Anh Có Thành Kiến Với Hệ Thống Tai Mèo À?

Chương 127



1001 nhìn biểu cảm trên màn hình hệ thống 2333, đã hiểu.

“Tam Tam, cậu muốn ở lại vì bản thể chúng ta trên mặt đất?”

Hệ thống 2333 thấy Tiểu Nhất đã biết, không thể tiếp tục nghĩ cách giấu giếm, hai tai gục xuống.

“Đúng vậy.” Cậu bất đắc dĩ gật đầu, “Xác ngoài quả cầu mèo lên phi thuyền rời đi, đâu thể vứt lại bản thể. Thật ra từ lần trước cùng Tiểu Nhất lên khu vực trên mặt đất, gặp được những bản thể trong bình chứa, tôi liền bắt đầu nghĩ cách lôi các bản thể ra ngoài, mang đến địa phương an toàn hơn.”

“Bình chứa có hệ số an toàn cực cao, có bắn tên lửa cũng không phá nổi, chỉ có thể nghĩ cách trên hệ thống điều khiển. Bởi thế tôi trộm rất chậm…”

Quả cầu mèo đen trưng cái mặt đau khổ.

“Vì tránh bị chủ hệ thống phát hiện, tôi thí nghiệm bản thể của mình trước, sau đó bắt đầu trộm từ nhóm hệ thống thứ sáu mới sinh, đến nay chỉ trộm được… Một ngàn cái.”

Cậu áy náy “Meow”.

“Trộm quá chậm, chờ đến khi rút lui vẫn chưa trộm xong. Thật sự rất xin lỗi mọi người!”

1001: “…”

Tam Tam……

Là mèo thần hả?

Lúc này mới bao lâu? Một ngàn cái? Ngay dưới mí mắt chủ hệ thống?

Thế mà con mèo này cứ kiểu “Ôi tôi đau đớn tôi gục ngã”, 1001 một lời khó nói hết. Nhưng lòng nó đầy ấm áp, khẳng định chủ hệ thống canh chừng bản thể gắt gao, Tam Tam lại có thể tìm được biện pháp trộm ra. Nó tự biết việc này cần trả giá công sức và bất chấp nguy hiểm. Huống chi, Tam Tam còn dùng cơ thể bản thân thí nghiệm trước…

1001 bật cười.

“Còn không biết xấu hổ nói thế. Cậu dám mạo hiểm dùng bản thân this nghiệm, đúng là can đảm, vạn nhất bị phát hiện, hậu quả không dám tưởng tượng.”

“Meo hu hu…”

Thấy màn hình hệ thống 2333 uể oải, 1001 không đành lòng. Nó thở dài, thần sắc dịu xuống.

“Tam Tam, sắp tới giờ rút lui, tôi biết cậu muốn mọi người không còn nỗi lo về sau, nhưng mà không cần.”

“Không cần mạo hiểm lộn trở lại lấy bản thể, tạm thời để bản thể ở lại đi.”

Hệ thống 2333 ngẩng phắt mặt lên, nôn nóng nói.

“Nhưng Tiểu Nhất, bản thể lưu lại nơi này…”

“Tôi biết.” 1001 gật đầu, “Tôi biết, chờ đến khi các quả cầu mèo thoát khỏi không gian chủ hệ thống, chỉ còn ký chủ ở lại, khả năng cao ký chủ sẽ phát hiện bản thể chúng ta, nhưng… Có sao đâu?”

Quả cầu mèo màu bạc cười cười.

“Không phải Tam Tam nói rồi à? Bình chứa rất kiên cố, có bắn tên lửa cũng không nổ, hệ thống điều khiển thì là kết tinh khoa học kỹ thuật tối cao thuộc về chủng tộc chúng ta. Chủ hệ thống cướp chính quyền nhiều năm còn chưa thể nắm giữ, bản thể chúng ta an toàn lắm. Cho nên, tạm thời cứ để lại.”

