-Hạo! Tại sao lúc nãy anh lại từ chối mua khu đất đó vậy? Em thấy đâu có tệ…
Anh đi phía trước, tay đút vào túi quần.
-Khu đất đó đang trong đợt quy hoạch, không đáng giá đâu. Chúng ta mua rồi, lúc nhà nước lấy lại công ty lại lỗ vốn.
Tôi kinh ngạc.
-Làm sao anh biết được?
-Anh đã tìm hiểu trước khi đến đây!
Tôi gật đầu, bắt đầu khâm phục sự cẩn thận ở anh. Đúng là cách làm việc rất chuyên nghiệp, thì ra là khu đất sắp quy hoạch chẳng trách chủ sở hữu lại muốn bán rẻ đi rõ ràng là chỉ muốn kiếm lợi cho riêng mình mà. Cũng may anh đã tìm hiểu trước khi đặt chân đến đây…
Tôi chạy theo sau bước chân của anh.
-Cẩn thận đó!
Giày cao gót va trúng bậc thềm liền trẹo sang một bên, cũng may tay tôi đã nhanh chóng bị anh bắt lấy.
-Không sao chứ?
-Không sao? Bây giờ đi đâu vậy?
-Đến thăm bố anh, bố hẹn chúng ta ở một nhà hàng gần đây này!
Tôi luống cuống, chỉnh lại thế đứng liền nhanh chóng chạy theo anh. Tôi nhìn vào đôi giày cao gót bảy phân của chính mình, thầm rủa trong lòng.
Đương không lại mang giày cao làm gì, bây giờ đi đứng mới khổ thế này. Đều là do Bảo Châu bảo tôi phải làm thế này thế nọ, nó bảo:
-Phụ nữ mà ngay cả đôi giày cao gót cũng không có thì đúng là quá thiệt thòi!
Tôi tức tối, chạy đi mua một đôi về mang còn dõng dạc nói với nó:
Bố anh ngồi ở một góc đối diện với cửa kính trong suốt, bác Hùng nhiều năm như vậy vẫn không giảm đi sự phong độ thời còn trẻ. Áo ves chỉnh tề mặc trên người ông rất ra dáng.
-Dạ! Bác Hùng!
-Bố! Đợi có lâu không?
Bố anh chỉnh lại dáng ngồi.
-Bố cũng mới xong việc, hai đứa ngồi đi!
Anh kéo ghế giúp tôi, sau đó chính mình tự ngồi xuống.
-Ái Hân! Hiếm khi ra Hà Nội, thì ở lại chơi vài hôm nhé… Bảo thằng Hạo dẫn đi chơi.
Tôi cười mỉm.
-Dạ… Lần này đến cũng là vì công việc, con cũng chẳng đem theo nhiều đồ.
Nhân viên đi đến.
-Xin hỏi! Các vị dùng gì ạ?
Anh nhìn sang bố.
-Bố ăn gì?
-Gọi cho bố một phần mỳ ý là được!
Anh nhìn sang tôi.
-Còn em?
-Em ăn giống anh đi!
Anh cười.
-Một phần mỳ ý và hai phần pít-tết!
Nhân viên cười, nhanh chóng chuẩn bị.
Trong lúc ăn, bố và anh rất điềm tĩnh. Anh không quên cắt nhỏ miếng thịt đẩy sang cho tôi.
-Hạo từ lúc tiếp quản công ty PR ở sài gòn, thì thời gian ra thăm bố cũng không có!
Anh cười ôn hoà.
-Bố cũng biết mà, công ty vừa mới tiếp quản nên còn nhiều việc phải lo. À! Về lại sài gòn rồi sao bố.
-Mẹ con lên chơi cả tuần, nhưng bố chẳng có thời gian dành cho bà ấy. Nên bà ấy giận dỗi bỏ về rồi…
Tôi ở một bên cười thầm, tính cách của dì Tâm cứ như thiếu nữ, dễ giận dỗi thật.
-Hai đứa cũng nên tính đến chuyện kết hôn rồi, làm một cái đám cưới cho đường hoàn để còn cùng nhau sinh sống…
Tôi hơi sặc, ho khan.
Anh lên tiếng nói đỡ.
-Chúng con biết rồi, nhưng chuyện cưới hỏi cũng không thể nào gấp gáp. Đợi thêm một thời gian nữa ạ.
Bố cười lãnh đạm.
-Hai đứa không gấp, nhưng hai bà mẹ thì gấp lắm rồi… Mẹ con mỗi lần lên thăm bố đều luôn miệng khen không ngớt Ái Hân, còn mẹ của Ái Hân. Hai bà ấy mỗi lần xúm lại thì toàn bàn những chuyện cưới hỏi sinh con của hai đứa…
Tôi và anh nhìn nhau cười bất lực. Hai bà mẹ này lo xa rất nhiều chuyện, nôn nóng làm đám cưới cho tôi và anh, cho nên đi đến đâu cũng khoe không ngớt.
Mẹ anh dõng dạc khoe với mọi người:
-Nhà tôi có cô con dâu vừa ngoan ngoãn vừa lễ phép!
Khiến mấy bà hàng xóm cũng ngưỡng mộ.
Còn mẹ tôi, cứ ra đầu ngõ tám chuyện lại nghe bà nói:
-Nhà tôi tương lai có thằng rể vừa đẹp trai vừa thành đạt!
Mấy bà hàng xóm nghe riết đến nhàm chán luôn.
Dùng cơm xong, rời khỏi nhà hàng trời đã tối, tôi và anh tiễn bố ra xe.