Anh Biết Gió Đến Từ Đâu

Chương 52



Bành Dã đưa thực đơn cho An An: “Muốn ăn gì?”

An An lại đẩy lại: “Gì cũng được, anh gọi đi.”

Bành Dã gọi canh cá, thịt bò xào ớt, bắp cải xào, canh dưa leo cà chua trứng.

An An: “Liệu có gọi nhiều quá không.”

“Không nhiều.” Bành Dã trả thực đơn lại cho người phục vụ, quay đầu nhìn An An, “Tính cách này của cô, cung Cự Giải?”

An An hơi bối rối, nhỏ giọng: “Rõ ràng vậy sao?”

Bành Dã không trả lời, hỏi: “Ngày mấy?”

“Ngày một ấy. Anh biết cung Hoàng Đạo hả?”

“Không biết, nghe thanh niên trong đội nói qua mấy lần. Đúng rồi, ban nãy nói anh trai cô làm gì?”

An An ngồi ngay ngắn, đáp: “Anh ấy chạy làm ăn bên ngoài, là thương nhân.”

Bành Dã nhàn nhạt “ừm” một tiếng, cũng không hỏi đến cùng, nheo mắt bên ngoài dưới ánh nắng chói chan, dáng vẻ không tìm được đề tài.

An An sợ không có lời nói tiếp, thế là bổ sung: “Kinh doanh sản phẩm như hàng thủ công, hàng dệt kim, đều là chút đồ dân tộc thiểu số, cho nên luôn đi tới Tây Bộ.”

Bành Dã tiếp một câu “kiểu nói chuyện phiếm”: “Cô tới đây thăm anh ấy sao?”

“Cũng không phải. Anh ấy bận lắm, đi đâu không cố định. Nhưng lần trước đã gặp một lần ở trấn Phong Nam, hì hì.” An An mím môi cười.

Bành Dã nhìn cô.

Cô từ từ cúi đầu xuống, xoa ngón tay: “Trên mặt em có gì sao?”

“Không có.” Bành Dã hỏi, “Hai người rất thân?”

“Thân chứ. Là anh ấy kiếm tiền để cho em đi học. Trước kia khổ lắm, mấy năm gần đây đỡ rồi. Nhưng tiền anh ấy cho em đều để dành, không muốn dùng anh ấy quá nhiều, chạy bên ngoài vất vả lắm. Đúng rồi, anh em nói chờ em tốt nghiệp rồi định dẫn em ra nước ngoài. Anh thấy đi nước ngoài học tốt không?”

Bành Dã cười cười: “Tôi là một người chăn dê, đâu biết học hành gì?”

An An: “Nhưng em cảm thấy anh trông không giống lắm.”

Bành Dã không nói bản thân, hỏi: “Sắp tốt nghiệp, chắc hai mươi hai tuổi nhỉ.”

An An: “Em đi học trễ, hai mươi ba rồi.”

Bành Dã nói: “Trông rất nhỏ.”

An An lại cười khúc khích.

Quán này nấu ăn nhanh, chỉ trong chốc lát, canh cá đã lên tới.

Bành Dã hỏi: “Quen ăn món Tứ Xuyên không?”

“Quen mà, em thích cay.”

“Nghe giọng cô, là…”

“Giang Tây.”

“Thánh địa cách mạng.”

“Hì hì, anh Bành Dã, anh là người ở đâu vậy?”

“Tây An.”

“Thành phố cổ lịch sử, em luôn muốn đi đó.” An An nói, “Nhưng hình như anh không có giọng Tây Bắc, nghe giống giọng Bắc Kinh.”

Bành Dã cười nhạt, nói: “Tiểu học học giỏi tiếng phổ thông.”

Người phục vụ mang thức ăn lên, hai người bắt đầu ăn cơm.

Bành Dã nhìn cô ấy một cái, hỏi: “Ở đây trời nóng, cô đã mang theo quần áo mùa hè?”

An An lắc đầu: “Tùy tiện mua ở chợ bán sỉ, trước đó đều là quần áo lạnh.”

Bành Dã nói: “Cái áo gió kia của cô hình như là màu xanh lá.”

“Đúng thế.” An An ngẩng đầu nhìn anh, mắt sáng ngời, “Anh nhớ hả.”

Bành Dã nói: “Màu rất sáng.”

An An cười, chậm rãi ăn mấy muỗng cơm, hỏi: “Trình Ca vẫn đi theo mấy anh sao?”

Bành Dã húp canh, nói: “Cô ấy về rồi.”

