Anh Ấy Rất Điên

Chương 32: Hung tợn



Trong mắt Tô Mạc Mạc toàn là mờ mịt.

Lệ Triết đến đây tìm Thương Ngạn đứng hình cách đó hai mét.

Không khí im lặng vài giây.

Lệ Triết sắp khóc ra nước mắt ——

"Ngạn ca, cậu cậu cậu...... Cậu không thể như vậy đâu Ngạn ca ——"

Thu hồi tầm mắt từ biểu cảm khó hiểu của cô gái, Thương Ngạn có phần tiếc nuối "hừ" một tiếng.

"Sao em không hiểu gì hết vậy, nhóc con."

Tô Mạc Mạc: "——?"

Lệ Triết: ".................."

Mẹ nó cầm thú!

Không đúng......

Là không bằng cầm thú!

Nhưng Lệ Triết nhiều lắm cũng chỉ dám nói lời này ở đáy lòng, trên mặt cậu ta chỉ có thể thống khổ nhìn nữ thần mỹ nhân bé bỏng của mình ngơ ngẩn nghe hết câu chuyện.

Thương Ngạn nuối tiếc xong, lúc này cũng đứng dậy, lười biếng cắm tay vào túi quần, liếc Lệ Triết.

Anh cười như không cười hỏi: "Cậu nói đi, tôi không thể như thế nào?"

Lệ Triết nghẹn khuất nhìn về phía Tô Mạc Mạc.

Sau đó mới quay lại nói, "Ngạn ca...... Tiểu Tô còn nhỏ đó, cậu không thể......"

"Mười bảy tuổi, không nhỏ."

Thương Ngạn cong khóe môi, cười nói một cách vô tâm.

"Cậu, cậu ấy mới 1 mét 5!"

Thương Ngạn cười khàn, nghiêng người, "Nhóc con, nói cho cậu ta là em rất cao."

Tuy rằng nghe không hiểu đoạn trước, nhưng chiều cao lại thuộc về vấn đề nguyên tắc của Tô Mạc Mạc, cô không chút do dự, bất mãn trừng Lệ Triết một cái.

"1 mét 58."

Lệ Triết: "............"

Nữ thần nhỏ đơn thuần của cậu ta, sau này có khả năng bị Ngạn ca không bằng cầm thú ôm vào ổ chăn mà vẫn còn khờ dại ngây thơ!

Lệ Triết ngẫm lại, cảm thấy mình đã tức giận muốn thăng thiên tại chỗ.

Thương Ngạn liếc Lệ Triết, khóe miệng nhếch lên.

"Nghe chưa."

"......" Lệ Triết tuyệt vọng lau mặt, ủ rũ cúi đầu, "Ngạn ca, chúng ta phải bắt đầu thi đấu hữu nghị với lớp ba rồi."

"Đi thôi."

Thương Ngạn nâng chân dài đi lên bậc thềm, vừa bước được bước đầu tiên, anh nhìn thoáng qua Tô Mạc Mạc.

"Lát nữa khi thi đấu, anh không muốn nhìn thấy em ở chỗ ngồi của bên đội bóng rổ của trường, ha?"

Tiếng cuối cùng phát ra rõ ràng chứa hàm ý uy hiếp.

Tô Mạc Mạc nhăn chóp mũi.

"Sẽ không."

"Làm trái thì sao?"

"......"

Cô gái vươn cẳng chân ngắn nhỏ và đá mũi giày nam sinh.

Cô rầu rĩ mềm giọng.

"Đánh gãy chân."

"......"

Giọng nói nhỏ nhẹ này khiến đôi mắt Thương Ngạn hoảng hốt và náo loạn như có động đất, cảm xúc không áp chế được dâng lên rồi hạ xuống, vuốt ve đáy lòng anh trở nên mềm mại vô cùng.

Đứng hình tại chỗ vài giây, anh mới chớp mắt, thấp giọng cười.

"...... Ngoan."

Nói xong, anh tiếp tục rời đi.

Lệ Triết thống khổ nhìn Tô Mạc Mạc một cái rồi đi theo.

Đến khi hai người đã đi khỏi, Tề Văn Duyệt lôi kéo bạn cùng bàn Liêu Lan Hinh bị hai vòng chạy chậm tra tấn đến mức mặt không còn chút máu đi đến.

