Anh Có Thấy Chim Của Em Không?

Chương 37: (¯`v´¯) Chua chua ngọt ngọt





Từ sau buổi tối đi rank với Sếp 1, Lục Nghiên Kiều có quan hệ tốt hơn hẳn với anh khán giả này. Hai người thường xuyên hẹn chơi game chung với nhau. Sếp 1 nói không nhiều lắm, tuy rằng thao tác bình thường, nhưng độ cảm game siêu quần, rất nhiều lúc năng lực thấu hiểu thời cục của anh ta khiến người khác phải ngỡ ngàng. Nói theo lời của Lý Tư Niên là cái anh Sếp 1 này đang nghiền áp kẻ địch bằng trí thông minh.

Hiện tại, tên ba đội giành được suất tham gia giải đấu ở Cologne đã được công bố, đội tuyển của Phó Thành Chu đã phải xóa tên, đội ở vị trí thứ tư được đôn lên thay. Chuyện này vốn cũng bình thường thôi, cho đến khi, Lục Nghiên Kiều biết người đồng đội tên Tiểu Thản kia lại nằm trong đội xếp hạng bốn.

“Cái đứa Tiểu Thản kia rốt cuộc là sao vậy?” Lục Nghiên Kiều lén lút hỏi riêng Hạ Trúc Lịch, “Quan hệ giữa hắn ta và Phó Thành Chu tốt lắm ạ?”

“Ừ.” Hạ Trúc Lịch nói, “Trước khi Giang Chúc tới, đồng đội của bọn anh là Tiểu Thản.”

Lục Nghiên Kiều nói: “Ồ…… Thế lúc hắn ta rời khỏi đội, Phó Thành Chu không làm ầm lên với anh à?”

“Làm ầm thì làm sao?” Hạ Trúc Lịch đeo tai nghe, nhìn màn hình trước mặt, “Anh mới là đội trưởng.”

Lục Nghiên Kiều nghe vậy thì mỉm cười.

Thật ra cũng không phải đội trưởng nào cũng có sự quyết đoán như của Hạ Trúc Lịch. Có người chỉ muốn làm sứ giả hòa bình, để giữ thành tích của đội nên cũng chẳng muốn đắc đội bạn bè. Rốt cuộc bây giờ hoàn cảnh làm việc ở ngành eSports không còn như hồi trước mấy người phải ngủ dưới tầng hầm, đánh được thành tích này kia mới có thể tiếp tục. Bây giờ chỉ cần hơi nổi tiếng tí thôi, thì dù bỏ giới chuyên nghiệp về đi live stream cũng có thể sống rất tốt rồi.

“Em còn chưa gặp Tiểu Thản bao giờ.” Lục Nghiên Kiều nói, “Tò mò phết.”

“Thứ hai tuần sau là cuộc thi đấu huấn luyện.” Hạ Trúc Lịch cũng không quay đầu lại, “Đến lúc đó là có thể nhìn thấy nó thôi.”

Lục Nghiên Kiều tiếp tục ăn đồ ăn vặt đằng sau anh: “Hắn ta có đẹp trai không?”

Hạ Trúc Lịch không đáp lời.

Lục Nghiên Kiều vẫn còn lầy: “Có đẹp trai như đội trưởng không ạ?”

Hạ Trúc Lịch duỗi tay tháo tai nghe của mình, cầm lấy hộp thuốc đứng lên đi ra ban công: “Tự em nhìn là sẽ biết thôi còn gì.”


Lục Nghiên Kiều nhìn bóng lưng anh, hô lo: “Chắc chắn không đẹp trai như đội trưởng rồi, đội trưởng là đẹp nhất!”

Hạ Trúc Lịch: “Em không lầy thì khó chịu đúng không?”

Lục Nghiên Kiều cười ha ha.

Bởi vì cuộc thi lớn sắp tới, tiết tấu huấn luyện của mọi người đều nhanh hơn. Gần như ngày nào cũng chỉ luyện tập rồi ngủ, chẳng có chút thời gian rảnh nào. Lục Nghiên Kiều cũng từa tựa vậy, ban ngày đi học, buổi tối đến ăn vạ ở căn cứ. Phần chiến thuật Hạ Trúc Lịch đều thảo luận với huấn luyện viên, thảo luận xong lại nói cho đội viên, để các đội viên thực hành trong trận đấu huấn luyện rồi đưa ra ý kiến.