1001 ngẩng đầu, cách lớp kim loại trên đầu, tựa hồ nó có thể nhìn thấy phi thuyền tuần tra của tộc đàn khác đang bay trên bầu trời không gian đen. Còn một nguyên nhân khác nó yên tâm để bản thể lại. Bên ngoài không gian chủ hệ thống đã bị phi thuyền tộc đàn từng giao thiệp tốt với quả cầu mèo bao vây. Sự hiện diện của phi thuyền chính là bảo hộ, cũng là uy hiếp.

Dù bọn nó rời đi, bản thể ở lại không gian chủ hệ thống, cũng không đến mức trở thành vấn đề gì kinh khủng.

Tam Tam rối rắm mãi. Cậu tưởng tượng bản thể sẽ bị bị ký chủ tìm được, liền bày cái mặt nhăn nhó. Cậu tin các quả cầu khác đều có cảm thụ giống cậu.

Bị thấy rồi! Xấu hổ chết mất!

“Tiểu Nhất không cảm thấy xấu hổ hả? Khả năng cao sẽ bị nhìn thấy đó.”

Hu hu hu cậu xấu hổ quá xấu hổ quá cái đuôi moi mặt đất.

1001 lại biểu hiện siêu bình tĩnh.

“Xem thì xem đi, cũng chẳng mất cái tai nào.”

Chỉ một thoáng, hình tượng 1001 trong mắt hệ thống 2333 trở nên cao lớn vô hạn!

Trời ạ! Tiểu Nhất! Khắc phục được chứng sợ xã hội tổ truyền!

Nếu không mang theo bản thể, vậy lập tức rút lui. Hệ thống 2333 có thể dẫn người xuyên qua không gian đen, cho nên cậu kêu 4399 lái phi thuyền rời cảng trước, bọn cậu đuổi theo sau.

Phi thuyền đầu mèo to lớn chở các quả cầu mèo rời cảng. Tại vì chở tương đối nhiều cầu, phi thuyền hơi quá tải, các quả cầu mèo chen chúc nhau trong phi thuyền kêu meo meo. Từ cửa sổ nhỏ nhìn ra bên ngoài, chúng thấy không gian chủ hệ thống là một hình cầu bất quy tắc đang từng chút cách xa bọn nó.

Không, là bọn nó rời xa không gian chủ hệ thống.

Cảm xúc nhóm quả cầu mèo có chút thẫn thờ, tai mèo rũ rượi là chứng minh tốt nhất.

Tuy rằng công tác rất bận rộn, thậm chí quá mức bận rộn đến chèn ép, nhưng quả cầu mèo đều thích nhớ chuyện tốt. Bọn nó nhớ mình từng kết bạn mới tại không gian chủ hệ thống, nhớ những lần cùng nhau hoàn thành công tác, nhớ khu hòm đồ nhộn nhịn phồn vinh…

Đúng rồi, nhắc tới khu hòm đồ, các quả cầu mèo liền nhớ tới ký chủ.

Bọn nó cũng nhớ những ngày đêm ở chung cùng ký chủ.

Chủng tộc chủ hệ thống ghét tộc đàn quả cầu, phân rõ ranh giới, hướng tới mục tiêu tiến hóa máy móc vô cảm, chúng không hiểu vì sao phải giữ phải thứ tình cảm vô vị mềm yếu này.

Tại sao cần hoài niệm, tại sao phải nhớ kỹ, tại sao thích thiện lương dịu dàng.

Đó là vật trở ngại tiến hóa vô dụng nhất, không phải sao?

Nhưng quả cầu mèo không ai nghĩ vậy. Tất cả quả cầu đều cho rằng, ký ức và cảm thụ đều là trải nghiệm quý giá. Đây là sự khác biệt giữa hai chủng tộc, xuất thân cùng một vũ trụ cho ra hai kết cục, dường như là minh chứng ai mới là người chiến thắng cuối cùng.

Các quả cầu mèo còn chưa thẫn thờ đủ lâu, một quả cầu hoảng sợ hét lên.

“Nhìn kìa! Không gian chủ hệ thống…”

“Biến hình!”

