Anh Chàng Lạ Kì Nhà Bên

Chương 2: Giết người liên hoàn



(4)

Trước đây Hứa Tùng Lâm là phó trưởng khoa Tai Mũi Họng của bệnh viện Trung ương, hơn ba mươi tuổi đã thành bác sĩ nổi tiếng khắp thành phố, vợ đẹp con ngoan, sự nghiệp thành đạt, gia đình mĩ mãn.

Nhưng cuộc đời mà, có những người ở trên đỉnh cao có cuộc sống được người ta ao ước như ông ta lại phạm sai lầm lớn nhất cuộc đời vào năm ba mươi tám tuổi.

Ông ta ngoại tình. Kẻ thứ ba kia lại là mẹ đơn thân lớn hơn ông ta tận chín tuổi.

Chu Liên Chi là công nhân may của một nhà máy gần đó, hồi trẻ cũng coi là người đẹp đấy, song đáng tiếc lại gả cho một tên côn đồ, năm con gái sáu tuổi đi gây chuyện bị người ta đâm một nhát dao chết ngay tại chỗ, từ đó về sau chỉ có mẹ con hai người nương tựa nhau mà sống.

Năm mười tuổi Lạc Mi bị sốt cao, để lại di chứng họng bị tổn thương dẫn đến không thể nói chuyện được nữa. Mà lúc này bà ấy quen được Hứa Tùng Lâm.

Ông ta chính là bác sĩ chính phụ trách Lạc Mi, thường hay trao đổi qua lại với Chu Liên Chi, sau một thời gian hai người nảy sinh tình cảm và không bao lâu sau thì đến với nhau.

Mà sau đó thì tất nhiên là ông ta bỏ rơi vợ con, thà rằng bị cách chức ở bệnh viện cũng muốn tiến tới với người đàn bà đó.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Lạc Mi dịu dàng chính trực lại chẳng có ai chơi cùng ở trường.

Dù sao vụ này cũng từng gây xôn xao cả thành phố một thời gian. Ở cái thành phố bé tí này danh dự là thứ quan trọng nhất, chẳng ai muốn kết bạn với con gái của kẻ thứ ba cả.

Lạc Mi lặng lẽ ăn từng miếng bánh mì nhỏ. Cô ngồi một mình ở cầu thang, nhìn lùm cây đến ngây người.

Hôm nay trời nhiều mây, không chút gợn nắng, tuy đã chuyển sang xuân nhưng gió thổi vẫn cảm thấy lành lạnh.

Từng con gió nhẹ lướt qua, cô không chịu được nữa bèn kéo khóa áo đồng phục lên cao, cả người co lại thành một cục.

Chợt cô thấy lạnh sống lưng, có bóng đen đổ xuống trước mặt.

Cô nhăn mặt muốn ngoảnh mặt lại, song chưa kịp ngoái đầu thì đã có ai đó khoác cho cô cái áo.

Ai đấy?

Giật mình, cô luống cuống kéo áo xuống muốn biết là ai. Song đến lúc nhìn thấy đối phương cả người lại thất thần.

Người con trai mặc cây đen đứng trên bậc thang nhìn cô từ trên cao, tóc mái phủ hết trán che mất đôi mắt đen nhưng điều đó lại mang đến hơi thở đẹp đến ma mị.

Là chàng trai mới dọn đến ở tầng trên.

Người con trai tên “Mặc”.

… Cậu ấy khôi ngô hơn tưởng tượng của cô, quá đỗi đẹp trai…

Lạc Mi cứ thế ngắm người ta, mải ngắm đến mức một lúc lâu sau mới hoàn hồn nhoẻn cười với đối phương.

Cậu không nói cũng chẳng cười đáp lại, chỉ đưa tay vén chiếc áo nỉ vừa ném trên đầu cô ra rồi thản nhiên đưa ra trước mặt cô.

“Cho tớ hả?”

