Văn Tố Tố nín thở vài giây, mới đè ép được câu chất vấn “Sao cô lại ở đây” đã tới bên miệng.
Nhưng cô ta vẫn không thể tin nổi nhìn qua đó.
——
Thấp thỏm bất an cả buổi sáng, cô ta vẫn không thấy Tô Mạc Mạc chuyển vào lớp mình.
Trước khi tới đây, cô ta còn thở phào nhẹ nhõm một hơi, tưởng rằng bởi vì tình huống nào đó đã khiến ba mẹ thay đổi quyết định muốn chuyển Tô Mạc Mạc vào lớp mình.
Nhưng cô ta nghĩ ra sao cũng không thể tin được, thế nhưng có thể gặp được Tô Mạc Mạc ở đây!
Hơn nữa…… Hình như đối phương còn đi ra từ văn phòng Tổ Huấn Luyện của Thương Ngạn.
Tưởng tượng đến việc Thương Ngạn và Tô Mạc Mạc đã ở cùng nhau trong một căn phòng cả buổi sáng, Văn Tố Tố cảm thấy lòng mình cứ như bị mèo cào.
Biểu tình cô ta không khống chế được trở nên khó nhìn.
Nhưng Thương Ngạn đã nghiêng người đi, nhìn văn phòng của Tổ Huấn Luyện ở phía sau, không để ý đến biểu cảm của Văn Tố Tố đã thay đổi.
“Nhóc con?”
Anh nhướng mày, ngữ khí nhẹ nhàng hài hước, “Em chạy đi đâu?”
“……”
Đã bị phát hiện, Tô Mạc Mạc chỉ phải im lặng thu hồi bàn tay đang đẩy cửa ra.
Cô xoay người, không nhìn hai người, chỉ yên lặng đi về hướng thư viện.
Trong chốc lát, bóng dáng nhỏ xinh đã biến mất ở cửa thư viện.
Thương Ngạn thu hồi tầm mắt, thấy được ánh mắt Văn Tố Tố phức tạp nhìn anh.
Văn Tố Tố cúi đầu, “…… Người lúc nãy, là tổ viên mới của các cậu sao?”
Bị hỏi như vậy, Thương Ngạn mới nhớ đến lời nói kì quái của mình.
Anh không khỏi mỉm cười.
“Cô ấy không phải, chỉ là một nhóc con thôi.”
Lời này làm cặp mắt Văn Tố Tố sáng lên hi vọng.
Cô ta đè nặng ngữ điệu thử dò hỏi: “Tổ viên mới này của các cậu có hơi kì quái…… Cô ấy vẫn luôn đội nón như thế sao?”
“……”
Thật lâu không được đáp lại, Văn Tố Tố khó hiểu ngẩng đầu lên, thấy nam sinh vẫn đứng tại chỗ, rũ mắt liếc cô ta.
Ngũ quan thâm thúy tuấn mỹ được ánh sáng ngoài cửa sổ lọt vào mạ lên một tầng vàng nhạt, sống mũi cao thẳng với làn da trắng lạnh âm u, môi mỏng hơi cong lên, không biết là cười hay chỉ đang trào phúng.
Thấy Văn Tố Tố ngửa đầu nhìn lên, con ngươi đen nhánh gợn sóng lạnh lùng, môi mỏng hé mở.
——
“Người của tổ chúng tôi, liên quan gì đến cậu?”
“……”
Sắc mặt Văn Tố Tố trắng xanh.
Vài giây sau, cô ta đúng đó nắm chặt bàn tay, trong mắt cô ta chứa nước mắt dùng sức trừng Thương Ngạn một cái, xoay người chạy xuống cầu thang.
Nhìn bóng dáng kia biến mất, cảm xúc trên ngũ quan đạm bạc của nam sinh tan đi vài phần.
Mặt không biểu cảm xoay người trở về.
Tới trước cửa, cặp chân dài dừng lại.
Sau cửa không biết ai nói câu “Hình như đã quay về”, theo sau là một chuỗi bước chân hỗn loạn cùng tạp âm.
Trong góc, trước mấy bàn máy tính, một đám nhân mô cẩu dạng*, tất cả đều đang chuyên tâm làm việc.
*(Nhân mô cẩu dạng: Ở đấy có thể hiểu là mặt chó thân người, bên ngoài thì lịch sự nghiêm túc, bên trong thì đang suy tính gì đó)
Thương Ngạn nhấc chân bước vào, không thèm nhìn thẳng.
“Ai làm thì tự dọn đi.”
Anh trở về trước máy tính.