An An “ồ” một tiếng.

Bành Dã không nói gì thêm nữa, ăn cơm xong, đi cùng An An tới cổng bệnh viện, nói: “Đi vào đi.”

“Anh không đi thăm Tiêu Linh sao?”

“Không đi.”

An An đỏ mặt, giống như bị mặt trời chiếu, ngẩng đầu hỏi anh: “Mấy anh tới xa không?”

“Dọc theo quốc lộ Thanh Tạng, một tiếng.”

“Em có thời gian sẽ đi thăm nhóm anh Thạch Đầu.”

Bành Dã không đáp, đứng yên, nói: “Đi vào đi.”

An An vẫy tay tạm biệt anh, Bành Dã hơi gật đầu, không ở lại xoay người đi.

An An đi mấy bước quay đầu nhìn, Bành Dã đã chạy tới bên kia đường, bước chân rất nhanh, một lúc đã biến mất trong đám đông.

**

Bành Dã vòng qua khúc quanh, đến một con đường đông nghịt, đi đến bên cạnh chiếc Santana ở ven đường, mở cửa xe ngồi vào.

Hồ Dương ngồi ghế lái, hỏi: “Thế nào?”

“Người Giang Tây, hai mươi ba tuổi, sinh nhật ngày Một tháng Bảy, chứng minh thư mười mấy vị trí đầu dễ tìm rồi; họ tên An An. An là họ nhỏ. Nếu nhiều người, lấy ảnh tới cho anh nhận diện.”

Hồ Dương khởi động xe: “Anh Bảy, anh chắc chắn Cáo Đen là anh trai cô ấy?”

“Chín mươi phần trăm. Nếu đúng, tìm được thông tin thân phận cô ấy, mặt mũi thật của anh trai cô ấy sẽ hiện ra. Khi đó, thứ Cáo Đen muốn tiêu hủy là ảnh chụp em gái hắn. Trình Ca cũng từng nói trên tay hắn có một hình xăm chữ ‘An’.”

Bành Dã dừng một chút, xoa xoa sống mũi.

Di động của Hồ Dương vang lên, anh ta nhận, nói xong báo cáo với Bành Dã: “Anh Bảy, người điên được thả rồi. Đã có người theo dõi hắn.”

“Tốt.”

“Chuẩn bị làm một trận lớn.”

Bành Dã vô thức lấy di động ra nhấn một cái, màn hình vẫn lưu ở trang gọi điện thoại cho An An. Nhấn quay lại danh bạ, An An xếp đầu tiên, ở dưới là một người liên lạc họ “Bạch”, ngay sau đó chính là “Trình Ca”.

Chữ cái đầu tên Trình Ca là C (1), xếp phía trước danh bạ.

(1) Phiên âm pinyin tên Trình Ca là Cheng Jia.

Chữ cái đầu tên anh là P, trong danh bạ mấy ngàn người của cô, chôn vùi dưới đáy.

Nhiều ngày rồi, bặt vô âm tín.

Anh bấm mở “Trình Ca”, nhấn một cái vào khung lựa chọn “Xóa liên lạc”.

“Trình Ca” biến mất khỏi danh bạ.

Trình Ca, tôi có thể quỳ xuống với người khác vì em, nhưng tuyệt đối sẽ không quỳ gối cho em.

**

Trạm thứ năm triển lãm ảnh 《Phong ngữ giả》 (2) của Trình Ca ở Hồng Kông, trạm này là trạm tăng thêm tạm thời.

(2) Phong ngữ giả: tạm dịch là người nói chuyện với gió.

Hiệu quả bốn trạm đầu đạt được vượt quá dự đoán của mọi người. Những ngày qua, các phương tiện truyền thông xã hội, cổng thông tin báo chí truyền hình đều nói về ảnh tư liệu của Trình Ca, thảo luận bảo vệ động vật hoang dã, quan tâm tới đoàn thể nhân vên tuần tra.

Chấn động một thời, danh tiếng vang xa.

Chỉ lượng đọc đề tài trên Weibo đã đạt tới chín trăm triệu lần, fan Weibo của Trình Ca tăng mạnh với tốc độ hàng chục triệu mỗi ngày. Đăng một tấm ảnh trong triển lãm ảnh, hàng trăm ngàn chuyển phát, bình luận.

Ngay cả phòng triển lãm Hồng Kông giữ thái độ lạnh nhạt với cuộc triển lãm này cũng khẩn cấp liên lạc với người đại diện, bày tỏ “Bất kể nhiếp ảnh gia đưa ra yêu cầu gì, dù thế nào cũng phải tới Hồng Kông”.

