Thành Dao, Thành Tích và Ngô Quân dành cả một buổi chiều để sửa sang lại tài liệu, cuối cùng vội vàng gửi tài liệu của Đặng Minh đến các phương tiện truyền thông lớn và blogger mà Ngô Quân quen trước khi Luật sư đến tranh luận phát sóng.
Mọi thứ đều đã sẵn sàng.
Thành Dao cuối cùng cũng cầm tấm vé VIP trực tiếp mà Tiền Hằng đưa cho cô.
Ở hiện trường có nhiều người hơn cô nghĩ, hơn nữa lại còn đứng thành hàng, người hâm mộ của Đặng Minh tự may cả đồng phục cho hậu viện hội, người hâm mộ của Tiền Hằng cũng có bảng tiếp ứng riêng, nhưng có lẽ là do dư luận hiện tại không mấy thân thiện với Tiền Hằng, nên những người có đặc điểm nhận dạng là người hâm mộ của Tiền Hằng ít hơn người hâm mộ của Đặng Minh.
Hiện trường ồn ào và đông đúc, cho đến khi đến giờ ghi hình, đèn của toàn bộ hiện trường đều mờ đi, tất cả đèn pha đều chiếu về phía sân khấu, Tiền Hằng và Đặng Minh chậm rãi bước vào.
Đối với việc Tiền Hằng không rút khỏi chương trình này, Đặng Minh rõ ràng rất sốc và hơi bối rối, mặc dù khuôn mặt che giấu rất kỹ, nhưng kiểu ánh mắt có chút mơ màng đó, đã nói rõ tất cả, chỉ là vì đang ở trước mặt khán giả, nên anh ta vẫn phải mang theo bộ dáng thận trọng nho nhã, giả vờ bình tĩnh và điềm đạm như trước.
Tiền Hằng vẫn như trước đây, khuôn mặt anh vẫn tràn ngập sự lạnh lùng, đôi môi mỏng xinh đẹp hơi mím lại, vẻ mặt lãnh đạm mà lãnh khốc, nhưng khí chất lại ngời ngời.
Khác với một Đặng Minh vừa ra sân khấu đã tươi cười chào khán giả, Tiền Hằng hoàn toàn không để ý đến khán giả, ngay cả với những người hâm mộ đang cầm bảng tiếp ứng cho anh, anh cũng lười nhìn lâu một chút, kiểu phong thái kiêu ngạo này, khi ở trên người anh, lại không hề không tốt chút nào, cứ như thể người đàn ông này sinh ra đã như thế, thì vẫn nên như thế. Cái mà người thường thích, cho dù đặt ở trước mặt anh, anh cũng không thèm để ý đến.
Nhưng người dẫn chương trình lại phát hiện ra, vị cộng sự cao quý lạnh lùng này, tối nay lại có chút đặc biệt, tuy anh vẫn không đưa ra ý kiến về đám người ủng hộ hay chỉ trích, nhưng lại liên tục nhìn vào một góc khán đài VIP.
Ngay cả người dẫn chương trình cũng cảm nhận được ánh mắt đó, thì sao Thành Dao lại không cảm nhận được chứ, mặt cô hơi ửng đỏ. Đương sự trong vụ kiện tập này cũng mau chóng lên sân khấu, nhưng Tiền Hằng vẫn còn nhìn chằm chằm cô, cuối cùng cô cũng bị ánh nhìn chằm chằm đó làm cho hơi bực, khoảng cách xa như vậy nên chỉ có thể trừng mắt nhìn Tiền Hằng, sau đó dùng khẩu hình nói hai từ--- “Cố gắng”.
Tiền Hằng ở trên sân khấu cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt, sau đó lại nhìn về phía Thành Dao, mỉm cười.
Nụ cười này, lại làm cho cả khán phòng sôi sục.
Những khán giả nữ trẻ tuổi sau lưng Thành Dao gần như đều khuynh đảo.
“Chúa ơi, Tiền Hằng bình thường lạnh lùng như thế, nhưng khi cười lên thì hiệu ứng ngang với cấp độ bom hạt nhân!”
“Đẹp quá! Lúc anh ấy vừa cười lên tôi chỉ cảm thấy ái muội thôi, so với lúc cao quý lạnh lùng bình thường thì tưởng đâu là hai người toàn khác!”
“Nụ cười của người đàn ông lãnh khốc, quả nhiên làm cho người ta không thể cưỡng lại được...”
