Anh Ấy Rất Điên

Chương 45



Cuối cùng Tô Mạc Mạc vẫn ngủ lại ở nhà Thương Ngạn.

Trước khi ăn tối, Trần Uyển Phương đã dọn dẹp một căn phòng cho khách giúp cô, chặt đứt con đường chọc cô của Thương Ngạn.

Thương Ngạn cũng thật sự không đùa Tô Mạc Mạc nữa.

——

Kết thúc bữa tối, chờ khoảng nửa tiếng để tiêu hóa thức ăn xong, Tô Mạc Mạc liền bị Thương Ngạn xách vào thư phòng.

Sách giáo khoa và tài liệu tham khảo về ba môn hóa học, vật lý, sinh học được xếp thành hai chồng cao ngất đặt vào giữa bàn sách màu trắng.

Tô Mạc Mạc vừa bước vào đã kinh sợ vì hai chồng sách này.

Phát hiện được bước chân chần chờ của cô gái, Thương Ngạn duỗi tay, cửa phòng đằng sau bị anh đóng lại.

Tô Mạc Mạc: “…………”

Thương Ngạn vòng qua cô, đi đến trước bàn, vỗ vỗ hai chồng sách giáo khoa và tài liệu tham khảo.

“Giữa trưa mai bọn họ mới về từ ngọn núi kia, buổi chiều mới chính thức đi học —— trước lúc đó, anh sẽ cùng em xem lại tất cả kiến thức nửa học kỳ trước của ba môn lý hóa sinh.”

Tô Mạc Mạc: “…………”

Chân có chút nhũn ra.

Tiếc rằng Thương Ngạn không cho phép cô từ chối, một tay kéo ghế dựa phía sau bàn sách ra.

Tô Mạc Mạc đứng tại chỗ trì trệ vài giây, sau đó mới sống không còn gì luyến tiếc đi qua đó.

Một ngày nhẹ nhàng như vậy nhưng đối với Tô Mạc Mạc thì chả khác gì địa ngục, vào lúc gần tối như thế này, cứ như vậy không báo trước mà bắt đầu.

May là Thương Ngạn hiểu biết cặn kẽ chương trình học, cách giải thích về kiến thức cũng rất đơn giản nhưng đầy đủ và dễ hiểu. Tuy Tô Mạc Mạc nghe suốt đêm nên hơi nhức đầu nhưng hiệu suất thật sự cao hơn không ít so với khi cô tự học hoặc khi nghe giáo viên giảng bài.

Không biết đã bao lâu, cửa thư phòng bị gõ.

Trần Uyển Phương đi vào, đặt đĩa trái cây đã được gọt hết lên bàn.

Thấy Trần Uyển Phương xuất hiện, Tô Mạc Mạc giống như thấy được nữ thần hi vọng của mình ——

“Cảm ơn dì Trần.”

Cô gái định đứng dậy.

“Nhóc con, quay về làm hết ví dụ mẫu.”

Bên cạnh ghế dựa, Thương Ngạn nhìn chằm chằm quyển sách được mở ra trong tay, không thèm nâng mắt lên tiếng.

Tô Mạc Mạc: “…………”

Cô không phản bác, vô cùng đáng thương nhìn thoáng qua Trần Uyển Phương rồi cúi đầu ngồi xuống lại.

Trần Uyển Phương bên này ôn hòa cười.

“Học hành cũng phải kết hợp với giải trí.”

“……”

Thương Ngạn đặt quyển sách mở ra trong tay lên bàn sách, rũ mắt nhìn cô gái đang ngồi cạnh mình.

“Còn một tuần nữa là đến kỳ kiểm tra giữa kỳ, thi xong rồi “giải trí” được chứ?”

Lần này, không đợi Tô Mạc Mạc mở miệng, Trần Uyển Phương bất ngờ hỏi: “Đêm nay các con định học tới khuya sao?”

Thương Ngạn nhìn đồng hồ, hơi nhíu mày.

“Sẽ không quá sớm.” Anh nhìn qua, “Dì Trần, dì về nghỉ ngơi trước đi.”

Trần Uyển Phương suy tư gì đó rồi vẫy tay với Thương Ngạn.

“Tiểu thiếu gia, cậu qua đây đi, tôi có cái này cho cậu.”

Thương Ngạn đứng dậy, cùng bà đi ra gian ngoài của thư phòng.

