Vì thế hôm đấy Lục Nghiên Kiều ngủ đến nửa đêm ở nhà Hạ Trúc Lịch rồi mới mơ mơ màng màng tỉnh lại. Lúc cô ti hí đôi mắt buồn ngủ thì thấy trong phòng vẫn bật đèn lờ mờ, cô thì được đắp một chiếc chăn mỏng.
“Hạ Trúc Lịch……” Lục Nghiên Kiều lẩm bẩm, “Mấy giờ rồi, sao anh không gọi em?”
Không có ai đáp, căn phòng trống trải im lặng như tờ.
Lục Nghiên Kiều ngáp một cái, nhìn quanh bốn phía, lại không thấy bóng dáng Hạ Trúc Lịch đâu. Máy tính trong phòng vẫn còn đang bật, chỉ là không biết người ngồi trước máy đã đi đâu rồi.
“Rùa Đen?” Lục Nghiên Kiều không thấy Hạ Trúc Lịch đâu, bèn mở miệng gọi tên con trai mình.
Phạch phạch phạch —— tiếng cánh chim đập vang lên trong không trung. Một lát sau, một chú vẹt quen thuộc phi vào trong phòng, nó vui vẻ kêu mẹ mẹ như bình thường, sau đó đậu lên vai Lục Nghiên Kiều.
Hình ảnh này vốn hẳn phải ấm áp đáng yêu, nhưng lúc Lục Nghiên Kiều xoay đầu lại, thấy chỗ mỏ Rùa Đen nhoe nhoét một đám đỏ như máu, lông tóc cả người cô bèn dựng ngược lên.
Màu lông của Rùa Đen cực kì nhạt, dính gì lên đấy đều vô cùng bắt mắt. Mà lúc này nó đang nhìn Lục Nghiên Kiều với gương mặt vô tội, trên cái mỏ nhỏ màu vàng nhạt và lông chim đều là những dấu vết đỏ ối như vết máu.
“Rùa Đen!! Con đã ăn gì thế!!” Đầu óc Lục Nghiên Kiều nổ tung luôn, tóc gáy cô cũng dựng ngược lên. Trong đầu cô hiện ra mấy hình ảnh vô cùng thấm người trong phim kinh dị. Cô xoay người chạy xuống lầu như điên, miệng còn gào tên của Hạ Trúc Lịch.
“Hạ Trúc Lịch —— Hạ Trúc Lịch ——” Lục Nghiên Kiều đã nghĩ bậy bạ được cả ngàn hình ảnh đáng sợ, cô gào thét gọi anh hàng xóm lầu dưới có lẽ đã bị giết thảm của mình, “Anh có sao không ——”
Tới lầu một, phòng khách vẫn không một bóng người. Cô bình tĩnh ba giây, nghe thấy tiếng nước xôn xao vọng ra từ phòng tắm.
“Hạ Trúc Lịch……” Lục Nghiên Kiều sợ nhất là phim kinh dị, nếu đây là mọi khi thì chắc chắn cô sẽ không màng tất cả lao khỏi đây về nhà mình luôn. Nhưng trong giờ khắc này, cô lại thấy lo lắng cho an nguy của Hạ Trúc Lịch. Nhỡ cô đi rồi, Hạ Trúc Lịch thật sự xảy ra cơ sự gì thì phải làm sao đây?
Ngay lúc Lục Nghiên Kiều do dự, phòng tắm vọng ra tiếng người đi lại. Lục Nghiên Kiều sợ muốn chết, nhưng vẫn lấy hết can đảm chậm rãi sờ lần đi về phía WC.
“Hạ Trúc Lịch……” Lục Nghiên Kiều thì thào gọi tên Hạ Trúc Lịch, run rẩy vặn tay nắm cửa phòng tắm, rồi chậm rãi xoay nó……
“A a a!!” Một người để trần thân trên đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Lục Nghiên Kiều. Cô bị dọa thành con mèo xù lông, nhảy dựng lên tám trượng, “Làm em sợ muốn chết!!!”