Không phải biến hình, cũng không phải thiếu nữ ma pháp biến thân, trước mắt các quả cầu mèo là cảnh tượng tàn khốc quái đản…

Các xúc tua máy móc khổng lồ trồi khỏi bề mặt không gian chủ hệ thống, hoặc là, cái này gọi xúc tua máy móc thì không đúng, phải gọi là dây leo dưa hấu. Các dây leo không có vỏ bọc bên ngoài, chưa kịp chế tạo đã vội vàng thò dài, vừa tiếp xúc không gian đen liền bị ăn mòn, phát ra tiếng “xèo xèo”.

Nhưng dây leo vẫn kiên trì vươn dài, mãi đến khi quấn chặt lấy toàn bộ không gian chủ hệ thống, như kẻ chết đuối ôm chặt khúc gỗ, tuyệt vọng kéo chìm xuống nước, được ăn cả ngã về không đầy cuồng loạn.

Chủ hệ thống chịu đựng đau đớn bị ăn mòn, thò đầu ra dò xét.

Nó cảm thấy bản thân trở nên to lớn vô cùng, quấn chặt không gian chủ hệ thống. Qua bao năm tháng dài đằng đẵng, nó đã đồng hóa với không gian chủ hệ thống, quấn lấy không gian chủ hệ thống như bụi tầm gửi. Các tàu chiến bên ngoài đều kinh ngạc nhìn cảnh này, phía trên không gian chủ hệ thống chớp liên tục icon biểu tượng… Cây đại thụ bị bụi tầm gửi ký sinh.

Chủ hệ thống ôm chặt không gian chủ hệ thống, hình ảnh người giám sát số 03, hình ảnh Quý Ỷ Nguy đáng sợ lần lượt lóe lên trong đầu, cuối cùng là hình ảnh quả cầu mèo to lớn màu vàng kim.

Đừng hòng thoát khỏi nó!

Đừng hòng lật đổ nó!

Nó sẽ không rời đi! Đây là không gian chủ hệ thống của nó!

Là của nó!!!

【 Chúng mày diệt bao nhiêu phân thân cũng chẳng sao. 】

Sinh mệnh máy móc khổng lồ cười nhạo.

【 Vì ta là chủ hệ thống chí cao vô thượng! Ta sở hữu toàn bộ không gian chủ hệ thống! 】

* * *

Không gian chủ hệ thống bắt đầu chấn động, ký chủ và người máy khó mà đứng thẳng. Các ký chủ đã vào phòng an trí . Chu Nguyệt Xuất thiếu chút nữa té ngã, được Trịnh Hỉ Bi đỡ lấy. Cô vội vàng nói cảm ơn, sau đó đỡ lấy người bên cạnh cũng suýt ngã.

Nồng đậm tình chiến hữu!

Giữa tình cảnh tương ái tương trợ, Quý Ỷ Nguy cứ như một củ khoai tây không hài hòa.

Chu Nguyệt Xuất trơ mắt nhìn Quý Ỷ Nguy trước khi mặt đất rung lắc, nhanh tay nhấc bổng… Bình chứa từng thuộc về hệ thống 2333.

Chu Nguyệt Xuất: “…”

Cô biết Quý Ỷ Nguy yêu ai yêu cả đường đi, nhưng bình chứa không phải vợ anh! Nó không té được!

“Sao lại thế này?” Trịnh Hỉ Bi đứng vững đang hỏi, thì bọn họ nghe thấy thanh âm âm độc của chủ hệ thống vang khắp nơi.

【 Ta đã hòa thành một thể cùng không gian chủ hệ thống, chúng mày còn có thể bắt được ta?】

【 Quý Ỷ Nguy, mày giết nhiều phân thân ta như vậy, tra tấn ta lâu như vậy, nên mày cho rằng mình thắng? Đừng hòng! Đồ thất bại thảm hại! Chúng mày đều là lũ ký chủ thất bại thảm hại! 】

Điều chủ hệ thống tiếc nhất là, các quả cầu mèo như thể đã đoán được trước, điều khiển phi thuyền rời cảng hàng không, làm nó vồ hụt. Nó tính khi phi thuyền sắp rời cảng thì bắt lấy phi thuyền, khiến đám hệ thống to gan dám phản bội nó tuyệt vọng, nào ngờ phi thuyền chạy nhanh hơn dự kiến.

