Trong rạp chiếu phim, Giang Tỉnh Tỉnh cầm bỏng, quay đầu lén đánh giá người đàn ông bên cạnh.
Ánh sáng màn hình chiếu vào khuôn mặt anh tuấn của anh, đôi mắt hoa đào nhìn màn hình chăm chú, trông có vẻ yên tĩnh, nhưng sâu bên trong lại là từng đợt sóng.
Cả một đêm anh không mở miệng nói chuyện.
Tuy rằng phần lớn thời gian người đàn ông này luôn yên lặng, nhưng kiểu trầm tĩnh như tối hôm nay lại khiến người ta khó nắm bắt.
Giang Tỉnh Tỉnh nhai bỏng ngô, tiếng rắc rắc giòn rụm.
Cô cẩn thận đưa bỏng tới trước mặt Thương Giới, nhưng mà tay anh ngăn lại.
Anh không thích đồ ngọt, điều này có thể đoán được, vì thế Giang Tỉnh Tỉnh ngượng ngùng lấy bỏng về.
Hai phút sau, Thương Giới vòng tay chạm vào vai cô, kéo cô lại gần bên mình.
Biết cô mất mát, vậy nên dùng động tác này để nói cho cô, tất cả mọi chuyện đều ổn.
Càng lúc Giang Tỉnh Tỉnh càng không hiểu người đàn ông này.
Hai người xem phim xong liền về nhà, Giang Tỉnh Tỉnh mới hỏi Thương Giới, "Hôm nay anh mang em tới phòng khám nên Lawrence tức giận sao?"
Thương Giới đang thay quần áo, mới cởi cúc áo thứ hai, nghe thấy vậy, con ngươi lóe lên tia sáng lạnh, "Anh ta không có quyền tức giận."
Giang Tỉnh Tỉnh nhớ tới thái độ đối đầu của hai người, tuy cách một lớp kính, cô không nghe được họ đang nói gì, nhưng cũng nhìn ra, mâu thuẫn của hai người họ không hề nhỏ.
"Anh có muốn kể với em một chút không?" Giang Tỉnh Tỉnh đi qua, đôi tay thon dài trắng trẻo thành thạo kéo caravat giúp anh, "Lỡ đâu em có thể giúp thì sao?"
Thương Giới cúi đầu nhìn cô, cô mặc chiếc áo len cao cổ màu vàng, dáng người thướt tha yểu điệu, vòng eo mảnh khảnh, anh chỉ cần một tay là có thể ôm trọn.
Đây là người vợ danh chính ngôn thuận mà anh cưới về, cô cũng chỉ có anh là người chồng duy nhất.
Bình thường, ánh mắt anh nhìn cô luôn rất dịu dàng, nhưng giờ phút này, Giang Tỉnh Tỉnh cảm giác sự lạnh lẽo.
"Rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Không có chuyện gì."
Thương Giới bình tĩnh xoay người ra chỗ khác, kết thúc chuyện này.
Buổi tối hôm đó, Giang Tỉnh Tỉnh cảm giác anh hơi kỳ lạ, anh rất hung dữ, cũng dùng rất nhiều sức, không giống tối hôm trước, rất nhẹ nhàng...
Độ nhạy cảm của phụ nữ luôn vượt xa khỏi trí tưởng tượng của đàn ông.
Sau khi xong việc, Giang Tỉnh Tỉnh liền khóc, khóc rất oan ức, ôm đùi ngồi ở đầu giường, oán hận nhìn anh.
Thương Giới hiểu rõ, vừa rồi anh không thể khống chế, tuy liều chết phủ nhận lời nói của Lawrence, nhưng anh vẫn không khống chế được suy nghĩ bản thân, lời nói đó giống như rắn độc, luôn quanh quẩn trong đầu anh.
"Như vậy làm sao cậu có thể xác định, lúc làm tình với cậu, trong lòng cô ta không phải là người đàn ông khác?"
Chỉ có giây phút lên đỉnh vừa đau vừa sung sướng kia, cô nắm chặt tay anh, hoảng sợ kêu tên anh, lúc đó anh mới xác nhận, người cô sợ hãi chính là anh, cô cũng chỉ cảm nhận được mỗi anh.
Nhưng đây... không phải điều anh muốn.
Anh lại tự nói với chính mình, người kia là do anh tạo ra, người kia... cũng chính là anh.
. . .
Sau khi tắm xong, Thương Giới bình tĩnh hơn.
