Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm

Chương 82: Nhận ra tình yêu của mình



Từ trước đến nay Chu Thần Diệp luôn lạnh lùng thờ ơ với người khác, nhưng cho dù không có sự ấm áp thì cũng hiếm khi có những khoảnh khắc tức giận như vậy.

Thư ký đứng bên cạnh thấy anh ta hùng hổ rời đi thì vội vàng đứng dậy đi theo.

Nhưng bước chân của anh ta rất nhanh, chưa được mấy bước đã đi tới thang máy.

Vừa hay cửa thang máy đang mở ta, anh ta cũng không ngoảnh lại mà bước nhanh vào trong.

Khi thư ký chạy tới thì cửa thang máy đã khép lại.

Thư ký bất đắc dĩ đành phải dừng bước, qua khe hở cuối cùng trước khi cánh cửa hoàn toàn khép lại thấy được khuôn mặt u ám và hung bạo của Chu Thần Diệp, cũng như chiếc nhẫn trên ngón áp út bàn tay trái của anh ta….

Đó là chiếc nhẫn lúc hai vợ chồng mới kết hôn.

Thư ký đau đầu đỡ trán, càng cảm thấy tâm tư sếp Chu như biển cả, khiến cho người ta khó có thể hiểu được.

Trong lòng anh ta rõ ràng có chỗ dành cho vợ mình, vậy tại sao hai người lại đi đến kết cục một người chết một người bị thương?

“Aiza….”

Một tiếng thở dài mơ hồ vang lên trong  bầu không khí yên tĩnh trống trải. Thư ký lại xoay người chậm rãi trở về phòng hợp, giải thích với các vị cao trên: “Chắc là sếp Chu đang có việc gấp, chúng ta đợi anh ấy xong việc rồi họp tiếp nhé.”

Mọi người như được đặc xá, vội vàng đứng dậy rời khỏi nơi thị phi này.

Thư ký ở lại thu dọn phòng họp, chờ mọi người rời đi hết mới lấy điện thoại di động ra bấm số của Chu Thần Diệp.



Không có kết nối, đối phương đã tắt máy.

Chu Thần Diệp sau khi ra khỏi phòng họp cũng không trở về văn phòng mà trực tiếp rời khỏi công ty.

Chiếc Cayenne màu đen lao vút trên đường cao tốc Đông Thành, người đàn ông ngồi trên ghế lái hạ cửa sổ xe xuống, đồng thời dùng sức đạp chân ga, để mặc cho cơn gió gào thét bên ngoài thổi quất vào mặt.

Tiếng gió lạnh thấu xương làm màng nhĩ đau nhức.

“Chu Thần Diệp, tôi đã không cần nữa.”

“Tôi đã không còn tình cảm gì với anh.”

“Vợ anh đã chết rồi.”

Lời nói bình tĩnh ôn hòa của cô vào khoảnh khắc này lại hóa thành những mũi kim độc bén nhọn, tàn nhẫn bắn về phía anh ta.

Hai bàn tay anh ta siết chặt vô lăng đến mức nổi gân xanh, dây thần kinh não bị kích thích run lên, ngay cả khuôn mặt vốn đã không còn chút huyết sắc cũng trắng bệch như tờ giấy.

Sau khi xuống khỏi đường cao tốc, Chu Thần Diệp bật lại di động, bấm số của bạn: “Trình Chiếu, đi uống rượu đi.”

Đối phương không hề nhiều lời, dù sao bọn họ đã có hơn hai mươi năm tình nghĩa, đương nhiên sẽ không từ chối chút chuyện nhỏ nhặt này.

Cúp điện thoại xong, trong xe lại trở nên yên tĩnh.

Chu Thần Diệp nhìn chằm chằm con đường phía trước, ánh mắt u tối trống rỗng như một ông già sắp chết.



Anh ta bị cha mẹ vứt bỏ từ khi còn thơ bé, phải ăn nhờ ở đậu người ta, tuy rằng cha mẹ nuôi chưa bao giờ hà khắc với anh ta, nhưng bản thân anh ta vẫn hình thành tính cách lạnh lùng lãnh đạm.

Tiền bạc, quyền lực và sắc dục, những thứ hấp dẫn đàn ông nhất trên đời này thực ra đối với anh ta lại không quá quan trọng.

Anh ta vẫn luôn cho rằng trong cuộc đời u ám của mình chỉ có một tia sáng duy nhất là Tống Ôn Ngưng.

Nhưng bây giờ thì sao?

Có nỗi đau nào đó do một người phụ nữ khác gây ra lại từ từ dâng lên, sắc bén lại mãnh liệt.

Sau khi mất đi mới nhận ra được tình yêu của mình, thật đúng là tàn nhẫn biết bao……

Chu Thần Diệp cảm thấy không khí trong xe càng lúc càng ngột ngạt, như muốn nuốt chửng lấy cả mình. Đây là loại tra tấn vô nhân đạo gì vậy, khiến anh ta muốn chết không được mà muốn sống cũng không xong.

Cuối cùng khi không thể chịu được cơn đau này nữa, anh ta đạp chân ga, dừng  xe ở ven đường.

Cơ thể anh ta nghiêng về phía trước rồi nằm sấp trên tay lái, trong miệng yếu ớt lẩm bẩm một cái tên.

“Tô Tô…”

 

------oOo------