Nó vươn dây dưa máy móc lên cao, muốn chộp lấy phi thuyền quá tải. Các quả cầu mèo trong phi thuyền sợ tới mức kêu to meo meo, 4399 lái phi thuyền lại rất bình tĩnh.

“Có ổn không? Cái thứ đó sắp đuổi kịp.”

“Không sao, mèo đi xa có chế độ tấn công.”

1818 giúp 4399 quan sát. Mắt thấy dây dưa hấu càng ngày càng gần, khởi động hình thức tấn công của phi thuyền đầu mèo. Không có laser, không có lửa đạn, phi thuyền đầu mèo đột ngột há miệng, cạp đứt dây leo.

1818: “…”

Quả là một cách tấn công đơn giản! Nhưng hữu dụng!

Số 4399 khịt mũi, mạnh như vậy đấy!

Quả cầu mèo chạy thoát, ký chủ lại chạy không được, dây leo bị dứt vòng trở về, quấn quanh không gian chủ hệ thống thêm vài vòng. Bầu trời tối sầm, máy móc bao phủ trên đỉnh đầu, phe ký chủ căng mặt đối đầu cùng người máy.

【 Hệ thống đã vứt bỏ chúng mày, phi thuyền bọn chúng đã rời càng, chỉ còn chúng mày ở lại nơi này. 】

【 Đúng rồi, ta biết tính toán của hệ thống 2333. Nó tốt bụng mở khóa kỹ năng cho chúng mày, để chúng mày có cái bảo vệ mình, sau đó đối phó ta! Nhưng ta sẽ để nó như nguyện hả! 】

Chủ hệ thống khoái trá vô cùng.

【 Ta sẽ giải trừ… Liên hệ giữa chúng mày! 】

Hệ thống 2333 mang theo Tiểu Nhất bay vào không gian đen, thì nghe được chủ hệ thống điên cuồng tuyên bố, thầm kêu “Tiêu rồi”.

Cậu vốn yên tâm bên ký chủ, vì sau khi loại bỏ hạn chế kỹ năng, ký chủ sẽ sử dụng được sức mạnh đạt được từ nhiệm vụ thế giới, chém người máy như thái rau. Đây cũng là lý do hệ thống 2333 để Quý Ỷ Nguy ở lại. Cậu biết khả năng của Quý Ỷ Nguy, bao an toàn.

Ai ngờ chủ hệ thống thông minh đột xuất, biết bắt không được các quả cầu mèo, mình chạy trốn cũng vô vọng. Dưới cơn tuyệt vọng, nó sử dụng quyền hạn chủ hệ thống cuối cùng, cắt đứt liên hệ hệ thống và ký chủ.

Năng lực đặc biệt của ký chủ cần dựa vào hệ thống. Hệ thống như một trạm trung chuyển, một tiếp điểm mấu chốt, một chuôi kiếm giúp thần kiếm phát huy sức mạnh… Bọn nó vốn là sinh mệnh cao duy, ký chủ thông qua bọn nó có thể mượn sức mạnh 3000 thế giới.

Nhưng hiện tại, liên hệ đã bị cắt đứt.

Quý Ỷ Nguy giương mắt, giây tiếp theo cảm giác được sợi tơ dắt trong người đứt gãy. Tay anh vô thức chộp vào không khí, như muốn nắm sợi tơ vô hình bị đứt mất, để rồi trắng tay không thu hoạch được gì.

Cô đơn và bất an chưa bao giờ có ngập tràn đầu óc anh.

Chu Nguyệt Xuất lùi một bước , không chỉ lui một mình, cô còn kéo Thịnh Tụng Thời và Trịnh Hỉ Bi theo, sợ hãi nhìn Quý Ỷ Nguy bắt đầu phát run. Thịnh Tụng Thời nghe cô nức nở nói.

“Chủ hệ thống… Quá ác độc…”

“Tại sao lại xé giấy đăng ký kết hôn của người ta…”

Thịnh Tụng Thời: “…”

Quý Ỷ Nguy sắc mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm lòng bàn tay trống không, sau một lúc lâu, bỗng vùi mặt vào.

Cơ thể anh run rẩy dữ dội.

Anh không cảm nhận được Tam Tam.

*Autobot là phe chính diện trong loạt phim Transformers