1001 kéo bốn con ma men quay đầu lại, nghe thấy tiếng 2333 rên meo meo, rất giống con mèo thẹn thùng. Hắn tưởng mình nghe lầm, dùng cái đuôi chọc chọc 2333.
“Tam Tam, cậu uống nhiều quá nên khó chịu hả?”
Hệ thống 2333 bị cồn làm tê liệt đầu óc, trầm mặc chốc lát mới run rẩy mở miệng.
“Tiểu Nhất…”
“Mặt đau…”
Hệ thống 1001 bó tay với cậu bạn yếu ớt, hắn nhìn chung quanh một vòng không thấy công cụ nào tiện tay, chỉ có thể đi xa hơn xem xem có mượn được xe đẩy gì đó hay không.
Quan tâm cái mặt đau của 2333, hắn buông cái đuôi bị kéo lê lết, để quả cầu tròn vo tùy ý lăn dưới đất.
“Cậu ở im tại chỗ, đừng có đi đâu.” Hắn không yên tâm mà dặn dò, “Tôi đi mượn xe đẩy.”
“Được chứ…”
Hệ thống 1001 kiểm tra địa hình bốn phía, không có sườn dốc, cũng không có hệ thống hoặc người máy đi qua, rất là an tĩnh, để Tam Tam chờ ở đây tương đối an toàn. Xác nhận hoàn cảnh xong, hắn kéo ba quả cầu còn lại đi kiếm xe đẩy.
Ba quả cầu còn lại: “???”
Chả lẽ mặt chúng nó không biết đau???
Hệ thống 1001 mang theo ba cây lau nhà hình mèo đi xa, không gian trong đường hầm dần lắng lại. Quả cầu mèo đen nằm liệt dưới đất, đột nhiên giống con lật đật xoắn ốc một vòng, nháy mắt bật dậy.
Màn hình điện tử 2333 vì say rượu vẫn xoay vòng vòng hình nhang muỗi, ý thức của cậu không rõ ràng lắm, hoạt động toàn dựa vào bản năng.
“Hơ…”
Cậu ngẩn ngơ một lát, bỗng nhiên nhớ tới chuyện quan trọng.
“Cho Quý Ỷ Nguy một mâm trái cây!”
Hôm nay cậu ăn rất nhiều gói bổ sung vị trái cây, ngon thế tất nhiên phải chia sẻ với Quý Ỷ Nguy rồi. Thời điểm đấu giá vẫn luôn nghĩ, thời điểm nhảy Disco cũng nghĩ, ai dè loay hoay một hồi thì quên mất tiêu, bây giờ nằm im một mình tự dưng nhớ tới chuyện này.
Mắt điện tử hơi nheo lại, hệ thống 2333 mở giao diện thương thành chủ hệ thống, gian nan mà tìm kiếm danh mục trái cây.
Thương thành chủ hệ thống chỉ có thể sử dụng ở không gian chủ hệ thống, khác với thương thành mà hệ thống dùng để kinh doanh, hơn phân nửa là bán đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, không có kỹ năng hoặc đạo cụ, ngay cả dụng cụ cắt gọt cũng bị hạn chế mua sắm.
Chủ hệ thống thể hiện rất rõ lập trường. Nó đồng ý cung cấp cho nhóm ký chủ dụng cụ sinh hoạt tiện lợi, đủ các loại hàng tiêu dùng xa xỉ, gần như mang ý tứ ân cần lấy lòng. Nhưng là trên tiền đề sẽ không có bất cứ thứ gì phá hủy trật tự không gian chủ hệ thống.
2333 nhanh chóng tìm thấy cửa hàng bán trái cây, dù đang say rượu cậu vẫn nhớ áp mã giảm giá của cửa hàng để lấy giá chiết khấu. Chọn vài loại trái cây mà Quý Ỷ Nguy thích ăn, lấy thêm một mâm đựng trái cây, hệ thống 2333 bắt đầu chọc cái dấu cộng kia liên tục.