Một lát sau, Thương Ngạn đã trở lại, trong tay cầm theo một quyển sách vô cùng dày.

Tô Mạc Mạc tưởng đó là một quyển tài liệu khác, cô sống không còn gì luyến tiếc nhìn tên sách.

Sau đó cô ngẩn người.

Tên sách rất dài, nhưng cô biết tóm tắt của nó, trọng điểm nằm ở hai chữ cuối cùng ——

《 Hình pháp 》.

Chờ khi Tô Mạc Mạc lấy lại tinh thần, Thương Ngạn đã đặt tác phẩm vĩ đại rất rất chói mắt này lên phía trên góc trái của bàn sách.

Tô Mạc Mạc: “Cái này…… Từ đâu ra?”

Thương Ngạn: “Vốn đã có sẵn ở gian ngoài, dì Trần vừa đưa cho anh.”

Tô Mạc Mạc ngơ hai giây, thật cẩn thận hỏi: “Kiểm tra giữa kì của Tam trung chắc sẽ không có cái này đúng không?”

Thương Ngạn ngồi xuống ghế dựa, rũ mắt, cười như không cười.

“Đây không phải dùng để học hành thi cử.”

Tô Mạc Mạc: “Vậy để làm gì?”

Thương Ngạn: “Tự giám sát và tự nhắc nhở.”

Tô Mạc Mạc: “Giám sát và nhắc nhở…… Việc gì?”

Thương Ngạn: “……”

Trầm mặc hai giây, nam sinh lấy tay phải chống trán, rũ mắt bật cười nhẹ nhàng ——

“Nhắc nhở bản thân không nên vượt qua ranh giới pháp luật.”

Tô Mạc Mạc: “………………?”

Dưới vầng hào quang của《 Hình pháp 》, lần đầu tiên Tô Mạc Mạc ngủ qua đêm ở nhà Thương Ngạn, một buổi tối không có gợn sóng lặng lẽ trôi qua.

Sáng hôm sau, chuyến du thu của lớp một chính thức kết thúc.

Đám học sinh sôi nổi về trường, tiến vào đội ngũ ôn tập cho kì thi giữa kì sắp tới.

Văn phòng của Tổ Huấn Luyện ở tòa lầu khoa học kỹ thuật cũng hiếm khi hoàn toàn đóng cửa.

Một tuần sau, kỳ thi giữa kì kết thúc.

Vượt qua kỳ nghỉ cuối tuần dày vò nhất học kỳ, tất cả học sinh thấp thỏm bất an nghênh đón thứ hai.

——

Thứ hai, thường thì cũng là ngày thành tích của khối được công bố ra sau hai ngày thức đêm phấn đấu của các giáo viên.

Nghi thức chào cờ kết thúc, toàn bộ học sinh quay về lớp của mình.

Bầu không khí trong lớp quả nhiên rất căng thẳng —— rõ ràng từ giờ đến tiết đầu tiên còn đến mười mấy phút, trong lớp đã vô thức bày ra một trạng thái im lặng xưa nay chưa từng có.

Ngay cả các học sinh không quá để ý thành tích, lúc này cũng rất xấu hổ khi lên tiếng, phá vỡ sự căng thẳng của những người khác.

Lớp 11-1, tiết đầu tiên của mỗi tuần trùng hợp là tiết hóa học của chủ nhiệm lớp Lý Sư Kiệt.

Hay nói cách khác, mấy giáo viên đã thống kê xong hết kết quả vào cuối tuần, vậy bọn họ rất vinh hạnh được biết mình thi tốt hay không ngay vào tiết đầu tiên của thứ hai.

Tô Mạc Mạc bị bầu không khí như này bao phủ, không khỏi khẩn trương theo.

Cô vểnh tai nghe thấy hai người Tề Văn Duyệt đằng sau nhỏ giọng nói chuyện ——

Tề Văn Duyệt: “Bạn cùng bàn, cậu thấy căng thẳng không?”

Liêu Lan Hinh: “Còn ổn.”

Tề Văn Duyệt: “Bạn cùng bàn, bình thường cậu học hành giỏi vậy, vẫn luôn đạt hạng nhất của lớp, lần này cảm thấy mình thi thế nào, đặc biệt là vật lý và sinh học, đề thi lần này cũng quá kinh khủng rồi?”

