Bành Dã đến buồng bán vé xem, nhưng xe quay lại Tây Ninh đã hết.
Lái xe từ Cách Nhĩ Mộc về trạm bảo vệ, dọc đường Bành Dã không có lời nào để nói.
Hàn Ngọc mở miệng trước: “Em tưởng anh sẽ không nhận ra em.”
“Bề ngoài của em không thay đổi lắm.”
Hàn Ngọc nói: “Anh cũng không thay đổi lắm, chỉ đen một chút.”
Bành Dã lái xe, không có lời muốn nói.
Câu hỏi Hàn Ngọc muốn trả lời, anh không hỏi, đành phải tự nói: “Anh biết em và Tôn Dương đã chia tay rồi phải không?”
“Lần trước gọi điện thoại em nói rồi.”
“Cuối cùng nói tới việc kết hôn, vẫn không phù hợp.”
Bành Dã không tiếp lời, không hỏi không phù hợp chỗ nào.
Cô lại tự nói: “Chỗ nào cũng rất phù hợp, nhưng nghĩ tới sắp chung sống cả đời, trong lòng không vượt qua được lằn ranh kia.”
Ngay cả một câu Bành Dã cũng không trả lời.
Đến trạm bảo vệ, dừng xe, mấy anh em chờ xem náo nhiệt cùng nhau tiến lên, một câu “Mẹ nó đều đừng nói nhảm” của Bành Dã đã chặn miệng tất cả mọi người. Anh không có biểu cảm gì giới thiệu nói là Hàn Ngọc, bạn học cũ của anh, đi ngang qua đây ngủ nhờ một đêm.
Hàn Ngọc nhìn gò má anh, vẻ mặt phức tạp.
Những người khác cũng nhanh trí, đặt lời vừa rồi của Bành Dã ở chỗ đó, không dám gọi chị dâu lung tung, chỉ gọi là “Cô Hàn”.
Bành Dã đi qua phòng trực, trừng người trực một cái, chàng trai tê cả da đầu, anh ta chỉ truyền đạt thông tin điện thoại, đội trưởng rõ ràng tràn đầy niềm vui và mong chờ chạy đi, sao đón người về liền đen mặt vậy?
Chàng trai lại nhìn Hàn Ngọc, thực sự là người đẹp, người vừa mới gọi điện thoại tới trạm chắc chính là cô ấy. Khi đó anh ta nhắc nhở cô, nếu như gấp, trực tiếp gọi di động Bành Dã là được. Nhưng người phụ nữ nói không có số di động của Bành Dã, trên tay cũng không có giấy bút, bảo ta anh chuyển lời.
Nói chuyển lời, hỏi tên cô ấy lại giấu giấu giếm giếm, nói Bành Dã sẽ biết. Điện thoại trong trạm cũ, không hiển thị số gọi đến, hỏi di động của cô ấy cô ấy vẫn không nói, nói Bành Dã sẽ biết.
Lúc đó chàng trai để điện thoại xuống, nhức cả đầu. Bành Dã làm nhiệm vụ bên ngoài, tín hiệu di động cũng không tốt, còn lo lắng truyền đạt thế nào đây, không nghĩ xe Bành Dã đã đến cửa, thật có duyên.
Nhưng bây giờ nhìn, hình như tình hình bất thường đây.
**
Bành Dã dẫn Hàn Ngọc đến kí túc xá của Đạt Ngõa, Đạt Ngõa đã đi truy xét tung tích người điên với Hồ Dương, Hàn Ngọc ở một mình.
Anh để vali xuống, xoay người rời đi, Hàn Ngọc gọi anh lại: “Bành Dã.”
Bành Dã đi tới cạnh cửa, quay đầu lại: “Còn có việc?”
“Anh…” Cô biết anh đang nổi giận, nhưng không biết xử lý thế nào, lời ra khỏi miệng, có chút vất vả, “Mấy năm nay có khỏe không?”
Bành Dã giang hai tay ra: “Tôi trông không tốt?”
“Vô cùng tốt.” Hàn Ngọc muốn nói chuyện phiếm với anh, nhưng ngay cả lời hỏi han như “Trên đường vất vả không”, “Đến lúc nào” anh cũng không có, còn lạnh nhạt hơn người xa lạ.