Thêm thêm thêm thêm thêm…
Thêm thêm thêm thêm thêm nữa thêm nữa!!!
Cho Quý Ỷ Nguy ăn no ba ngày!
Nhìn con số tráng lệ huy hoàng bên cạnh dấu cộng, hệ thống 2333 cười hớn hở như chủ nông trường nhồi vịt ăn, nhấn nút “Xác nhận mua”.
Cậu sủng ái Quý Ỷ Nguy quá đi! Hai người họ đều sủng ái nhau!
Chọn xong trái cây, hệ thống 2333 mờ mịt ngẩng đầu, lảo đảo lắc lư bay phiêu đãng dọc theo đường hầm, hiển nhiên đã quên mất lời dặn dò của cha già 1001.
2333 bay chầm chậm như phát hiện gì đó, nhanh chóng núp sau chỗ ngoặt, khẽ meo meo thò ra một cái tai thăm dò. Cậu thấy cách đấy không xa là kẻ thù truyền kiếp, ma vương đại ác, phần tử tích cực tìm ngược 1234 đang bồi hồi tại chỗ như tên thần kinh.
Hình như 1234 đang rối rắm tâm sự, cứ lượn lờ ở một chỗ, cuối cùng cắn răng dậm chân.
“Dẹp! Tao không đợi nữa!”
Nó quạu cọ xong thì nghi thần nghi quỷ.
“Nhưng chỗ quán bar tan cuộc rồi, cậu ta đi đâu tiếp vậy?”
Qua vài giây, nó bực bội mà lặp lại hành động vừa rồi.
“Dẹp! Tao không đợi nữa!”
Hệ thống 2333 yên lặng nhìn, hai tai mèo dựng thẳng đứng. Hệ thống 1234 hồn nhiên khôn biết, nó tự cáu xong thì thấy chán, bắt đầu bay về phía sườn dốc gần đó, miệng còn lẩm bẩm.
“Còn quản 2333 nữa thì tao là chó! Là chó là chó là chó!”
“Ẳng! Gâu gâu gâu!”
Hệ thống 2333 rón ra rón rén… Không tay không chân bám theo phía sau 1234, chỗ họ đang đứng là đầu dốc, cuối dốc có một thang máy, có thể dùng để đến tầng ngầm số hai nạp điện.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, lúc 1234 bay đến điểm cao nhất của sườn dốc, 2333 đi phía sau. Bóng đen bao phủ, gương mặt điện tử vô cảm, cái đuôi linh hoạt “bặc bặc” hai bên trái phải.
—— tháo mất hai cái tai của 1234.
1234: “???”
Tự dưng biến thành hình cầu thuần túy, nó hốt hoảng quay đầu, thấy 2333 gần trong gang tấc. Đuôi 2333 đang nắm hai cái tai của nó, nghiêng đầu, ngốc nghếch hỏi.
“1234, ở đây chờ ai thế? Chờ tôi hả?”
1234: Đm!
Cái tính ngạo kiều bị vạch trần, 1234 vô thức lùi về phía sau, chợt cảm thấy phía sau trống trơn. 2333 vội vươn cái đuôi, muốn kéo nó lại, cơ mà không chụp kịp.
1234 vừa rú ầm lên, vừa cố gắng làm chậm tốc độ lăn, nhưng nó mất tai mèo rồi, nó quá tròn! Quá phù hợp để lăn tốc độ cao!
Nó lăn thẳng một đường đến trước cửa thang máy!
“Rầm!”
Là tiếng sọ não đâm vào cửa thang máy.
1234: “…”
2333: “… Còn sống chứ? Đầu có đau không?”
1234: “…”
Hủy diệt đi! Cái thế giới chết tiệt này!
1234 cắm mặt thật sâu dưới đất, ngừng thở luôn, sống chết không chịu ngẩng đâu. 2333 sợ nó bị thương, mang theo men say từ trên sườn dốc chậm rì rì phiêu xuống xem tình hình.
