Anh Có Thành Kiến Với Hệ Thống Tai Mèo À?

Chương 62



Đôi khi 1234 không tài nào hiểu được mạch não của 2333.

Nó từng vì 2333 trực tiếp gọi đánh số của mình mà muốn trở thành bạn tốt với cậu. Kết quả là hệ thống 2333 nhìn số in trên xác ngoài của nó mới đọc đúng như thế, chứ không phải do nhớ kỹ đánh số của nó, khiến nó vừa xấu hổ vừa thẹn, quyết tâm không bao giờ muốn kết bạn với 2333 nữa.

Nó tức giận vào nhà ăn múc cơm, hệ thống 2333 đang vừa ăn vừa nói chuyện với các hệ thống khác, một hệ thống nhắc tới đánh số của nó.

【 Tam Tam, cậu thấy 1234 như thế nào? 】

Khi đó 1234 dựng đứng tai mèo. Mèo duyên của nó không tốt, chính nó cũng biết. Vốn tưởng sẽ nghe được mấy lời khó nghe, không ngờ 2333 lại cười, cũng rung đùi hí hửng đặc biệt đáng yêu.

【1234 á…】

Cậu vui vẻ nói.

【 Giống một bài hát! 】

Trong nháy mắt, 1234 nghe thấy chip trung tâm của mình “Bang bang” đập mạnh, ham muốn làm bạn tốt với 2333 như tro tàn cháy bùng lên.

Nó chưa bao giờ được nghe lời ca ngợi lãng mạn như vậy.

Bởi vì nó sùng bái chủ hệ thống, ở giữa đám hệ thống quả thực là một ngọn cờ biến dị khai thiên tích địa. Các hệ thống thiên tính hiền lành thân thiện, không đến mức cô lập nó, lại không có tiếng nói chung với nó.

Nghe 2333 khen ngợi đánh số của mình, 1234 nở hoa trong lòng, hận không thể nhào lên kết bạn với 2333 trong vòng một giây! Nó buông mâm đồ ăn, phun khí lấy đà, chuẩn bị vọt tới bàn ăn kết nghĩa huynh đệ…

【 Tam Tam, tại sao 1234 lại giống bài hát? 】

Nó nghe một hệ thống khác thắc mắc, hệ thống 2333 bèn giải thích,

【 Vì sao nói như vậy á? Bởi vì…】

Giọng cậu hạ xuống, không, là nâng tông cao hơn.

【 Bởi vì…】

【 Một hai ba bốn một hai ba bốn giống nhịp bài hát! Bên này xướng tới bên kia xướng chúng ta cùng xướng!!! 】

Cậu xướng đến dõng dạc hùng hồn, xướng đến tai mèo rung rung! Cậu không chỉ xướng hát một mình, mà còn kéo hệ thống khác xướng cùng, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, cả nhà ăn vang tiếng ca lảnh lót.

1234 còn chưa kịp lao ra: 【…】

Nó nên biết từ sớm.

Nó phải biết từ sớm! Mạch não hệ thống 2333 rất kỳ quái!

2333 khi đó và 2333 bây giờ chồng lên nhau, đều tung tăng nhảy nhót, đều xảo quyệt quỷ dị. Màn hình 1234 chậm rãi nhảy ra một dấu chấm hỏi.

“… Bán?”

Hệ thống 2333 nhiệt tình gật đầu.

“Đúng vậy đúng vậy! 1234, anh cần nhiệm vụ đúng không? Nhiệm vụ của tôi vừa nhiều vừa khó, thích hợp miễn bàn! Tôi nguyện ý dùng giá một tích điểm siêu thấp bán một nửa chỉ tiêu nhiệm vụ cho anh!”

Trước có Quý Ỷ Nguy mua hành giá một tích điểm, sau có Tam Tam bán công việc giá một tích điểm!

Bọn họ đúng là thu chi cân bằng!

Màn hình 1234 hiện cái mặt nhăn dúm dó, nó cứ thấy sai sai chỗ nào, vì thế dùng cái đuôi làm thủ thế tạm dừng.

“Từ từ, từ từ, tôi cảm thấy… Không đúng.”

“Chúng ta load lại đã.”

Nó thận trọng tự hỏi trong chốc lát.