Cô kinh ngạc nhìn cậu ấy, chỉ chỉ cái áo rồi chỉ sang bản thân. Nghĩ gì đó bèn lấy điện thoại ra nhanh chóng gõ chữ lên màn hình rồi đưa cho cậu xem:

“Xin lỗi, tớ không nói được, chỉ gõ chữ được thôi.”

Đọc dòng chữ xong cậu vẫn không tỏ thái độ gì. Thấy cô không cầm áo, cậu bèn khoác luôn nó lên người cô.

Lần này Lạc Mi khó hiểu thực sự.

Cô nhăn mặt, muốn kéo áo xuống vì thấy thế này không hay cho lắm. Song cô vừa mới đưa tay lên kéo xuống thì đã bị người con trai giữ chặt tay, như thể cô mà cởi ra sẽ rất không vui.

Bị đau nên cố lùi ra đằng sau để tránh, bất chợt giọng nói khàn khàn nam tính của người con trai vang lên:

– Mặc vào đi.

Cô đờ người, chưa kịp phản ứng thì đã bị cậu ta kéo áo khoác trùm hết người.

Gió lùa vào thổi tóc mai bay bay, tiếng lá xào xạc hòa chung chất giọng trầm trầm của chàng trai.

– Ở chung vui vẻ. Nhỉ?

(5)

Lạc Mi quay lại lớp học đúng lúc Hạ Tiêu Tiêu ngồi đằng trước đang vui vẻ nói chuyện với mấy cô bạn trong lớp. Thấy cô vào cô nàng cố ý ho vài tiếng rồi bắt đầu làm bài tập tiếp.

Ban nãy bị Mặc làm cho khó chịu nên Lạc Mi không mấy để tâm đến sự khác thường của các bạn, im lặng về chỗ mình làm bài tập.

Hạ Tiêu Tiêu có tiếng là bà tám trong lớp, sở thích và sở trường là nói xấu người ta, mở miệng là đổi trắng thay đen, không có quá đáng nhất, chỉ có quá đáng hơn. Cũng may bình thường Lạc Mi không nói được nên hai người họ không có gì khúc mắc, tạm coi là chung sống hòa bình trong lớp. Vậy mà hôm nay mọi việc lại khác, nhân vật chính câu chuyện hôm nay của cô nàng có vẻ là cô.

Im lặng nghe người ta xì xào bàn tán, ngón tay cầm bút của Lạc Mi ghì chặt hơn, cô vẫn chỉ mím môi ra vẻ không quan tâm. Mãi đến khi nghe thấy người nọ nói câu “mẹ con cùng một giuộc”, cô không chịu đựng nổi nữa mới đóng ầm sách lại rồi đứng dậy nhìn cậu ta.

Đôi mắt trong veo phẳng lặng như hồ nước của Lạc Mi bừng lên cơn giận. Cô nhìn Hạ Tiêu Tiêu bằng ánh mắt lạnh băng, sau đó xé một tờ giấy nháp viết nhanh đưa cho cậu ta.

“Ăn nói cho đàng hoàng!” Cô viết.

Hạ Tiêu Tiêu nhìn dòng chữ chỉ cười mỉa:

– Tớ đâu có nói cậu đâu, giận cái gì?

Xong cô nàng còn hất hất đuôi tóc:

– Hay là ban nãy ai đó công khai ôm ấp một bạn nam trong sân trường nên bây giờ cảm thấy chột dạ…

Bốp.

Cô nàng còn chưa dứt lời đã thấy mặt mình ran rát, bàng hoàng sững sờ, mãi sau mới nhận ra mình vừa bị tát.

– … Mày! – Cô nàng tức giận đến run người, không dám tin chỉ thẳng mặt Lạc Mi.

Thiếu nữ đứng thẳng người, vẻ mặt lạnh lùng chẳng chút e sợ. Cô mấp môi không nói lời nào chạy ra khỏi lớp học, còn cầm theo cả cặp sách.

