Hạ Trúc Lịch còn chưa tới kịp nói gì, đã thấy Lục Nghiên Kiều mặc quần lót chạy tung ta tung tăng ra ngoài, kết quả sắc mặt anh chẳng những không khá khẩm hơn mà ngược lại càng đen thui, dọa Lục Nghiên Kiều cởi nốt cả áo trên.
“Chúng ta thấy sau khi đội trưởng chết, cảm xúc của Bé Hoa Nhỏ hình như đã bị ảnh hưởng, cô ấy cởi hết quần áo trên người ra…… Thế này là thế nào, chẳng lẽ đây là nghi thức tưởng nhớ đồng đội kiểu mới của Đội tuyển FCD?” Host thấy hành động của Lục Nghiên Kiều thì cũng chẳng hiểu ra làm sao, “Ồ, cô ấy loot xong xác đồng đội rồi, đang vui vẻ chạy ra ngoài……”
Rất may là chỗ ngồi của Hạ Trúc Lịch và Lục Nghiên Kiều không gần nhau lắm, không thì nửa ván còn lại có lẽ Lục Nghiên Kiều sẽ phải vượt qua vô cùng gian nan trong hơi thở âm trầm của Hạ Trúc Lịch.
Lục Nghiên Kiều đeo súng của Hạ Trúc Lịch, uống thuốc của Hạ Trúc Lịch, mặc giáp của Hạ Trúc Lịch, cả người đều vui tươi hơn hớn.
Hạ Trúc Lịch đã chết, cũng không thể tiếp tục chỉ huy, vì thế Lục Nghiên Kiều bèn thu dọn hành lý bắt đầu cuộc lữ hành của chính mình. Cô đi lấy một chiếc xe máy, bắt đầu lượn khắp nơi.
Xe máy có thể nói là loại xe khó bị bắn phải nhất trong game, tốc độ rất nhanh, mục tiêu lại còn bé. Cô nghe thấy tiếng súng là né tránh liền, vòng quanh bo an toàn từng vòng một. Mắt thấy bo an toàn càng lúc càng nhỏ, cô bèn dừng xe lại, tìm một tòa nhà hai tầng trong thành phố nhỏ rồi ngồi xổm trong đấy.
Trước khi vào ngồi xổm Lục Nghiên Kiều còn lớn tiếng ồn ào: “Chơi bời thế đủ rồi, giờ là lúc tìm một người thật thà kết hôn sinh con, tôi thấy anh đội trưởng của FCD rất là thật thà đấy.”
Hạ Trúc Lịch ngồi bên cạnh bị dán nhãn “thật thà”: “……”
“Ái chà, có người tới.” Lục Nghiên Kiều lí nhí nói, “Hai đội cơ đấy, ối, đánh nhau rồi……”
“Có hai đội đang bắn nhau trong Rozhok!! Họ đều không phát hiện trong phố còn một người nữa…… Bo an toàn sắp đổi mới rồi, hình như khu vực quyết chiến cuối cùng là ở đây! Bé Hoa Nhỏ đáng yêu của chúng ta đang run bần bật núp trong WC ở lầu một, bên cạnh chính là bốn người vạm vỡ cầm hung khí ——” Trong giọng nói của host có ý cười, “Bé Hoa Nhỏ quả nhiên là thấm nhuần tinh túy của nghệ thuật núp lùm, cô ấy trốn ở WC, lại còn không đóng cửa, như thế thì ai mà ngờ trong đấy lại có người?”
Những nhà đã lục soát rồi đều sẽ để cửa mở, còn phòng mà có người trốn thì thường bị đóng lại theo bản năng. Như vậy tuy rằng an toàn, nhưng cũng làm bại lộ vị trí của mình. Lục Nghiên Kiều về cơ bản là cô gái vàng trong làng núp lùm, chỗ ẩn núp của cô vừa hay là bồn tắm đằng sau cửa. Nhân vật trốn ở đằng sau cửa, dù có người nhìn từ ngoài vào, cũng sẽ không phát hiện cô ở bên trong, trừ phi ai đấy cố ý tiến vào.
