Anh Ấy Rất Điên

Chương 50: "Thê, nô."



Thương Ngạn khó có được một lần hoài nghi cuộc đời.

Ngẩn ra hai ba giây, anh mới ngộ ra nguyên nhân của lời này.

“Chị ấy không phải……”

Thương Ngạn tự dừng lại, sửa miệng: “Anh không có bạn gái cũ, không có ai hết.”

……

Phải nói là khát vọng sống rất lớn.

Tề Văn Duyệt và Liêu Lan Hinh ngồi đằng sau hiểu rõ trong lòng liếc nhau một cái.

Tô Mạc Mạc: “Ồ.”

Giọng cô vẫn bình tĩnh như khi hỏi ra vấn đề vừa nãy, không nghe được sự lên xuống hay thay đổi cảm xúc gì trong đó.

Thương Ngạn đau đầu.

Anh trầm mặc thêm vài giây nữa, có phần bất đắc dĩ, thản nhiên nói: “Chị ấy là chị của anh.”

Ngòi bút trong tay cô gái dừng một lát.

“Phải không.”

Thương Ngạn: “……”

Thương Ngạn nheo mắt, áp người xuống, nghiêng người đến sát cạnh cô gái, nhìn cô gái từ dưới lên.

Cặp mắt đen trắng rõ ràng nhàn nhạt liếc anh một cái, không có cảm xúc.

Thương Ngạn: “Vài ngày trước ở tổ máy tính, em còn ôm anh, thề sẽ không bao giờ nghi ngờ anh.”

“Việc em nói và nghi ngờ lần này không phải là một……”

Cô gái cắn câu ngước đầu, vừa chạm mắt với Thương Ngạn, cô liền phát hiện mình bị lừa.

Tô Mạc Mạc nhanh chóng thả lỏng, tiếp tục cúi đầu, biểu cảm cũng bình tĩnh lại.

“Em tin tưởng anh mà.”

Giọng nói nhỏ nhẹ.

Thương Ngạn thở dài.

Ai là người đã dạy nhóc con nhà anh thành như vầy vậy chứ?

“Em có đem điện thoại không?”

Tô Mạc Mạc ngẩn ra, gật đầu.

Thương Ngạn liếc xuống dưới, “Để trên người à?”

“…… Ừm.”

Tô Mạc Mạc cho rằng anh có việc gấp, cũng không biết vì sao anh không bao giờ mang theo điện thoại, tạm thời bỏ qua chuyện vừa nãy, cô duỗi tay định lấy cho anh.

Kết quả vừa đặt cây bút trong tay xuống, tay cô đột nhiên bị nắm lấy, cả người cũng bị kéo lên.

Thương Ngạn không chờ cô hoàn hồn đã lôi kéo người ra khỏi lớp.

Dưới sự yên lặng chú ý và kinh ngạc của cả lớp, gương mặt Tô Mạc Mạc đỏ lên, đè thấp giọng túm lấy nam sinh đi đằng trước.

“Thương Ngạn…… Bây giờ còn đang trong tiết tự học đấy…… Anh kéo em ra ngoài làm gì?”

“……”

Nhưng Tô Mạc Mạc không cản Thương Ngạn lại được, vừa nói ra âm cuối, cô đã bị nam sinh đưa đến hành lang dài bên ngoài lớp học.

Hành lang yên tĩnh, bọn học sinh trong lớp học phía sau đều hóng chuyện, dựng thẳng lỗ tai chờ hai người nói chuyện.

Thương Ngạn đứng đó hai giây rồi tiếp tục kéo Tô Mạc Mạc lên sân thượng.

Nói đến cũng khéo, lúc này, hai nam sinh vừa gặp trên sân thượng hồi nãy cũng xuống lầu. Hai bên lướt qua nhau, hai học sinh kia trông thấy Thương Ngạn lôi kéo cô gái đằng sau, vẻ mặt vi diệu liếc nhau.

Gặp thoáng qua.

Đến đoạn cầu thang hình chữ Z, Tô Mạc Mạc và Thương Ngạn nghe thấy hai giọng nói mơ hồ truyền đến ——

“Đó là Thương Ngạn phải không?”

“Ừ.”

“Ghê thiệt chứ…… Chưa được bao lâu mà đã dẫn theo hai nữ sinh hoàn toàn khác nhau lên rồi?”

“Có hâm mộ cũng không làm được đâu.”

“……”

Thương Ngạn: “………………”

Anh quay đầu nhìn, quả nhiên gương mặt nhỏ diễm lệ của cô gái càng thêm vô cảm.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của anh, cô gái thong thả vén mi mắt, nhẹ nhàng quét mắt qua anh một lượt.

Không khác gì lưỡi dao thổi qua.

Thương Ngạn than thở một hơi thật sâu.

Anh tăng nhanh bước chân, mất vài bước để kéo cô gái lên cửa sân thượng.

Đám mây nhạt nhòa trên bầu trời, bốn phía trống trải.