Liêu Lan Hinh trầm mặc hai giây, “Ồ, mình thi khá tốt.”

Tề Văn Duyệt: “………………”

Tề Văn Duyệt vô cùng đau đớn: “Bạn cùng bàn! Vào thời điểm này, không phải mấy học sinh tốt các cậu nên ra vẻ khiêm tốn nói, mấy câu như “mình thấy mình thi rớt rồi làm sao bây giờ……” sao!”

Ngữ khí của Liêu Lan Hinh càng thêm bình tĩnh: “Việc này phải chia loại người.”

Tề Văn Duyệt: “?”

Liêu Lan Hinh: “Ví dụ như, nếu người hỏi mình vấn đề này là Thương Ngạn, vậy mình nên nói như vậy; nhưng nếu người đó là cậu ——”

Tề Văn Duyệt: “Đủ rồi, cậu im miệng đi, mình tuyên bố với Ngạn ca và Mạc Mạc rằng hai người ngồi bàn sau đã ân đoạn nghĩa tuyệt!”

Tô Mạc Mạc nghe đến đó, rốt cuộc không nhịn nổi nữa, nhẹ giọng cười thành tiếng.

Sự khẩn trương ban đầu vì chuyện này cũng tan thành mây khói.

Nhớ đến lời của hai người, Tô Mạc Mạc nghiêng đầu nhìn Thương Ngạn ——

Người nọ khó có khi không đeo tai nghe quả táo của mình lên và nằm lên bàn ngủ.

Tô Mạc Mạc tò mò hỏi: “Em nghe Ngô Hoằng Bác nói, ngày hôm qua mọi người gấp gáp huấn luyện đặc biệt về Python, đến khuya mới kết thúc, hôm nay không ngủ bù sao?”

Thương Ngạn chớp mắt.

“Lo lắng, không ngủ được.”

Tô Mạc Mạc ngạc nhiên nhìn anh, “Anh cũng lo lắng vì thành tích ư? Em cho rằng anh vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, nên chưa bao giờ để ý……”

Thương Ngạn xoay người, muốn nói lại thôi nhìn cô gái.

Hai người trầm mặc vài giây.

Thương Ngạn: “Anh lo lắng vì em.”

“……”

Tô Mạc Mạc ngơ ngẩn.

Không để cô nói tiếp, trước cửa phòng học vọng đến tiếng động rất nhỏ ——

Lý Sư Kiệt đẩy cửa đi vào.

Tiếng nói chuyện của học sinh cả lớp đều im bặt, tất cả cùng nhìn về một hướng.

——

Xấp bài thi được ôm trong lòng và mấy tờ giấy trắng bị gấp lại.

Trong lớp cứ như bị ấn nút tắt tiếng, phòng học yên tĩnh đến nỗi có thể nghe tiếng kim rơi.

Lý Sư Kiệt đứng trên bục giảng nhìn thấy khung cảnh trước mắt, không khỏi tươi cười.

“Sao thế, sao cả đám hệt như sắp lên đoạn đầu đài vậy?”

Bọn học sinh không lên tiếng, ánh mắt hướng về trong tay ông.

“Ồ, sắp biết hết kết quả đúng không?”

Lý Sư Kiệt ít có khi nổi hứng trêu chọc, hiển nhiên tâm trạng không tệ.

“Lúc này ủ rũ cụp đuôi, có phải quá muộn rồi không? Bài thi này nộp cũng đã nộp, chấm cũng đã chấm, giờ các cô cậu hối hận thì có ý nghĩa gì chứ?”

Trong lớp không biết có ai không chịu nổi đợt dao nhỏ này, cứng cổ nói một câu ——

“Thầy ơi bọn em biết lỗi rồi, ngài mau phát kết quả ra đi, cho bọn em một đao thống khoái đi!” Mấy học sinh khác cũng sôi nổi phụ họa theo:

“Đúng vậy thầy ơi.”

“Hai ngày nay em không ngủ ngon được, ngài xem em gầy đi bao nhiêu cân* rồi.”

*(Cân: Đơn vị đo khối lượng của Trung Quốc, bằng ½ ký)

“Thầy phát nhanh nhanh đi thầy……”

“Rồi rồi.”

Lý Sư Kiệt hưởng thụ đủ bộ dáng mặt ủ mày ê của đám học sinh bình thường không ai quản nổi, lúc này cười buông tha cho họ.