– Mày đứng đấy cho tao! – Thấy Lạc Mi chạy ngoài, Hạ Tiêu Tiêu vừa tức vừa mất mặt, chẳng màng đến sự ngăn cản của các bạn cùng lớp, lao ra ngoài đuổi theo Lạc Mi.

Thật ra mà nói sự ghen ghét của Hạ Tiêu Tiêu với Lạc Mi không phải bắt đầu từ chuyện vừa nãy, mà là vì Lưu Vũ.

Lưu Vũ là bạn trai cũ của cô nàng, yêu chiều lấy lòng hết mực vậy mà chỉ vừa gặp Lạc Mi đã như người mất hòn, lập tức đá cô nàng đi để theo đuổi Lạc Mi. Chuyện này làm Hạ Tiêu Tiêu vẫn ghi thù đến tận bây giờ.

Mà cái đêm trước khi Lưu Vũ xảy ra chuyện cô thấy cậu ta gặp Lạc Mi, hai người anh đưa em kéo rất lâu, sau đó cậu ta mới uể oải về nhà.

Cũng vì đêm đã khuya, cộng thêm tâm trạng không tốt nên mới bị người khác tấn công dẫn đến bi kịch nọ.

Nếu không phải vì Lạc Mi, cậu ấy sẽ không chết!

Đau thương và ghen ghét đan xen nhau xông lên tận não, Hạ Tiêu Tiêu hạ quyết tâm phải lột da rút gân Lạc Mi mới hả dạ.

Nghĩ là làm, cô nàng giận dữ đùng đùng vừa chạy vừa chửi thầm.

Đến đoạn góc cua, cô nàng bỗng đụng trúng một người. Rõ ràng là đối phương bị đâm sầm nhưng chẳng sao, ngược lại cô nàng lại bi ngã bổ ra sau.

– Á… Đau quá!!!

Hạ Tiêu Tiêu ôm cái đầu đau, giận tái mặt ngẩng đầu nhìn kẻ khiến mình ngã ngửa. Đập vào mắt là một đôi chân dài mặc quần thể thao đen. Nhìn lên nữa là một khuôn mặt lạnh lùng đang nhìn cô nàng từ trên xuống dưới.

– Mẹ nó, mày mù à?

Cô nàng chửi ầm lên, lửa giận càng ngày càng cháy hừng hực, còn đng lo không có ai trút. Song đối phương chẳng thèm quan tâm lắm mà chỉ nhìn chòng chọc.

Cảm giác sởn tóc gáy bởi ánh mắt ẩn sau mái tóc lan ra toàn thân, lúc Hạ Tiêu Tiêu muốn đứng dậy thì chàng trai từ tốn đưa tay hất tóc mái sang một bên.

– Mày…

Ánh mắt biến chuyển, vẻ tức giận trên mặt thoắt đổi sang khó hiểu rồi thành ngạc nhiên, cả người như bị hơi lạnh bao phủ…

– Á!!!

Tiếng thiếu nữ hét chói tai vang vọng khắp sân trường, nhưng lúc tông giọng lên cao nhất thì bị người ta bóp cổ làm cho im bặt.

*

Cửa đang khóa bỗng mở toang, Hứa Tùng Lâm mặt mày nghiêm túc đang ngồi trên xô pha với Chu Liên Chi thì thấy Lạc Mi xông vào nhà như một cơn gió.

Cô không nói với họ câu nào, lặng thinh chạy về phòng ngủ khóa trái cửa.

– Mi Mi, Mi Mi… – Chu Liên Chi gõ cửa, nghe thấy tiếng nức nở truyền ra từ trong phòng mà mắt đỏ hoe – Mở cửa đi con. Có chuyện gì thì nói với mẹ này con…

Hứa Tùng Lâm lặng lẽ đến vỗ vỗ sau lưng bà, rồi vỗ vỗ vai an ủi.

Họ đã nghe chuyện từ giáo viên chủ nhiệm, nhưng ngoài thở dài cũng chẳng biết phải làm sao.