Vé cuộc triển lãm ở mấy thành phố tiếp theo đã sớm bán hết sạch. Ngay cả trạm Hồng Kông mới thêm vào, vé triển lãm cũng tranh giành hết trong mấy tiếng sau khi bắt đầu bán.

Trình Ca nghiêm khắc hạn chế số người và phân chia thời gian vào phòng triển lãm, cô không muốn biến buổi triển lãm thành buổi cưỡi ngựa xem hoa người chen người. Hiệu ứng chấn động xã hội đã đạt được, ảnh chụp cô đăng miễn phí trên Weibo, mọi người đều xem được.

Mà phòng triển lãm là điều để dành cho người khác để tâm.

Cô cho người tham quan một môi trường yên tĩnh, để họ không bị quấy rầy, không vội vã, tĩnh tâm xem hết toàn bộ triển lãm, sau khi trở về sẽ lan truyền chấn động lưu trong lòng ra ngoài.

Đây mới là điều cô mong muốn.

Trong phòng triển lãm nơi nơi đều có người nhưng hoàn toàn yên tĩnh, cô đã thấy được hiệu quả.

Bất kì lúc nào, phòng triển lãm cũng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức mỗi người đều có thể nghe thấy tiếng tim mình đập khi xem ảnh.

**

Mà Trình Ca, cô đặc biệt thích một mình xem ảnh ở phòng trưng bày lúc tan cuộc, thỉnh thoảng có tốp ba tốp năm người xem, hoàn toàn yên tĩnh.

Chuyến đi lần này, một đống máy ảnh và ống kính không cùng loại cô mang theo đều dùng tới. Cô không xử lý ảnh thành trắng đen để hết sức tạo ra cảm giác trang nghiêm, bản thân hoang dã đã đủ mênh mông. Ảnh kỹ thuật số của cô không hề dùng xử lý hậu kỳ và photoshop, ảnh phim cũng tự mình tráng, đây là thói quen của cô và bố.

Chụp ảnh lần này, cô xem nó như một câu chuyện đang kể, chỗ góc bên mỗi tấm ảnh đều kết hợp mấy dòng chữ.

Như Ni Mã dựng lều, ngượng ngùng tránh né ống kính.

“Đội viên Tang Ương Ni Mã, ý nghĩa trong ngôn ngữ Tây Tạng là mặt trời. Nhỏ tuổi nhất, nhút nhát, nói chuyện với phụ nữ sẽ đỏ mặt.”

Trên tấm ảnh cả người cậu ướt đẫm, núp sau bụi cây bắn kẻ tập kích thì viết:

“Cậu là tay súng thiện xạ trong đội. Đêm mưa, bởi vì bắn vỡ đầu người săn trộm tập kích mà khổ sở, quyết tâm khổ luyện kĩ thuật bắn.”

Tấm Mạch Đóa đứng ở quầy bán đồ vặt:

“Mạch Đóa của quầy bán đồ vặt Mạch Đóa, người trong lòng Ni Mã, cậu xấu hổ bày tỏ với cô. Hôm ấy cậu nhét một cái kẹp tóc nhựa và một túi cảnh thiên đỏ nhỏ cho cô. Chỉ có một túi nhỏ, chỗ nhiều hơn phải bán làm kinh phí cho đội.

Một năm cậu gặp cô hai lần.”

Tấm Thạch Đầu thổi lửa nấu cơm trong bếp:

“… Cò kè mặc cả với lái buôn vì một cọng hành và rau, làm cơm vẻ ngoài không đẹp, mùi vị tạm được. Rất biết nướng khoai tây và khoai lang, keo kiệt, nói mớ cũng lo lắng không có tiền mua xăng. Lúc nhiếp ảnh gia bị ốm, lần đầu tiên luộc sáu quả trứng gà. Lúc nhiếp ảnh gia rời khỏi, tặng một túi táo ta lớn, nước suối mua nước suối Nông Phu đắt tiền nhất bản địa.”

Đạt Ngõa:

“… Đội viên nữ duy nhất, cả ngày bị người nhà giục kết hôn lập gia đình, cô nói bận lắm, chờ bắt được một nhóm sẽ rút lui, nhưng bắt một nhóm còn có nhóm kế tiếp. Thời gian nhẹ nhàng thoáng qua, cô gái đã không còn trẻ…”

Mười Sáu, Đào Tử, Hồ Dương, Bành Dã đều có.