“Em làm cái gì đấy?” Hạ Trúc Lịch vừa mới tắm rửa xong, nửa dưới còn quấn một cái khăn tắm, hiển nhiên là mới tắm xong đang định đi ra ngoài. Anh cũng bị tiếng kêu thảm thiết của Lục Nghiên Kiều dọa sợ, “Em gào cái gì?”
“Cứu mới ——” Lục Nghiên Kiều thấy Hạ Trúc Lịch không sao, cuối cùng thở phào một cái thật mạnh. Vì sợ hãi nên cô dán chặt lên người Hạ Trúc Lịch, còn nức nở nói, “Hạ Trúc Lịch, con trai anh…… À không, em trai anh, Rùa Đen, ăn thịt người rồi!”
Hạ Trúc Lịch: “……” Lúc này rồi mà em còn không quên trêu chọc anh à?
“Ăn thịt người cái gì cơ?” Hạ Trúc Lịch hơi bất đắc dĩ, “Nói rõ ràng xem nào.”
Lục Nghiên Kiều gọi một tiếng nhỏ xíu: “Rùa Đen?”
Nãy cô chạy xuống lầu vội quá, hình như cũng dọa cả Rùa Đen rồi.
“Rùa Đen ——” Hạ Trúc Lịch gọi một tiếng.
Phạch phạch phạch, lúc này Rùa Đen mới bay từ lầu hai xuống.
“Anh nhìn miệng nó kìa!!” Lục Nghiên Kiều thấy dáng vẻ của Rùa Đen, cô chắc chắn không phải mình gặp ảo giác.
“Rùa Đen.” Tay Hạ Trúc Lịch duỗi ra, để Rùa Đen đậu ngay trên cánh tay anh.
“Đỏ quạch đỏ què hết kìa.” Lục Nghiên Kiều nhún nhún chân, chỉ vào miệng Rùa Đen, “Đây rốt cuộc là cái gì?”
Hạ Trúc Lịch nâng Rùa Đen lên, anh đưa mũi ngửi ngửi miệng Rùa Đen, nói: “Không có mùi máu tươi.”
“Đó là gì?” Nghe thấy không có mùi máu tươi, Lục Nghiên Kiều thả lỏng cả người, hơi ngượng ngùng thả cái tay đang nắm khăn tắm của Hạ Trúc Lịch ra.
Hạ Trúc Lịch ngẫm ngợi một lúc, xoay người vào phòng khách.
Lục Nghiên Kiều đi theo sau, thấy anh dừng trước chiếc bàn nhỏ bày đầy đồ ăn vặt ở trong phòng khách.
Tiếp theo, Hạ Trúc Lịch cong lưng, khi anh lại đứng thẳng dậy, anh cầm trong tay một thứ quả nhỏ màu đỏ tươi —— dâu tây.
Lục Nghiên Kiều thấy quả dâu tây trong tay Hạ Trúc Lịch thì hiểu ngay chuyện là thế nào. Cô trợn tròn đôi mắt, bế Rùa Đen từ trên cánh tay Hạ Trúc Lịch về, nhìn vẻ mặt ấm a ấm ức của con trai mình, duỗi tay vỗ vỗ lên đầu Rùa Đen: “Sao lại ăn bậy ăn bạ thế, hù chết mẹ rồi, đồ chim hư.”
“Ghét lắm ghét lắm.” Rùa Đen mổ cái mỏ nhễu đầy nước dâu đỏ của nó lên cánh tay Nghiên Kiều, ấm ức cực kỳ.
“Rồi, mẹ biết sai rồi.” Lục Nghiên Kiều trấn an cảm xúc của con trai mình, tiện thể bớt chút thời giờ ngắm Hạ Trúc Lịch đứng cạnh mình.
Lúc này toàn thân trên dưới Hạ Trúc Lịch chỉ quấn một chiếc khăn tắm. Anh còn chưa cả đeo dép lê, đứng cạnh cô với gương mặt vô cảm, tóc thì đang nhỏ nước tong tong.
Trong khoảnh khắc, Lục Nghiên Kiều nhớ lại lần đầu tiên họ gặp nhau, nhưng khi đó cũng may là Hạ Trúc Lịch mặc một chiếc quần jean cạp thấp, bây giờ thì…… Ừ, cơ bụng của anh đẹp quá cơ …… Muốn ấn vào một cái quá. Lục Nghiên Kiều vụng trộm nghĩ thầm cực kì không biết xấu hổ.
