Anh Ấy Rất Điên

Chương 13: Ừ, xinh đẹp



Tiết cuối cùng của buổi sáng là Toán học.

Giáo viên Toán tuổi khoảng 35, đôi mắt không lớn, thị lực không tốt, còn đeo mắt kính gọng bạc, thích nhất là dạy quá giờ, có thể gọi là một giáo viên mẫu mực trong ngành sư phạm.

Khi lớp trưởng Văn Tố Tố kiêm chức vụ đại biểu Ngữ Văn từ chỗ Lâm lão đầu thu bài tập về lớp, cô phát hiện giáo viên toán đã bắt đầu giảng bài.

Nghĩ đến chuyện chủ nhiệm lớp kêu cô ta nhớ phải nói cho từng giáo viên chuyện của Tô Mạc Mạc trước khi bắt đầu dạy học, Văn Tố Tố không khỏi ảo não.

——

Nhưng giáo viên Toán đã dạy được một nửa, thời điểm này cô cũng đâu thể cắt ngang thông báo đâu chứ……

Ôm tâm lý may mắn, sau khi Văn Tố Tố hô báo cáo, trực tiếp trở về chỗ ngồi.

Hơn nửa tiết học bình yên vô sự trôi qua.

Giảng xong nội dung mới, giáo viên Toán theo thường lệ đưa ra đề bài, để học sinh làm tại chỗ.

Hàng đầu tiên trong góc.

Từ khi giáo viên Toán bắt đầu bài giảng không bao lâu, Thương Ngạn đã lấy tai nghe bluetooth hãng táo khuyết ra đeo lên, gục xuống bàn ngủ.

Tô Mạc Mạc đang làm bài đầu tiên. Tiếng hít thở bằng phẳng đều đặn sát gần bên cạnh giữa phòng học an tĩnh nhẹ nhàng truyền vào lỗ tai.

Cô tò mò nâng vành nón lên một chút, cẩn thận nhìn qua bên cạnh.

Người nọ gối đầu lên tay ngủ như trong quá khứ.

Ánh mặt trời chiếu vào từ phía Tô Mạc Mạc, dệt lên một tầng vàng nhạt trên gương mặt nghiêng sắc bén thâm thúy, mũi cao thẳng trên làn da trắng trẻo, lông mi rũ xuống tạo nên bóng đen âm u dưới mắt.

Từ góc độ của cô nhìn qua, lông mi người nọ còn cong vòng lên.

…… Làm người khác muốn vươn tay nhẹ nhàng sờ thử.

Suy nghĩ nảy ra, Tô Mạc Mạc cũng bị bản thân làm kinh ngạc.

Cô cuống quít dời mắt, cúi đầu.

Lúc này, giáo viên Toán đứng trên bục giảng chốc lát, rồi bước xuống, chuẩn bị đi quanh lớp học hai vòng.

Trên lối đi nhỏ trong góc lớp, giáo viên Toán đi được hai bước, đột nhiên dừng chân.

Đứng hai giây, anh đỡ mắt kính, kinh ngạc nói:

“Lớp các em có bạn học mới chuyển đến sao? Tôi mới gặp…… Nhưng mà, đi học sao lại đội nón che mặt vậy?”

“……”

Tô Mạc Mạc ngẩn ra.

Lần trước Lý Sư Kiệt đã nói cho cô, ông sẽ kêu Văn Tố Tố lén giải thích tình trạng cho giáo viên các môn, sao lại……

Không chờ cô nghĩ xong, giáo viên Toán thấy cô gái vẫn luôn trầm mặc đã có hơi không vui.

“Vị bạn học này, em đứng lên một chút.”

“……”

Tô Mạc Mạc chậm chạp đứng lên.

Trong lớp ngoại trừ đám người Lệ Triết, những học sinh vốn đã có phỏng đoán ác ý và tò mò về Tô Mạc Mạc không lên tiếng cũng không lộ mặt, lúc này nghe thấy giáo viên toán “dẫn đầu”, tự nhiên nhịn không được ồn ào lên:

“Thầy, bạn học mới của chúng em quá thần bí, thậm chí cũng chưa tự giới thiệu.”

“Đúng vậy, không nói lộ mặt, ngay cả nón cũng chưa từng cởi ra!”

“Không biết che kín mít như vậy làm gì……”

“Cậu nói ra làm gì, có thể vì sao chứ? Chắc là nhìn không giống người—— úi da!”

Nam sinh nói câu cuối cùng vuốt ót rên một tiếng, “Ai đánh tôi —— Lệ ca, cậu đánh đầu tôi làm gì……”

Lệ Triết tức giận muốn đá vào hai chân cậu ta.

Cậu ta vừa nghe thấy tình hình không ổn, đã muốn đánh cho 250 (đồ ngốc …đây là chú thích của tác giả) này tỉnh dậy, ai biết được tên này lanh miệng như thế……

“Cậu muốn chết?”