Thành Dao nghe những lời bàn tán ríu rít của những cô gái nhỏ này, nhưng nội tâm cũng không thể không đồng ý với quan điểm của bọn họ. Những thứ càng nguy hiểm thì càng đẹp, càng độc thì càng hấp dẫn, người đàn ông có loại khí chất lạnh lùng đến không ai có thể đến gần này, một khi cười lên, thì lại vô cùng quyến rũ.
Mà anh đã nhanh chóng để cho tất cả mọi người biết được, khi anh không cười, còn quyến rũ hơn.
Vụ kiện trong tập này là một vụ tranh chấp lập kế hoạch di sản [1] công ty gia đình, cặp vợ chồng doanh nhân này đã ly hôn cách đây khá lâu, mỗi người đều đã có gia đình của mình, nhưng chỉ vì ràng buộc công ty, mà vẫn làm cộng sự trong cùng một công ty, cả hai đã có hai đứa con trong thời kỳ hôn nhân, sau khi ly hôn lập gia đình mới thì mỗi người lại có thêm một đứa con nữa, giờ đây dưới tình huống có nhiều người thừa kế, để sau này khi thừa kế không ảnh hưởng đến sự phát triển của công ty, bọn họ đã tới đây nhờ luật sư tư vấn, mong muốn có một phương án kế hoạch di sản hoàn hảo nhất.
[1] Lập kế hoạch di sản ( ): là việc chuẩn bị các công việc nhằm quản lí I
sản của một cá nhân trong trường hợp họ không có năng lực pháp lí hoặc qua đời. Kế hoạch bao gồm việc thu hồi di sản cho những người thừa kế và quyết toán thuế di sản. Hầu hết các kế hoạch di sản được thiết lập với sự giúp đỡ của một luật sư có kinh nghiệm về ngành luật.
Lần này Tiền Hằng gần như phát huy hết sức mạnh của mình, khán giả vô cùng sửng sốt phát hiện, so với anh của ngày hôm nay, thì anh của tập trước gần như chỉ thể hiện 60% thực lực của mình.
Anh nhanh chóng lập một kế hoạch di sản rõ ràng, hợp lý lại chặt chẽ về các loại tài sản tiền mặt và bất động sản, liệt kê từng cái từng thứ một, nên làm thế nào, nên ký thỏa thuận gì, nên làm minh chứng cho di chúc thế nào, hầu như không cho Đặng Minh thời gian phản ứng lại, thì Tiền Hằng đã đưa phương án cho đương sự.
Con người của Tiền Hằng, muốn tàn nhẫn thì sẽ thật tàn nhẫn, hoàn toàn tin vào đi theo con đường của mình, khiến cho người khác không còn đường có thể đi, mà lần này anh không chỉ định khiến cho Đặng Minh không còn đường có thể đi, mà dường như còn định đưa anh ta vào đường cùng.
“về phân chia tiền mặt và bất động sản, tôi đồng ý với Tiền...”
Đặng Minh vất vả muốn lên tiếng để tìm cảm giác tồn tại, thì lại bị Tiền Hằng không chút thương tiếc cắt ngang: “Tôi còn chưa nói xong, anh không biết khi người khác đang nói thì không ngắt lời là một đức tính tốt sao?”
“Ngoài những tài sản phân chia được là tiền mặt và bất động sản, thì quan trọng nhất thật ra là loại tài sản thừa kế không phân chia được như cổ phần công ty, nếu như cưỡng chế thanh lý bán tháo, thì sẽ gây tổn thất không đáng có cho công ty, đồng thời cũng làm giảm giá trị của công ty, ta có thể kéo các đối tác vào thỏa thuận bảo hiểm chung [2], tất cả các đối tác của công ty đều sẽ mua bảo hiểm cho đối phương, cũng trở thành người thụ hưởng các chính sách bảo hiểm của nhau. Một khi có một đối tác qua đời, thì các đối tác còn lại sẽ sử dụng khoản bồi thường bảo hiểm nhân thọ để mua cổ phần từ người thừa kế của đối tác đã chết, từ đó giữ cho cổ phần của công ty không rơi vào tay những người thừa kế không biết kinh doanh, giữ quyền chủ động quản lý của đối tác với công ty.”
[2] Thỏa thuận bảo hiểm chung: vì mục tiêu hợp tác đôi bên cùng có lợi và phát triển chung, hai bên đã ký kết thỏa thuận bảo hiểm chung này sau khi thương lượng hữu nghị.