Đương nhiên, có mấy chiến thuật cũng không thể dùng trong trận thi đấu luyện tập, dù sao cũng phải để lại đòn sát thủ để dùng trong thi thật.

Trận đấu luyện diễn ra vào thứ Hai, Lục Nghiên Kiều căng da đầu cúp cua buổi học chiều hôm đấy. Trước khi trốn học cô còn cố ý tìm bạn lớp bên cạnh đi học hộ cô. Ánh mắt lớp trưởng nhìn Lục Nghiên Kiều như đang nhìn một đứa trẻ lạc lối, hỏi lại cô lần nữa không đi học thật à.

“Tớ đi thi đấu luyện mà.” Lục Nghiên Kiều nói, “Cậu biết thi đấu luyện là gì không? Là cuộc thi để chuẩn bị cho giải Cologne sắp tới đấy……”

Lớp trưởng: “…… Nhưng cậu có lên sân khấu đâu.”

Lục Nghiên Kiều: “Sao mà chắc được, tớ là đội viên dự bị của FCD, dự bị đấy!” Cô kiêu ngạo ưỡn ngực lên.

Lớp trưởng còn đang xoắn.

Lục Nghiên Kiều: “Một buổi chiều thôi mà, một buổi chiều thôi, lớp trưởng, tớ đang vì sự vẻ vang của nước nhà đấy!”

Lớp trưởng: “…… Chỉ cho trốn một buổi chiều thôi đấy nhé.”

Lục Nghiên Kiều: “Hề hề hề hề.”

Vì thế Lục Nghiên Kiều thành công chạy trốn tiết đầu tiên trong học kì này, đương nhiên cô còn phải gạt Hạ Trúc Lịch, bảo là giảng viên có việc, chuyển qua học từ thứ hai tuần sau.

Hạ Trúc Lịch nghe thấy lý do này của Lục Nghiên Kiều thì nhìn cô một cái bằng bộ mặt vô cảm, chỉ nói bốn chữ: “Không có lần sau.”

Những suy nghĩ cẩn thận của Lục Nghiên Kiều bị nhìn thấu, cô vội nịnh hót, bảo đội trưởng anh minh quá, tuyệt đối không có lần sau, cô chỉ muốn nhìn Tiểu Thản trong truyền thuyết xíu thôi……

Lý Tư Niên ở bên cạnh phá đám: “Chị cứ diễn trò đi Lục Nghiên Kiều. Đội trưởng, em tố cáo, hôm qua bả lại giấu anh đi chơi game với Sếp 1 đấy.”

Lục Nghiên Kiều tức giận lườm Lý Tư Niên một cái.

Hạ Trúc Lịch: “Hừ.”

Thấy Hạ Trúc Lịch quay lưng bỏ đi, Lục Nghiên Kiều đau khổ gọi với theo: “Đội trưởng…… Đội trưởng…… Lý Tư Niên!!!”

Cái tên quá quắt Lý Tư Niên còn cười hề hề không ngừng: “Ai bảo chị không cho em vào team.”

Lục Nghiên Kiều: “Là tại chị không cho em vào team ư? Em lảm nhảm nhiều quá, Sếp 1 người ta không thích chơi với em đấy chứ.”

Lý Tư Niên ấm ức: “Vì sao ạ?”

Lục Nghiên Kiều: “Bởi vì em nói quá nhiều.”

Lý Tư Niên: “Chị mà không nói nhiều à?”

Lục Nghiên Kiều: “Nhưng em toàn nói vớ va vớ vẩn ——”

Lý Tư Niên: “Hừ.” Cậu chàng hừ xong thì cũng bỏ đi. Tấm lưng dòm giống y chang Hạ Trúc Lịch, không hổ là cùng một đội.

Tuy rằng bị Lý Tư Niên mách lẻo, nhưng Lục Nghiên Kiều vẫn thành công tham gia buổi thi đấu huấn luyện lúc chiều, gặp được Tiểu Thản hàng real. Tên đầy đủ của Tiểu Thản là Vương Giao, cũng là một lão làng có nhiều năm kinh nghiệm trong giới chuyên nghiệp. Nhưng tuy rằng đã vào ngành công nghiệp này nhiều năm, nhưng năm nay thật ra hắn cũng mới hai mươi.