“Đại biểu môn lên đây, phát bài môn hóa xuống trước.”

Nói xong, Lý Sư Kiệt đặt bài thi hóa học trong tay xuống góc bàn, ngay sau đó khom mở máy chiếu trên bục giảng lên.

Lý Sư Kiệt duỗi tay khổi động máy tính, trong lúc chờ đợi, ông đứng dậy.

“Đề giữa kỳ lần này nghe nói các môn khoa học tương đối khó, đặc biệt là toán lý và sinh, nếu các em cảm thấy kết quả phát ra có chênh lệch so với dự tính của mình thì đừng hoảng hốt, nếu điểm không đủ thì chúng ta chậm rãi tiến bộ.”

Máy tính khởi động xong, bảng tương tác điện tử trên bàn hiện ra màn hình chính của máy tính.

Lý Sư Kiệt khom người chống trên mặt bàn, tải bảng thành tích thi giữa kỳ của lớp 11-1 từ hòm thư xuống, phóng tới trên mặt bàn.

Dưới sự tập trung nín thở của cả lớp, ông nhấn đúp mở bảng biểu ra.

Danh sách học sinh xuất hiện trên bảng.

Học sinh của lớp một bắt đầu xem từ trên xuống theo bản năng.

Nhưng khi thấy rõ cái tên kia, cả lớp ồ lên.

Ngay sau đó, ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía bàn học đầu tiên.

Lý Sư Kiệt đứng trên bục giảng không chớp mắt nhìn cái tên ở hàng thứ nhất hai giây, không tiếng động thở dài, nói ——

“Đã quên nói với các em. Lần này lớp chúng ta giữ hai vị trí của top 5 khối —— Thương Ngạn hạng 4 khối, Liêu Lan Hinh hạng 5 khối, chỉ thấp hơn một điểm, hai người các em đều rất giỏi, tiếp tục nỗ lực.”

Nghe Lý Sư Kiệt lặp lại như vậy, đám học sinh mới chắc rằng mình không nhìn lầm rồi.

——

Trước kia, tuy thành tích các môn của Thương Ngạn rất giỏi, nhưng điểm tổng lại bị môn văn kéo chân sao, phần lớn đều từ hạng ba tới hạng năm trong lớp, toàn khối cũng chỉ nằm trong top 10.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy tên của Thương Ngạn đứng ở hàng đầu tiên.

Ánh mắt của mọi người không khỏi hướng về điểm một loạt các môn đằng sau.

Vừa thấy, có người xém chút cắn đầu lưỡi ——

“Má ơi! Lý hóa sinh đạt điểm tuyệt đối?!”

“…………”

Lý Sư Kiệt bất mãn trừng nam sinh đó.

Sau đó ông quay người.

“Bạn học Thương Ngạn là đối tượng khen ngợi trọng điểm của lớp chúng ta, nhưng cũng là đối tượng phê bình trọng điểm —— ba môn lý hóa sinh đạt điểm tuyệt đối, ở các kỳ thi chính thức của trường chúng ta chưa từng có chuyện này trong suốt mười năm, hơn nữa cũng hẳn là lần đầu tiên của bạn học Thương Ngạn. Còn phê bình……”

Lý Sư Kiệt thở dài, nhìn Thương Ngạn.

“Thương Ngạn, em và giáo viên môn văn có mối thù truyền kiếp gì vậy?”

“……”

Điểm môn văn ở hạng chót.

Con điểm đầu tiên của Thương Ngạn chính là con số “89” đỏ tươi chói mắt, không đạt chuẩn

——

Học sinh cả lớp không nhịn được bật cười.

“Được rồi được rồi, im lặng hết ——”

Lý Sư Kiệt bất đắc dĩ ngắt đi tiếng cười của học sinh trong lớp.

“Còn không biết xấu hổ cười? Các em nhìn lại mình đi, Thương Ngạn có một môn không đạt tiêu chuẩn, tổng điểm 671, điểm tổng của các em là bao nhiêu? —— nếu tôi là các em thì đã tìm khe đất chui xuống, các em còn cười được?”

“…………”

Lý Sư Kiệt vừa dứt lời, cả lớp lập tức yên tĩnh.

Lúc này Lý Sư Kiệt mới vừa lòng nhìn sang Thương Ngạn.