Tiếng súng cách Lục Nghiên Kiều cực gần, dường như chỉ cần cô ngóc đầu lên là viên đạn sẽ sượt qua đầu cô. Cô không mặc quần áo run bần bật trốn trong bồn tắm, như thể dân tị nạn chiến tranh vậy.
“Chờ khi cuộc chiến tranh này kết thúc, tôi sẽ trở về cưới cô gái mà tôi thương. Còn cả di vật của chiến hữu tôi, cuốn sổ nhật kí dính đầy máu ấy. Thượng đế ơi, tôi thật sự hy vọng bản thân có thể sống sót trở ra.” Lục Nghiên Kiều lầm bầm lầu bầu.
Hạ Trúc Lịch: “……” anh cũng bội phục cô thật, chơi game một mình mà còn diễn sâu như thế được.
“Chiến hữu đáng thương của tôi, anh ấy chết trần trụi trong căn phòng lạnh băng, những tên súc sinh kia còn lột hết áo quần của anh ấy……” Lục Nghiên Kiều hoàn mỹ dung nhập vào nhân vật, duỗi tay lau giọt lệ bên khóe mắt, “Tôi nhất định phải báo thù thay anh ấy.”
Hạ Trúc Lịch ngồi ở bên cạnh: “……” Lục Nghiên Kiều em tính thi xong thì khỏi về nước nữa đúng không?
Bên cạnh thì đánh nhau, Lục Nghiên Kiều thì diễn kịch, trong một lát không khí cũng vô cùng hài hòa.
Dù sao sau khi Hạ Trúc Lịch chết rồi, Lục Nghiên Kiều cũng chẳng trông chờ mình có thể ăn gà, chỉ nghĩ thầm núp được bao lâu thì cứ núp, nếu có cơ hội giật được một hai đầu người thì càng vui.
Cho nên cả ván này cô chả có xíu áp lực tâm lý nào, hoàn mỹ bày ra năng lực sống tạm bợ của mình.
Bo an toàn lại tiếp tục thu nhỏ, vị trí của Lục Nghiên Kiều cực kì hoàn hảo, ở đúng trung tâm của bo an toàn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, rất có thể bo cuối sẽ spawn ở ngay gần cô.
Mà cạnh cô cũng đánh nhau được ba bốn đợt rồi, cô nhìn trộm từ khe hở trên vách tường WC thì thấy bên ngoài bày ít nhất sáu cái hộp……
Mọi người máu me thế, Lục Nghiên Kiều chậc lưỡi.
Bởi vì vị trí của căn nhà này quá tốt, nên chả mấy mà lại có người tính toán tới chiếm lĩnh nơi này. Sau khi kẻ địch đi vào thì phát hiện cửa nẻo trong nhà đều mở toang, lầu hai cũng rỗng tuếch, nên cho rằng nhà không người trống như một lẽ rất đương nhiên.
“Không ai thấy Bé Hoa Nhỏ, cô ấy đã trốn ở đấy được ba bo rồi.” Host thấy buồn cười thật sự, cuối cùng không nhịn nổi nữa, anh ta cười ra tiếng, “Tôi thật sự muốn thấy vẻ mặt của họ khi họ phát hiện trên lầu còn có địch.”
Lục Nghiên Kiều ngồi xổm trong bồn tắm im như chú gà, như thể đã biến thành một bánh xà phòng vô tri vô giác.
Những màn giết chóc xung quanh chả liên quan gì đến cô, cô ngồi đây hóa Phật rồi.
“Lại có người tới tấn công nhà…… Đây là đợt người thứ ba rồi, vị trí của căn nhà này quả thực quá tốt. Đúng là vùng cứ địa tuyệt vời, tình hình này chắc sẽ còn nhiều người tới nữa. Chúng ta cùng xem Bé Hoa Nhỏ nào, cô ấy cũng không nhúc nhích…… Hình như ngủ rồi.” Host nói, “Chúng ta lại xem trận chiến ở dưới lầu đi.”