Vóc dáng của Vương Giao không cao, thân thể cũng rất gầy yếu, nhìn phong cách thì hình như hơi giống Giang Chúc, nhưng tính cách lại thoải mái hơn Giang Chúc. Lúc đội tuyển bên họ gặp phải FCD, hai đội còn chào hỏi lẫn nhau. Đương nhiên, Vương Giao không hé răng, đội trưởng đội họ hình như lại có quan hệ không tồi với Hạ Trúc Lịch.


Lúc đấu luyện, có người nói giỡn bảo chưa thay con bé của FCD đi à, không tìm được dự bị thích hợp hay gì.

Hạ Trúc Lịch chẳng thèm để mặt mũi cho người nọ, nói thẳng căng: “Thì tại bọn này phát hiện nhiều thằng tự xưng là cao thủ còn không bằng một đứa con gái chứ sao nữa.”

Người nọ bị nói mát một câu như thế, sa sầm mặt bỏ đi.

Lục Nghiên Kiều lí nhí bảo: “Đội trưởng, sao dạo này anh nóng tính thế.”

Hạ Trúc Lịch bơ cô.

Lý Tư Niên ở bên cạnh nói, “Thì tại chị cứ một hai đòi chơi với Sếp 1 chứ còn sao trăng gì nữa?”

Lục Nghiên Kiều: “…” Chuyện này liên quan gì đến anh 1 chứ, Sếp 1 đáng yêu vậy mà……

Ai dè lúc thi đấu luyện Hạ Trúc Lịch còn nóng máu hơn nữa, mấy ván liền không chơi theo chiến thuật gì cả, gặp ai giết người đó, về cơ bản ván nào cũng phải giết được bảy tám người. Giang Chúc cũng bị lây Hạ Trúc Lịch, giết người như điên, khiến cho thông báo giết người từ đội tuyển FCD spam liên tục. Đội tuyển bên cạnh lẩm bẩm nói cái ông Hạ Trúc Lịch này y như plug-in hack hình người, chả hiểu đứa nào chọc ổng xù lông nữa.

Nhưng thôi đánh thế nên kết quả là chẳng ăn được gà ván nào, bởi vì ham mê sống mái với nhau thì khó tránh khỏi giảm quân số. Cho dù có vào được bo cuối thì thường cũng chỉ còn sót lại hai đội viên.

Lần đầu tiên Lục Nghiên Kiều nhìn thấy mặt hung tàn như thế của Hạ Trúc Lịch, cô không khỏi hơi hãi hùng khiếp vía. Lúc nghỉ ngơi giữa ván, Lý Tư Niên cảm thán nói lâu lắm rồi không thấy đội trưởng cục súc như thế……

Lục Nghiên Kiều thì thào hỏi thật cẩn thận: “Trước kia phong cách của anh ấy là thế này à?”

Lý Tư Niên: “Giỡn à, trước kia đội trưởng còn cục hơn cả Giang Chúc, người ta gọi ổng là RPG hình người đấy.” RPG là một loại vũ khí thực, dùng để khiêng lên vai bắn nổ xe tăng.

(RPG-7: súng phóng lựu, phân bố trong các hòm thính.)

Lục Nghiên Kiều nói: “Thế tại sao hôm nay anh ấy lại không vui vậy?”

Lý Tư Niên liếc xéo Lục Nghiên Kiều: “Còn không phải tại chị à?”

Lục Nghiên Kiều: “Hả?”

Lý Tư Niên: “Chị lại trốn học chứ gì?”

Lục Nghiên Kiều: “……”

Lý Tư Niên: “Tối hôm qua còn giấu ổng chơi game với Sếp 1 đúng chưa?”

Lục Nghiên Kiều: “……”

Lý Tư Niên than thở: “Aizzz, cưng vĩnh viễn không hiểu được trái tim người làm bố đâu.”

Lục Nghiên Kiều phát một cái lên lưng Lý Tư Niên: “Biến biến biến, đừng nhân cơ hội trêu chọc chị.”

Nhưng tâm trạng Hạ Trúc Lịch không tốt, Lục Nghiên Kiều cũng đã nhìn ra. Cô thật sự hết cách, sau khi ngẫm ngợi một lát thì cô chạy ra khỏi sân thi đấu, chạy đến tiệm trái cây cạnh đó mua hai cân quýt, còn dặn dò ông chủ chọn quả nào chua một chút.

Vài phút sau, Lục Nghiên Kiều xách quýt về sân thi đấu, tự tay bóc một quả đưa cho Hạ Trúc Lịch.