“Ba môn đạt điểm tuyệt đối, đúng là rất giỏi. Thương Ngạn, có thời gian thì chia sẻ cách học tâm đắc với mọi người đi.”

Thương Ngạn nghe vậy, nâng mắt lên.

Sắc mặt của anh vốn dĩ không có gợn sóng gì, lúc này lại cười khẽ.

“Cách học tâm đắc của em?”

Bọn học sinh trong lớp sáng mắt, vểnh tai lên nghe.

Thương Ngạn: “—— không phải đang ngồi cạnh em sao.”

Tô Mạc Mạc ngơ ngẩn.

Cả lớp cũng ngơ ngác nhìn hai người.

Thương Ngạn không có ý định giải thích, chỉ hơi nhíu mày cười: “Thầy, kéo xuống dưới đi ạ.”

Lý Sư Kiệt hoàn hồn, kéo xuống tờ tiếp theo.

Tên Tô Mạc Mạc xuất hiện tại trang này.

Ý cười của Thương Ngạn nhạt đi, cặp mắt đảo qua một hàng số rồi cúi đầu ghi chú xuống quyển vở trước mặt.

Viết đến cuối cùng, bút bi màu đen thuận tiện khoanh tròn hai con số cuối cùng ——

Xếp hạng trong lớp là 17, trong khối là 165.

Thương Ngạn suy tư hai giây, khóe miệng khẽ cong lên.

“Tiến bộ không tệ, nhóc con.”

——

Tương phản với Thương Ngạn, điểm các môn khác của Tô Mạc Mạc cũng bình thường, chỉ duy nhất có môn văn là cô vô cùng xuất sắc.

Thống kê hết, cô cũng là người đạt điểm văn cao nhất trong cả lớp. Chờ khi Lý Sư Kiệt bắt đầu dạy học, Tô Mạc Mạc mới tò mò nhỏ giọng hỏi Thương Ngạn: “Lúc nãy…… Tại sao anh nói em là cách học tâm đắc của anh?”

Thương Ngạn rũ mắt nhìn cô, cười như không cười.

“Em cho rằng anh trời sinh là giỏi sao? Vì để phụ đạo cho em với hiệu suất cao, sách giáo khoa ba môn lý hóa sinh đã bị anh lật đi lật lại không biết bao nhiêu lần, đặc biệt là sinh học —— kiến thứ từ vụn vặt đến phức tạp, anh có thể đạt điểm tuyệt đối, hơn phân nửa là công lao của em.”

“……”

Cô gái càm thấy gương mặt nóng lên không có lý do, nín thở, một lúc lâu sau, cô lùi ra sau.

“…… Ồ.”

Việc công bố thành tích kết thúc đơn giản như vậy. Lý Sư Kiệt lấy luôn tiết này để nói về bài thi hóa lần này.

Tiếng chuông tiết đầu tiên vang lên, trong lúc ông dọn dẹp bàn thì đột nhiên nhớ đến một chuyện ——

“Sáng nay giáo viên sinh học của các em có việc bận nên xin nghỉ, tiết hai sẽ là tiết ngũ văn, tiết sinh sẽ được bổ sung sau.”

Cả lớp ồn lên.

Vài giây sau, đám học sinh không hẹn mà cùng nhìn Thương Ngạn.

Thương Ngạn đang phân tích bài hóa cuối cùng cho Tô Mạc Mạc, nghe vậy, ngòi bút dừng lại, anh nhíu mày.

——

Sự thật chứng minh, giáo viên ngữ văn cũng không cô phụ “chờ mong” của bọn họ.

Từ khi tiết hai bắt đầu, ánh mắt của Lâm Chính khi có khi không hướng về Thương Ngạn, trong mắt không thiếu tức giận khi hận sắt không thành thép.

Nhẫn nhịn được tới giờ tan học, Lâm Chính khép quyển giáo án, đi xuống bục giảng, bước đến trước mặt Thương Ngạn.

Một tờ bài thi môn văn bị thảy đến trước mặt Thương Ngạn ——

Số điểm “89” đỏ tươi nằm trên đó, vô cùng chói mắt.

Lâm Chính tức giận bật cười ——

“Thương Ngạn, cậu thật sự có thể ư! Toán học 144, tiếng Anh 136, ba môn lý hóa sinh đạt điểm tuyệt đối —— chỉ có môn văn! Cậu có thể làm bài không đạt chuẩn với tôi, chỉ thiếu một điểm! Cậu nói đi —— có phải cậu có ý kiến với tôi không!?”

