Sau khi khoái cảm tích lũy đến mức không thể chồng chất thêm được nữa, rốt cuộc cũng tìm được chỗ đột phá.
Tất cả những tiếng rên rỉ và la hét của Nguyễn Nam Tô đều nghẹn ngào trong cổ họng, sau một cơn run rẩy dữ dội, cơ thể hoàn toàn mềm nhũn thành một vũng nước.
Một dòng mật nóng hổi đột nhiên phun ra từ động hoa, tưới lên cằm người đàn ông.
Tưởng Chính Trì lập tức rời khỏi giữa hai chân cô, trên chiếc cằm kiên nghị rưới đầy mật ngọt trong suốt, từng giọt từng giọt nhỏ xuống, hình ảnh có cảm giác sắc tình không tả nổi.
Nguyễn Nam Tô nhắm mắt thở dốc, sau cao trào kích thích mãnh liệt, ngay cả sức lực nhìn anh cũng không còn nữa.
Anh lại hôn lên môi cô, đưa lưỡi vào miệng cô, khàn giọng nói: “Nếm thử hương vị của em đi.”
Nguyễn Nam Tô bị ép há miệng thừa nhận sự tấn công của anh, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau, cô cảm nhận được một mùi vị kỳ lạ lan tràn trong khoang miệng.
Đó là......
Cô nhắm chặt mắt lại không dám nghĩ tới, càng nghĩ càng đỏ mặt, ngay cả vành tai cũng đỏ bừng.
Một lúc sau, Tưởng Chính Trì cảm thấy cơ thể run rẩy của cô đã hơi bình ổn lại, hô hấp càng lúc càng khó khăn, lúc này anh mới buông cô ra.
“Hmm...”
Lại một âm thanh như mèo kêu thoát ra từ môi răng người phụ nữ.
Da thịt trần trụi của hai người kề sát vào nhau, Nguyễn Nam Tô từ từ mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào gương mặt góc cạnh của anh.
Cô biết anh có một khuôn mặt được ông trời ưu ái, nhưng trước đây vì ngại thân phận của nhau nên vẫn chưa cẩn thận quan sát qua.
Bây giờ mặc dù cách nhau rất gần, thế nhưng gương mặt của anh vẫn hoàn mỹ đến mức không ai có thể tìm được một chút khuyết điểm.
Ngón tay thon dài của Tưởng Chính Trì lướt qua từng tấc da thịt mịn màng của cô, lòng bàn tay giống như mang theo ma lực, đi đến đâu là nơi đó nóng bỏng lạ thường, như thể có một ngọn lửa được nhóm lên.
Sau khi lướt qua chiếc bụng bằng phẳng, bàn tay anh đáp xuống cặp đùi thon dài trắng nõn của cô.
Cơ thể nhạy cảm của Nguyễn Nam Tô lại run rẩy, cảm giác được tay anh ấn chặt hai chân mình, lại kéo ra hai bên.
Hai chân cô bị kéo căng đến mức tối đa, nơi riêng tư hoàn toàn lộ ra ngoài không khí, động hoa vẫn đang co rút và phun ra dịch mật.
Tưởng Chính Trì dùng một tay giữ vật nam tính, duỗi thẳng lưng rồi đẩy người về phía trước.
Quy đầu tròn trịa chạm vào nhụy hoa đỏ bừng của cô, khơi dậy một dòng điện mỏng manh khác.
“A....ưm...”
Nguyễn Nam Tô run rẩy kêu lên một tiếng, bất giác siết chặt ga giường dưới người.
Tưởng Chính Trì chống đỡ cơ thể, tầm mắt rơi xuống giữa đùi cô, quy đầu đang đặt trên nhụy hoa của cô từ từ trượt xuống lối vào ẩm ướt.
Nhưng vừa mới tiến vào một chút đã cảm nhận được một lực hút rõ rệt.
Quy đầu khổng lồ chầm chậm chen vào bên trong, lực hút mỗi lúc lại càng thêm rõ ràng, phần thịt mềm trong hành lang lao vào cắn lấy anh, kẹp chặt đến nỗi thắt lưng của anh cũng trở nên tê dại.
“A...a...ưm...”
Nguyễn Nam Tô lại không nhịn được rên rỉ, đôi môi mỏng vốn đang mím chặt cũng nhẹ nhàng mở ra.
Tưởng Chính Trì khó khăn di chuyển từng tấc một, cảm thấy máu huyết trong cơ thể đều sôi trào, muốn cứ thế đâm thẳng vào trong nhưng lại sợ hấp tấp quá sẽ làm cô đau.
Anh đành phải cố nén sự xúc động, như thể mọi kiên nhẫn trong cuộc đời đã chống đỡ đến cạn kiệt.
Nguyễn Nam Tô cảm giác vách thịt của mình bị anh kéo căng đến cực hạn, trong khoái cảm tột độ xen lẫn một chút đau đớn.
Cô cắn môi, lại vô thức nỉ non: “A a....hmm...ưm....”
Vất vả lắm mới nhét được phần đầu vào, Tưởng Chính Trì cảm giác như mình bị cô kẹp đến mức không thể di chuyển.
Anh vỗ nhẹ vào đùi cô: “Thả lỏng chút nào, em cứ siết chặt như thế anh không vào được.”