Thừa dịp anh ta đang thất thần, Nguyễn Nam Tô kéo cửa ra chạy vào trong, đóng sầm cửa lại rồi khóa chặt.
Chu Thần Diệp bất lực nhìn bóng dáng cô từ từ khuất sau cánh cửa, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
Anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định, lại đi về phía trước vài bước, giơ tay gõ cửa.
“Anh về đi.” Giọng nói hờ hững của Nguyễn Nam Tô từ bên trong truyền ra ngoài, “Tôi nói rồi, mặc kệ bây giờ anh có bù đắp thế nào thì cũng không thay đổi được quyết định của tôi đâu.”
“Tô Tô, không ly hôn được không?” Chu Thần Diệp áp trán vào cánh cửa, giọng nói mang theo sự run rẩy: “Tôi không ép em nữa, thật sự không ép em nữa, em muốn tôi làm gì cũng được, chỉ cần đừng ly hôn với tôi…”
Nguyễn Nam Tô cúi mặt, vẻ mặt lãnh đạm.
“Anh đừng làm như thế.” Cô dùng giọng nói lý trí bình tĩnh khuyên anh ta, “Chu Thần Diệp, ly hôn là kết quả tốt nhất đối với chúng ta bây giờ.”
Chu Thần Diệp dùng cả hai tay nắm lấy cánh cửa, bàn tay nắm chặt thành quyền. Anh ta cảm thấy lồng ngực đau nhói, như thể trái tim đang bị ai đó xé nát.
“Tô Tô…” Anh ta lại nhẹ nhàng gọi tên cô.
Nguyễn Nam Tô đứng ở cửa, sự kiên nhẫn đã cạn kiệt.
“Đừng ly hôn được không?” Cổ họng Chu Thần Diệp chua chát, giọng điệu gần như cầu xin, “Tôi không muốn ly hôn…”
Hốc mắt anh ta đỏ bừng, hơi khom người xuống, giống như một đứa trẻ đã làm sai chuyện gì đó.
“Tôi biết trước kia tôi đối xử với em không tốt, cũng biết mình đã làm sai rồi, tôi thề, sau này tôi sẽ không bao giờ làm như thế nữa, em đừng ly hôn với tôi được không?”
Nguyễn Nam Tô không ngờ anh ta lại ăn nói khép nép, hèn mọn đến mức này. Cô từ từ ngước đôi mắt mờ sương lên, trong đó là sự tỉnh táo đến tổn thương: “Tôi mệt rồi, anh về đi.”
“Tôi chưa từng nghĩ đến việc làm tổn thương người nhà của em, tôi chỉ…… tôi chỉ là không còn cách nào khác.” Chu Thần Diệp dường như không để ý đến lời cô nói, “Tôi không biết phải làm thế nào thì em mới chịu quay lại với tôi.”
Anh ta vừa nói xong, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.
Nguyễn Nam Tô có thể nghe thấy tiếng khóc nức nở trong lời nói của anh ta.
“Tôi không biết cách yêu một người, cũng chưa từng yêu người khác, Tô Tô, em dạy tôi được không? Em cho tôi một chút thời gian, tôi hứa sẽ học được cách yêu em thật lòng, sẽ cho em tất cả những gì tôi có.”
Anh ta tự biên tự diễn, những giọt nước mắt nóng hổi tràn ra khỏi hốc mắt.
“Chu Thần Diệp…” Sau một hồi im lặng, cuối cùng Nguyễn Nam Tô cũng lên tiếng.
Người đàn ông đứng ngoài cửa cảm thấy trái tim mình như thắt lại, nhanh chóng đáp: “Tôi đây.”
“Anh còn nhớ lần tôi chạy trốn bị anh bắt về không?” Nguyễn Nam Tô cười tự giễu, “Lúc đó tôi cũng cầu xin anh hệt như vậy, tôi cầu xin anh thả bố mẹ tôi ra, tôi nói tôi sẽ hiến thận, tôi có thể cứu Tống Ôn Ngưng, chỉ cần anh thả họ ra.”
Chu Thần Diệp cắn chặt răng: “Tô Tô… đó đều là chuyện quá khứ rồi.”
“Đối với anh là chuyện quá khứ, nhưng với tôi thì không.”
Cô nhẹ nhàng nói, nhưng sự mềm mại trong lời nói lại phản ánh nỗi hận thù sâu sắc trong lòng cô.
Một số sai lầm có thể tha thứ được, nhưng một số thì không.
“Anh mang theo mục đích tiếp cận tôi, kết hôn với tôi. Đoạn tình cảm này và cuộc hôn nhân này ngay từ đầu đã sai lầm. Bây giờ, anh đừng tiếp tục sai lầm nữa.”
Lần này Chu Thần Diệp không tiếp lời nữa.
Những gì cô nói là đều là sự thật mà anh ta không thể nào cãi lại.
Là quả báo sao?
Quả báo cho việc trước đây anh ta đã lợi dụng cô, lừa dối và tính kế với cô, chà đạp lên tình yêu và sự chân thành của cô, tự cho rằng mình không có tình cảm gì với cô.
Thế nên bây giờ, anh ta phải chính miệng nếm trái đắng do mình gieo trồng.