“Anh Chu, anh cũng đã xem qua báo cáo kiểm tra rồi đấy, tôi phải có lời nhắc nhở anh là hiện tại bệnh gan của anh rất nghiêm trọng, nếu cơ thể tiếp tục quá tải, nội tạng của anh sẽ nhanh chóng bị suy kiệt toàn diện.”
Bác sĩ riêng nhấn mạnh giọng điệu, cố gắng khiến anh ta coi trọng chuyện này.
Nhưng cho đến khi Chu Thần Diệp nghe xong, vẻ mặt của anh ta vẫn không hề thay đổi. Anh ta bình tĩnh như một người ngoài cuộc, giống như thứ bác sĩ đang nói đến không phải là cơ thể của anh ta vậy.
Im lặng hồi lâu, anh ta mới mỉm cười yếu ớt hỏi: “Nếu như tôi không nghỉ ngơi tốt và tiếp tục kiệt sức như vậy thì thời gian sẽ không còn nhiều nữa đúng không?”
“Có thể nói là như thế…” Bác sĩ gật đầu, vẻ mặt trịnh trọng, “Cho nên anh phải chú ý sức khỏe.”
Chú ý sức khỏe?
Chết thì chết đi, có gì phải chú ý chứ?
Chu Thần Diệp càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, khóe mắt cũng trở nên đỏ sậm.
Nhớ mang máng là trước đây anh ta cũng rất trân trọng cơ thể của mình, bởi vì anh ta có quá nhiều việc phải làm, quá nhiều tâm nguyện chưa được hoàn thành…
Nhưng bây giờ thì sao?
Chỉ cần nhìn thoáng qua đã có thể thấy được kết cục của cuộc đời mình, những thứ anh ta muốn trân trọng và quan tâm đều đã mất, cho dù có sống tiếp thì cuộc sống của anh ta cũng chẳng khác gì một vũng nước tù đọng.
Thế nên, cuộc đời này hình như cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
“Anh Chu….”
Bác sĩ riêng còn muốn nói gì đó nữa, nhưng đã bị anh ta xua tay cắt ngang: “Ra ngoài đi, tôi muốn yên tĩnh một mình.”
“Anh Chu, những gì tôi vừa nói…”
Chu Thần Diệp đột nhiên ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lẽo như băng, lúc liếc nhìn qua khiến người khác lạnh cả sống lưng.
Bác sĩ riêng biết đây là biểu thị cho sự tức giận của anh ta, tuy mới vào làm chưa đầy nửa năm nhưng anh ấy là một bác sĩ có tấm lòng nhân hậu, không thể ngồi yên nhìn bệnh nhân chà đạp cơ thể mình như vậy.
“Anh Chu, tôi không hề phóng đại, tình trạng thể chất hiện tại của anh cũng không phải hết đường cứu chữa, một khi đã chữa khỏi bệnh thì có thể sẽ sống lâu đến trăm tuổi!”
Sống lâu trăm tuổi.
Ha…
Từ này nếu dùng cho người khác thì giống như một lời chúc phúc, nhưng dùng cho anh ta lại chẳng khác gì một lời nguyền rủa.
Muốn anh ta sống lâu trăm tuổi để trơ mắt nhìn Tưởng Chính Trì và Nguyễn Nam Tô ngọt ngào hạnh phúc cả đời sao?
Người đàn ông nhắm mắt lại, giấu đi sự tức giận dưới đáy mắt: “Đi ra ngoài, nói thêm một câu nữa là tôi đuổi việc anh ngay!”
Bác sĩ riêng cuối cùng cũng hé miệng, nhưng lại không nói ra những lời còn lại, đứng dậy bước ra ngoài.
Phòng khách chìm vào im lặng, chỉ còn một mình anh ta.
Chu Thần Diệp ngồi trên sô pha hồi lâu mới từ từ mở mắt ra, lấy một cuốn album ở dưới bàn cà phê ra, bên trong đều là ảnh của Nguyễn Nam Tô, một số là ảnh riêng của cô, một số là ảnh chụp chung của bọn họ.
Trong văn phòng ở công ty, anh ta đã thay tấm ảnh của Tống Ôn Ngưng thành ảnh của cô. Hiện tại dù ở nhà hay ở công ty, việc anh ta làm nhiều nhất mỗi ngày là lật xem những bức ảnh này.
Dì Đồng đi mua thức ăn về, nhìn thấy anh ta đang ngồi trên sô pha nhìn chằm chằm vào cuốn album đến ngẩn người.
Bà ấy đặt đồ ăn vào bếp rồi trở ra lại, nhìn sắc mặt tái nhợt của anh ta, không nhịn được nhắc nhở: “Cậu chủ, gần đây cậu… hay là xin nghỉ phép dài hạn đi, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt?”
Mãi đến khi nghe thấy giọng nói của bà ấy, Chu Thần Diệp mới nhận ra bà ấy đã quay về.
Anh ta khép album lại, đầu ngón tay vuốt ve một góc album: “Không cần, cháu có thể chống đỡ được.”
Dì Đồng biết nút thắt trong lòng anh ta là gì, bà ấy cũng biết có lẽ anh ta sẽ không vượt qua được. Bà ấy cúi đầu thở dài: “Cậu chủ, chuyện quá khứ đã xảy ra rồi, không ai có thể thay đổi được, bây giờ cậu hà tất gì phải làm khó mình như thế?”