Lạc Mi rơi vào hoàn cảnh này cũng chính vì sai lầm của họ, quả thực chẳng còn mặt mũi nói chuyện nữa.

Ở trong phòng, Lạc Mi khóc nức nở, khóc mãi mệt quá đến mức thiếp đi lúc nào không hay.

Không biết đã qua bao lâu, một cơn gió lạnh thổi đến làm cô tỉnh giấc, ngồi dậy mới thấy ngoài trời đã tối om, trong phòng tối đen như mực.

Dụi dụi hai mắt sưng vì khóc, cô cầm áo len màu trắng trên giường mặc vào, lúc này mới cẩn thận bước từng bước đi đóng cửa sổ.

Đầu ngón tay mới chạm đến song cửa, bỗng từ đâu có một cái tay vươn ra chụp lấy tay cô.

Lạc Mi hoảng sợ lùi về sau.

Chủ nhân của cánh tay kia thu tay lại kéo cô về phía cửa sổ, như muốn dính luôn cô vào khung cửa sổ, bản thân cũng hiện rõ trước mặt cô.

Thiếu niên mặc cây đen như muốn hòa vào trong bóng tối, Lạc Mi vẫn đang mờ mịt, chỉ cảm thấy môi mình mềm mềm, gáy bị người ta ôm lấy, trao tặng một nụ hôn.

Vòng eo bị giam trong gọng kìm chàng trai, cô kinh ngạc tới mức quên cả phản kháng, để mặc cho đối phương hôn mình.

Đó là một nụ hôn trong sáng thuần túy, sự gần gũi này khiến cô ngửi thấy một mùi hương thơm ngát dễ chịu.

– … Anh sẽ không phép ai làm em khóc. – Lúc lâu sau người con trai thì thầm bên tai cô – Những người khiến em khóc đều đáng chết.

Toàn thân cứng ngắc trong vòng ôm của người con trai, đầu óc trống rỗng, Lạc Mi bỗng rùng mình.

(6)

Một tuần sau cô quay lại trường, từ khi bước vào lớp học, Lạc Mi đã nhận thấy bầu không khí trong lớp có gì đó là lạ.

Lớp học vốn đang ồn ào bỗng chốc lặng ngắt như tờ kể từ lúc cô bước vào, mọi người chăm chú làm bài tập, cố gắng tránh giao tiếp với cô.

Cô nhăn mặt khó hiểu, sắp xếp sách vở trong cặp xong cô ngước lên nhìn  chỗ ngồi của Hạ Tiêu Tiêu thì chợt nhận ra không có ai ngồi đó cả.

Ngẫm nghĩ vài giây, cô viết lên giấy rồi chọc chọc người bạn ngồi đằng trước, đưa giấy đến:

“Hạ Tiêu Tiêu đi đâu rồi vậy?”

Thấy nội dung trên tờ giấy, cậu bạn ngồi đằng trước tái mặt, cuối cùng bày ra vẻ mặt khó tin, khẽ nói với cô:

– Hôm đó hai người cãi nhau, cậu đi bỏ đi rồi không về lại nữa… Hôm sau thì phát hiện cậu ấy ở cái đồi đằng sau trường mình, tinh thần cũng bất ổn…

Không cần cậu ta nói thêm cô cũng đã hiểu vì sao các bạn thấy cô thì có thái độ như vậy.

Hai người liên tiếp gây gỗ với cô đều chết không tử tế, thật khó mà khiến cho người ta không nghi ngờ.

Bỗng đầu cô vang lên giọng nói của một cậu thiếu niên, Lạc Mi giật mình, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi vô hình.

Chẳng lẽ là…

– Lạc Mi – Giáo viên chủ nhiệm không biết vào lớp từ lúc nào, bây giờ đang đứng đằng sau cô nhìn chằm chặp, kính đen bị phản chiếu ánh sáng nên không nhận ra tâm trạng bây giờ của cô ấy như thế nào – Đến phòng làm việc của cô một lát.

Lạc Mi ngẩn người, nhẹ nhàng gấp sách lại đi theo cô giáo.