“Đầu tiên, cậu bán công việc cho tôi? Tôi giúp cậu làm việc, còn phải đưa tiền cho cậu? Khác gì bị bán còn giúp người ta đếm tiền hộ trong truyền thuyết?”

Hệ thống 2333 nghiêng đầu, gương mặt ngây thơ vô tội.

“Không phải có rất nhiều hệ thống làm như vậy hả? Không hoàn thành chỉ tiêu thì dùng tích điểm bù đắp, chủ hệ thống cũng rất tán thành cách này nha.”

Cậu nhắc tới chủ lãnh đạo, 1234 loạn não luôn.

“Chờ đã, chúng ta nói cái thứ hai… Đúng! Thứ hai! Không có công việc chẳng lẽ không phải chuyện tốt sao? Tôi vất vả lắm mới rảnh việc, mắc gì một hai phải làm việc!”

Hệ thống 2333 vô cùng thắc mắc.

“1234, sao anh lại nghĩ như vậy. Khi không có việc để làm, anh không cảm thấy trống vắng à? Không thấy tịch mịch à? Không thấy bị ngăn cách với mọi hệ thống à? Không cảm thấy giá trị của mình phí hoài không được thể hiện à?”

Logic của 1234 bị đá văng. Nó nhắm chặt hai mắt trên màn hình, kêu “meo mẻo” đầy đau khổ.

“Không đúng không đúng! Dù cậu bán cho tôi, sau khi hoàn thành nhiệm vụ chỉ tiêu vẫn ghi trên đầu cậu, tôi chả được cái gì!”

Hệ thống 2333 nói lời thấm thía giáo dục.

“Người trẻ tuổi, đừng quá ham lợi ích.”

1234: “…”

Đây không phải vấn đề lợi ích công không!

Thấy nó lung lay sắp đổ, hệ thống 2333 thừa thắng xông lên, tiếp tục dụ hoặc.

“Giao tiền để làm việc cho chủ hệ thống đó!”

“Chỉ cần một tích điểm.”

“Quá thời hạn không chờ nha.”

1234 hoàn toàn loạn trí, đến khi nó hoàn hồn lại, nó đã cõng sọt nhỏ như bao hệ thống khác, không bị chủ hệ thống cố tình biến thành đặc biệt, một lần nữa dung nhập vào trong đám hệ thống. Các hệ thống cũng tốt tính, thấy nó đột nhiên có công việc thì tiếp nhận nó.

“Danh ngạch đi thăm dò đã hết, phiền cậu qua bên cạnh dọn dẹp đá vụn.”

“Meo meo, vất vả cho cậu rồi!”

Hệ thống 2333 nhìn tích điểm “+1” mà ấm lòng. Mình đúng là siêu thông minh, vừa giảm bớt khối lượng công việc, còn bù tiền Quý Ỷ Nguy mua hành về!

Đương nhiên, quan trọng nhất là…

Cậu nhìn 1234 dắt theo đàn em một lần nữa gia nhập nhóm hệ thống, trên màn hình dần hiện đôi mắt cười cong cong.

Quá tốt rồi.

“… Tam Tam, xuống quặng.”

Cách đó không xa, bạn bè đang gọi cậu. Hệ thống 2333 vội vàng đáp một tiếng, cõng sọt nhỏ, vui vẻ xuống quặng ngầm dò xét.

* * *

Trên đỉnh phi thuyền, ba con chim giấy chầm chậm bò lên.

Đúng ra là, một con chim giấy thô lỗ kéo hai con chim giấy bất động, hai con chim giấy khác căn bản không thể rời đi quá xa, cũng không thể tự thăm dò, điều duy nhất có thể làm là cố duỗi cổ nhìn xung quanh khu vực khai thác mỏ, gấp đến độ vò đầu bứt tai.

Khi khởi hành bọn nó bất hạnh chui vào một bên sườn khác của phi thuyền, hiện tại mới bò lên đỉnh phi thuyền. Đứng tại vị trí cực cao nhìn xung quanh. Núi hoang san sát, thỉnh thoảng có khoáng thạch phản xạ ánh sáng nhạt lập lòe. Các đỉnh núi gần như không có cỏ cây sinh trưởng. Đây là một khu núi hoang, chỉ có các hệ thống đầu đội mũ mỏ đuôi khiêng cuốc nhỏ nhảy nhót tới lui.