Hàn Ngọc giống như bị rút sức lực, phải lùi ra sau một bước dựa vào bàn ổn định, hít một hơi, dứt khoát liền đi thẳng vào vấn đề:
“Bành Dã, em tới tìm anh.”
Mắt Bành Dã đen nhánh, anh nhìn cô nói.
Hàn Ngọc liếm liếm đôi môi hơi khô, ôm lấy cánh tay mình: “Vòng một vòng lớn như thế, nhiều năm như vậy, cuối cùng em một mình, anh cũng một mình. Chi bằng… cùng làm lại từ đầu nhé.”
Bành Dã lạnh nhạt nhìn cô mấy giây, cười ra một tiếng: “Chúng ta không gặp mười hai năm , cũng có hơn mấy năm không liên lạc, em từ xa xông tới, hỏi ý kiến tôi chưa?”
Anh vô tình trong nháy mắt, Hàn Ngọc lại hoàn toàn không bất ngờ, anh trước sau như một như thế, ai làm trái ý anh, chống lại sự kiểm soát của anh, anh liền không có một chút xíu sắc mặt tốt. Cho dù bạn chạy nửa Trung Quốc tới tìm anh, anh cũng không cảm kích.
“Anh trách em đã bỏ rơi anh sao?” Giọng Hàn Ngọc tủi thân, “Ban đầu là anh khăng khăng muốn chạy tới cái chỗ quỷ quái này, chẳng lẽ muốn em chôn vùi tương lai ở đây giống anh sao?”
Bành Dã dựa vào khung cửa, châm một điếu thuốc, cách làn khói liếc cô, giọng hơi mang theo chế giễu: “Bây giờ em quay lại tìm một người đã chôn vùi tương lai thì xem là chuyện thế nào?”
Bành Dã nhìn cô mấy phút, quay đầu sang chỗ khác, giọng nói lại không buông lỏng một chút: “Nói mấy lời này có ý gì?”
Hàn Ngọc đứng thẳng người, đi tới phía anh:
“Chia ly nhiều năm, xa lạ rồi, nhưng chúng ta có thể tìm lại cảm giác ban đầu. Em biết tính cách của anh, sợ phiền phức nhất, cũng không giải quyết nhất. Trong lòng trống rỗng, người có thể tạm bợ. Với ai không phải sống qua ngày sao? Chờ thêm mấy năm, bố mẹ thúc giục anh kết hôn, coi mặt tìm ai cũng là tìm, với em không tốt sao?” Cô nói, “Ít nhất bớt việc mà. Không phải anh sợ phiền phức, thích bớt việc nhất sao?”
Bành Dã cười nhạt, phủi phủi tàn thuốc trong tay: “Nếu em tới sớm một tháng, không chừng tôi còn thực sự có thể bớt việc sống qua ngày với em.
Nhưng bây giờ…”
Anh chỉ chỉ ngực, “Không trống rỗng rồi. Tạm bợ không được.”
“Sợ phiền phức cũng hết cách, chuyện này thực sự đã không tạm bợ được.”
Hàn Ngọc giật nhẹ khóe miệng: “Trong lòng không trống rỗng, đã chứa người phụ nữ khác?”
Bành Dã nhìn cô một lát, hừ cười một tiếng: “Cái giọng điệu này của em là bắt gian à?… Hai chúng ta quan hệ gì chứ?”
Hàn Ngọc: “Người phụ nữ đó tên Trình Ca sao?”
Nụ cười trên mặt Bành Dã thu lại.
Vẻ mặt không muốn bất kì người nào nhắc đến tên họ cô ấy đó của anh làm Hàn Ngọc đau nhói, cô nói: “Anh biết cô ta là người nào không? Cô ta có chút nào xứng với anh?”
Bành Dã nhìn cô, ánh mắt không lạnh cũng không nóng.
“Trên mạng đều rối tung rồi. Tại sao cô ta nổi tiếng khi còn trẻ, mười lăm, mười tuổi đã quyến rũ nhiếp ảnh gia trứ danh quốc tế, thầy của cô ta, Từ Khanh, để người ta nâng cô ta lên, cánh cứng rồi liền đá người ta. Sau đó giành đàn ông, chỉ vì nhạc trưởng Hoa kiều Giang Khải kia, cô ta bức chết chị kế của mình. Bây giờ người mẫu nam đang nổi tiếng nhanh Cao Gia Viễn kia cũng có dính líu với cô ta, người trong giới đều nói cô ta nuôi ‘nam sủng’. Loại phụ nữ này anh thích gì chứ?”
