Hai người ở bên này thân mật như chốn không người, không hề để ý đến cảm xúc của người đàn ông đối diện.
Chu Thần Diệp nhìn chằm chằm Nguyễn Nam Tô không chớp mắt, ánh mắt gần như tham lam, trái tim trong lồng ngực đập mạnh đến mức âm thanh làm rung cả màng nhĩ.
Trong mắt anh ta ánh lên chút vui sướng.
Cô thật sự……
Cô thật sự không chết……
Cô thật sự vẫn còn sống trên thế giới này.
Chu Thần Diệp bắt đầu xuất hiện cảm giác ù tai, trước mắt còn cảm thấy choáng váng. Anh ta không thể nào khống chế được tâm trạng vui sướng của mình. Người phụ nữ mà anh ta những tưởng đã ra đi vĩnh viễn lúc này lại xuất hiện trước mặt anh ta, hơn nữa còn sống động và xinh đẹp.
Giống như một ngọn lửa sáng ngời soi sáng phần đời tăm tối vô tận còn lại của anh ta. Mà trái tim vốn đã chết lặng từ lâu của anh ta cuối cùng cũng có cảm giác rung rinh trở lại…..
“Tô Tô…” Chu Thần Diệp cố gắng kìm nén niềm vui lớn lao gần như chiếm mất cả lý trí, gọi khẽ tên cô.
Nghe thấy giọng nói của anh ta, lúc này Nguyễn Nam Tô mới ngước mắt nhìn thoáng qua.
Nhưng cái nhìn này không có quá nhiều cảm xúc, ánh mắt của cô lạnh lùng mà bình tĩnh, giống như đang nhìn một người xa lạ.
Sự tự tin vừa rồi của Chu Thần Diệp bị ánh mắt của cô đánh tan, trái tim cũng chìm xuống đáy cốc.
Tưởng Chính Trì không nói gì, chỉ vòng tay qua eo người phụ nữ bên cạnh.
Ánh mắt Nguyễn Nam Tô cũng không dừng lại nhiều trên người Chu Thần Diệp quá lâu, cô nhanh chóng quay đi, lại nhìn người bên cạnh.
Cô nhìn thấy đôi môi mỏng của anh mím chặt, khóe mắt màu đỏ sậm, giống như đang cố gắng đè nén một nỗi tủi thân cực lớn.
Tủi thân? Anh cảm thấy tủi thân vì cô đồng ý ra ngoài gặp mặt sao?
Nghĩ đến đây, Nguyễn Nam Tô cũng không biết vì sao trong lòng chợt có cảm giác chua xót. Cô không muốn nhìn thấy biểu cảm này trên mặt Tưởng Chính Trì, cô hy vọng anh biết rằng từ nay về sau dù ở thời điểm nào hay trong hoàn cảnh nào, cô cũng sẽ lựa chọn ở bên cạnh anh.
Nguyễn Nam Tô dựa sát vào người anh, gần như dính sát vào cơ thể anh chỉ cách lớp quần áo.
Chu Thần Diệp không hề chớp mắt, sau niềm vui mừng tột độ cũng dần dần tỉnh táo lại, anh ta không nói một lời, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người trước mắt.
Cô có ý gì? Là đang tế nhị nói cho anh ta biết sự lựa chọn của cô sao?
Không, không đời nào.
Bọn họ có hai năm tình cảm và một năm hôn nhân, cho dù anh ta từng làm một số chuyện vô liêm sỉ tổn thương đến cô, anh ta cũng không tin chỉ trong ba tháng ngắn ngủi cô sẽ yêu người khác.
Đôi mắt Chu Thần Diệp trở nên khô khốc thì thời gian dài không chớp, thậm chí tròng trắng còn đỏ ngầu.
“Tô Tô….”
Giọng nói của anh ta khàn khàn, muốn dùng giọng điệu yếu ớt để khơi gợi chút mềm lòng của cô.
Nhưng lúc này trong mắt Nguyễn Nam Tô chỉ có một mình Tưởng Chính Trì, cô kiễng mũi chân đưa đôi môi mỏng ghé sát vào tai anh, sau đó nhẹ nhàng nói: “Tưởng Chính Trì, anh ghen à?”
Giọng nói rất nhẹ nhàng, còn mang theo chút trêu chọc.
Trong mắt Tưởng Chính Trì lóe lên sự kinh ngạc, như thể không ngờ cô lại hỏi một câu như vậy, nhưng anh cũng nhanh chóng lấy lại thái độ bình tĩnh, khá nghiêm túc trả lời cô: “Có chút.”
“Không được.” Người phụ nữ trả lời bằng hai chữ ngắn gọn, giọng điệu pha lẫn chút kiêu ngạo.
“Được.” Anh làm theo lời cô, màu đỏ sậm nơi khóe mắt nhạt dần, bàn tay ôm vai cô siết chặt, “Vậy anh không ghen nữa.”
Nguyễn Nam Tô cũng thuận theo lời anh nói: “Em muốn nói vài lời với Chu Thần Diệp.”