Lâm Chính thở ra một hơi, chỉ tay vào tờ bài thi:

“Xem câu đọc hiểu văn học hiện đại của em đi, đề bài hỏi em tác dụng của đoạn miêu tả cảnh vật này, em trả lời cái gì, hả?? —— vậy mà em có thể viết cho tôi “không thấy tác dụng”—— có phải em muốn tạo phản không hả Thương Ngạn!”

Lâm Chính nổi trận lôi đình, Thương Ngạn buông mắt, gương mặt anh tuấn không thể hiện cảm xúc nào, chỉ không rên một tiếng ngồi đó.

Lâm Chính tức giận đến mức muốn xông qua đánh nhau.

Ông run tay chỉ Thương Ngạn, “Được, được, được lắm Thương Ngạn —— dứt khoát như vậy đi, sau này tiết ngữ văn của tôi, em đừng đến được không!?”

“……”

Đêm hôm qua, Thương Ngạn vì một thuật toán Python ở Tổ Huấn Luyện thức đến nửa đêm, chỉ ngủ hai ba tiếng đồng hồ, khi bực bội, huyệt thái dương cũng thình thịch nhảy lên.

Bị giọng của Lâm Chính làm ồn trong suốt hai phút, sự khó chịu dưới đáy mắt anh không thể nén được nữa xông lên.

Nghe Lâm Chính nói xong câu này, Thương Ngạn dời mắt, lạnh lùng cười nhạo.

Anh quay mặt lại, dùng tay phải đẩy cái bàn rồi đứng dậy ——

“Dĩ nhiên……”

Hai chữ “không được” chưa kịp nói ra, tay trái anh bỗng nhiên bị một xúc cảm xa lạ cản lại.

——

Đầu ngón tay mảnh khảnh của cô gái có chút lạnh, xen lẫn sự bất an nắm lấy bàn tay bên này của anh.

Thương Ngạn ngẩn ra, xoay người rũ mắt nhìn lại theo bản năng.

Tô Mạc Mạc khẩn cầu nhìn anh, con ngươi đen nhánh ướt át, bằng biên độ thật nhẹ lắc đầu với anh.

Thương Ngạn buộc chặt năm ngón tay trong vô thức, giữ chặt lại cô gái.

Tô Mạc Mạc bị anh niết đến phát đau, nhưng chỉ có thể ra vẻ không sao, cô bất an nhìn giáo viên môn văn còn đang trong trạng thái tức giận.

“Thầy Lâm, trước đây em không giúp Thương Ngạn phụ đạo môn văn, là em sai…… Em bảo đảm với ngài, trước khi đến kì thi cuối kì, nhất định sẽ làm điểm thi môn văn của Thương Ngạn cao hơn điểm bình quân của lớp.”

“……”

Lâm Chính nhíu chặt mày, ngực vì tức giận mà phập phồng không ngừng.

——

Nếu đổi lại là người khác nói lời này, ông đã sớm không thèm phản ứng, nhưng hiện tại Tô Mạc Mạc đang là “học sinh đắc ý” của ông ở lớp một, từ lần đầu tiên gặp mặt đã để lại cho ông ấn tượng rất sâu.

Lần kiểm tra giữa kì này, kết quả thi môn văn của Tô Mạc Mạc xếp hạng thứ ba toàn khối.

Đối diện với một cô gái xinh đẹp, nghe lời và thành tích tốt như này, Lâm Chính dù có lửa cũng không thể phun ra.

Ông chỉ có thể nuốt lại lời định nói, vững giọng hỏi:

“Em đang lập quân lệnh trạng cho thầy?”

Tô Mạc Mạc gật đầu, “Dạ.”

“…… Được rồi.”

Lâm Chính cáu gắt lườm Thương Ngạn.

“Vậy nhìn mặt mũi bạn cùng bàn của cậu, tôi sẽ cho cậu một cơ hội cuối cùng —— kỳ thi cuối kì này, nếu cậu lại trả cho tôi kết quả như vậy thì đừng đến tiết ngữ văn của tôi nữa!”

Nói xong, Lâm Chính mang theo cơn giận còn chưa tiêu tan, phủi tay rời lớp.

Lâm Chính vừa rời đi, Tô Mạc Mạc lập tức thở phào, đồng thời dùng tay nhẹ nhàng ấn ngực.