Bành Dã hút cắn gò má, nghe cô nói hết lời, cười một cái, hời hợt nói: “Thích ngủ với cô ấy.”
Hàn Ngọc: “…”
“Bành Dã, anh có thể đừng so tài với em không?”
“Tôi nói nghiêm chỉnh.” Bành Dã nói, “Tôi cũng là một người toàn thân không sạch sẽ, tôi xứng với cô ấy, không xứng với tiên nữ như em.”
“Anh…” Vành mắt Hàn Ngọc đỏ lên.
Bành Dã cũng thu thái độ đó lại, nói: “Hàn Ngọc, em xem thử dáng vẻ em bây giờ đi. Tự em nghe xem, lời em nói là người nói sao?”
Hàn Ngọc nhìn anh chằm chằm, nước mắt rơi xuống lã chã.
Trong nhất thời, như trong mộng mới tỉnh.
Nhiều năm trước, cô vẫn là thiếu nữ ngây thơ; nhưng thời gian và sự tầm thường biến cô trở nên chanh chua, cay nghiệt.
Cô tới đây là vì cái gì? Đem cái dáng vẻ chua ngoa xấu xí này cho anh xem?
Trước đây, cô thầm mến anh, chạy ngược đường chạy hơn một tháng mới khiến anh chú ý; anh hoàn toàn không phải là một người bạn trai tốt, không có quan tâm chăm sóc, tính tình cũng không tốt, chàng trai trẻ không thu tâm (1), suy nghĩ đều đặt vào chơi game và đua xe, ngược lại tiêu tiền rộng rãi cho cô, cũng không vượt qua khuôn phép với phụ nữ khác.
Anh yêu cầu cô không nhiều, chỉ hai điều, ra ngoài phải trang điểm xinh đẹp, không được phép để anh bị cắm sừng.
Sau đó thêm một điều: Đi Thanh Hải cùng anh.
Làm sao cô có thể đi chỗ xa xôi như vậy? Cô nói, em chờ anh. Nhưng chỉ nửa năm, cô đã chờ không được.
Nhưng không chờ, mấy năm nay cô cũng không chờ được người khác tốt hơn.
Cú điện thoại của Kim Vĩ đêm đó vén lên hồi ức năm xưa, mà mấy ngày trước lại nhìn thấy triển lãm ảnh《Phong ngữ giả》 trên mạng, bất ngờ thấy được bóng dáng anh. Cả người cô đều chấn động.
Những trạm khác đều hết vé, duy chỉ còn trạm Hồng Kông mới tăng, cô lập tức chạy tới, thấy mô tả về Bành Dã bên dưới ảnh, trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, xảy ra chuyện rồi.
Cô đã chờ được Trình Ca, lúc Trình Ca lao ra khỏi hành lang trưng bày ảnh, cô đã có sự do dự trong chốc lát, nhưng… Cô không chùn bước đuổi theo ra ngoài, coi như tranh thủ điên cuồng một lần cuối cùng trong đời.
Nhưng thực tế là, bây giờ cô mới ý thức được, hành động của cô điên cuồng vô căn cứ thế nào.
Nước mắt chảy hết, Hàn Ngọc rốt cuộc cúi đầu, mệt mỏi nói: “Những lời đó, em hi vọng em chưa nói.”
Bành Dã im lặng.
Anh nhìn điếu thuốc còn cháy trên tay một cái, lại nhìn Hàn Ngọc một cái, nói: “Em không nên đến đây.”
“Phải, em không nên đến. Anh thay đổi rồi, em cũng đã thay đổi.” Cô nhớ tới câu của Trình Ca, cười khổ một tiếng, “Đúng vậy. Phí thời gian mười hai năm, ‘chờ đợi’ mười hai năm, không nhất định là vì trong lòng quyến luyến không quên, mà là chưa tìm được người thích hợp hơn.”