Vẻ mặt cô nàng nghi ngờ đi đến trước mặt Tô Mạc Mạc.

Hai người đối diện nhau một lúc, Tề Văn Duyệt mới duỗi chân đá đôi giày trắng của Tô Mạc Mạc.

Tô Mạc Mạc: "......?"

Tề Văn Duyệt: "......"

Tô Mạc Mạc: "——??"

Tề Văn Duyệt không kìm được nữa, bước lên, thần bí hỏi: "Đây là ám hiệu gì đó với sư phụ của cậu sao, sao mình không hiểu vậy?"

Tô Mạc Mạc nghẹn lời.

Cô hiểu ra, không nhịn được rũ mặt cười, "Không phải...... Là thầy ấy uy hiếp mình, không nghe lời sẽ đánh gãy chân."

Tề Văn Duyệt nghe thế sợ hãi cả kinh.

"Không hổ là Thương Diêm...... Khụ, không hổ là Ngạn ca, dạy học trò thôi mà cũng chơi lớn vậy sao?"

Cô động não suy nghĩ, càng mơ hồ, "Vậy cậu đá mũi giày cậu ấy làm gì?"

Ánh mắt Tô Mạc Mạc vô tội sạch sẽ.

Cô nâng đôi giày trắng lên, cũng chạm vào giày Tề Văn Duyệt.

"Nghĩa là...... Cho cậu chân, không nghe lời thì cứ đánh gãy đi......"

Nhìn cô gái ngồi trên bậc đá, giơ cẳng chân nhỏ ngắn, ngẩng gương mặt xinh đẹp lên nhìn mình.

Tề Văn Duyệt: "......"

Lần này đụng vào cô, sao đột nhiên lại có cảm giác muốn cong?

Cứng người vài giây, Tề Văn Duyệt mặt không cảm xúc nghiêng đầu, nhìn Liêu Lan Hinh.

"Bạn cùng bàn, rõ ràng mình đang nghe kể câu chuyện khủng bố, nhưng vì sao nghe rồi lại thấy chua quá vậy??"

Tuy Liêu Lan Hinh chạy bộ nên sắc mặt trắng bệch, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến chuyện cô ghét bỏ Tề Văn Duyệt.

"Có lẽ là do cậu phản ứng chậm."

Tề Văn Duyệt: "......"

Tề Văn Duyệt: "Mình không cần ăn chanh, chúng ta vẫn nên đến xem bóng rổ đi."

Nhớ tới "uy hiếp" vừa nãy của Thương Ngạn, Tô Mạc Mạc gật đầu.

Hiển nhiên Liêu Lan Hinh không có dị nghị gì.

Ba người theo cầu thang nhỏ bên cạnh, đi lên sân bóng rổ.

Bên lớp ba đã làm nóng người xong từ sớm, sân cũng là do bọn họ chọn.

Không biết xuất phát từ tâm lý gì, sân bóng bọn họ chọn để thi đấu hữu nghị giữa hai lớp nằm liền nhau với sân thi đấu nơi thành viên mới đội bóng rổ của trường tổ chức huấn luyện.

Chú ý đến hai nam sinh trong lớp vừa vào sân, tiếng reo hò cổ vũ cố lên ở hai bên sân đều lên thẳng đến quãng tám.

——

Thường thì khi có sân trống, để phòng ngừa quấy nhiễu, hai bên thi đấu cũng sẽ không tiến hành ở nơi sát nhau.

Bên này, đội bóng trường đang huấn luyện, đội viên mới đối diện với Chử Minh vừa dẫn bóng đến vị trí số ba* nhận thấy cảnh này thì thoát khỏi tư thế phòng ngự, thẳng người chau mày mở miệng: "Chử đội, đây là có người muốn cướp "lôi đài*" của chúng ta sao?"

*(Vị trí số ba trong bóng rổ - Small forward: Tiền phong phụ. Tìm hiểu thêm nhờ bác Google)

*(Lôi đài: Lôi đài là nơi dành cho các anh hùng hiệp khách thi thố tài năng một cách công bằng và không bị bất cứ 1 tổn thất nào. Không hạn chế về ngũ hành, môn phái cũng như đẳng cấp. Nguồn: Internet)

"......"

Chử Minh quay đầu nhìn lướt qua.

Ngừng hai giây, cậu ta quay lại, nhồi bóng và nhảy lên, bàn tay nâng bóng nhấc lên.