Nhìn góc nhìn của Lục Nghiên Kiều mà Hạ Trúc Lịch rơi vào im lặng, đây có lẽ là ván đấu nhàm chán nhất mà anh từng trải qua. Cả ván toàn là hình ảnh trong WC, nhìn xa lắm cũng chẳng tới đường cái. Nhưng Lục Nghiên Kiều ngồi ở bên cạnh anh lại rất nhập tâm, lầm bầm lầu bầu trong miệng không ngừng, cũng chẳng biết đã đổi được mấy kịch bản rồi.
Căn cứ theo một thống kê không chính thức, từ lúc Lục Nghiên Kiều ngồi xổm ở vị trí đó, đã có tổng cộng năm đội đi vào nhà, sáu người chết bên ngoài, ba người chết bên trong. Hiện tại còn một người ngồi xổm ở tầng trên chuẩn bị cho đợt cướp nhà tiếp theo.
Đây rõ ràng là một trò chơi chiến lược, lại bị các tuyển thủ đánh thành game thủ thành, những chiếc hộp phủ kín mặt đất là đám quái nhỏ bị giết hại thảm thương ở trong game.
Còn về phần Lục Nghiên Kiều thì…… Cô có lẽ là vật trang trí trong game vậy đi.
Khi tới bo an toàn thứ hai từ cuối lên, cuối cùng thì bo cũng spawn ra ngoài. Lúc này còn thừa mười ba người, trông cái tướng này chắc là tầm 6-7 đội đây.
Anh giai ngồi xổm chung trên lầu với Lục Nghiên Kiều cũng định di chuyển. Theo nhẽ thường, mọi người sẽ nhảy cửa sổ ra ngoài luôn, nhưng anh này thì quyết không chơi vậy, một hai phải đi cầu thang. Đi cầu thang thì cũng thôi, còn phải đi cửa sau cơ, đến cửa sau rồi còn đứng cạnh cửa lắc lư quan sát tình hình bên ngoài. Nói chung là anh này không chịu đi ra ngoài một cách dứt khoát —— có trời mới biết WC ở ngay đối diện với cửa sau.
Lục Nghiên Kiều ngồi xổm sắp thành Phật tới nơi vốn dĩ tính toán không cần tạo thêm sát nghiệp, ai ngờ cái mông đít của anh kia cứ lắc qua lắc lại trước mặt cô. Cuối cùng cô vẫn không nhịn được cám dỗ, cầm khẩu súng tự động lắp giảm thanh, thoi cho anh giai kia một phát.
Anh giai kia là một anh người nước ngoài, lúc bị bắn mắt anh này trợn trừng muốn rớt ra ngoài, dường như không thể nào tin nổi tại sao trong WC lại nhảy ra một kẻ địch chỉ mặc đồ lót.
“Aizz, an giấc ngàn thu đi.” Lục Nghiên Kiều nhanh chóng loot xác của anh này, cảm thán nói, “Béo bở ghê……”
Cô loot xác rồi chạy chậm thẳng vào bo an toàn, dọc đường đi lại còn chẳng có ai bắn cô, nên cô thuận lợi trà trộn được vào đằng sau bức tường trong bo an toàn.
“Làm mình sợ muốn chết, làm mình sợ muốn chết.” Lục Nghiên Kiều trốn xong thì làu bàu lẩm bẩm, “Mình còn tưởng mình sẽ chết ở giữa đường chứ……”
Cô thò đầu ra quan sát tình hình một chút, cảm thấy vị trí hiện tại của mình cực kì tốt, không ở khu vực trung tâm, lại có tường hào che chắn.
Trong hai bo cuối, đứng giữa bo thật ra rất nguy hiểm, bởi vì sẽ có người có ý tới tranh cướp, đặc biệt là những dãy nhà nhiều vật chướng ngại. Một khi không xử lý được kẻ địch, thì sẽ thành một màn thủ thành vượt mọi khó khăn gian khổ.