– Em không phải lo lắng. Hôm nay cô gọi em tới là hy vọng có thể tâm sự chút chuyện với em.

Cửa phòng làm việc mở ra, cô giáo cất vẻ nghiêm nghị thường ngày mà mỉm cười, vỗ lưng an ủi cô và đưa điện thoại cho cô để gõ chữ.

– Gần đây trường mình xảy ra nhiều chuyện, có vài lời đồn không hay về em, cô mong em đừng để ý… – Cô giáo dừng một lát rồi nói nhỏ với cô – Cô chỉ muốn hỏi một chút, em có biết chuyện gì xảy ra với Hạ Tiêu Tiêu không? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Lạc Mi nghe cái tên đó chỉ biết cúi gằm mặt, nghĩ ngợi một lát rồi gõ chữ: “Cô có thể nói cho em biết cậu ấy đã xảy ra chuyện gì không ạ?”

Đọc nội dung trên màn hình xong, cô giáo liền đẩy kính, khẽ thở dài:

– Con bé… bị người ta đánh lén.

Những chuyện đồn đại giữa bạn bè với nhau nói chung chỉ đúng được đâu một nửa mà thôi. Đúng là tinh thần Hạ Tiêu Tiêu bất ổn, nhưng trừ việc đó ra còn bị thương rất nặng.

Con bé bị người ta cởi hết áo quần rồi trói lại treo lên thân cây, toàn thân là vết bầm tím. Lưỡi bị cắt, miệng bị khâu, máu chảy lênh láng dưới đất. Nếu chậm chân tí nữa thôi có lẽ đã mất mạng rồi.

Song, điều làm người khác bận tâm nhất là trên cổ cô bé có đường vẽ bằng bút đỏ. Nhìn từ xa hệt như kí hiệu trước khi hành hình của đao phủ vậy.

– Mấy vụ giết người gần đây trong thành phố em cũng biết rồi đấy, cảnh sát quan tâm đến vụ án này lắm, sau này có thể sẽ thường xuyên đến tìm em lấy lời khai.

Thấy cô vẫn cúi mặt không nói gì, cô chủ nhiệm tưởng bị dọa sợ bèn thở dài giải thích tình hình:

– Cô gặp riêng em là vì muốn xem tình hình bên em trước thế nào thôi… Em là học sinh ngoan, cô biết em không dính líu gì đến việc này cả, chỉ sợ họ làm khó em thôi.

“Em cám ơn cô.”

Cô gái im lặng hồi lâu mới run rẩy ngón tay gõ chữ.

“Em không liên quan đến bất cứ ai trong chuyện này ạ.”

Vẻ mặt cô bình tĩnh phẳng lặng như mặt nước nhưng vẫn ẩn chứa nét ưu sầu, yếu đuối làm người ta thương xót.

Thấy vậy, cô giáo cũng nhận ra mình nói chuyện này với một đứa trẻ sẽ dọa nó thế nào. Cuối cùng vội vàng an ủi cô đôi câu để cô về lớp.

Lạc Mi đóng cửa, sau đó đi dọc hành lang, đi vào trong khúc cua của cầu thang bộ, đây là điểm mù của ca-mê-ra.

Xác định xung quanh không có ai, cô mới ngồi thụp xuống dựa lưng vào tường, hai tay bó gối.

Nước mắt thi nhau trào ra, cô luống cuống đưa tay ra muốn lau đi nhưng lau thế nào cũng không hết, bờ vui run run, cuối cùng òa khóc nức nở.

Cô không hiểu nữa, tại sao mới một đêm mà mọi thứ bị đảo lộn thành ra thế này.

Lo lắng và sợ hãi đang dần ăn mòn tinh thần. Lạc Mi cầm chặt di động trong tay, vì gắng không gây ra tiếng động lớn môi hằn vết răng từ bao giờ.

“Ting… ting…”

Tiếng chuông di động vang lên làm cô giật mình khiếp đảm. Lau nước mắt đi, nhìn vào màn hình thì thấy là một dãy số xa lạ.