"Soạt".

Bóng vào rổ, một cú ba điểm tuyệt vời.

Bên sân yên lặng trong nháy mắt, sau đó bỗng nhiên vang lên một đợt hoan hô và tiếng thét chói tai ——

"Đẹp!"

"Chử đội đẹp trai nhất!!!"

"A a a Chử Minh ——!!"

"......"

Chử Minh tiếp đất, cười nhìn đội viên mới trước mặt, "Tập trung thi đấu."

Sau khi úp rổ, Chử Minh đổi cầu thủ, xoay người chạy đến chỗ nghỉ ngơi, có thành viên lão làng trong đội không nhịn được chạy đến cạnh cậu ta.

"Đội trưởng Chử, rốt cuộc Thương Ngạn lớp mười một có ý gì, tới giành sân với cậu à?"

Chử Minh bất đắc dĩ.

"Chưa chắc là do cậu ta chọn."

"Thôi đi, có người nào không biết hai người có mâu thuẫn."

Chử Minh: "......"

"Chính tôi cũng không biết. Năm ngoái đội bóng trường nhận người, là do đội phó phụ trách, thậm chí tôi còn chưa thấy mặt vị học đệ này, làm sao có cơ hội xảy ra mâu thuẫn?"

Nói xong, cậu ta chân thành thở dài, đuổi theo bóng.

Để lại thành viên lâu năm đó đứng ngây ra.

"Hả? Thiệt hay giả vậy......"

Cùng lúc đó, sân bóng cách vách.

Lệ Triết nhíu mày oán giận, "Có phải trong đầu tụi lớp ba rỗng hết rồi không, biết rõ cậu và Chử Minh không hợp nhau, còn chọn sân ngay cạnh đội bóng trường?"

Lệ Triết nhận lấy đồ đánh bóng người trong lớp đưa qua, cúi đầu tròng vào.

"Ngạn ca, cậu không thay?"

"Không cần."

Lệ Triết đã tập mãi thành quen, lúc hỏi cũng không thèm đưa tay qua, rõ ràng là chỉ hỏi cho có lệ.

—— bạn học trong lớp thường xem bọn họ chơi bóng đều biết, Thương Ngạn rất ít khi ra sân chơi bóng, mà cho dù có ra, trước giờ cũng chưa từng thấy anh lộ cánh tay......

"...... Vậy mùa hè không nóng sao?"

Bên sân, Tô Mạc Mạc nghe Tề Văn Duyệt giới thiệu tình huống cho mình, tò mò quay đầu hỏi.

Tề Văn Duyệt nghe vậy không kiềm được ôm bụng cười, "Mùa hè? Cậu đã quên mình từng nói rồi sao, Ngạn ca có thói ở sạch đấy? Mùa hè đám nam sinh đó đổ mồ hôi như mưa, cậu ấy sẽ không ra sân chơi bóng với bọn họ đâu."

Tô Mạc Mạc: "......"

Ừm, đúng là một sư phụ "băng thanh ngọc khiết" mà.

*(Băng thanh ngọc khiết: Cao quý, tinh khiết)

Liêu Lan Hinh trầm mặc đứng cạnh nãy giờ, nghe đến đây cũng hiếm khi chen vào.

"Đúng là vậy. Mỗi lần Thương Ngạn thi đấu đều tham gia hiệp đầu, sau đó sẽ tiếp tục vào lúc cuối."

Tề Văn Duyệt cười vui vẻ: "Vậy nên khi vừa khai giảng lớp mười, lớp chúng ta đều đoán Ngạn ca là công tử thế gian xuyên từ thời dân quốc đến đây,...... Nếu không thì làm gì có gia đình nào có hoàn cảnh giáo dục như thế?"

Liêu Lan Hinh: "Là cậu chưa thấy qua thôi."

Tề Văn Duyệt bực bội dẩu môi.

Tô Mạc Mạc cong khóe mắt, cười khẽ, "Các cậu suy diễn nhiều thật đấy, vậy tại sao bây giờ lại bỏ suy nghĩ đó vậy?"

"......"

Không khí giữa ba người đột nhiên trầm mặc.

Liêu Lan Hinh và Tề Văn Duyệt liếc nhau.

"...... Để mình nói đi."