Hạ Trúc Lịch thấy thế thì mặt mày hơi dịu lại —— mãi đến khi miếng quýt kia vào miệng.

Lục Nghiên Kiều: “Đội trưởng, ăn quýt này rồi, anh có hiểu được lòng em không ạ?”

Hạ Trúc Lịch: “Em muốn anh chết hả?”

Lục Nghiên Kiều: “……”

Lý Tư Niên ở bên cạnh cười ha ha, cậu chàng cũng tóm một quả quýt, mới nếm một miếng đã khóc ròng ngay: “Lục Nghiên Kiều, chị thực sự hận đội trưởng đúng không?”


Lục Nghiên Kiều lí nhí lầu bầu: “Không phải đội trưởng thích chua sao?”

Lý Tư Niên trưng vẻ mặt chị hết thuốc chữa rồi: “Đấy là thích ăn chua à? Đấy là thích ghen đấy!”

Lục Nghiên Kiều: “Hả?” Cô còn muốn hỏi lại, nhưng trận thi đấu cũng đã bắt đầu, vì thế Lục Nghiên Kiều chỉ có thể lui về một bên, ngoan ngoãn ngồi chờ tiếp.

Nhưng thôi, tuy rằng ngoài miệng Hạ Trúc Lịch nói không thích quýt này, thân thể vẫn rất thành thật, trong lúc thi đấu anh bóc ăn rất nhiều. Nhưng Lục Nghiên Kiều chú ý tới một chi tiết, chính là mỗi lần ăn xong một quả quýt Hạ Trúc Lịch đều sẽ thịt chết vài người vô cùng hung tàn.

Lục Nghiên Kiều thấy thế thì không tự chủ được rụt rụt đầu, cô cứ có cảm giác nếu đây không phải thi đấu thì người bị “thịt” sẽ là cô……

Huấn luyện kết thúc, FCD chẳng ăn được gà ván nào, giết hơn ba mươi người, khiến cho các đội tuyển khác sôi nổi nói Pu Thần chuẩn bị đi theo phong cách cục súc rồi.

Lý Tư Niên lẩm bẩm là tại quýt chua quá chứ gì.

Đội tuyển có quan hệ tốt nhất với cậu chàng hỏi quýt là nào đấy.

Lý Tư Niên cầm lấy quả quýt trên bàn: “Mày nếm thử đi?”

Người nọ lột một quả, bạo gan nhét hẳn nửa quả vào miệng, kết quả giây tiếp theo cậu ta liền đập bàn bốp bốp, mồm chửi vờ lờ vờ lờ vờ lờ.

“Có phải quạu lắm không?” Lý Tư Niên nói.

“Vờ lờ, chua vãi tè ——” người nọ nói, “Quạu muốn giết người.”

Lý Tư Niên nói: “Thấy đống vỏ quýt trên bàn không? Tất cả đều là đội trưởng ăn trong lúc thi đấu đấy.”

Người nọ nhìn thoáng qua đống vỏ quýt bày đầy bàn, tặng cho Hạ Trúc Lịch đang ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi một ánh mắt bội phục.

Lý Tư Niên trầm ngâm nói, “Trời sắp giao sứ mệnh quan trọng cho ai, ắt phải thử gân cốt người đó trước…”

Người nọ: “Anh, em phục rồi, em phục vãi. Lần sau em cũng sẽ mua ít quýt cho bọn đội em làm nóng người.”

Lý Tư Niên: “Đấy, phải thế chứ.”

Toàn bộ quá trình này bị Lục Nghiên Kiều nhìn thấy, cô nhìn mà mắt chữ A mồm chữ O.

Cuối cùng lúc Lý Tư Niên đi về, Lục Nghiên Kiều hỏi một câu: “Phải cái gì mà phải?”

Lý Tư Niên: “Có gì mà không được, em cũng không tin nó sẽ mua cho đội viên nhà nó đâu.” —— lúc cậu chàng nói những lời này thì tràn đầy tin tưởng, mãi đến trận đấu luyện thứ hai, Lý Tư Niên mới trơ mắt nhìn người của hai đội tuyển còn lại mỗi đội mang một túi quýt.

Lý Tư Niên: “Vờ lờ, vầy mà cũng chơi nữa luôn?”

Lục Nghiên Kiều hân hạnh được vỗ tay tại chỗ cho Lý Tư Niên.