——

Bị dáng vẻ tức giận của Lâm Chính dọa đến cùng với sự khẩn trương khi lập quân lệnh trạng, dường như trái tim của cô đã nhảy ra ngoài từ trong cổ họng.

Cô gái hệt như vừa sống sót, ngồi xuống lại ghế dựa.

Vừa định buông tay, cô mới phát hiện tay phải của mình còn đang bị nam sinh bên người nắm chặt trong tay.

Khuôn mặt tuấn tú của người nọ hơi bạnh, đẹp đẽ lạnh lẽo nhưng không có cảm xúc.

Trong lòng Tô Mạc Mạc hơi bực bội, ngước mặt lên.

“Sư phụ, thầy nắm chặt đau tay em.”

“……”

Thương Ngạn hoàn hồn.

Anh có chút tiếc nuối thong thả buông tay ra, cảm thụ được đầu ngón tay của cô gái phất qua lòng bàn tay, để lại một cảm xúc tê dại.

“Lập quân lệnh trạng như vậy, nếu không làm được, vậy em sẽ là sao bây giờ?”

Tô Mạc Mạc dừng động tác trong tay, nghiêm túc tự hỏi hai giây, sau đó cô cầm lấy quyển vở trên bàn, chỉ vào thành tích của mình trên đó, nói với Thương Ngạn ——

“Em có thể làm vì sư phụ, sư phụ không thể làm vì em sao?”

Thương Ngạn ngơ ngẩn.

Không biết qua bao lâu, anh hạ tầm mắt, bỗng dưng thấp giọng cười rộ lên.

Tô Mạc Mạc vẫn nhìn anh.

Cố chấp chờ đợi một đáp án.

Thương Ngạn bị ánh mắt như vậy của cô gái nhìn, không thể chịu nổi, quay mặt đi ho nhẹ.

“…… Có thể.”

Anh có thể làm vì cô, đã chuẩn bị phải làm vì cô, nói đến nói đi cũng đều là vì điểm này.

Trên mặt Tô Mạc Mạc lộ ra chút ý cười dịu dàng.

Cô cầm sách giáo khoa môn văn và tập ghi chép đã sắp xếp xong, đứng lên ——

“Chúng ta đi thôi.”

Thương Ngạn: “?”

Tô Mạc Mạc đứng đó, mềm giọng cười:

“Thư viện, tiết sau là tiết tự học, em phụ đạo môn văn cho anh.”

Thương Ngạn, người đã nói không khác lắm so với bây giờ trước tiết tự học các đây một tuần chẳng qua môn học đổi thành lý hóa sinh: “……”

Thiên Đạo luân hồi.

Sẽ không bỏ sót một ai.

*

Sau kì thi giữa kì, trong khu tự học của thư viện rất hiếm khi thấy dấu chân ai đó.

Thương Ngạn cùng Tô Mạc Mạc đi lên lầu hai, tùy tiện tìm một vị trí trong khu tự học trống rỗng ở đấy.

Hai người vừa định ngồi xuống, điện thoại trong túi Tô Mạc Mạc đột nhiên reo lên.

Tô Mạc Mạc đưa sách giáo khoa và tập ghi chép trong lòng cho Thương Ngạn, thấp giọng nói: “Anh đọc trước bài học và chú thích bên cạnh của em, em nghe điện thoại xong sẽ về liền.”

Nói đoạn, cô gái cầm điện thoại bước nhanh đến hành lang dài.

Thương Ngạn dừng mắt.

Có chút không kiên nhẫn liếc qua hai chữ《 Ngữ văn 》 trên bìa sách giáo khoa, một tay nam sinh chống trán, buồn chán cầm sách lên, tiện tay lật hết cuốn sách.

Dựa vào sức gió, một tờ giấy trắng đột ngột ló ra một góc từ trang sách.

Thương Ngạn dừng tay.

Anh không đổi sắc mặt giơ tay rút tờ giấy kia ra.

Nét chữ trên đó cứng cáp mạnh mẽ, viết đầy một tờ giấy trắng, tất cả đều là về “những việc cần lưu ý” khi bị thương.

Cuối cùng còn ký một cái tên xinh đẹp.

“Chử Minh.”

Thương Ngạn hơi híp mắt, trầm giọng chậm rãi đọc lên.