Tề Văn Duyệt đè thấp âm lượng, khó có khi mang dáng vẻ thận trọng. "Thật ra có lẽ Mạc Mạc cũng đã nghe qua, là cái của Ngạn ca...... Ờm, cội nguồn của danh hiệu kia đó."

Tề Văn Duyệt dừng một chút, trong mắt xẹt qua một tia kinh sợ khi nghĩ đến.

"Lúc đó mình ở ngay cổng trường, tận mắt nhìn thấy người đó nằm trên cáng đưa vào xe cứu thương. Máu chảy theo cánh tay, mình còn cho rằng người đó đã...... Một màn đó bây giờ vẫn còn hiện rõ sinh động như thật trong đầu mình, quả thực đã thành bóng ma tâm lý."

Tô Mạc Mạc im lặng.

Liêu Lan Hinh đứng cạnh đột nhiên nói, "Không có ai thấy là Thương Ngạn làm, nhưng khi mọi người đồn đãi, cậu ấy cũng chưa từng phủ nhận."

"......"

Tô Mạc Mạc chần chờ giương mắt, nhìn vào giữa sân bóng.

Nam sinh mặc bộ quần áo thể thao vô cùng chói mắt, bây giờ đang đứng bên sân làm nóng cơ thể với những người khác, thoạt nhìn vô cùng lười biếng, không có tinh thần.

Nhìn từ gương mặt nghiêng anh tuấn trắng trẻo, có ai ngờ anh sẽ có một lời đồn đáng đâu chứ......

Không khí xấu hổ khó nói.

Tô Mạc Mạc nhìn một lát, bỏ qua đề tài này, quay về nội dung trước.

"Thầy ấy không mặc quần áo đánh bóng......"

"Cậu ấy sẽ không thay đồ đánh bóng," Tề Văn Duyệt lén thở phào, khôi phục gương mặt cười, "Cậu nhớ lại đi, từ khi quen biết đến bây giờ, cậu có thấy Ngạn ca mặc áo tay ngắn bao giờ chưa?"

Tô Mạc Mạc nghĩ ngợi, vài giây sau, trên gương mặt diễm lệ lộ ra chút kinh ngạc.

——

Vậy mà lại thật sự không có.

Trong ấn tượng của cô, người đó nhiều lắm cũng chỉ vén tay áo sơ mi trắng lên tới khuỷu tay là cùng.

Những lúc còn lại đều là áo dài tay và quần dài......

Nhận ra được đáp án của Tô Mạc Mạc, Tề Văn Duyệt cười trêu chọc, giả vờ nghiêm túc lặp lại một lần ——

"Dân quốc, thế gia, quý công tử."

"......"

Lúc này, Tô Mạc Mạc không kiềm được mỉm cười.

Liêu Lan Hinh: "Cuộc thi sắp bắt đầu rồi."

Tô Mạc Mạc và Tề Văn Duyệt trông qua đó, quả nhiên nghe một tiếng huýt gió của trọng tài.

Bóng rổ đập xuống.

Bên sân, tiếng hò hét chói tai bất ngờ nổ ra.

"......"

Sắc mặt Tô Mạc Mạc khẽ biến.

Viện điều dưỡng chưa từng có hoạt động tập thể như này, cô chỉ mới xem vài trận đấu bóng rổ trên TV.

Nên cũng chưa từng nghĩ rằng, ngay tại hiện trường, đặc biệt là đứng trong khu vực người xem sẽ lại ồn ào chói tai như thế này.

Tô Mạc Mạc bị từng tiếng thét và hò hét cổ vũ kích thích khiến nhịp tim tăng lên, cô cúi đầu, mím môi nhíu mày.

Có nên......

Trong lúc Tô Mạc Mạc chần chờ thì nghe thấy Tề Văn Duyệt kế bên tạm dừng cổ vũ, kỳ quái hỏi: 

"Sao Ngạn ca lại bất động vậy...... Hình như còn đang nhìn bên phía chúng ta?"

Không chỉ Tề Văn Duyệt, những người khác rất nhanh cũng phát hiện ra điểm không đúng.

Tiếng nghi ngờ nho nhỏ ngày càng nhiều, tiếng thét chói tai bên sân trong chốc lát liền chuyển thành tiếng nghị luận.

Trong tài cũng huýt gió một lần nữa.

"Gì vậy —— sao vừa mở màn đã kêu tạm dừng??"

"......"

Tô Mạc Mạc chịu đựng sự khó chịu ngẩng đầu lên.