Gió nhẹ thổi, ánh mặt trời vàng kim chiếu xuống, đem sự lạnh lẽo của ngày cuối thu về hướng này.

Tô Mạc Mạc run nhẹ.

Thương Ngạn vốn không có ý định đi lên đây từ ban đầu, đương nhiên cũng không đem theo áo khoác, anh rũ mắt, thấy sắc mặt trắng bệch của cô gái, không khỏi thầm mắng bản thân mình sơ ý. Anh thả cánh tay cô ra, giơ tay cởi áo khoác đồng phục trên người mình ra, quàng lên người cô.

Tô Mạc Mạc được áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể quen thuộc mà xa lạ bao lấy, cô ngạc nhiên ngước mắt.

Nam sinh chỉ mặc chiếc áo hơi mỏng, áo khoác ngoài của anh cũng để lại trong lớp học.

Trong lòng Tô Mạc Mạc căng chặt, cặp mày nhíu lại, “Anh đừng đưa cho em, sẽ bị cảm lạnh mất.”

Cô duỗi tay muốn lấy áo xuống, nhưng một bàn tay đã khép lại vạt áo trước người cô.

Thương Ngạn buông mắt nhìn cô, cười khẽ.

“Anh có cảm cũng đáng, không được sao?”

Tô Mạc Mạc không tán đồng, mày càng thêm nhíu chặt.

Thương Ngạn: “Không phải có mang điện thoại theo sao? Lấy ra gọi đi.”

“…… Gọi cho ai?”

Tô Mạc Mạc vừa làm theo vừa tò mò hỏi.

“Số điện thoại đã gọi đến điện thoại của em ở bệnh viện lần trước, anh đã giúp em lưu dãy số đó lại.”

Tô Mạc Mạc tìm trong danh bạ, kéo đến cái tên “Bạc Ngật”, cô nhấn gọi, đưa điện thoại cho Thương Ngạn.

Thương Ngạn nhận lấy, ấn nút mở loa ngoài.

Không lâu sau, bên kia bắt máy.

Đối phương có vẻ chần chờ ——

“Bạn học…… Tô Mạc Mạc?”

Thương Ngạn cười nhạo, “Ai là bạn học với cậu, cậu bao lớn rồi, nhìn lại mặt mũi mình đi.”

Bạc Ngật: “…………”

Bạc Ngật: “Tôi nên biết rằng đó là thằng chó cậu mà.”

Thương Ngạn: “Để ý cách dùng từ, tôi đang mở loa ngoài.”

Bạc Ngật: “…… Ha hả. Sao vậy, bị chị cậu xử lí xong nên chạy đến chỗ tôi xì hơi?”

Thương Ngạn: “Đẳng cấp của Thương Nhàn chắc cũng chỉ xử lý được cậu. Bớt nói nhảm đi, cậu gởi một tấm ảnh của cậu và chị ấy qua đây đi.”

Bạc Ngật: “?”

Bạc Ngật: “Tại sao tôi phải gởi ảnh tôi và cô ấy qua cho cậu? Có phải cậu đang có ý xấu gì không?”

Thương Ngạn: “……”

Thương Ngạn nhéo đầu mày, khó có khi xin xỏ người khác, anh kiềm nén tính tình bộc phát, giải thích cho anh ta ——

“Không phải năm ngoái Thương Nhàn đã đến trường học của bọn tôi rồi sao, bọn họ cho rằng chị ấy là bạn gái cũ của tôi, nhóc con nhà tôi cũng đang hiểu lầm.”

Bạc Ngật đầu kia trầm mặc vài giây, đột nhiên hả giận cười.

“Bạn học Mạc Mạc cũng đang ở cạnh nghe phải không? Em đừng tin thằng chó này nói, Thương Nhàn chính là bạn gái cũ của cậu ta, hai người bọn họ không phải chị em, không có bất kì quan hệ huyết thống gì, Thương Ngạn thường xuyên không quan tâm người khác, quan hệ với người khác vô cùng hỗn loạn —— em cứ cắn cậu ta, cắn mạnh lên! Đỡ để cậu ta hái hoa ngắt cỏ bên ngoài!”

Tô Mạc Mạc: “…………”

Thương Ngạn; “…………”

Nghe đến đây, hiển nhiên Tô Mạc Mạc đã nắm được, người vừa đến lớp ban nãy chính là Thương Nhàn, chị của Thương Ngạn, hơn nữa hình như người ở đầu kia điện thoại là người yêu của chị ấy.Cô có chút buồn cười nhìn Thương Ngạn.

Không khí lặng im vài giây.

Thương Ngạn hipa mắt, không nhanh không chậm thốt ra lời nói tràn đầy nguy hiểm.

“Trong lớp bọn tôi có nam sinh muốn hỏi cách liên lạc với Thương Nhàn. Vốn dĩ tôi không muốn cho, nhưng nếu cậu đã nói vậy, chắc hẳn tôi nên quảng cáo thay “bạn gái cũ” của tôi một chút.”