Ở trạm Quảng Châu, người đại diện kêu lên sau khi xem triển lãm: “Em yêu, em đột nhiên được rửa tội sao? Nhảy vọt mấy trăm mức so với tưởng tượng của anh. Nhất định sẽ đỏ, tuyệt đối sẽ đỏ.”

Lúc này, Trình Ca ôm mình, đang thong thả qua lại trong hành lang trưng bày ảnh, cách một khoảng cách nhìn những người và cảnh đã từng quen thuộc kia được cố định trong một thế giới khác trên tường.

Cô nhìn thấy Bành Dã đang dựng lều, thấy Bành Dã nằm sấp trên nóc xe việt dã nổ súng…

Dần dần, ngực cô dâng lên một luồng cảm giác đắng chát và cản trở, cô không biết, loại cảm giác này gọi là gì.

Cuối cùng, cô đứng yên trước một tấm ảnh.

Bên ngoài phòng phẫu thuật đơn sơ của bệnh viện trấn nhỏ, vách tường loang lổ, vữa tróc ra, người đàn ông đứng ở cửa, sống lưng thẳng tắp, để lại một bóng lưng trầm mặc im lặng cho thế giới bên ngoài.

Trên tay anh dính máu, ánh mặt trời ngoài cửa sổ nghiêng xuống một vạch trên lưng anh.

Kết cấu cực kì đơn giản, màu sắc cực kì mộc mạc, nhưng có sự mãnh liệt và bất đắc dĩ không thể nói bằng lời.

Góc dưới tấm ảnh, một hàng chữ nhỏ màu trắng trên xi măng màu xám: “Mười Sáu chiến đấu với kẻ săn trộm, trúng đạn hôn mê, đội trưởng Bành Dã của anh đứng bên ngoài cửa phòng phẫu thuật…”

**

“Chú thích tấm này.” Giọng nam chững chạc chín chắn vang lên sau lưng.

Trình Ca không quay đầu lại, trong dự đoán. Mỗi lần cô mở triển lãm ảnh, ông đều sẽ tới.

Một chàng trai bên cạnh quay đầu, liếc nhìn sau lưng Trình Ca, sau tròng kính bắn ra tia ngạc nhiên mừng rỡ: “Thầy Từ Khanh? Từ nhỏ em đã đặc biệt thích tác phẩm nhiếp ảnh của thầy, thầy có thể ký tên không ạ?”

Từ Khanh ôn hòa gật đầu, ký tên cho cậu ta.

Chàng trai ca ngợi: “Thầy ơi, thầy trông trẻ thật đấy.”

“Cảm ơn cậu.”

Chàng trai lại tìm Trình Ca xin ký tên, Trình Ca ký tên phía sau Từ Khanh, lúc này mới quay đầu lại nhìn Từ Khanh.

Mặc Âu phục, ôn văn nho nhã (3). Người bốn mươi lăm, bốn mươi sáu trông không già, nhìn giống như hơn ba mươi.

(3) Thái độ ôn hòa, lịch sự, nhã nhặn.

Trình Ca nhàn nhạt nhìn ông, ông hơi hít một hơi: “Tiến bộ rất nhiều so với đợt trước. Ca Ca, cháu trưởng thành rồi.”

Trình Ca cười một tiếng: “Đúng vậy, chú lại già rồi.”

Từ Khanh cảm thấy cô tính trẻ con, bất đắc dĩ cười một tiếng. Người khác thấy trẻ lại cũng không che giấu được nếp gấp khi cười bên miệng, ông nói: “Ra ngoài uống ly cà phê nhé.”

Trình Ca lắc đầu, không có hứng thú: “Trễ rồi, chuẩn bị về nhà ngủ.”

Từ Khanh gật gật đầu: “Thói quen tốt.”

Trình Ca không giải thích. Cô đâu muốn về ngủ thật ngon, chỉ có điều đi đâu, với ai cũng khiến cô chán ghét. Những ngày qua, mỗi ngày cô đều khiến mình bận rộn một cách rất phong phú, nhưng ban đêm vẫn không có cách nào đi vào giấc ngủ, mỗi đêm đều phải dựa vào rượu cồn thôi miên.

“Nếu uống cà phê là muốn hỏi thăm chuyện của mẹ cháu, sau khi bà ly hôn lại kết hôn rồi.”

“Chú chỉ tới xem triển lãm ảnh của cháu.”