“Nhìn cái gì đấy?” Hạ Trúc Lịch liếc xéo Lục Nghiên Kiều một cái.
“Không ạ.” Lục Nghiên Kiều nói đầy chính đáng, “Anh mau mặc quần áo vào đi, trời lạnh thế này, đừng để bị cảm.”
Hạ Trúc Lịch ừ một tiếng, xoay người đi vào phòng tắm.
Lục Nghiên Kiều ngồi trên sofa nhìn bóng dáng Hạ Trúc Lịch. Không thể không nói, ngồi trước bàn máy suốt ngày mà còn giữ được dáng ổn như thế quả là một chuyện không dễ dàng gì. Vai rộng mông hẹp, chỗ xương sống sau lưng lõm xuống một đường cong đẹp đẽ, những giọt nước lượn theo đường cong duyên dáng sau lưng anh nhỏ giọt trên sàn gỗ sạch sẽ.
Lục Nghiên Kiều ngắm nghía một lúc, đỏ mặt lên rất không có tiền đồ……
Vài phút sau, Hạ Trúc Lịch vận một chiếc áo đơn xuất hiện lần nữa trong phòng khách.
Lục Nghiên Kiều vừa nhìn lén anh, vừa làm bộ đút dâu tây cho Rùa Đen ăn. Đây là lần đầu tiên Rùa Đen được ăn loại trái cây mọng nước dôn dốt này, cả người chú chim đều vui vẻ nhảy nhót, y như một đứa con nít vậy. Đương nhiên, vì ăn trái cây nên gần như cả khuôn mặt nó đều trở nên nhầy nhụa máu me, nên cái mặt vô tội cũng thành dữ tợn…… Thảo nào mà lúc ấy Lục Nghiên Kiều lại bị Rùa Đen dọa cho hết hồn hết vía.
Hạ Trúc Lịch ngồi ở bên kia chiếc sofa, cũng không nói gì, cứ nhìn Lục Nghiên Kiều như thế.
Lục Nghiên Kiều bị ánh mắt của anh làm cho rợn cả tóc gáy, bèn lí nhí hỏi: “Anh nhìn em như thế làm gì?”
Hạ Trúc Lịch nói: “Ánh mắt này rất kỳ quái à?”
Lục Nghiên Kiều gật đầu.
Sau đấy, Hạ Trúc Lịch nói một câu không mặn không nhạt: “Vừa rồi em cũng nhìn anh bằng ánh mắt này đấy.”
Lục Nghiên Kiều: “……” Cô mới vụng trộm dê người ta một tí mà đã bị phát hiện rồi.
Lục Nghiên Kiều bị bắt quả tang, bèn ngập ngừng hai câu. Cô định vặc lại, nhưng chưa kịp nói ra mồm đã thấy Hạ Trúc Lịch lại cười, anh cong khóe miệng, đôi con ngươi màu đen tựa như một mặt hồ gợn sóng. Nhưng nụ cười này chỉ thoáng qua mà thôi, như thể là ảo giác của Lục Nghiên Kiều vậy.
“Trời tối rồi.” Hạ Trúc Lịch nói, “Về nhà ngủ đi.”
Lục Nghiên Kiều nhìn đồng hồ, mới phát hiện đúng là đã rất muộn rồi. Cô bèn đứng dậy chào tạm biệt rồi cầm theo Rùa Đen ăn dâu đến mức mặt đỏ như máu lên lầu.
Hạ Trúc Lịch nhìn bóng dáng cô, chậm rãi châm một điếu thuốc.
Khai giảng vào cuối tháng Hai, chẳng mấy bữa đã sang tháng Ba rồi.
Thêm hai tháng nữa là sẽ đến Giải Thi đấu PUBG Toàn cầu quan trọng nhất. Giải Thi đấu PUBG Toàn cầu là giải đấu quan trọng nhất trong game PUBG này. Tất cả các cao thủ trên thế giới đều tụ hội lại trong một đấu trường để tranh đoạt vinh dự cao quý nhất của game.