Cô không thể nói chuyện nên bình thường trừ bố mẹ và thầy cô biết chuyện sẽ không có ai gọi cho cô cả.

Tưởng là điện thoại môi giới cô tắt luôn đi, cô vẫn tiếp tục ngồi xổm, dựa lưng vào tưởng ngẩng người.

Tuy nhiên mấy giây sau, điện thoại lại đổ chuông lần nữa, vẫn là dãy số nọ.

Cô nhìn đăm đăm dãy số ấy, nghĩ thế nào lại nhấn nút nghe rồi đưa di động lên tai.

– Mi Mi. – Bên kia điện thoại truyền đến một giọng nam quen thuộc, âm thanh lạnh lùng – Sao lại khóc?

Âm thanh từ điện thoại và cả từ cầu thang vọng vào tai cô, cô nghe thấy mà ngây ngẩn người.

Lạc Mi vẫn giữ điện thoại bên tai, cứng ngắc quay đầu nhìn hình bóng đang đứng gần mình.

Bên trên khúc cua của cầu thang bộ, thiếu niên mặc áo đen nhìn cô từ trên cao, đôi môi mỏng lạnh lùng áp lên nửa khuôn mặt dưới không bị áo nỉ trùm đầu che khuất.

– Lần này ai làm cậu khóc nữa vậy?

Người con trai nhoài người lên lan can cầu thang hỏi bâng quơ.

(7)

Lạc Mi mất tích.

Từ lúc cô ra khỏi phòng giáo viên chủ nhiệm, không ai gặp cô nữa. Tất cả mọi thứ của cô vẫn còn giữ nguyên trong phòng học, còn người như bốc hơi khỏi thế giới này vậy.

Ròng rã một tuần vẫn không tìm ra được manh mối nào về cô.

Đồn đoán trong thành phố truyền đi rất nhanh gây nên sự khủng hoảng liên tục trong mấy ngày, có người nói rằng cô bị sát thủ chuyên cắt lưỡi bắt, thi thể có thể đã bị chặt thành nhiều mảnh.

– Mấy người nói bậy bạ gì đấy?

Người đàn ông siết chặt nắm đấm, giận dữ quát đám người đang ngồi hóng chuyện bên vườn hoa, con mắt đỏ vằn nhìn chòng chọc họ.

Đang nói xấu mà bị chính chủ nghe thấy được, mấy bà tám biết người biết ta im lặng, người sờ mắt người sờ mũi ra vẻ không có nói gì cả.

Hứa Tùng Lâm quắc mắt mấy bà kia thêm một lúc mới quay người ôm bà nhà đang đờ đẫn lên lầu, vừa đi vừa để bà ấy dựa vào người mình, làm chỗ dựa cho bà.

– Không sao đâu, em đừng lo lắng, Mi Mi sẽ không bị gì đâu! – Nhẹ giọng an ủi vợ mình, mắt ông ta cũng hồng hồng – Bây giờ em nên chăm sóc bản thân cho tốt mới có sức đi tìm con.

Nghe vậy, đôi mắt đang đờ đẫn của Chu Liên Chi bỗng sáng lên, nhưng rồi lại òa khóc như cũ.

Hai người dìu nhau đến cửa nhà, lúc Hứa Tùng Lâm chuẩn bị mở cửa thì bỗng thấy một hộp giày đặt trước cửa nhà mình.

Ông hơi nhíu mày, quay sang nhìn vợ cũng đang khó hiểu. Ông vỗ vỗ bả vai bà nhẹ nhàng an ủi cho bà thả lỏng, còn mình thì ngồi xổm xuống, cẩn thận mở nắp hộp.

Bên trong có một phong bì, nhìn độ dày của phong bì ấy thì có vẻ là không còn gì đi kèm cả.

Hứa Tùng Lâm cẩn thận cầm mở phong bì, mượn ánh sáng mờ mờ của hành lang mà xem nội dung bên trong có gì.