Lệ Triết thấp giọng uy hiếp, đồng thời kiêng dè nhìn lướt qua bóng dáng đang gục đầu lên bàn ngủ ở hàng đầu tiên.

Giống với cậu ta, mấy nam sinh biết được quan hệ “Thầy trò” của Tô Mạc Mạc và Thương Ngạn trước sau vẫn luôn cúi đầu không dám thở mạnh.

Giáo viên Toán đứng phía trước không rõ chuyện bên này, thấy cô gái vẫn còn nghe lời đứng lên, ngạc nhiên nói: “Là có lý do khó nói gì nên không thể tháo nón sao?”

Giáo viên Toán vừa nói, vừa tò mò chắp tay sau lưng, cong eo, muốn nhìn xem dưới vành nón đang cất giấu thứ gì.

Tô Mạc Mạc hơi cứng người, co lại bả vai theo bản năng, ép mặt vào bên trong càng sâu hơn.

Văn Tố Tố không nhịn được nữa đứng lên.

“Thầy, bạn ấy ——”

“…… Thầy Cốc.”

Một tiếng nói lười nhác khàn khàn đột nhiên vang lên, ngắt lời Văn Tố Tố.

Trong lớp vốn đang có tiếng nghị luận nho nhỏ, sau khi giọng nói này vang lên, cứ như bị ấn vào nút tắt tiếng.

Cả lớp im lặng.

Hàng đầu tiên, Thương Ngạn vừa mở miệng đã chống bàn dậy, ấn đường nhíu lại.

Anh chống bàn hướng người về phía trước, vừa lúc chặn đi tầm mắt nhìn phía dưới vành nón của giáo viên Toán.

Giáo viên dạy toán xấu hổ dừng lại.

“À, bạn học Thương Ngạn……”

“Nếu là lý do khó nói, đó là riêng tư của mỗi người…… Chuyện riêng tư của người khác chắc sẽ không ảnh hưởng đến việc dạy học của thầy Cốc đâu, đúng chứ?”

Lời nói không được rõ lắm.

Trong con ngươi đen nhánh của nam sinh là mệt mỏi do thiếu ngủ còn chưa kịp tan hết, sâu hơn nữa là tia bực bội mỏng.

Hiếm khi gương mặt anh tuấn không có tí cảm xúc nào.

Môi mỏng cũng mím chặt.

“À, đúng là không ảnh hưởng, nếu là chuyện riêng, vậy quên đi……”

Giáo viên dạy Toán xấu hổ đi vòng qua chỗ khác.

Lúc này Thương Ngạn mới ngồi dậy, để lộ ra cô gái vừa được bảo vệ sau lưng.

Anh nghiêng mặt, liếc về nơi phát ra ồn ào lúc nãy ——

“Còn ai tò mò.”

Ngữ khí lạnh hơn.

Những người vừa mở miệng, từng người từng người vội vàng gục đầu xuống sách.

Bực bội dưới đáy mắt Thương Ngạn phai bớt, xoay người.

Ánh mắt chạm Tô Mạc Mạc còn dăng đứng, cảm xúc trong mắt Thương Ngạn mềm đi.

“…… Không sao đâu, nhóc con.”

Đầu ngón tay nắm chặt bàn của Tô Mạc Mạc hơi siết chặt, cô ngồi xuống cùng Thương Ngạn.

Chờ lực chú ý vất vả lắm mới dời đến đề bài, Tô Mạc Mạc đột nhiên nghe thấy bên ngoài nón áo truyền đến tiếng thì thầm.

“Nhóc con.”

“……?”

“Có phải lúc nãy em đã lén nhìn chằm chằm anh không?”

“……!”

Tô Mạc Mạc nháy mắt đứng hình.

Qua hai giây, cô gái chậm rãi rụt vào trong.

Bên cạnh.

Đôi mắt tối đen của nam sinh dần nhuộm ý cười.

……

Không biết có phải vì đoạn nhạc đệm xấu hổ lúc nãy hay không, giáo viên Toán khó có khi kết thúc sớm tiết học.

Nói đám học sinh chờ chuông tan học mới được rời đi xong, anh cầm sách vở rời đi trước.

Thầy giáo chân trước vừa ra khỏi cửa, bọn học sinh sau lưng đã bắt đầu nháo lên.

Vì vấn đề lúc nãy của Thương Ngạn, Tô Mạc Mạc vẫn luôn ép sát vào trong góc của mình, lúc này đang lang thang không có mục tiêu nhìn vở của mình đến ngây người.

Đến khi có giọng nói lướt qua những tiếng ồn đó, bất ngờ vang lên phía sau lớp học——

“Văn ban hoa*, hỏi cậu một vấn đề được không?”