Trước mặt là hai nam sinh vóc dáng rất cao, che kín mít tầm mắt khiến cô không thể nhìn thấy tình cảnh trong sân.

Tô Mạc Mạc còn chưa kịp ứng biến, hai nam sinh đang bất mãn thảo luận phái trước đột nhiên trầm mặc. 

Khu vực bên này cũng yên lặng hết.

"Tránh ra."

Cách những bức tường người xung quanh, bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp, hung dữ và lạnh lẽo.

Hai nam sinh trước mặt Tô Mạc Mạc đứng hình vài giây, đều không hẹn mà cùng tránh ra hai bên.

Ánh mặt trời rọi xuống.

Bóng dáng cao lớn kia cũng áp xuống.

Tô Mạc Mạc cay mắt do ánh nắng chói lòa đột ngột xông đến, cô nheo mắt theo bản năng, cánh tay giơ lên trước che đi tầm mắt.

Nhưng vừa nâng lên giữa không trung, cổ tay cô bị nắm lấy.

Lực kéo truyền đến.

Tô Mạc Mạc bị lôi kéo thẳng đến hàng ghế dài bên sân nơi đội viên nghỉ ngơi dưới ánh mắt vững vàng của nam sinh.

Hơn một nửa hàng ghế dùng để đặt ba lô và quần áo, Thương Ngạn đẩy đống đồ ra tạo thành một chỗ trống.

Anh dùng lực cánh tay, trực tiếp túm cô gái đang ngây người theo phía sau ra trước mặt, ấn cô lên ghế.

Mãi đến khi này, Tô Mạc Mạc mới hồi thần.

Cô kinh hoảng giương mắt, "Sư phụ......?"

"......"

Gương mặt anh tuấn của Thương Ngạn lạnh lùng không cảm xúc.

Anh rũ mắt quan sát cô.

"Không thể ở trong hoàn cảnh ồn ào, vì sao còn đứng giữa đám đông?"

Tô Mạc Mạc ngây ra vì sự hung dữ của anh.

Cô hiểu ra, cụp đôi mắt nai xinh đẹp xuống.

"Em không biết sẽ ồn như thế......"

Thương Ngạn đảo mắt qua nửa vòng.

Lệ Triết và ba đội viên lên sân khác chạy nhanh đến.

"Ngạn ca, làm sao vậy?...... Tiểu Tô không thoải mái sao?"

Thấy cô gái ngồi trên ghế dài sắng mặt tái nhợt hơn hai phần so với thường ngày, Lệ Triết không vui cười như mọi khi, lo lắng cau mày hỏi.

"Ừ."

Thương Ngạn đáp có lệ.

Anh cúi người, nhíu mày nhìn cô gái trước mặt ——

"Anh kêu người khác đưa em về lớp?"

Tô Mạc Mạc lắc đầu, "Ngồi ở đây...... Chắc là không sao."

Thương Ngạn không nói.

Con ngươi tối đen không chớp nhìn chằm chằm cô.

Ngừng vài giây, anh nhìn xuống đất.

Tô Mạc Mạc cảm thấy hình như nam sinh đã không tiếng động thở dài một hơi.

"Tự che tai mình lại."

"...... À."

Dưới những ánh mắt như kinh chích kia, Tô Mạc Mạc chận chạp giơ tay, không quá tình nguyện áp lên hai lỗ tai.

Thương Ngạn nhìn cô hai giây rồi ngồi dậy.

Nam sinh một tay giữ áo khoác, một tay khác kéo khóa kéo áo thể thao xuống.

Anh mặt không biểu cảm cởi áo khoác.

Áo khoác thể thao vẽ nên một đường cong giữa không trung, cuối cùng trùm lên đầu cô gái.

Bên sân ồ lên.

Còn Thương Ngạn thì ngồi xổm xuống, kéo kéo áo khoác về phía trước đến vị trí thích hợp,  "Có thể thấy rõ được không?" 

Tô Mạc Mạc dại ra.

"...... Có thể......"

Hơn nữa là rõ đến không thể rõ hơn.

——

Dưới áo khoác thể thao màu đen, chàng trai chỉ mặc một cái áo mỏng màu đen tương tự.

Vì vậy, từ cái cổ thon dài, đến xương quai xanh, rồi cánh tay, lại tới khuỷu tay, cổ tay...... 