Cô gái bị anh bắt nạt đang ngồi đầu giường, vô cùng đáng thương, anh vừa hối hận vừa đau lòng.
Lên giường, anh ngồi cạnh cô, giống như đứa trẻ phạm lỗi nhưng không chịu thừa nhận, kéo đầu ngón tay cô.
Đôi mắt cô hồng hồng, ôm gối chuẩn bị tới phòng cho khách, Thương Giới níu tay cô lại, ôm chặt cô.
"Xin lỗi." Anh bất lực ôm chặt cô, "Anh không nên như vậy, đừng giận anh được không?"
Giang Tỉnh Tỉnh có thể cảm nhận được tinh thần lên xuống của anh, tối hôm nay anh rất kì lạ.
Cô cũng không trách anh không dịu dàng, dù sao thì khi ở trên giường, anh không biết tiết chế, mỗi lần đều chơi tới cùng mới thôi.
Nhưng tối hôm nay, ánh mắt anh rất đáng sợ, khiến cô sợ hãi.
Giang Tỉnh Tỉnh đẩy anh ra, "Nếu anh không nói cho em biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, em sẽ tức giận."
Chuyện này là nút thắt trong lòng Thương Giới, anh vẫn luôn trốn tránh, giống như đà điểu vùi đầu vào hố cát, chỉ cần không nói, hai người vẫn luôn giữ vững mối quan hệ vợ chồng.
Chỉ cần anh yêu cô nhiều hơn, có lẽ sẽ khiến cô thực sự thích anh, đồng ý trở thành vợ anh, chỉ của một mình anh... cho dù sau này nhân cách thứ hai có biến mất, cô cũng không hề nhung nhớ, bởi vì người cô yêu chỉ có mình anh.
Nhưng làm như không thấy, không có nghĩa là nó không tồn tại.
Giang Tỉnh Tỉnh luôn ngóng nhìn ánh mắt của anh, như muốn nhìn rõ điều gì đó.
Nội tâm Thương Giới rất nhạy cảm, anh có thể cảm giác được, Giang Tỉnh Tỉnh muốn tìm kiếm người khác, cô muốn thông qua ánh mắt anh, nhìn một mặt khác của anh, chính là nhân cách đang bị anh giam cầm.
Lúc này Thương Giới cũng không giấu nữa, nói thẳng, "Rốt cuộc em thấy thế nào về... anh và anh ta?"
Giang Tỉnh Tỉnh: "Anh với ai?"
"Nhân cách thứ hai."
Giang Tỉnh Tỉnh lắc đầu, "Gì mà anh với anh ta, rõ ràng chính là một người."
"Theo lý thuyết mà nói, anh ta sinh ra do ký ức của anh, nhưng hai người bọn anh có rất nhiều điểm khác biệt. Có lẽ em sẽ thích tính cách tự do và tùy hứng của anh ta, những cái này anh không có, anh ta có thể cùng em đi bar tới gần sáng, anh lại chỉ có thể gọi em về nhà. Anh ta có thể làm được mọi chuyện em muốn làm, anh chỉ biết nói không được, không thể..."
"Đó chính là điểm khác biệt của bọn anh, anh không thể xác định em thích ai hơn, có lẽ em tới gần anh cũng vì không nỡ phải rời xa anh ta."
Thương Giới bình tĩnh nói, Giang Tỉnh Tỉnh hoàn toàn ngây dại, cô chưa từng nghĩ kĩ vấn đề này.
"Em chưa bao giờ coi anh là hai người, các anh có chung trí nhớ, cảm nhận, thậm chí là cảm xúc, sao có thể là hai người được. Em chỉ biết chồng của em không giống những người khác, người khác có tính cách ổn định, chồng em lại mắc bệnh, bởi vậy sinh ra haii tính cách khác nhau. Nhưng không thể vì lúc thì vui vẻ, lúc lại bình tĩnh liền coi đó là hai người được."
Cô bĩu môi, vẻ mặt bất mãn, "Sao anh lại nói vậy, làm em chẳng khác gì một chân đạp hai thuyền..."
Thương Giới:...
Rõ ràng là do anh có vấn đề, sao anh có thể chỉ trích vợ anh đi thích nhân cách khác của anh.
Giống như một người phải đối mặt với hoàn cảnh khác nhau, không có cách nào để giải quyết, khi anh gặp khó khăn thì đã sinh ra nhân cách thứ hai, nhân cách lạc quan hơn nhân cách chủ, nhưng anh vẫn luôn là chính mình.