Bạc Ngật: “…………”

Anh ta bối rối.

Bạc Ngật: “Tôi gởi, tôi gởi liền đây.”

Cuộc gọi kết thúc, vài giây sau, điện thoại rung lên, một tin nhắn ảnh được gởi đến.

Thương Ngạn nhấn mở, đồng thời giải thích với Tô Mạc Mạc ——

“Thương Nhàn và Bạc Ngật, chính là người đã gọi cho em hôm trước, hai người đã yêu đương một năm, kết hôn cũng là chuyện sớm muộn.”

Tô Mạc Mạc tò mò ngó qua.

Bạc Ngật gởi đến rất nhanh, hiển nhiên sợ tên Thương Ngạn này không lo cho cậu ta, vừa quay đầu là đưa cách liên hệ với Thương Nhàn cho nam sinh trong lớp.

Do đó, ảnh chụp cũng được chọn tùy tiện từ trong bộ sưu tập, góc chụp như chụp lén từ ngoài cửa sổ. Bên trong tấm kính thủy tinh, Bạc Ngật nửa quỳ bên cạnh sô pha trong văn phòng của Thương Nhàn, cẩn thận cởi giày cao gót ra giúp Thương Nhàn đang ngủ vì quá mệt.

Ánh mắt Thương Ngạn nhu hòa hơn, ngoài miệng lại không buông tha cho người khác, cười nhạt.

“Thê, nô.”

Tô Mạc Mạc nhìn vài giây, nói nhỏ: “Chắc hẳn anh ấy rất thích chị của anh, đúng chứ?”

“……”

Thương Ngạn nhớ đến lịch sử yêu đương binh hoang mã loạn* của hai người đó, anh không khỏi mỉm cười.

*(Binh hoang mã loạn: hoảng loạn nhốn nháo. Nguồn: Internet)

“Ừ.”

“…… Thương Nhàn lớn hơn anh tám tuổi, lúc bọn họ bắt đầu yêu đương, anh vừa về nước học cấp ba. Có một khoảng thời gian, vì Bạc Ngật mà anh còn hoài nghi chị gái của anh là cao thủ hạ cổ của Miêu Cương —— ngoại trừ bị ma quỷ ám ảnh, không có thứ gì có thể diễn tả trạng thái của Bạc Ngật.”

Tô Mạc Mạc cũng không nhịn được cong khóe mắt.

Hình như Thương Ngạn nghĩ đến gì đó, cặp mắt dừng trên cô gái đang khoác áo khoác đồng phục của mình.

Một lát sau, anh cong khóe môi, tự giễu cười nhạt, “Nhưng mà hiện tại, anh không nghi ngờ nữa.”

Tô Mạc Mạc ngẩn ra, giương mắt, “Hả?”

Thương Ngạn khàn giọng cười, nghiêng người đi.

Anh cắm tay vào túi quần, giọng nói dưới ánh mặt trời càng thêm lười biếng.

“Không chỉ có cậu ta như bị ma quỷ ám ảnh. Cũng không thể…… Tất cả đều sẽ ‘hạ cổ’.”

Tô Mạc Mạc nghe vậy thì càng khó hiểu.

Thương Ngạn không nói tiếp, anh xoay người lại, dời đề tài lại như cũ.

“Anh thừa nhận, năm lớp mười đó, đúng là anh không phủ nhận chuyện của Thương Nhàn và Thư Vi.…… Bởi vì sau khi phủ nhận thì sẽ càng có thêm nhiều phiền phức.”

Thương Ngạn than thở.

Anh chống đầu gối, cúi người xuống ngang với cô gái ——

“Lúc đó anh không cảm thấy sao, cũng không quan tâm người khác thấy thế nào, đồn đãi ra sao. Nhưng nếu sớm biết rằng có ngày hôm nay, sớm biết rằng sẽ gặp được em……”

Nói đến đây, Thương Ngạn cầm lòng không đậu nhếch khóe môi.

Anh nở nụ cười bất đắc dĩ.

“Nhất định anh sẽ không chọn làm vậy…… Anh nên phân rõ giới hạn với bọn họ ngay từ ban đầu.”

Tô Mạc Mạc bị anh nhìn đến nóng mặt.

Qua vài giây, cô gái chậm rãi gật đầu: “Em có thể hiểu được.”

“……”

Thương Ngạn thấy gương mặt cô gái càng ngày càng hồng lên, đôi mắt anh tối đi.

Tự nhiên không muốn làm người.

Thương Ngạn híp tròng mắt đen nhánh.

Anh đứng đó thêm vài giây rồi hướng người về phía trước, thanh âm vang lên bên tai cô gái ——

“Nhưng ngoại trừ những lần đó, cả người sư phụ đều sạch sẽ.”

Tô Mạc Mạc: “…………?”

Thương Ngạn cười cười, thẳng người dậy.

“Hoàn toàn nguyên tem, mặc em đến xé bất kì lúc nào.”