Lục Nghiên Kiều không dám vào nhà, sợ bên trong có người, nên cô cứ núp đằng sau tường vây hình chữ L. Đằng sau cô là bo độc, không phải lo có ai, chỉ cần chú ý phía trước có kẻ địch hay không là được.
Ngay lúc này, đằng trước Lục Nghiên Kiều lại bắn nhau rồi…… Lần đọ súng này là giữa hai chú sói cô đơn đã bị chết đồng đội, tiếng súng cực kì kịch liệt. Lục Nghiên Kiều ngồi xem mà cảm xúc mênh mông. Đột nhiên cô cảm thấy đây là lúc mình nên làm gì đấy, vì thế cô cắn chặt răng, quyết tâm, móc một quả lựu đạn ra khỏi túi, kéo rớt kíp nổ, vui sướng ném về phía trước……
“Tui cho hai bác xíu tiếng động trợ hứng nè ~” Lục Nghiên Kiều hưng phấn nói.
Lựu đạn lướt qua chướng ngại, dừng ở mảnh đất trống giữa hai người, sau đó ầm vang một tiếng……
“Bé Hoa Nhỏ thành công double kill!!” Host kích động không thôi, “Xem ra cô ấy nắm rất vững nguyên tắc ném mìn, canh thời gian rút chốt rất chuẩn. Hai kẻ địch trước mắt đều bị xử lý, những kẻ còn lại thì cách cô ấy khá xa. Ai bảo con gái không thể đánh eSports, tôi thấy Bé Hoa Nhỏ đánh khá tốt đấy chứ!”
Lúc này mặt Lục Nghiên Kiều đầy khiếp sợ, kiểu, vờ lờ, sao mình lại giết được người nhỉ?
Hạ Trúc Lịch ngồi bên cạnh cô đột nhiên muốn châm điếu thuốc. Anh bắt đầu tự hỏi, game này rốt cuộc là game bắn súng, hay là game tâm linh, làm sao lại để Lục Nghiên Kiều cầm hai đầu người thế này? Giết còn nhiều hơn cả anh??
Lục Nghiên Kiều nghĩ thầm thôi thôi, giết thì giết rồi, coi như mua vé số trúng năm đồng tiền đi, cô cũng không cố ý mà. Những tiếng bùm bùm lại vang lên, kẻ địch nơi xa bắt đầu chém giết lẫn nhau, Lục Nghiên Kiều dí vào tường vây của cô, tiếp tục giữ vững trạng thái run bần bật.
Bo cuối, nửa bo ở ngoài, nửa bo ở trong khu nhà.
Qua vòng đào thải của bo trước, cả ván còn thừa năm người, thuộc về hai đội tuyển của Châu Âu, còn Lục Nghiên Kiều thì là người Châu Á duy nhất trong nhóm……
Một đội chiếm đóng trên lầu hai tòa nhà, đội còn lại bắt đầu xông vào cướp nhà.
Lục Nghiên Kiều vẫn không vào nhà, cô lựa một góc ở dưới vách tường, tiếp tục ngồi xổm. Chỗ này người trên nhà bắn không tới cô, còn cô thì cũng có thể làm một chuyện mà cô suy nghĩ đã lâu…… Quăng lựu đạn vào nhà.
“Hề hề hề hề.” Lục Nghiên Kiều mở túi của mình ra, nhìn kho vật phẩm cười đầy thật thà, “Mong đến lúc họ bắn nhau quá.”
Hạ Trúc Lịch thấy được những thứ trong kho đồ của Lục Nghiên Kiều. Trong đấy, mười lăm quả lựu đạn rõ ràng trước mắt. Vẻ mặt của anh vặn vẹo một chút, hình như anh đang bắt đầu băn khoăn nếu gặp phải một thằng cướp nhà cầm 15 quả mìn thì mình còn thủ nhà được nữa không…… Huống hồ cùng lúc đó, còn có cả đội khác đang tấn công.
“Bắt đầu rồi bắt đầu rồi.” Tiếng súng vừa vang lên, Lục Nghiên Kiều liền cầm lấy lựu đạn, bắt đầu khởi nghiệp đánh bom.