Đang lúc 2333 nâng 1234 từ dưới đất dậy, nó nghe được một thanh âm khá đặc biệt. Đó là tiếng bánh xe lăn, là tiếng người máy di chuyển làm chấn động mặt đất.
1234 nhục mặt lập tức biến thành cao hứng.
“Đúng rồi, tao nhớ hôm nay là…! “
2333 không nói một lời mà túm chặt nó, đẩy nó vào thang máy, bản thân cũng theo vào. Cửa thang máy khép lại, 2333 giữ chặt 1234, giữ im lặng.
“Mày lôi kéo tao làm gì thế!” 1234 không rõ nguyên do, “Hôm nay là ngày chủ hệ thống vĩ đại dán thông báo thường nhật! Tao muốn chứng kiến thời khắc này! Mau thả tao ra!”
2333 vẫn là không đáp, sự im lặng của cậu ảnh hưởng đến 1234, 1234 cũng dần im lặng.
Tiếng bánh xe của người máy biến mất, cửa thang máy một lần nữa mở ra, 1234 giành trước bay ra ngoài, kinh ngạc cảm thán cảnh tượng trước mắt.
Đường hầm dài này được bọc bởi vách tường kim loại lạnh lẽo, trên tường trống trải diện rộng, lâu lâu mới có một poster lớn được dán lên.
Trên chiếc poster mới tinh vừa được dán lên tường là hình ảnh một quả cầu máy móc lơ lửng trên không, hai mắt nhắm nghiền, tạo cảm giác toàn trí toàn năng thần thánh, lưỡng đạo luân hoàn đan xen bao phủ bốn phía.
—— chính là chủ hệ thống vĩ đại.
Trong tiếng hoan hô của 1234, 2333 hào ngửa đầu nhìn poster. Poster có kèm một dòng chữ chạm rỗng, văn tự dạng khối vuông cứng nhắc, là pháp tắc tối cao của không gian vô hạn.
Lúc này, chuông cửa đột nhiên reo vang, một thanh âm máy móc lên tiếng.
“Chào Quý tiên sinh, hệ thống thêm thêm thêm thêm thêm thêm thêm thêm thêm… tặng ngài một mâm trái cây xa hoa. Kèm với đó là một tấm card từ hệ thống của ngài, nhắc nhở ngài ăn bánh đúng giờ, nghỉ ngơi đúng giấc.”
Quý Ỷ Nguy: “…”
Biết này mâm trái cây là Tam Tam trong lúc nghỉ phép nhớ thương mình, cố ý gửi cho mình, Quý Ỷ Nguy nhịn không được kéo khóe miệng lên, rồi nhịn không được xệ xuống…
Trước mắt anh biến thành màu đen.
Nhiều chữ “Thêm” quá, ăn tới khi nào mới hết!
Nhưng mà…
Có phải ăn xong mâm trái cây này, Tam Tam sẽ trở về liền?
Quý Ỷ Nguy mở cửa, nhìn người máy vận chuyển một mâm trái cây, cùng card đóng dấu đi kèm. Anh cất giấy vào túi, tay cầm mâm trái cây khổng lồ vào nhà.
Không ngờ, người máy giao hàng phía sau chậm rãi mở miệng, thanh âm máy móc mang vẻ quỷ dị.
“Quý tiên sinh.”
Giọng người máy bằng phẳng đến mức ngữ điệu không chút phập phồng.
“Ngài muốn biết sự thật về không gian vô hạn không?”
Quý Ỷ Nguy dừng động tác xoay người, trên tay vẫn bưng mâm đựng trái cây, chậm rãi quay đầu lại. Trong đôi mắt đen thẫm, đồng tử chậm rãi co hẹp.
Anh mở miệng, âm điệu mang theo hàn ý.
“Mày…”
“Dám chậm trễ việc tao ăn trái cây?”