Bành Dã không tỏ rõ ý kiến, nói: “Ở đây một đêm, sáng mai đón xe về đi.”
“Ừ.” Cả người Hàn Ngọc đều mệt mỏi, trượt ngồi xuống ghế. Nghe được tiếng bước chân anh phía sau sắp rời đi, hỏi: “Bành Dã?”
“Ừm?”
“Em không hiểu, hai chiếc xe đó đụng nhau, có liên quan gì đến các anh?”
“… Chúng tôi vượt đèn đỏ, chiếc xe quẹo cua kia để tránh, lao vào làn xe đối diện, đụng chết người lái xe trong xe đối diện.”
“Nhưng Tôn Dương nói người lái xe là em trai anh, không phải anh. Đêm khuya cậu ấy đua xe, tại sao anh gánh trách nhiệm thay cậu ấy? Khi đó cậu ấy là vị thành niên, không chắc chắn bị trừng phạt.”
Thuốc trong tay Bành Dã cháy đến cuối.
“Đêm đó tôi dẫn nó cắn thuốc.”
Hơn nữa, em trai đã trưởng thành. Nhưng bố một tay bỏ tất cả dấu vết. Anh không có lời nào để nói, anh không có tư cách.
**
Ngày thứ ba, trong khoang hạng nhất từ Tây Ninh bay đi Thượng Hải, Trình Ca hơi cụp mắt dựa bên cửa sổ, sắc mặt tái nhợt.
Lâm Lệ ngồi bên cạnh cô, nhíu mày hỏi: “Không cần gấp vậy chứ? Tôi nói để cô ở bệnh viện thêm mấy ngày, cô nhất định muốn về.”
Trình Ca quay đầu nhìn cô ấy một cái, nói: “Huề nhau.”
“Cũng may, chuyên đề kia của tôi chuẩn bị chụp, vừa vặn đụng vào cô.”
“Cô không cần đưa tôi về Thượng Hải.”
Lâm Lệ hừ lạnh một tiếng: “Cô tưởng tôi muốn đưa cô?”
“Tôi không tự sát, là dùng sai liều lượng.” Đây là nói thật.
“Bác sĩ nói trễ thêm mười phút nữa là cô đã gặp Diêm vương rồi.”
Trình Ca không thèm để ý.
Lâm Lệ: “Lúc triển lãm ảnh kia của cô chấn động cả nước, cô ngược lại hay, đặc biệt ngồi máy bay chạy từ Hồng Kông đến toilet trạm xe chỗ nhỏ ở Tây Bắc cắn thuốc, có thể chọn thời gian và địa điểm tốt hơn không? Nếu không phải tôi che kín mặt cô lại, cô đã lên trang đầu rồi biết không?”
Trình Ca: “Cô có thể câm miệng không?”
Lâm Lệ ném chăn lên người cô, không nói nữa.
Máy bay cất cánh.
Hai người rất lâu không nói chuyện, cuối cùng Lâm Lệ không nhịn được, xoay sang nhìn cô: “Trình Ca, trên xe cấp cứu tôi đã nhìn thấy người đàn ông tên Bành Dã đó.”
“Ừm.”
“Ở ven đường, đi rất nhanh; một người phụ nữ đi theo phía sau, kéo vali.”
Phụ nữ đều sắc sảo trời sinh.
Trình Ca nhìn cô ấy: “Muốn nói gì?”
“Trình Ca, không nên chứ.” Sao cô có thể rút lui?
“Tôi chỉ muốn về bình tĩnh một chút, chờ lần sau sẽ tìm anh ấy.” Đây cũng là nói thật.
“Chờ lần sau?” Lâm Lệ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Nếu là tôi, bây giờ đã xông lên rồi.”
“Chuyện bạn gái cũ, nên do đàn ông giải quyết, chứ không phải là phụ nữ.” Trình Ca nói ngắn gọn, hoàn toàn không nói nhiều.
Cô không muốn giận dỗi, cũng không muốn giằng co, càng không muốn diễn màn kịch hay hai phụ nữ tranh giành một người đàn ông với Hàn Ngọc, tuy cô biết mình nhất định sẽ thắng.
Không có ý nghĩa.