Đường cong cơ bắp đẹp đẽ lộ ra không sót tí nào, dưới ánh mặt trời ban trưa, làn da trắng trẻo càng thêm nổi bật, hiện lên một loại vẻ đẹp chói mắt nhưng sắc bén.

Tô Mạc Mạc hoảng hốt, bỗng nghe thấy từ bên ngoài áo khoác trên đỉnh đầu, có tiếng "tách" khi chụp ảnh quên tắt tiếng truyền đến.

Thương Ngạn nửa ngồi xổm trước mặt cô hiển nhiên cũng nghe thấy, mày kiếm hơi nhíu, anh liếc mắt qua nơi truyền đến tiếng động này.

Tròng mắt tối đen chứa đầy phẫn uất tức giận.

...... Giống một con sư tử lớn bị nhốt trong lồng sắt đùa giỡn.

Tô Mạc Mạc không nhịn được, nhẹ giọng cười ra tiếng.

Ngọn lửa kéo về trong nháy mắt.

——

Thương Ngạn không cảm xúc hé môi.

"Còn cười?"

Tô Mạc Mạc nghe lời nén lại.

Ánh mắt cô gái vô tội nhìn nam sinh.

Giữa sân truyền đến tiếng trọng tài thúc giục.

Thương Ngạn cụp mắt, che khuất cảm xúc chân thật dưới đáy mắt.

"...... Trở về tính sổ với em."

Thương Ngạn đứng dậy, các đội viên khác đi theo, trận đấu chính thức bắt đầu, tiết tấu cũng khôi phục lại bình thường.

Tô Mạc Mạc khẩn trương không chớp mắt nhìn bóng dáng màu đen giữa sân, bàn tay che ở hai bên tai cũng bấu chặt theo bản năng.

Sự thật đã chứng minh, "kiến nghị" lúc trước của Thương Ngạn vô cùng chính xác.

——

Học sinh vây quanh đây càng ngày càng nhiều, tiếng cổ vũ cũng ngày càng nghiêm trọng.

Đặc biệt là mỗi khi trái bóng được chuyền tới tay Thương Ngạn, các nữ sinh gần như bán mạng đến mức có thể xốc giá bóng rổ lên khỏi mặt đất.

Dưới thế tiến công nhanh nhẹn do Thương Ngạn mang đến, lớp ba không thể không kêu tạm dừng, mấy nam sinh lớp một quay về, Tô Mạc Mạc còn nghe thấy hai nam sinh cầm đầu thở dài 

——

"Lúc trước ông đây cởi hết áo trên, cũng không thấy các cậu ấy kích động như vậy."

"Đừng nghĩ chứ người anh em, cậu chưa nghe qua câu nói kia sao —— lấy người so người thì chết, lấy hàng so hàng thì hư. Cậu nói nhiều chỉ tổ thêm phiền phức chứ có so được với Ngạn ca đâu?"

"............"

Câu tiếp theo Tô Mạc Mạc chưa kịp nghe được.

Thương Ngạn đi đến trước mặt cô, nhìn xuống.

"Không sao chứ?"

"......"

Lúc này, sắc mặt cô gái đã khôi phục bình thường, nghe thấy tiếng động bên ngoài áo khoác rốt cuộc đã ngừng, cô cũng yên tâm thả hai tay ra.

"Không sao."

Thương Ngạn nhếch khóe môi.

"Ngạn ca, chụp."

Bên này có người ném một chai nước qua.

Thương Ngạn một tay nhận lấy, vừa định vặn ra, đột nhiên dừng lại.

Anh cười như không cười mà cúi người, đưa chai nước đến trước mặt cô gái ——

"Mở ra giúp anh."

Tô Mạc Mạc: "............?"

"Tay sư phụ mỏi, mở không được."

Tô Mạc Mạc: ".................."

Lệ Triết kế bên không thể nhìn được nữa, cắn răng cười đi đến, "Ngạn ca, tôi giúp cậu ——"

"Cút đi."

Thương Ngạn không thèm quay đầu tàn nhẫn từ chối.

Anh giơ tay, đưa chai nước trong tay đến gần cô hơn.

"Ngoan."

Tô Mạc Mạc: "......" Dỗi khóc.

Rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể nén giận cầm lấy nó và ôm vào lòng, dùng sức bắt đầu chiến đấu với chai nước.