Một trong ba con chim giấy quan sát xung quanh trong chốc lát, không thể tưởng tượng nổi cúi đầu nhìn cánh giấy của mình, rồi ngẩng đầu nhìn chim giấy cầm đầu.

Một cơn gió thổi tới, gió quá lớn, chim giấy còn lại bị thổi bay xuống đuôi phi thuyền, may mà có khoảng cách vô hình hạn chế, nó ở giữa không trung đập cánh một lát, theo hướng dẫn của con một chim giấy khác gian nan bò lên.

Chim giấy cầm đầu chả thèm quan tâm hai đứa nó, cái đầu không mắt cúi xuống dưới xem xét, nhìn thấy một đống cục tai mèo nhảy loạn đầy đất, mắt nó sáng bừng như hai bông hoa; nhưng tìm hơn nửa ngày chưa tìm được quả cầu mình muốn nhìn, hai bông hoa dần khô héo.

Nó bắt đầu lặp đi lặp lại động tác gấp cánh giấy, gấp gấp gấp. Cánh giấy tất nhiên không bền bằng áo sơmi vải dệt chất lượng cao, sau một hồi mạnh tay gấp cánh…

Rách.

Chim giấy chỉ hơi tạm dừng, sau đó bẻ một đoạn, rất có tư thế gấp toàn thân.

Đến khi gấp nát cả hai cánh, chim giấy cầm đầu vẫn không tìm được quả cầu mèo mục tiêu. Nó mất sạch kiên nhẫn, lắc mình biến thân, hóa thành hình người ngồi trên đỉnh phi thuyền, đúng là Quý Ỷ Nguy!

Anh nhìn cảnh tượng thợ đào mỏ từ xa xa, mặt mũi âm trầm. Bỗng anh rũ mắt, nhìn hai con chim giấy vội vàng tránh xa, không dám dựa gần anh.

Vừa rồi vì quá mức chấn động nên vô thức tới gần Quý Ỷ Nguy mạnh mẽ. Hiện tại, Thịnh Tụng Thời nhìn thế giới một phương chuyên khai thác mỏ và nhóm hệ thống đeo trang bị thuần thục đi đào quặng, biểu tình ngơ ngác.

Không cần nghĩ cũng biết, chủ hệ thống phái nhiều hệ thống đi đào quặng như vậy, nhất định là bởi khoáng sản này đối với nó vô cùng quan trọng. Chủ hệ thống dùng cái cớ liên hợp phân tích thế giới để che giấu việc đào quặng. Đáng giận là toàn thể ký chủ đều chẳng hay biết gì.

… Không, toàn thể ký chủ không bao gồm Quý Ỷ Nguy.

Nhìn bóng dáng Quý Ỷ Nguy cao thâm khó đoán, Thịnh Tụng Thời nhớ tới chuyện xảy ra trước khi xuất phát.

* * *

Đột nhiên bị chặn đường, sắc mặt Quý Ỷ Nguy tệ cực kỳ. Thậm chí anh lười bày ra gương mặt cười giả dối, mất kiên nhẫn nhìn hai người.

“Tránh ra.”

Anh đang vội đi tìm Tam Tam.

Xuất phát từ sợ hãi, Thịnh Tụng Thời theo bản năng tránh đường, lúc Quý Ỷ Nguy bước nhanh qua, hắn lại cắn răng đuổi theo. Thịnh Tụng Thời không biết bản thân dựa vào đâu mà sinh ra dũng khí. Hắn bước nhanh theo phía sau Quý Ỷ Nguy, nghiến răng kìm nén sự run rẩy.

Sau cái lần suýt chết trong tay Quý Ỷ Nguy, hắn đã an bài hậu sự toàn bộ. Thịnh Tụng Thời nghĩ, có lẽ dũng khí sinh ra từ đây, dù hắn có chết cũng phải bám chặt vào Quý Ỷ Nguy để phá thế cục mấu chốt.

“Tôi trả một trăm vạn tích điểm!”

Hắn quả quyết nói. Một trăm vạn tích điểm khiến Quý Ỷ Nguy phải nghiêng mắt.

