Trước khi tan học vào buổi sáng Thương Ngạn đã nói một câu, dùng thời gian ăn trưa ngắn ngủn đã truyền ra khắp trường.
Hơn nữa còn là phiên bản thêm mắm dặm muối--
Nhà ăn Tam trung, khu dùng cơm.
Một nhóm học sinh vây quanh bàn ăn, vừa ăn cơm vừa tán gẫu:
"Thương Ngạn tỏ tình với bạn cùng bàn mới của cậu ta? Thiệt hay giả??"
"Người của lớp một nói đó!"
"Không thể nào, không phải cậu ta với Thư Vi mới là một đôi sao?...... Sao lại thế này được?"
"Sáng nay đó, không phải Lệ Triết của lớp một nói cuối tuần bọn họ gặp được một tiểu mỹ nhân sao?"
"Tôi có nghe chuyện này, nghe nói còn đẹp hơn hoa hậu giảng đường Thư Vi!"
"Chính xác, Thương Ngạn đã thừa nhận."
"Má ơi...... Thật sự đẹp như vậy? Không đúng, chuyện này liên quan gì đến bạn cùng bàn mới của cậu ta?"
"Có người hỏi Thương Ngạn có thích tiểu mỹ nhân đó hay không, kết quả Thương Ngạn nói càng thích bạn cùng bàn mới hơn."
"...... Ghê thật!"
Bên này đang nghị luận, bàn kế bên có một người sáp lại nói --
"Chưa đủ đâu! Tôi nghe có người truyền, bàn cùng bàn mới của Ngạn ca rất xấu."
"Hả??"
"Hơn nữa nghe nói ăn mặc rất quê mùa, cả ngày mặc áo hoodie bự tổ chảng với quần jean."
"Mẹ nó...... Vậy tại sao Ngạn ca lại thích quái vật xấu xí đó? Không phải Thư Vi tốt hơn nhiều so với cậu ta sao??"
"Không biết."
Đám người thổn thức cảm khái, trên bàn có người lướt điện thoại, tiện đà hưng phấn ngẩng đầu --
"Aiz, tiết đầu tiên buổi chiều của lớp một là thể dục, trước khi bắt đầu sẽ đi ngang qua lớp mình, chúng ta đi nhìn xem nữ sinh đó rốt cuộc là như thế nào đi!"
Vừa nghe thấy đề nghị này, nhóm người ngồi cùng bàn sáng mắt lên, sôi nổi đồng ý.
......
Tòa lầu khoa học kỹ thuật.
Thương Ngạn đẩy cửa đi vào Tổ Huấn Luyện, đầu tiên là đối diện với cặp mắt ai oán của Ngô Hoằng Bác.
"...... Đừng dùng ánh mắt gay này nhìn tôi, tay tôi không nhịn được ngứa lên đấy."
Thương Ngạn ghét bỏ đi đến trước bàn máy tính.
Ngô Hoằng Bác càng ai oán.
"Cha Ngạn, rốt cuộc cậu vẫn vứt bỏ những người cũ chúng tôi."
"Nói lung tung gì thế."
Thương Ngạn cười nhạt, không quay đầu lại.
"Tieba đã truyền ra, nói cậu không màng dung mạo của Tiểu Tô, chân thành thổ lộ, thề non hẹn biển, cảm động đất trời......"
Ngô Hoằng Bác còn ấp ủ mấy thành ngữ bốn chữ.
Nhưng cậu ta chưa kịp phô ra, ghế xoay dưới mông bị chân dài của nam sinh đá một phát, trực tiếp dịch ra ngoài nửa thước.
Còn giao diện Tieba đang mở ra trên máy tính cậu ta thì đang bị Thương Ngạn khom người che lại.
Ngón tay thon dài đè lên con chuột, chậm rãi hoạt động.