Nhưng không biết là do sức cô thật sự yếu, hay là do nắp chai này cứng ngắc không chịu phối hợp ——

Giằng co với chai nước khoáng chừng mười giây, cuối cùng cô mới nghe thấy một tiếng "cạch" nhỏ vang lên.

Đưa bình nước ra, cô gái yên lặng duỗi tay phải.

Ngón trỏ mảnh khảnh vừa ấn nắp chai hiện lên dấu hoa văn, đỏ bừng một mảng.

"......"

Tô Mạc Mạc ám ức yên lặng chịu đựng cơn rát.

Qua vài giây, cô không kiềm được nữa, ngẩng mặt nhìn Thương Ngạn, tức giận hỏi: "Tay mỏi, có thể lấy chai được không?"

Thương Ngạn khàn giọng cười.

"Không cầm được làm sao bây giờ?"

"......"

"Em đút anh?"

Tô Mạc Mạc: "........................!"

"Phụt —— khụ khụ khụ khụ ——"

Đội viên đang nghỉ ngơi bên cạnh gặp phải tai ương, vừa ho sặc đến tê tâm liệt phế, vừa hoảng sợ quay đầu nhìn hai người.

Thương Ngạn hoàn toàn không coi mình là người, khẽ nhướng mày, nghiêng mắt liếc qua.

Đội viên thống khổ  quay mặt đi: "......"

Thầy trò tốt......

OJBK.

Thế giới này thật đáng sợ.

Một trận này, trên thực tế chỉ có mấy thành viên ngồi gần nhất nghe được, còn đám học sinh bên sân chỉ khó hiểu tò mò nhìn chằm chằm.

Còn có người lén cầm điện thoại chụp ảnh ở nhiều góc độ khác nahu.

Tạm dừng kết thúc.

Tất cả đội viên của hai đội trở về vị trí cũ.

Trận đấu tiếp tục.

Quyền chủ động vẫn nằm trong tay Thương Ngạn như trước, mọi thứ đều không khác gì trước khi tạm dừng, dưới thế tấn công của lớp một, lớp ba gần như quân lính tan rã.

Với kiểu phòng thủ khác thường và cách tiến công không mấy đẹp dẽ, khoảng cách điểm số của trận đấu nhanh chóng giãn ra.

Mắt thấy hiệp đầu tiên sắp sửa kết thúc không khác gì trước kia.

Đến khi......

"A ——"

"—— cẩn thận!!"

Tô Mạc Mạc che lỗ tai ngồi trên ghế dài, đột nhiên nghe thấy một trận hỗn loạn đằng sau.

Không chờ cô hoàn hồn phản ứng, một quả bóng rổ bất ngờ xuất hiện trong tầm nhìn của cô ——

Bằng tốc độ và lực lượng mạnh mẽ bay đến, sau đó bịch một tiếng đập vào mắt cá chân của Tô Mạc Mạc.

Sau một lúc chết lặng, một cơn đau xuyên tim đánh úp lại.

Tô Mạc Mạc cắn môi kêu rên.

Sân bóng im phăng phắc.

Tất cả mọi người đều sợ ngây người, không ai kịp phản ứng.

"——!"

Quả bóng trong tay Thương Ngạn hung hăng đập xuống.

Anh chạy nhanh đến trước mặt cô gái, không hề nghĩ ngợi trực tiếp quỳ một gối xuống đất.

Khác với khi xông đến, hành động nâng cẳng chân cô gái lên của Thương Ngạn cực kì cẩn thận đến mức dịu dàng.

Đặt cẳng chân mang giày của cô gái lên đùi mình, anh cau mày, cặp mắt tối đến mức có thể chảy ra mực.

"Đế giày...... Dơ......"

Giọng nói mềm mại của cô gái mang xen lẫn tiếng nức nở không thể kiểm soát, âm cuối còn có điểm run run không dấu được.

"Đừng nhúc nhích."

Gân xanh bên thái dương Thương Ngạn hằn lên.

Anh kiềm chế cảm xúc sôi trào trong nháy mắt dưới đáy lòng, thận trọng vén ống quần jean to rộng lên.

Cẳng chân trắng nõn như ngưng chi chậm rãi lộ ra, càng làm nổi bật lên vết ứ đỏ tím dữ tợn.

Các đội viên khác lấy lại tinh thần sôi nổi chạy đến, thấy vậy, tất cả đều kinh ngạc nghẹn tại chỗ.