Lát sau sắc mặt ông ta biến đổi, vì quá sợ hãi mà vội ném thứ đó đi.

Hành động của ông ta làm Chu Liên Chi giật nảy mình, ngờ vực nhìn sang. Hứa Tùng Lâm không ngăn kịp đành trơ mắt nhìn vợ mình vừa có chút hồng hào thoắt cái tái nhợt.

Đó là ảnh chụp một cô gái đang bị trói trên mặt đất, mà nhân vật chính là người đã mất tích một tuần nay – Lạc Mi!

Người đàn bà ngất lịm đi, Hứa Tùng Lâm nhanh chóng đỡ bà, vừa lo lắng cầm điện thoại gọi cấp cứu vừa luống cuống tay chân gọi điện thoại báo cho cảnh sát.

Sau khi cảnh sát nhận được tin tức liền nhanh chóng đến hiện trường thu thập vật chứng. Vì ảnh hưởng của vụ án quá lớn, rất nhiều con mắt đổ dồn vào vụ việc lần này nên giám đốc sở không thể không tự mình điều tra.

Ông chỉ huy cấp dưới cầm ảnh chụp, sau đó kiểm tra dấu vết xung quanh ngôi nhà, giám đốc sở đứng trước của nhà họ Chu nhìn người đàn ông đang ôm chặt lấy người phụ nữ đang khóc rống, người đàn ông đang an ủi kia lúc ẩn lúc hiện vẻ mặt sâu xa.

– Thủ trưởng Trần, thật ra có tin ngầm, – Người phụ trách vụ án lần này đưa cho ông điếu thuốc, nói nhỏ – Bây giờ đang có giả thuyết cho rằng con gái nhà này bị vợ trước của người đàn ông này trói lại…

Nói xong, anh ta khẽ ho một tiếng, ngầm hiểu mà không lên tiếng nữa.

Giám đốc sở không nói gì, chỉ im lặng hút điếu thuốc, ánh mắt mờ mịt như bao phủ bởi một lớp sương mù.

Tám năm trước chuyện Hứa Tùng Lâm trật đường ray đã gây xôn xao dư luận. Bà vợ cũ của ông ta có tính cách khá bất thường, sống chết không chịu ly hôn, khóc lóc quậy phá và ngay cả tự tử cũng đã mang ra sử dụng cả.

Sau cùng thấy không cứu vãn được nữa, người đàn bà ấy nhân ngày cuối tuần bệnh nhân đông đúc đã dẫn con trai đến bệnh viện và cầm theo can xăng, tự châm lửa đốt mình trước bao nhiêu người.

Tuy không chết nhưng đứa con thành tàn phế, nửa đời sau nằm liệt trên giường còn bà mẹ bị biến dạng, sau khi được chữa khỏi cũng bị nhốt trong bệnh viện tâm thần.

Nghe nói sự việc đó bị giấu nhẹm đi vì người nhà móc nối quan hệ, sau này không còn nghe thấy tin tức của người đàn bà số khổ ấy nữa.

Một thời gian sau xảy ra vụ án bắt cóc giết người liên hoàn.

– Chúng ta làm cảnh sát, không có chứng cứ đừng đoán mò!

Vứt đầu thuốc lá xuống đất rồi giẫm mạnh, ông thản nhiên liếc cấp dưới rồi đi lại quanh phòng tiếp tục tìm manh mối.

Đúng lúc chạm phải ánh mắt của Hứa Tùng Lâm, ông hơi nhướng mày. Cảm giác buồn nôn trào lên, khẽ lắc đầu rồi cất bước xuống sân chung cư.

Khi giám đốc vừa rời đi, Hứa Tùng Lâm vừa an ủi vợ trong ngực, vừa đưa tay phải thăm dò trong túi.

Cảm nhận được chiếc chìa khóa lấn cấn trong túi, khóe môi ông ta run run nhưng không làm gì tiếp nữa.

Hết chương 2