Bốn nam sinh còn lại trong tổ dựng thẳng lỗ tai, một lúc sau, không thấy Thương Ngạn nổi giận, Ngô Hoằng Bác mới trơ mặt xoay ghế dựa sáp lại ——
“Ngạn ca, chim khổng tước kia đi rồi sao?”
“Ừ.”
Mười ngón tay tung bay trước máy tính, lười nhác đáp, không hề tạm dừng.
Ngô Hoằng Bác: “À, vậy hai người…… Có kết quả gì chưa?”
“Kết quả gì?”
Cuối cùng Thương Ngạn dừng gõ, lười biếng nghiêng mặt.
“Không phải chim khổng tước đi tìm Ngạn ca thổ lộ sao?…… Qua một kỳ nghĩ hè, người ta đã không kiên nhẫn chờ cậu buổi chiều đến lớp đã chạy đến Tổ Huấn Luyện trước—— Ngạn ca vẫn chưa tỏ vẻ gì với người ta sao?”
Ngô Hoằng Bác nhướng mày với anh.
Thương Ngạn im lặng hai giây, phút chốc cong môi cười lên.
Ngô Hoằng Bác bị nụ cười này làm lung lay, bên tai nghe thấy thanh âm từ tính như vụn băng đông lạnh——
“Nếu cậu không tìm được bug (lỗi) của chương trình kia, tôi đây sẽ giúp cậu xử lý nó, đỡ cho cậu tiếc nuối không nỡ xóa bỏ.”
Ngô Hoằng Bác: “……??”
“Trễ nhất là chiều nay, cậu có thể bắt đầu bây giờ.”
Ngô Hoằng Bác ngây ra vài giây, trong nháy mắt hai chân mềm nhũn:
“Đừng đừng đừng —— Cha Ngạn con sai rồi, đó là sản phẩm cả kì nghỉ hè của con—— cầu xin bàn phím của cha Ngạn tha cho mạng chó của con!”
Ngô Hoằng Bác đang la hét như quỷ khóc sói gào, cửa phòng bị mở ra, cô gái ôm một quyển sách an tĩnh bước vào.
Thương Ngạn đang bị làm phiền đứng lên, thuận thế đi đến cạnh cô.
Anh rũ mắt xuống đánh giá.
“Nhóc con, đi lấy sách gì vậy?”
Tô Mạc Mạc yên lặng nhìn bàn tay đang duỗi qua: Khớp xương thon dài rõ ràng, vân da hơi mỏng, mặc dù chỉ hơi giương ra, thoạt nhìn trắng nõn mà hữu lực.
Cô mím môi, không nhúc nhích.
“Bây giờ em có thể coi như là học trò của anh, anh nói gì em cũng phải nghe.”
Thương Ngạn dụ dỗ.
“……”
Tô Mạc Mạc chần chờ hai giây, mới chậm rãi đặt sách lên.
Động tác thật cẩn thận, dường như sợ đè nặng anh.
Thương Ngạn cầm lòng không đậu cong lên khóe môi.
Ánh mắt rơi xuống bìa sách.
“《Ngôn ngữ C* —— từ nhập môn đến tinh thông 》?”
*(Ngôn ngữ C: Một dạng ngôn ngữ lập trình)
Âm cuối hơi cao lên, giọng nói mang theo ý cười.
Thanh âm của Thương Ngạn sạch sẽ mát lạnh, đọc có cái tên sách mà cũng rất dễ nghe.
Tô Mạc Mạc đang có chút thất thần thì nghe thấy giọng nói đó phát ra——
“Ai trong các cậu cho rằng em ấy tìm quyển sách này là thích hợp?”
Đám người nhìn nhau.
Loan Văn Trạch trong tổ mở miệng, “Ngạn ca, sách này để đặt nền móng cho người mới cũng được phải không?”
Đối với Thương Ngạn, người có “quyền uy” đủ để sánh vai với thầy Hoàng, Loan Văn Trạch có nghi ngờ gì cũng phải thật cẩn thận mới nói ra.
“Đổi sách cho em ấy.”
Ngô Hoằng Bác cũng tò mò: “…… Đổi thành cái gì?”
“Ngôn ngữ C—— từ nhập môn đến từ bỏ.”
Ngô Hoằng Bác: “……”
Ngô Hoằng Bác: “Phụt.”
Tô Mạc Mạc: “…………”
An tĩnh hai giây, cô gái vươn tay ra, dùng sức túm lấy quyển sách trong tay Thương Ngạn lấy về, không quay đầu lại đi vào phòng trong.
Ngô Hoằng Bác không nhịn cười được, đứng dậy đi tới, “Cha Ngạn, cậu đã chọc giận thành viên mới tính tình ngoan ngoãn rồi.”