Thương Giới buông bỏ.
Tảng đá đặt nặng trong lòng anh biến mất không còn, anh cảm thấy sung sướng trước nay chưa từng có.
Trước kia Thương Giới chỉ nghĩ đến chuyện phải làm sao để đạt mục tiêu, cho dù là học hành hay sự nghiệp.
Nhưng không biết từ bao giờ, tình cảm đã dần thay thế lý trí.
Rất nhiều chuyện biết rõ là không thể, nhưng anh vẫn luôn làm, anh thản nhiên, hết lòng để cô vui, anh cùng cô tới quán bar, đồng ý nhảy với cô, thậm chí học kĩ năng 'diễn xuất', tất cả chỉ để cô có kỷ niệm đẹp nhất, trở nên hạnh phúc.
Từ khi thích cô, anh đã không còn là Thương Giới trước kia, nhân cách nào cũng không còn quan trọng, ai quy định Thương Giới vẫn phải là Thương Giới trước kia, ai quy định vì để cô vui mà không được thay đổi, trở thành dáng vẻ cô yêu thích?
Nghĩ tới đây, Thương Giới cũng áy náy với hành vi vừa rồi.
"Vừa rồi... còn đau không?" Anh xoa hai má trắng mịn mềm mại của cô, giọng dịu dàng.
"Không đau."
Thật sự không đau, nghĩ lại còn có chút kích thích, chỉ là sắc mặt anh quá đáng sợ, khiến cô sợ hãi.
"Anh là người bệnh, đôi khi không khống chế được cảm xúc, em không trách anh." Cô cao giọng nói: "Nhưng mà..."
Đương nhiên phải có "Nhưng mà", trên đời này không có ai tự nhiên quan tâm chăm sóc như vậy, nhất là với người lắm chiêu trò như vợ anh.
Thương Giới cười, để cô nằm xuống, đắp chăn cho cô, sau đó chống tay, dựa vào bên cạnh, "Em nói đi, cái gì anh cũng đồng ý."
"Cuối tuần là sinh nhật Minh Cẩn, em không về nhà được không?"
Thương Giới:...
Thấy anh không mở miệng, Giang Tỉnh Tỉnh làm nũng: "Buổi tối của các quý cô, được không, anh Thương?"
"Em không về thì anh ngủ kiểu gì?" Thương Giới vô cùng không vui.
"Không có em anh vẫn ngủ được mà?" Giang Tỉnh Tỉnh lầu bầu, "Nào có ai như vậy, anh Thương vẫn là đứa trẻ à?"
Thương Giới hùng hồn nói: "Anh chỉ quen ngủ ở giường này, cũng chỉ có một người vợ, không có em, anh không ngủ được."
"Em mặc kệ, hôm nay anh bắt nạt em, em còn chưa giận đâu, nếu anh không đồng ý, em sẽ giận." Cô nói xong còn phồng miệng uy hiếp anh.
Hai người bàn bạc rất lâu, Thương Giới đuối lý, thỏa hiệp nói: "Chỉ một đêm."
"Được, chỉ một đêm!" Giang Tỉnh Tỉnh hôn Thương Giới một cái, "Người đàn ông của em thật tốt, luôn thương em."
. . .
Sinh nhật Minh Cẩn, toàn bộ đoàn kịch dọn dẹp lại nhà hát Hồng Phòng, giăng đèn kết hoa, rất có không khí đón Tết.
Mấy người quen nhau từ nhỏ tới khi trưởng thành, mặc kệ là sinh nhật ai, tất cả đều tụ tập chúc mừng, náo nhiệt một phen.
Hôm nay Minh Cẩn ăn mặc tỉ mỉ, khuôn mặt xinh đẹp, phối với một chiếc váy đỏ, dáng người thướt tha, chỗ cần gầy thì gầy, nhưng chỗ cần lớn thì đặc biệt dồi dào.
Cô ấy lớn tuổi hơn Giang Tỉnh Tỉnh, năm nay hai mươi bảy, không còn là cô gái ngây thơ, đã sớm trưởng thành.
So với cô ấy, người đã kết hôn như Giang Tỉnh Tỉnh vẫn còn ngây ngô, chưa nói đến Minh Giác còn chưa hoàn toàn nẩy nở.
Đêm nay có mưa, gió lạnh quét qua khung cửa sổ, tiếng mưa rào rào.