Thấy Hàn Ngọc ôm Bành Dã, mấy giây đầu trong lòng quả thực đau nhói, nhưng cô tỉnh táo rất nhanh, sau khi bình tĩnh, vẫn quyết định trở về trước.
Lời của Hàn Ngọc, Trình Ca hoàn toàn không tin, với tính cách ngoài lạnh trong nóng lại hết sức cố chấp đó của Bành Dã, gọi điện thoại cho cô ấy, chủ động nói nhớ?
Hàn Ngọc đến có chuẩn bị, coi cô là kẻ thù.
Cô nên làm như thế nào,
Vạch trần cô ấy, làm nhục cô ấy, nhìn cô ấy mất hết mặt mũi; hoặc coi thường cô ấy, án binh bất động đứng bên cạnh Bành Dã, mắt lạnh như nữ hoàng nhìn cô ấy bị thua?
Cô không cần dùng cách hư vinh và cảm giác thành tựu thỏa mãn bản thân này.
Chuyện bạn gái cũ, nên do đàn ông giải quyết, chứ không phải là phụ nữ. Tương tự như người hâm mộ. Bởi vì việc này nên là trách nhiệm của đàn ông, càng bởi vì sự ra mặt của phụ nữ luôn có thể cho một người phụ nữ khác sự sỉ nhục gấp đôi.
Lâm Lệ hỏi: “Vậy sau đó cô xảy ra chuyện gì?”
Trình Ca không đáp, quay đầu đi nhắm mắt lại.
Khi đó, cô chỉ bình tĩnh nhớ lại và phân tích mỗi cử động của Hàn Ngọc trên máy bay, nhưng suy nghĩ một chút, liền nghĩ tới Vương San, nghĩ tới Giang Khải…
Rồi sau đó đứa trẻ kia nhảy ra, mẹ cậu bé chỉ trích cô trước đám đông, trong cơn nóng giận cô đã đẩy người mẹ đó…
Mọi thứ liền trở nên không thể khống chế.
Nếu không gặp phải đôi mẹ con đó, cô đã sớm bình yên trở về.
Trình Ca nhìn ngoài cửa sổ. Thực ra, lần này tới, điều thực sự muốn hỏi là anh chuẩn bị xong chưa. Chấp nhận tất cả quá khứ của cô.
Nhưng cô tỉnh lại ở bệnh viện, cô bỗng ý thức được, có lẽ anh đã luôn chuẩn bị xong, nhưng cô thì chưa.
Chuyện cô nên giải quyết, hoàn toàn chưa giải quyết; chướng ngại vật trên đường cô nên dọn sạch, vẫn còn ở đó.
Cô tới lần này, bốc đồng rồi;
“Anh ấy xử lý Hàn Ngọc, tôi xử lý chính mình.” Trình Ca mở mắt, bình tĩnh nói.
**
Đến sân bay Hồng Kiều, Trình Ca biết Lâm Lệ phải quay lại Tây Ninh gấp, bảo cô ấy đi, Lâm Lệ nhất định đưa cô đến cửa ra, Trình Ca liền thấy mẹ Trình, bố dượng và Phương Nghiên bên cạnh xe Mercedes.
Lâm Lệ nói: “Mẹ cô trẻ trung xinh đẹp thật, vóc dáng đó không kém cô là bao.”
Trình Ca liếc nhìn Lâm Lệ: “Cô gọi họ tới?”
Lâm Lệ vội vàng vẫy tay: “Tôi đi đuổi theo máy bay đây.”
Cô ấy đi mấy bước, nghiêng đầu, mẹ của Trình Ca… là một ngôi sao thập niên tám mươi, chín mươi?
**
Trình Ca đứng tại chỗ vài giây, đi tới chào hỏi: “Chú, mẹ, Phương Nghiên.”
Bố Phương là giáo sư đại học, nhìn Trình Ca, cười hiền từ gật đầu; mẹ Trình rất bình tĩnh, trên gương mặt đã trang điểm không nhìn ra cảm xúc. Ngược lại Phương Nghiên gấp nhất: “Trình Ca, có phải em lại trầm cảm, lại không khống chế được…”
“Cách nói chuyện của con đã không ổn.” Bố Phương nhíu mày ngắt lời cô ấy, “Đừng cứ lấy con bé xem như bệnh nhân, con bé là em gái con.”
