Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm

Chương 126: Chu Thần Diệp Bị Đánh Trước Sau



Đang yên đang lành bị đạp một cước, Trình Chiếu không khỏi tức giận, cũng không thèm đặt mông ngồi xuống sofa nữa: “Cậu nổi điên như thế cho ai xem? Cô ấy có thể thấy được sao? Có thể đau lòng sao?”

Chu Thần Diệp không để ý đến anh ta, ngồi xổm xuống nhặt từng bức ảnh lên rồi cất đi.

Động tác cẩn thận tựa như đang đối xử với một báu vật nào đó đã bị nứt vỡ.

Trình Chiếu nhìn thấy Chu Thần Diệp như thế thì tức giận đến bật cười, mà anh ta cũng thật sự cười thành tiếng: “Chu Thần Diệp, cậu để tay lên ngực tự hỏi xem, nhìn thấy cậu như vậy tôi cũng không dễ chịu chút nào. Nhưng thành thật mà nói, tôi cũng không hy vọng hai người quay về với nhau.”

Nguyễn Nam Tô ở bên cạnh Chu Thần Diệp đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ.

Nỗi đau đó tàn nhẫn đến nỗi ngay cả một người ngoài cuộc như anh ta cũng không khỏi cảm thấy xúc động.

Trình Chiếu tự thấy những lời mình nói đủ lý trí, không nghiêng về bên nào, nhưng vừa nói xong, Chu Thần Diệp bỗng nhiên ném ánh mắt hung ác về phía anh ta.

Ngay sau đó, đối phương chầm chậm tháo đồng hồ trên cổ tay xuống, tiếp theo xắn ống tay áo sơ mi lên.

Trình Chiếu không giận mà bật cười, nhướng mày hỏi: “Cậu muốn đánh nhau à?”

Chu Thần Diệp không tiếp lời, nhưng đã có hành động. Anh ta đi về phía trước vài bước, đột nhiên giơ tay lên đấm mạnh vào cằm Trình Chiếu: “Cô ấy vốn là vợ tôi, Trình Chiếu, cậu có tư cách gì mà nói không hy vọng cô ấy trở lại bên cạnh tôi?”

Người bị đánh cũng được xem là con cháu của gia đình quyền quý, lớn lên trong sự nâng niu chiều chuộng, chưa khi nào chịu ấm ức như vậy.



“Chu Thần Diệp, tôi niệm tình cậu đang say rượu nên không thèm tranh cãi, không ngờ cậu lại đánh vào mặt tôi?”

Trình Chiếu vừa tức giận mắng lại vừa vung tay đánh trả, đạp thẳng vào bụng Chu Thần Diệp.

Thật ra sức lực của hai người ngang nhau, nhưng Chu Thần Diệp đã say bí tỉ, chắc chắn không thể chiếm thế thượng phong.

Anh ta bị Trình Chiếu đạp ngã xuống sô pha, vẻ mặt chật vật.

Trình Chiếu cúi người, túm lấy cổ áo anh ta: “Cậu tỉnh táo chưa? Nếu vẫn chưa thì tôi lại đánh tiếp!”

Khóe mắt người đàn ông phiếm hồng, im lặng một hồi lâu mới khàn giọng nói: “Tôi không say…”

Chẳng qua là đầu óc choáng váng một chút thôi, nhưng trái tim anh ta vẫn luôn tỉnh táo.

Trình Chiếu lại lạnh lùng nhìn anh ta chốc lát, sau đó mới buông tay ra, kéo cơ thể anh ta ngồi dậy khỏi sô pha.

Bản thân Trình Chiếu cũng ngồi xuống sô pha, chờ cảm xúc ổn định lại mới hỏi: “Ngày mai là ngày ra tòa đúng không?”

Chu Thần Diệp cúi đầu, nhìn chằm chằm tấm ảnh trong tay, không nói gì.



Trình Chiếu nhìn thấy anh ta như vậy lại cảm thấy tức giận, sao lúc trước không biết quý trọng những thứ mình có đi, bây giờ mất rồi lại tỏ ra thâm tình cho ai xem?

Trình Chiếu rót cho mình một ly rượu, uống vài ngụm, cảm thấy dạ dày nóng rát.

“Đúng, ngày mai…” Im lặng hồi lâu, Chu Thần Diệp cuối cùng cũng lên tiếng, “Tôi gần như quỳ xuống cầu xin cô ấy, nhưng cô ấy vẫn không chịu tha thứ cho tôi.”

Cảm giác bất lực trong lời nói của anh ta quá nặng, vì thế tất cả lời mỉa mai của Trình Chiếu cũng bị nghẹn lại trong cổ họng.

Thôi bỏ đi, đã đến nước này rồi, chế giễu thì cũng có ích gì?

Chu Thần Diệp lại châm một điếu thuốc, hai mắt đỏ hoe.

Trình Chiếu tức giận giật lấy điếu thuốc vừa mới châm trong tay anh ta rồi dập mạnh lên bàn: “Nếu cậu thật sự không buông được cũng không muốn ly hôn, vậy thì cậu đi cướp lại đi. Suốt ngày cứ tỏ ra hối hận như thế thì được ích lợi gì?”

Cướp lại?

Chu Thần Diệp cẩn thận thưởng thức hai chữ này, im lặng mỉm cười.

Nếu quả thật có thể cướp lại được thì tốt quá rồi…

Anh ta giơ tay lên che mặt, trên gương mặt vốn không có cảm xúc lúc này lại hiện ra vẻ bi ai, “Không thể cướp lại, đã không thể cướp lại nữa rồi…”