Hạ Nhiễm Tuyết thất thần nhìn vào tờ giấy khám thai trên tay, trong lòng tràn ngập suy tính.
Thai nhi đã được 1 tháng, vô cùng khỏe mạnh. Cô đã từng mơ về một viễn cảnh tương lai hạnh phúc của mình với Cố Nam Phong. Cô từng mong mỏi có một đứa con cùng anh, giống anh là tốt nhất, để ít nhất anh còn có thể sống bên cô vì trách nhiệm.
Liệu rằng Cố Nam Phong biết sẽ thế nào đây? Anh sẽ hạnh phúc sao, hay tức giận, hay thậm chí là không để tâm tới. Đứa trẻ này đến thật không đúng lúc. Tinh linh nhỏ bé này lại đến vào lúc cô tuyệt vọng nhất, đến vào lúc mà cô quyết định trả tự do cho anh sau 3 năm hôn nhân cố gắng từ một phía mà không được vãn hồi.
Hạ Nhiễm Tuyết nặng nề về nhà, lấy tờ giấy ly hôn cô đã chuẩn bị sẵn, tràn ngập suy tư. Có lẽ hôm nay Cố Nam Phong lại không về nhà. Lâm Thiến sốt sắng gọi cho Hạ Nhiễm Tuyết:
- Nhiễm Tuyết, mình nói cậu nghe, Hạ Linh Nhi về nước rồi.
Tim Hạ Nhiễm Tuyết như hẫng một nhịp, như đang dần vỡ ra từng mảnh, từng mảnh. Có lẽ lúc này Cố Nam Phong đang cùng Hạ Linh Nhi ôn lại chuyện cũ, cũng có khi anh đang nghĩ cách để kết thúc cuộc hôn nhân này.
Lúc này, Cố Nam Phong trở về. Hạ Nhiễm Tuyết ngửi thấy mùi hoa nhài thoang thoảng vương trên người anh, mùi hương này cô không bao giờ quên, bởi lẽ Hạ Nhiễm Tuyết đã cố dùng mùi hương này trong suốt 3 năm nay để giống Hạ Linh Nhi nhất. Gai nhọn trên người cô như đang gãy mất từng chút một. Hạ Nhiễm Tuyết đã từng mong những điều cô nghĩ không phải hiện thực, nhưng giờ đây, hiện thực lại vả cho cô một cái rất đau đớn.
Thấy Hạ Nhiễm Tuyết ngồi im bất động, Cố Nam Phong mở lời:
- Tối muộn như vậy sao em còn đợi tôi. Dạo này công ty nhiều việc, lần sau em đừng đợi nữa.
Hạ Nhiễm Tuyết nhìn người đàn ông trước mặt mình, người đàn ông cô dùng 3 năm cũng chẳng thể nhìn thấu. Có lẽ, vô luận cô có cố gắng thế nào đi nữa, cũng chẳng thể sưởi ấm nổi trái tim anh. Hạ Nhiễm Tuyết từng ngây thơ tin rằng, nếu mình cứ cố chạy theo quầng sáng nơi anh, sẽ có ngày anh sẽ quay đầu nhìn lại. Cô khẽ lắc đầu, nở ra một nụ cười bất đắc dĩ:
- Em không mệt.
Cố Nam Phong xoa đầu cô:
- Ngày mai sinh nhật em, tôi muốn đón sinh nhật năm nay cùng em.
Mắt Hạ Nhiễm Tuyết hiện lên ý cười:
- Được.
Câu nói của anh làm cô lại có hy vọng. Có khi hai người sẽ có một gia đình hạnh phúc với đứa con trong bụng này, có khi nào anh muốn mượn giả làm thật không, có khi nào anh đã chấp nhận cô rồi không. Hạ Nhiễm Tuyết thấy mình như một đứa trẻ, chỉ cần cho kẹo là đã quên đi bao thương tổn.
Chỉ vì một câu nói ấy của Cố Nam Phong, Hạ Nhiễm Tuyết dành cả ngày để chuẩn bị. Cô trang điểm thật lộng lẫy, khiến khuôn mặt vốn đã thanh tú lại càng thêm rực rỡ. Hạ Nhiễm Tuyết chọn một chiếc váy đen tuyền,hai bên thắt eo, làm nổi bật làn da trắng cùng xương quai xanh. Đằng sau chiếc váy cũng có một đường xẻ nhỏ làm lộ xương cánh bướm tuyệt đẹp. Mái tóc cô để xoăn dài, bên dưới cổ điểm xuyết một chiếc vòng cổ ngọc trai tinh xảo. Hạ Nhiễm Tuyết nhìn mình trong gương, quả thực, lúc này cô rất xinh đẹp, đẹp đến mức những người đi trên đường dù không quen biết nhưng cũng phải vô thức quay đầu nhìn lại.
Hạ Nhiễm Tuyết định cầm vào lọ nước hoa hương nhài đã theo mình suốt 3 năm, bỗng nhiên, cô khựng lại, rồi xịt lên người mình hương cúc nhẹ nhàng cô yêu thích thời sinh viên, mỉm cười rời đi.
Hạ Nhiễm Tuyết đi vội xuống dưới nhà, bắt một chiếc taxi, đi đến khách sạn K. Sau nửa tiếng đi xe, cuối cùng cô cũng đến nơi, vội bước vào phòng tổng thống mà Cố Nam Phong đặt xuống. Hạ Nhiễm Tuyết lo lắng nắm chặt tay, cuối cùng mở cửa bước vào. Mà lúc này, căn phòng vẫn lặng thinh, Cố Nam Phong vẫn chưa tới. Hạ Nhiễm Tuyết ngồi xuống bàn ăn chờ đợi. Cô nhìn ảnh nến huyền ảo đang cháy dở, cùng với đóa hồng đủ màu sắc được cắm trên bàn, khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc.
Nhưng đợi mãi, đợi mãi Cố Nam Phong vẫn không tới. Hạ Nhiễm Tuyết nhủ thầm phải đợi anh đến, nhất định anh sẽ đến. Tối hôm đó, cô đợi 5 tiếng đồng hồ, đợi đến khi nến trên bàn đã cháy hết, cuối cùng chỉ nhận lại được câu ‘ Thật xin lỗi ‘ của Cố Nam Phong.
Sau này Hạ Nhiễm Tuyết mới biết, thì ra trong 5 tiếng chờ đợi dài đằng đẵng của cô, anh đang ân cần chăm sóc Hạ Linh Nhi trong bệnh viện.
Lúc đó cô đã nghĩ gì nhỉ ? Hạ Nhiễm Tuyết đã tự thương hại cho mình sao, hay là đã trách móc Cố Nam Phong. Hình như đều không phải, lúc đó dường như đã nghĩ : “ Cố Nam Phong, lần thứ 20 anh lỡ hẹn rồi “.
Rõ ràng chính anh đã hứa, chính anh cho cô lại hy vọng, chính anh làm bùng lên ngọn lửa cháy xém gần vụt tắt trong tim cô. Mà lúc này đây, chính anh đã nhẫn tâm dập tắt nó, từng chút, từng chút một.
Cuối cùng, cô cũng hiểu, mình chưa bao giờ là lựa chọn đầu tiên. Có lẽ cả đời này cô cũng không thắng nổi Hạ Linh Nhi.