Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm

Chương 22: Nguyễn Nam Tô bị đánh



Người đàn ông đương nhiên không thể nghe lời cô.

Vịt đã tới tay, không có lý nào lại để nó bay mất.

Anh ta liếc mắt nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai chú ý tới bên này thì thẳng thừng khom lưng bế ngang cô lên.

“A——” Cơ thể đột nhiên bay lên không trung làm Nguyễn Nam Tô sợ tới mức thét lên, “Anh buông tôi ra!”

Người đàn ông mắt điếc tai ngơ, ôm cô bước nhanh về phía khách sạn đối diện.

Nguyễn Nam Tô liều mạng giãy dụa cũng không thoát được, huống chi cô vốn đã uống say không còn bao nhiêu sức lực, cuối cùng không còn cách nào khác, đành phải cách lớp quần áo cắn vào đầu vai của anh ta.

Cô dùng hết sức lực toàn thân, giống như hận không thể cắn rớt luôn miếng thịt.

Đối phương bị đau kêu rên, trong tay cũng thả lỏng sức lực, cô bèn nhân cơ hội này dùng khuỷu tay đập mạnh vào cằm anh ta.

Người đàn ông cuối cùng cũng thả cô xuống. Nhưng cũng không phải nhân từ muốn tha cô một mạng, mà là để thuận tiện cho mình trả thù.

Hai chân Nguyễn Nam Tô vừa mới chạm đất, trên mặt đã bị anh ta tát cho một cái.

“Bốp” một tiếng, anh ta còn dùng hết sức lực đánh cho cô trời đất quay cuồng, trong miệng cũng trào ra vị tanh ngọt, sau đó cả người ngã sấp trên mặt đất.



Nửa bên mặt bị đánh lập tức sưng lên, kèm theo cảm giác đau rát.

Tuyết rơi mỗi lúc một lớn hơn, cô ngã xuống vũng tuyết đầy trời, chung quanh đều là ánh sáng trắng chói mắt.

Nguyễn Nam Tô không chỉ choáng váng mà còn bắt đầu ù tai, muốn nôn mửa. Cô gầy yếu như một tờ giấy mỏng có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.

Nhưng người đàn ông kia vẫn chưa hết giận, lại giơ tay lên chuẩn bị cho cô cái tát thứ hai.

Cái tát thứ hai không thể rơi xuống.

Sự xuất hiện của Tưởng Chính Trì giống hệt như một vị thần giáng lâm, anh dừng xe ở ven đường, kịp thời xông tới bắt lấy tay anh ta, sau đó dùng sức đẩy mạnh, người đàn ông kia cũng bị đẩy ngã trên mặt đất.

Anh không quan tâm đối phương như thế nào, lập tức cởi áo khoác khoác lên vai Nguyễn Nam Tô. Trên áo khoác vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể của anh, làm tan chảy tuyết đọng trên vai cô.

Nguyễn Nam Tô chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút tan rã: “Bác sĩ Tưởng?”

Tưởng Chính Trì không sửa lại cách gọi của cô, đỡ cô dậy khỏi mặt đất: “Có chuyện gì vậy, sao cô lại ở đây?”

Nguyễn Nam Tô sờ sờ mặt mình, đau rát dữ dội: “Tối nay tôi tới đây tham gia họp lớp… vừa tan cuộc.”

“Cô lên xe trước đi, tôi đưa cô đi xử lý vết thương trên mặt.” Anh đỡ cô đi về phía xe, nhưng lại phát hiện hai chân cô vẫn đang run rẩy, “Còn đi được không?”

“Được…”



Nguyễn Nam Tô cố gắng chống đỡ, khó nhọc bước từng bước về phía trước. Nhưng cô đã bị đông cứng quá lâu trong đêm tuyết lạnh giá, hơn nữa còn uống say, đi chưa được mấy bước thì hai chân đã mềm nhũn.

Tưởng Chính Trì cúi người, trực tiếp bế cô lên.

Nguyễn Nam Tô vùi đầu vào vai anh không giãy dụa, nước mắt nóng hổi nhỏ xuống áo sơ mi của anh.

Thời gian đã quá muộn, Tưởng Chính Trì không đưa cô đến bệnh viện, hơn nữa xét đến mối quan hệ gần đây của cô với Chu Thần Diệp, anh cũng không đưa cô về nhà mà đưa thẳng về nơi ở của mình.

Anh bế cô lên lầu, sau khi vào cửa thì đặt cô lên sô pha phòng khách, sau đó vào phòng bếp mở tủ lạnh lấy đá.

“Bác sĩ Tưởng, cảm ơn anh.” Nguyễn Nam Tô khàn giọng nói với anh, “Cảm ơn anh lần này đã cứu tôi.”

Lần này không giống với bình thường, nếu như anh không xuất hiện đúng lúc… Cô không biết sẽ có kết cục như thế nào.

Tưởng Chính Trì không đáp lại lời khách sáo của cô, cầm túi nước đá cẩn thận đặt lên mặt cô.

Ánh mắt Nguyễn Nam Tô nhìn anh tràn đầy cảm kích: “Tôi có thể tự mình làm được.”

“Túi đá quá lạnh, cô là con gái, cầm thứ này không tốt đâu.”

Dường như anh luôn có thể cân nhắc từng chi tiết nhỏ một cách chu đáo nhất, đây là điều mà Chu Thần Diệp không bao giờ làm được.