Trình Ca không nói nữa, xem ảnh, Từ Khanh thỉnh thoảng nhìn cô.

Ông rốt cuộc hỏi: “Người đàn ông này đối với cháu mà nói, rất đặc biệt?”

Khi đó, Trình Ca ngắm mặt trời lặn nơi cao nguyên trên tường, đống lửa đốt da đã tắt, ảnh ngược sáng của Bành Dã cô độc đứng bên cạnh. Cô nhìn anh, đôi mắt không dời, chỉ muốn đi vào trong khung ảnh, ôm lấy anh từ sau lưng anh.

Lời của Từ Khanh, khiến lòng Trình Ca trầm xuống, có loại cảm xúc nặng nề dưới đáy mơ hồ dâng lên, cô đè nén xuống: “Tại sao hỏi như vậy?”

“Tấm ảnh này, có vẻ như không từ bỏ.”

Trình Ca mím chặt miệng, sắc mặt trắng nhợt. Trong lòng vô cùng không yên ổn giống như nhét vào một quả cầu. Cô bỗng nhớ tới, có câu quên hỏi Bành Dã. Sao còn chưa hỏi đã trở về thế này?

À, cô nhớ lại rồi, cô không thể hỏi, cô lo ngại liệu anh có thể giống như họ hay không.

Nhưng bây giờ, cô chợt lại muốn hỏi; muốn biết đáp án một cách trước nay chưa từng có.

Từ Khanh chưa nhìn ra sự dồn dập nơi đáy lòng Trình Ca, hỏi: “Bạn trai tên Giang Khải kia đâu?”

Trình Ca: “Anh ta bỏ rơi cháu rồi.”

Từ Khanh lắc đầu: “Không ai có thể bỏ rơi cháu.”

“Chú đã vứt bỏ.”

Từ Khanh không nói gì mấy phút, ông chưa bao giờ bỏ rơi cô, chỉ là không dám chấp nhận. Khi đó, cô vẫn là một thiếu nữ, tuy ông hào hoa phong nhã, nhưng trước tuổi trẻ của cô, tự ti mặc cảm.

Nhưng cô yếu đuối, bất lực, lại cô độc lạnh lùng, ông không nhịn được, không ngừng đối xử tốt với cô, nhưng cuối cùng lúc cô làm rõ, lần lượt từ chối.

“Ca Ca, chú không phù hợp với cháu. Cháu đáng có người tốt hơn chú, sự thật chứng minh chú đúng, cháu ở cùng Giang Khải rất vui vẻ, trở thành dáng vẻ mà con gái phải có ở cái tuổi đó của cháu. Tuy bây giờ hai cháu đã chia tay, nhưng giống như trước đây, chú vẫn cho rằng cháu có thể tìm được người tốt hơn.”

Một luồng chán ghét xưa nay nơi đáy lòng Trình Ca, nhưng cô lại cười một tiếng.

Từ Khanh nhìn cô.

“Năm đó chú đã nói với tôi như vậy; về sau Giang Khải cũng nói với tôi như vậy, Ca Ca, em tìm được người tốt hơn… Nhảm nhí.”

“…”

“Tôi là món đồ chơi, là thú cưng sao, tùy ý đẩy cho nhà tiếp theo. Lúc thích thì không biết tốt cho tôi, không thích rồi thì tới biết tốt cho tôi. Mấy lời này giữ lại già mồm cho mình là được, đừng nói ra khiến tôi buồn nôn.”

Trình Ca nói mấy câu, đầu óc yên tĩnh. Cô nhẹ nhàng hít một hơi, liền nhớ tới lúc Bành Dã lao vào thân thể cô, nói câu kia: “Trình Ca, cô sẽ không gặp được người tốt hơn.”

Thân thể cô giật mình một cái, cô nhắm mắt lại.

Cô xoay người, gọi điện thoại cho người đại diện, tay đang run, giọng lại bình tĩnh:

“Bây giờ em đi Tây Ninh, nói với anh một tiếng.”

“Cái gì?!”

“Có một vấn đề quan trọng, phải hỏi ngay mặt.”

“Em yêu em bình…”

“Trạm Hồng Kông vẫn còn ba ngày, trạm kế tiếp Bắc Kinh em sẽ về đúng giờ.”

“Em yêu…”

Trình Ca cúp điện thoại, xoay người rời khỏi.

Từ Khanh, hành lang trưng bày ảnh… Cô bỏ xuống mọi thứ sau lưng.
— QUẢNG CÁO —