"—— chết tiệt!"

Lệ Triết sắc mặt hung tợn, nổi điên với sân bóng cách vách ——

"Thằng cháu nào ném! Con mẹ nó có chơi bóng được không —— mắt mù sao!?"

Một đội viên khác vội vàng nói: "Ngạn ca, có vẻ nghiêm trọng đó, mau mau đưa đến phòng y tế đi!"

Thương Ngạn vẫn không nhúc nhích, giọng nói ép đến trầm khàn.

"Kêu nhân viên y tế của trường đến."

"Hả?"

"Đừng có hả, nghe Ngạn ca đi. Không biết vết thương có động đến xương cốt không, đúng là không nên đưa đến phòng y tế......" 

"À à, được, tôi đi liền đây!" 

"......"

Tô Mạc Mạc chịu đựng cơn đau, môi dưới bị cắn trắng bệch.

Cô nắm chặt đầu ngón tay, cúi đầu nhìn nam sinh quỳ dưới đất.

Từ khi xông đến đây, anh chưa từng giương mắt lên lần nào.

Từ góc độ của Tô Mạc Mạc nhìn xuống, mái tóc màu đen lộn xộn che đi gương mặt của nam sinh, chỉ lộ ra mũi cao thẳng và đôi môi mím chặt.

Đường cong dưới cằm banh chặt, xương gò má hơi hơi run rẩy.

——

Tô Mạc Mạc cảm thấy Thương Ngạn đang cắn răng hung dữ.

Nhưng trên gương mặt trắng trẻo anh tuấn không nhìn ra bất kì cảm xúc gì.

Đáy lòng cô có chút bất an.

Cô há miệng định nói.

Vào ngay lúc này, giữa đám học sinh đến vây xem chừa ra một con đường trống.

Chử Minh dẫn thành viên mới trong đội từ sân cách vách đi tới ——

"Thật sự xin lỗi, là sai lầm của đội chúng tôi."

Biết được người bị đập trúng giữa trận rối loạn, lúc này sắc mặt của Chử Minh cũng hiếm có một lần khó coi ——

"Chúng tôi nhất định sẽ nhận toàn bộ trách nhiệm, người bị đập trúng thế nào rồi?"

"——"

Thương Ngạn từ khi quỳ một gối đã bắt đầu trầm mặc, rốt cuộc cũng có phản ứng.

Gân xanh trên trán anh nổi rõ, do quá dùng sức mà hơi rùng mình, thong thả đặt chân của cô gái xuống đất.

Anh không tiếng động đứng dậy.

Trong nháy mắt đó, xuyên qua mái tóc hỗn loạn, Tô Mạc Mạc thấy rõ đôi mắt Thương Ngạn.

——

Từng sợi tơ máu hiện rõ trong mắt.

Hung tợn dày đặc đến mức khiến người khác sợ hãi.

Tô Mạc Mạc luống cuống:

"Sư phụ......"

Cô duỗi tay muốn kéo anh, người đó lại lướt qua.

Chử Minh đứng cách đây vài chục bước.

Thương Ngạn không cảm xúc nhìn chằm chằm, không rên một tiếng, thân hình căng chặt.

Tay phải chậm rãi siết chặt thành quyền.

Anh đi đến đó, tốc độ không nhanh, nhưng giữa sân nhanh chóng lặng xuống.

Sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Lệ Triết đứng hình tại chỗ, lời muốn nói bị nỗi sợ dưới đáy lòng đè chặt trong cổ họng, không phát ra được một chữ.

Trong nháy mắt, trong đầu mọi người đều thoảng qua ba chữ:

"Thương Diêm La".

Không ai dám cản.

Chử Minh cũng cứng người, theo bản năng bảo vệ người mới ra sau lưng mình,.

——

Ánh mắt vọng qua đây đáng sợ như không phải con người...... Càng giống loài thú.

Tại thời khác ngàn cân treo sợi tóc này, giữa sân bóng tĩnh mĩnh truyền đến tiếng khóc nức nở

——

"Thương Ngạn!"

Hết chương 32 

___

Chương này dài lắm, lần này vote là 422 nhé!

Trường mình chúng nó chơi bóng chuyền mà như đang quăng lựu đạn vậy, riết rồi ngồi dưới sân học thể dục chắc phải đội thêm nón bảo hiểm luôn quá:))

#xanh