Người máy: “… Hả?”
Tư duy Quý Ỷ Nguy bắt đầu xoay chuyển cực nhanh, suy luận vài giây thì rút ra kết luận, mục đích của kẻ đứng sau người máy là…
Ngăn không cho Tam Tam sớm trở về bên mình?
Kẻ đứng sau quả là âm hiểm xảo trá ác độc!
Quý Ỷ Nguy tạm dừng vài giây, bảo trì tư thế bưng mâm trái cây. Cuối cùng, anh không nói một lời mà vào nhà, đóng cửa.
Người máy lẻ loi bị bỏ rơi ngoài cửa, chủ mưu phía sau nhíu mày thật sâu. Hắn đã phỏng đoán vô số khả năng, từ Quý Ỷ Nguy đột nhiên phát rồ cho đến hứng thú với “sự thật không gian vô hạn”. Vậy mà hiện tại, Quý Ỷ Nguy không phản ứng giống bất cứ suy đoán nào.
Biểu hiện của Quý Ỷ Nguy thật sự quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức quái dị.
… từ chối ý tốt của mình?
Kẻ phía sau thật sự nghĩ không ra, chỉ đành tìm cơ hội vào lần khác. Trong một căn phòng tối tăm, hắn bực bội lật lật tư liệu trong tay, hiện chưa thấy 1234 gửi tin tức về, sợ rằng không lấy được【 Đại Hồ 】, bằng không 1234 đã sớm báo với hắn một tiếng rồi.
Làm gì cũng bất lợi! Cái gì cũng không thuận!
Ra lệnh người máy giao mâm trái cây trở về. Gian phòng này không lớn lắm, còn chất đống rất nhiều người máy. Người máy vốn chịu chỉ thị từ chủ hệ thống, bị kẻ chủ mưu dùng kỹ thuật đặc biệt thu thập về cho mình sử dụng.
Kẻ chủ mưu còn đang ngẩn người nhìn người máy quay về, suy nghĩ vì sao Quý Ỷ Nguy có thái độ lạnh nhạt kỳ quái, thì hai mắt đột ngột co rút.
“Ầm…!”
Tiếng nổ mạnh vang vọng khắp phòng, khói đen cuồn cuộn bốc lên, người máy phòng cháy của chủ hệ thống lập tức khởi động, một bên bóp còi, một bên tiến đến cứu hoả. Kẻ chủ mưu che con mắt bị nổ thương, máu từ khe hở ngón tay chảy tí tách.
Khoảng cách quá gần, hắn bị thương không nhẹ.
Nhưng so với vết thương, tâm trí hắn càng sợ hãi Quý Ỷ Nguy.
Từ khi nào…
Thậm chí còn không chạm vào người máy…!
Bây giờ tình huống khẩn cấp, hắn không có thời gian suy nghĩ, cần phải mau chóng dời đi, bằng không sẽ bị các thế lực khác phát hiện cứ điểm.
Còi cảnh sát và tiếng nổ mạnh chẳng chút ảnh hưởng Quý Ỷ Nguy cùng mâm trái cây trên bàn, trừ vài giây liếc mắt ra ngoài cửa sổ, phán đoán vị trí tiếng nổ. Biểu tình của anh bất biến, tay cầm tờ giấy nhắn từ Tam Tam.
【 ăn bánh đúng giờ, nghỉ ngơi đúng giấc. 】
Anh lấy lòng bàn tay yêu thương vuốt ve tờ giấy, sau đó dứt khoát đối diện với mâm trái cây, giơ cái nĩa lên.
Bất cứ ai… đừng hòng quấy rầy…
Ăn một miếng, Quý Ỷ Nguy rũ mắt. Cổ tay áo được xắn đẹp mắt, là Tam Tam dùng cái đuôi linh hoạt xắn cho anh, ngắm nhìn nếp gấp khiến tròng mắt đen của anh dần khôi phục một chút độ ấm.