà phê, không hề ngẩng lên nhìn anh.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lúc Đường Luân Hiên dừng xe trước cửa công ty thì Chu Nguyên Phong đã thấy anh, hắn đứng trước cửa sổ sát đất trong văn phòng cau mày nhìn xuống dòng xe cộ dưới lầu, rủ mắt nhìn giờ trên đồng hồ, có chút không kiên nhẫn.

Bỗng phía dưới có chiếc xe ô tô màu bạc lái tới, khi thấy người vừa bước xuống trên xe, khoé miệng Chu Nguyên Phong không tự chủ được mà cong lên, thần sắc trong mắt như đang khoá chặt lấy con mồi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chu Nguyên Phong bưng tách cà phê lên thổi nhẹ, không hề để ý tới người đang nói chuyện bên cạnh. Đường Luân Hiên cũng đi tới ngồi xuống phía đối diện, thư ký nhanh nhẹn tiến lên rót cà phê, anh giương mắt nhìn người kia, không biết đối phương đang tính toán cái gì.

Tận khi cà phê trong cốc đã thấy đáy Chu Nguyên Phong cũng không hề mở miệng nói một lời, Đường Luân Hiên nghiêng đầu nhìn sang thư ký, thư ký của anh thấy thế cũng lắc đầu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Kỳ lạ, vị Tổng giám đốc họ Chu này không phải vừa rồi vẫn còn biểu hiện mình không có thời gian chờ đợi, liên tục hỏi khi nào thì người trở lại sao? Sao giờ ngược lại ngồi đây thảnh thơi uống cà phê vậy?

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

——————————

Tác giả có lời muốn nói:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cầu vote! Cầu vote!

Haha mọi người có cảm thấy Đường tiểu thiếu gia đã trưởng thành rồi không, cả nhà nói Đường Sóc rất thụ là sao nha, rõ ràng là cực ‘man’ ~

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Niệm Niệm cùng Cố cặn bã sau này tính cách sẽ có chút thay đổi, đều sẽ trưởng thành và khác đi, Đường Sóc cũng vậy, sẽ vì người mình yêu mà có thể tự gánh vác một phương trời.

Đoán xem Đường Sóc nhìn thấy cái túi trong xe thì phát hiện điều gì?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Editor: Phòng cách ly của tôi có con bé biết tiếng Trung, chương hôm qua tôi lôi kéo nó dịch thẳng hộ một phát đó, hôm nay nó bắt đầu học thi rồi nên tôi cũng ngại nhờ, lại quay về tự edit, chỗ nào khó thì hỏi, tiện ghê :)) Đi cách ly chỉ có ăn với nằm, không được tự do đi lại, ngoài việc tự tắm rửa ra thì lợn chỉ sướng như chúng tôi là cùng, cho nên nhiều thời gian edit lắm, chỉ có điều tôi dùng điện thoại nên bấm hơi lâu, để xem cách ly xong có chạy kịp tới chương 100 không nào :v