Giải thưởng của Cup PUBG này cũng rất rộng rãi nên tập trung được sự chú ý của tất cả game thủ cũng như cánh truyền thông. Đương là game nổi tiếng nhất trong các game, sự kiện này quả là một bữa tiệc thịnh soạn của giới thể thao điện tử.
Đương nhiên, tiền thưởng của Cup PUBG cũng trở thành mục tiêu tranh đoạt của các tuyển thủ. Mức tiền thưởng trong giải cũng không cố định. Trong thời kì hâm nóng giải, nhà phát hành chính thức của game sẽ mở bán một số skin và đồ trang trí đặc biệt của giải game. 30% lợi nhuận bán được sẽ được cho vào quỹ thưởng.
Trong Cup PUBG năm ngoái, quỹ thưởng lên tới hơn bốn triệu đôla. Hơn bốn triệu đôla này sẽ được các tuyển thủ trong top 3 ôm trọn về.
Lục Nghiên Kiều cũng không hiểu biết rõ ràng lắm về mấy cái này, tất cả các kiến thức về giải đấu game đều là do lớp trưởng bổ túc cho cô.
“Năm ngoái Pu Thần ở chiến đội FCD đã đoạt được giải nhì trong phần đấu đội và đạt giải ba đấu đôi với Phi Cẩu.” Chỉ cần nói đến Hạ Trúc Lịch là vẻ mặt lớp trưởng còn cuồng nhiệt hơn cả thiếu nữ đang say mùi tình, “Chẳng qua sau cuộc thi đấy thành tích của họ không được khả quan lắm. Về sau lại có lời đồn là nội bộ đội tuyển FCD có mâu thuẫn……”
Lục Nghiên Kiều bắt được điểm quan trọng: “Thành tích không được khả quan?”
“Đúng vậy.” Lớp trưởng nói, “Các tuyển thủ ESports đều có lúc xuống dốc mà. Pu Thần cũng là người thôi. Nhưng dù Pu Thần không lợi hại tớ vẫn thích anh ấy.”
Lục Nghiên Kiều nhớ tới cuộc cãi nhau lúc ấy giữa Hạ Trúc Lịch và Phó Thành Chu, cô mím môi, không nhắc lại chuyện này nữa.
Trong giải tháng Năm, các đội trong nước sẽ thi để giành ba suất. Cũng có nghĩa là ba slot cho 3 chiến đội, tổng cộng 12 người. Suất vào này sẽ được quyết định dựa trên xếp hạng của giải trong nước. Hiện tại, FCD đang đứng nhất trên bảng điểm, còn đội mà Phó Thành Chu đang đầu quân thì xếp thứ ba.
“Hình như vẫn còn thi mấy ván trong tháng Tư.” Lớp trưởng nói, “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc họ sẽ là một trong ba đội đấy.”
“Ồ……” Lục Nghiên Kiều băn khoăn một chút, “Cup PUBG tổ chức ở đâu thế?”
Lớp trưởng nói: “Nước Đức, Cologne.”
Lục Nghiên Kiều: “Hừm……”
Lớp trưởng thấy vẻ mặt của cô, bèn nói: “Lần này chẳng lẽ cậu cũng muốn theo cùng?”
Lục Nghiên Kiều sờ sờ gáy, cười rất là đáng yêu: “Tùy tình hình, nhưng nhỡ mà lúc ấy tớ muốn đi thì……”
Lớp trưởng đột nhiên có dự cảm không lành: “Trốn học là không tốt……”
Lục Nghiên Kiều nói: “Nhưng bên ấy có rất nhiều tuyển thủ eSports nổi tiếng ý, biết đâu còn xin được chữ ký ấy chứ.”
Lớp trưởng: “……”
Lục Nghiên Kiều tựa như một con quỷ đang mê hoặc lòng du khách, thì thào bảo: “Cơ hội ngàn năm có một đấy, bỏ lỡ lần này thì không còn cửa nữa đâu.”
Lớp trưởng: “Chốt kèo!”
Lục Nghiên Kiều: “Hề hề hề!”