Phương Nghiên cúi đầu.
Trình Ca nói: “Em không tự sát, muốn uống thuốc, nhưng nhất thời nóng lòng uống nhiều.”
Bố Phương vỗ vỗ vai cô: “Lên xe, về nhà nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Trình Ca gật đầu.
“Thím Trương đã làm rất nhiều món bồi bổ cho con…” Mẹ Trình giơ tay lên kéo bả vai Trình Ca, Trình Ca nghiêng người tránh.
Sau khi lên xe, Phương Nghiên nhìn bố một chút, lại nhìn Trình Ca, hỏi: “Trình Ca, em đi Cách cái gì Mộc đó, làm gì vậy?”
“… Tìm người.”
Phương Nghiên thấy cô không muốn trả lời, nhớ lời của bố liền không hỏi nữa.
Mẹ Trình lại mở miệng: “Nam nữ?”
“… Nam.”
Mẹ Trình ngậm miệng.
Trình Ca về biệt thự nhà họ Phương, cô ghét trên người bẩn, tắm rửa một cái.
Nước chảy rửa thân thể cô, cô đứng quan sát mình trước gương, bất giác liền nhớ tới đêm trong phòng tắm nhà nghỉ đơn sơ, cô và anh điên cuồng làm tình trước gương.
Thời điểm rối loạn. Phòng tắm của cô tinh xảo đàng hoàng.
Cô nghĩ, ít nhất cô nên ngủ một đêm với anh rồi hẵng về.
Cô đến gần nhìn gương. Vết thương trên cổ kết vảy tróc ra từ lâu, vết thương đạn bắn trên ngực cũng đã khỏi, để lại vết sẹo rất sâu.
Cô lau khô người, ra khỏi phòng tắm thay quần áo.
Có người đẩy cửa vào, là mẹ Trình.
Bà rất lâu không lên tiếng, Trình Ca hỏi: “Có việc gì sao?”
Mẹ Trình nói: “Con đi một vòng cửa âm phủ, người đàn ông đó biết không?”
Quả nhiên là mẹ ruột, nhìn chính xác, ra đao cũng chính xác. Nhưng mà, khoảnh khắc ở trạm xe Cách Nhĩ Mộc kia, Trình Ca mới phát hiện, nguồn gốc không phải là những người đàn ông đó, mà là mẹ.
“Anh ấy không cần biết.” Trình Ca nói, “Anh ấy rất tốt.”
“Ca Ca, nghe lời, chấp nhận điều trị thật tốt, đừng…”
“Con không tự sát.”
“Hết lần này tới lần khác, lời như thế con đã nói bao nhiêu lần rồi?” Mẹ Trình hạ thấp giọng, nhịn rồi lại nhịn, không nhìn ra là đau đớn, là tức giận hay hổ thẹn, “Lại ở toilet công cộng bẩn thỉu trong trạm xe…”
“Lần này thực sự là ngoài ý muốn.” Trình Ca có chút mệt mỏi, “Bây giờ con rất mệt, không muốn nói với mẹ…”
“Mẹ cũng mệt mỏi! Con có thể nghe lời trị hết bệnh, đừng hành hạ mẹ nữa không.”
Tay chân Trình Ca vô lực: “Thì ra là con đang hành hạ mẹ.”
Sự mỉa mai tiêu cực của cô khiến mẹ Trình bình tĩnh lại. Bà xét xử nói: “Con biết loại hành vi bây giờ của con không chịu trách nhiệm thế nào không?”
Trình Ca nhìn mẹ Trình trong gương chằm chằm: “Mẹ nói cho con biết trách nhiệm là cái gì?”
Mẹ Trình che trán, nhịn cơn giận nói: “Mẹ xin con đừng nhắc tới những việc năm xưa nữa…”’
“Trách nhiệm là cướp người đàn ông con gái mẹ yêu, trách nhiệm là khích lệ con gái kế của mẹ đi thích bạn trai của con gái mẹ?”
Sau khi hai người đồng thời lớn tiếng, trong phòng đột ngột yên lặng.