“Dù kế tiếp anh muốn đi đâu làm gì, hãy mang tôi theo cùng.”

Trăm vạn tích điểm, một số điểm khổng lồ đủ để đạt tiêu chuẩn “về hưu”. Thịnh Tụng Thời từng nghiền ngẫm nhiều lần về con số này, đối với chủ hệ thống đó không phải là con số nhỏ, bằng không nó sẽ không đặt làm điều kiện về hưu. Mà tuy hắn là ký chủ thâm niên, móc ra một trăm vạn tích điểm không khác nào lòng chết một nửa.

Nhưng Thịnh Tụng Thời không chắc số điểm này có thể đả động Quý Ỷ Nguy.

Hiện tại xem ra hữu hiệu!

Quý Ỷ Nguy không phải là kẻ hèn bị một trăm vạn tích điểm đả động, nhưng một trăm vạn tích phân làm anh bổ não, trong đầu tưởng tượng hình ảnh Tam Tâm ôm hành cười cong mắt.

Một trăm vạn tích phân, một trăm vạn cây hành.

Đủ để chứng minh anh cần kiệm quản gia.

Đầu óc anh hơi choáng, đánh giá tâm lý Thịnh Tụng Thời, bắt đầu cò kè mặc cả. Quý Ỷ Nguy mặc cả khác với người ta, anh lười phí miệng lưỡi, vào thẳng trọng tâm.

“200 vạn.”

Thịnh Tụng Thời bị sư tử ngoạm một miếng to: “…”

Chưa từng thấy kiểu cò kè mặc cả này! Thét giá một phát lên gấp đôi?!

Thịnh Tụng Thời bị nghẹn gần chết, hắn gian nan rít vài chữ từ kẽ răng.

“… Có thể, thêm đáp án của ba vấn đề.”

Quý Ỷ Nguy quay đầu bỏ đi.

“Một! Một vấn đề!” Thịnh Tụng Thời khàn cả giọng. Nếu có thể, hắn ước gì được di dân đến một vũ trụ không có Quý Ỷ Nguy. Hắn chả muốn hít thở chung bầu không khí với Quý Ỷ Nguy tham lam khốn nạn này tí nào!

Quý Ỷ Nguy gật đầu tỏ vẻ giá cả này miễn cưỡng có thể, dù sao cũng là Thịnh Tụng Thời hỏi trước, anh mà không biết thì khỏi trả lời. Chu Nguyệt Xuất đứng bên cạnh cắn răng một hồi, cũng quyết tâm ra giá.

“Quý tiên sinh, tôi không có nhiều tích điểm như vậy, tôi có một trăm vạn tích điểm, xin ngài mang tôi theo!”

Quý Ỷ Nguy nhìn nàng mặt, khó khăn nhớ tên.

“Cô là Chu… Chu…”

“Ngài gọi tôi là Chu được rồi, không cần nhớ tên tôi.” Chu Nguyệt Xuất khép hai tay đặt trước bụng, hơi khom người, thái độ trả lời cực kỳ kiêm tốn.

“Cô khỏi cần đưa tích điểm.” Quý Ỷ Nguy đã nhớ ra cô là ai, thái độ không thể nói thân thiết, nhưng một trời một vực so với Thịnh Tụng Thời, “Lần trước đi hội sở, cô mở cửa giúp Tam Tam và bạn Tam Tam bay ra… Tôi thay Tam Tam nhận ân tình của cô.”

Một giây trước thái độ còn ấm áp, giây sau lập tức đổi sắc mặt.

“Nhưng nhớ kỹ, không có lần sau, cô cướp đất diễn của tôi.”

Chu Nguyệt Xuất: “…………”

Mặt cô dại ra.

Thuận tay mở cửa xe giúp các hệ thống… bớt được…

Một trăm vạn……

Tuy cô quý mến quả cầu mèo, nhưng Quý Ỷ Nguy cái này, giá trị quan nghiêng lệch quá thể! Anh là cư dân ở hành tinh mèo đúng không!

Thịnh Tụng Thời cũng đần mặt.

Giờ phút này, hắn cảm thấy mình đáng thương nhất trên đời.

Mất hai trăm vạn tích điểm!

Vì không mở cửa xe giúp hệ thống!