Nguyễn Nam Tô bị anh làm cho thở dốc dồn dập, lồng ngực thiếu oxy trầm trọng, giống như cá bị sóng biển đánh dạt vào bờ, sắp nghẹt thở đến nơi.
Lý trí mách bảo cô rằng cô đã không thể chịu đựng được nữa, nhưng cảm xúc của cơ thể thì ngược lại, hết lần này đến lần khác nói với cô rằng như vậy vẫn chưa đủ, vẫn cần nhiều hơn nữa.
Cô giơ hai tay ôm lấy cổ người đàn ông, thở hổn hển nói: “Ưm....nhanh...nhanh hơn chút nữa....a...a...”
Nghe tiếng nỉ non của cô, Tưởng Chính Trì có hơi không chịu nổi, anh cắn răng rút vật nam tính của mình ra khỏi động hoa chật hẹp của cô, sau đó nắm eo cô lật người cô lại đổi thành tư thế quỳ rạp.
Anh nâng mông cô lên cao, dùng một tay nắm chặt cánh mông cô rồi tách rộng sang hai bên.
Động hoa của người phụ nữ lộ ra trước mắt anh, nơi đó vẫn đang co rút chảy nước, giọt nước theo phần lông mềm mại rơi xuống ghế sô pha.
Tưởng Chính Trì từ phía sau lấn người tới, bộ ngực cứng rắn đè chặt sống lưng cô, mạnh mẽ thúc vào cơ thể cô.
“A——”
Vật nam tính thô dài vào hết cả cây, đổi lấy một tiếng thét chói tai đứt quãng của cô.
Tư thế này giúp người đàn ông vào sâu nhất, cảm quan còn mãnh liệt hơn nhiều so với tư thế vừa rồi.
Nguyễn Nam Tô dùng hai tay chống đỡ cơ thể run rẩy của mình, theo động tác của anh bị đẩy về phía trước từng chút một.
Đợi đến khi nửa người trên sắp rời khỏi sô pha, cô lại bị anh nắm chặt bả vai kéo về phía sau.
Tưởng Chính Trì dùng hai tay vịn vai cô, nhanh chóng đưa đẩy ra vào giống như động cơ chạy bằng điện được điều chỉnh tần số lớn nhất, hoàn toàn không cho cô bất cứ cơ hội thở dốc nào.
Trong căn phòng bỗng chốc tràn ngập tiếng ‘bốp bốp’ do da thịt va chạm, còn cả tiếng nước nhóp nhép khi vật nam tính ma sát vách thịt.
“Đã đủ nhanh chưa?” Anh thở hổn hển hỏi, giọng khàn khàn, “Còn muốn nhanh hơn nữa không?”
Dưới sự va chạm kịch liệt của anh, Nguyễn Nam Tô không ngừng lắc đầu: “Không, không cần nữa... cứ thế thôi...a...a....”
Đồ vật thô dài nghiền qua mỗi một tấc thịt non trong hành lang của cô, thậm chí cô có thể cảm nhận được những mạch máu đang đập trên đó.
Cô kẹp quá chặt, không bao lâu sau Tưởng Chính Trì đã muốn bắn ra.
Nhưng bây giờ mới chưa được bao lâu, anh chắc chắn không thể đầu hàng sớm như vậy, bèn giảm lại tốc độ chạy nước rút, chậm hơn rất nhiều mà cũng nhẹ hơn rất nhiều.
Cơn khoái cảm mãnh liệt đã giảm đi đôi chút, nhưng hai bầu ngực phía trước vẫn lắc lư không ngừng, Nguyễn Nam Tô cảm thấy mình giống như một chiếc thuyền nhỏ trôi nổi trong sóng biển, bất cứ lúc nào cũng có thể chìm xuống đáy biển.
Tay Tưởng Chính Trì chậm rãi trượt dọc theo bả vai cô, lướt qua vòng eo mềm mại, sau đó chen vào giữa hai chân cô.
Xúc cảm vẫn nóng ẩm, còn có một loại cảm giác dính nhớp.
Đầu ngón tay anh lần mò tìm được nhụy hoa đã đỏ bừng kia, nhẹ nhàng xoa nắn tạo ra từng cơn sóng dục vọng.
Cơ thể Nguyễn Nam Tô phát run dưới sự xoa nắn của anh, cô không có cách nào khống chế được cảm xúc của mình, nhất là dây thần kinh bên trong đùi cứ luôn run rẩy, hoàn toàn không chịu sự điều khiển của lý trí.
Khoái cảm chồng chất tích tụ trong cơ thể, sợi dây lý trí bị kéo căng đến cùng cực, gần như sắp đứt.
Đầu ngón tay của Tưởng Chính Trì dần dần tăng thêm sức, nhìn thấy thân thể cô run rẩy ngày càng kịch liệt thì anh biết cô đã sắp đến, tần suất xoa nắn nhụy hoa cũng tăng nhanh hơn rất nhiều.
Sự thoải mái bỗng chốc đạt đến mức cao nhất, sau những cơn co rút dữ dội, Nguyễn Nam Tô đạt đến cao trào dù vật nam tính vẫn nằm trong cơ thể chưa được rút ra.
Vách thịt càng siết chặt hơn, xoắn lấy thứ đồ vật thô dài đang chôn vùi bên trong, không để anh có thể cử động dù chỉ một chút.