*(Ban hoa: hoa khôi của lớp)

“……”

Đoạn nhạc đệm phát sinh trong tiết học làm tâm trạng Văn Tố Tố phức tạp bất an ngó qua bàn học trên hàng đầu tiên.

Nghe vậy cô ta xoay đầu, cau mày mở miệng.

“Vấn đề gì?”

Người đặt câu hỏi cười rộ lên, “Lệ ca nói cuối tuần trước, cậu ấy gặp cậu và một tiểu mỹ nhân cùng nhau đi ăn, thật hay giả vậy?”

“Aiz đúng đúng, tôi cũng muốn biết chuyện này!”

“Tôi càng tò mò —— tiết thể dục hôm nay, Triết tử rất kích động đấy, khiến cả năm lớp đều biết!”

“Cậu đừng nghe cậu ta thổi phồng, còn nói đẹp hơn Thư Vi, đang nói mỹ nhân trên người à!”

“Còn đẹp hơn Thư Vi? Không thể nào……”

“……”

Từng cụm từ “tiểu mỹ nhân” như đánh thẳng vào tai Văn Tố Tố.

Mặt cô ta trắng bệch, biểu tình khó coi, theo bản năng nhìn về bàn học trên hàng đầu.

Thật buồn cười.

——

Tất cả mọi người trong lớp đều không biết, “tiểu mỹ nhân” kinh vi thiên nhân trong miệng bọn họ, nửa tiết trước còn bị đa số chế nhạo thành bộ dạng “không giống người”.

Vào lúc này, cũng đang mặc một cái áo hoodie to xám, trốn trong một góc mà bọn họ không chú ý đến.

Văn Tố Tố bực bội quay đầu.

Nhưng đã có nam sinh chú ý đến hành động của cô.

Đám bọn họ vừa nhìn qua, không chút do dự nở nụ cười ——

“Văn ban hoa, chúng tôi hỏi cậu vấn đề, cậu nhìn Ngạn ca làm gì?”

“Đúng vậy.”

“Nhưng mà không phải Ngạn ca cũng thấy tiểu mỹ nhân đó sao?”

“……”

Đám nam sinh trầm mặc một lát, cuối cùng cũng bị “sắc đẹp” đầy hứa hẹn không muốn sống nữa, đánh bạo hỏi:

“Ngạn ca, tiểu mỹ nhân các cậu gặp được vào cuối tuần, thực sự xinh đẹp như Lệ Triết nói sao?”

“……”

Ngòi bút Tô Mạc Mạc dừng lại.

Thương Ngạn đang rũ mắt làm bài, nghe vậy khẽ nâng mắt.

Thân ảnh da trắng váy đỏ kia mơ hồ lướt qua trong đầu.

Anh nghĩ nghĩ.

“Ừ, xinh đẹp.”

Lời nói bình tĩnh của nam sinh cũng đủ làm đám nam sinh dưới lớp phấn khởi hẳn lên——

“Mẹ nó, xem ra thật đúng là tiểu mỹ nhân còn đẹp hơn Thư Vi!”

“Mẹ nó quá hối hận, hôm đó tôi phải học bổ túc trước kiểm tra, sao lúc đó không mặt dày đi ăn chực vậy chứ!”

“Còn đẹp hơn Thư Vi…… Chỉ cần cho tôi liếc mắt một cái thôi……”

Giữa tiếng ồn ào náo động, đột nhiên có một giọng nữ mất khống chế phát ra——

“Thương Ngạn, cậu cũng thích cô ấy?”

Là Văn Tố Tố.

Vấn đề này làm mọi người sợ hãi cả kinh, các nam sinh bên dưới càng thêm hoảng sợ.

Lấy lại tinh thần, bọn họ cuống quít bổ sung cứu vãn ——

“Sao có thể chứ.”

“Đúng vậy, bên khối 12 đều truyền rằng, Ngạn ca và Thư hoa hậu giảng đường mới là……”

Bọn họ chưa kịp ghép nối xong thì đã thấy nam sinh ngồi bàn đầu đưa lưng về mọi người có hành động.

Thương Ngạn hừ cười.

Sau đó anh duỗi tay, xoa xoa đỉnh nón của Tô Mạc Mạc.

Ngữ điệu chây lười không đứng đắn, cười như không cười thì thầm ——

“Đừng. Tôi thích nhóc con mà.”

Tác giả có lời muốn nói: Cả lớp:?????????

Thương Ngạn: Đừng nghe bọn họ nói bậy, anh không thích tiểu mỹ nhân kia, càng không thích hoa hậu giảng đường, anh thích em.

Tô Miêu Miêu: emmmmmmmmmmm (nhỏ giọng) là anh nói đó, đừng có hối hận.

Hết chương 13

___

Chương bonus đây

ヽ(o^▽^o)ノ

#xanh