“Con không phải yêu, là suy tưởng. Từ Khanh là bạn của bố con, ông ấy đối với con là xuất phát từ sự chăm sóc dành cho vãn bối, con lại ảo tưởng đó là yêu, ảo tưởng hai người là một đôi. Bác sĩ nói, con đối với ông ấy là phức cảm Electra (2) và tự trách sau khi mất cha.”
(2) Phức cảm Electra: tình cảm quyến luyến đặc biệt giữa con gái với cha (nghĩa là đứa trẻ thể hiện sự quý mến người sinh thành ra mình, thuộc giới tính khác mình nhưng lại đố kỵ và căm ghét bậc phụ huynh cùng giới tính với mình).
Mẹ Trình nói đến chỗ này, đáy mắt xẹt qua một tia đau đớn,
“Nếu không phải dẫn con đi ăn kem, bố con có thể xảy ra chuyện?… Đó là người đàn ông đời này mẹ yêu nhất… Mẹ đã trách mắng con một câu chưa?”
Trình Ca cũng không nói gì, cô nghĩ tới bé trai được người phụ nữ bảo vệ trong trạm xe Cách Nhĩ Mộc.
Mẹ quả thực không trách một câu, bà xông thẳng vào bệnh viện đánh cô, bị bác sĩ, y tá ngăn lại, thế là bà đi, cô nằm viện nửa tháng bà đều không đến thăm. Vẫn là Từ Khanh chăm sóc cô.
Mâu thuẫn giữa mẹ và con gái đã sớm không thể hòa giải, người thân nhất tổn thương nhau, vô cùng tàn nhẫn vô cùng mãnh liệt.
“Con chưa bao giờ nói chuyện của con cho mẹ, Vương San còn thân với mẹ hơn con. Con không nói gì cả, yêu đương cũng không nói cho mẹ biết. Nếu biết Giang Khải là bạn trai con, sao mẹ có thể khích lệ Vương San? Sau đó chuyện lớn lên, toàn bộ là vì tính cách của con quá cứng rắn không tha thứ người khác. Nếu như là Giang Khải ra mặt thì không đến mức gây ra kết quả đó.”
Sắc mặt Trình Ca trắng bệch, cô vẫn nghĩ tới bé trai được người phụ nữ bảo vệ trong trạm xe Cách Nhĩ Mộc.
Tâm tàn ý lạnh, đại khái chính là loại cảm giác của cô giờ phút này.
“Mẹ cứ an ủi mình như vậy đi.” Cô đi qua bên người bà.
Đánh trả, “Đúng rồi, mẹ phải cảm ơn Từ Khanh, khi đó con còn nhỏ, tuy ông ấy thích con, không nhịn được đối xử tốt với con, nhưng luôn từ chối con. Nếu không thì mẹ đã ngủ chung một người đàn ông với con gái mẹ rồi. Kích thích không?”
Mặt mẹ Trình trắng bệch, “chát”, một cái tát trên mặt Trình Ca.
Rất nhanh, Phương Nghiên xông vào, vội nói: “Dì, dì làm gì vậy!! Sao có thể đánh người chứ?!”
“Không cần quan tâm, không đau.” Trình Ca hất tay cô ấy, xách túi đi ra ngoài, Phương Nghiên đuổi theo: “Trình Ca, em cần nghỉ ngơi mà!”
Trình Ca cũng không quay đầu lại.
**
Trong căn phòng chật hẹp, ánh đèn lờ mờ.
Trình Ca cởi áo, lộ nửa bên ngực tròn xoe, cô nằm ngay ngắn trên giường.
“Chuẩn bị xong rồi chứ?” Người đàn ông hỏi.
“Ừm.”
Ngón tay anh ta chạm trên ngực cô, sờ vết sẹo do viên đạn kia tạo thành, hỏi: “Hoa anh túc? Gợi cảm, mị hoặc, giống như câu đố. Thích hợp với em.”
“Xinh đẹp, tầm thường.”
“Em thích hoa văn gì?”
Trình Ca nói cho anh ta, hỏi: “Anh từng xăm chưa?”
“Chưa. Muốn làm tốt cái này, độ khó lớn đây.” Người xăm hình nói, “Anh cố gắng thử một lần.”
Trình Ca nâng mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời đêm ở thành phố tối tăm, cô lại nhìn thấy Tam giác mùa hè.