“Ngoài tiến hành loại bảo hiểm này với cổ phần của doanh nghiệp gia đình, thì còn có những phương án khác.”
Người bình thường khi đối mặt với một vấn đề mới tinh, lúc đưa ra phương án hay ý kiến, đều sẽ không thể chi tiết đến mức không có chút sơ hở gì hoặc không có gì cần bổ sung nữa, thậm chí bởi vì thời gian suy nghĩ ngắn trả lời vội vàng, mà còn thiếu sót và sai sót rất nhiều, người trả lời sau không chỉ có thể sử dụng những ý tưởng của người nói đầu tiên như một sự mở rộng, mà còn có thể bổ sung và sửa chữa. Nhưng Tiền Hằng rõ ràng không phải là người bình thường, anh có một loại khí thế “hoa ta nở rộ hoa người tàn phai”, nhắm vào vấn đề của đương sự, từ đầu tới đuôi nói rất chặt chẽ, đủ các kiểu phương án, liệt kê từng cái một, cụ thể từng thao tác, khiến cho Đặng Minh muốn nói mà không thể nói, muốn phân tích nhưng không thể phân tích.
Đây là lần đầu tiên, một trong những khách mời của chương trình tranh luận chuyên môn lại không nói được lời nào.
Không khí tại hiện trường vô cùng khó xử, nhưng mà người đầu têu vẫn hồn nhiên không nhận ra: “Tôi đã nói xong.” Anh liếc nhìn Đặng Minh, “Anh chắc hẳn cũng không có gì để nói đâu.”
Trong lúc nhất thời, khuôn mặt của Đặng Minh đỏ bừng lên, xấu hổ nhục nhã nhưng lại hoàn toàn vô lực phản kháng, sau khi trải qua trận chiến này, chỉ sợ là chân không đứng vững nữa. Nếu như so với Tiền Hằng, thì anh ta giống hệt như một luật sư thực tập non trẻ, không hề nho nhã, không hề nhẹ nhàng, hoàn toàn trái ngược với mong đợi của mọi người về một luật sư truyền thống, sắc sảo và gay gắt, khắc nghiệt và hùng hùng hổ hổ, loại ý thức tự chủ và kiểm soát tình hình mạnh mẽ đó, rực rỡ đến không thể nào bắt chước được càng không thể nào vượt qua được.
Trước mặt khán giả Đặng Minh giống như đã bị người ta tát cho mấy cái, trong khi sự chuyên nghiệp và chặt chẽ cẩn thận của Tiền Hằng liên tục nhận được tràng pháo tay kịch liệt từ hiện trường, thì bản thân anh ta lại giống như một bông hoa tường vi, làm bức tường nền, không có chút cảm giác tồn tại nào.
Đặng Minh ngoài mặt thì lạnh, nhưng trong lòng anh ta vẫn đang tự an ủi mình, ít nhất còn có thể dùng dư luận để rêu rao, nếu so độ thiện cảm của người đi đường về Tiền Hằng và anh ta, thì nhất định là anh ta tốt hơn, đợi chương trình hot lên, thì anh ta lại mua hot search và thủy quân xào một trận, sau đó nhận một vài vụ kiện trợ giúp pháp lý để marketing, công chúng lại nhanh quên như thế, hình ảnh của anh ta sẽ sớm chuyển tốt thôi.
Lúc này Đặng Minh hoàn toàn không nghĩ tới, trong khi anh ta đang ghi hình chương trình, thì trên mạng đã xuất hiện một trận ném đá anh ta. Thành Tích đã đứng lên, công bố một lượng lớn bằng chứng về việc Đặng Minh ngoại tình trong cuộc hôn nhân của mình thông qua các phương tiện truyền thông, anh ta lợi dụng Thành Tích như thế nào, làm đẹp những sai lầm của mình như thế nào, bao gồm cả vì muốn thắng kiện mà thao túng dư luận như thế nào, thậm chí đe dọa đương sự đối phương, mưu toan hối lộ quan tòa, nói tục tĩu với nữ khách hàng, ngoại tình với người mẫu...
Bằng chứng của Thành Tích mạch lạc rõ ràng, diễn đạt chặt chẽ, hành văn trung lập, không phải là kiểu giọng điệu tức giận và trả thù của oán phụ, mà là nhã nhặn và nhàn nhạt tự thuật lại sự thật, kiểu trần thuật lý trí không hàm chứa cảm xúc này, ngược lại đã giành được lòng tin của mọi người.
“Có lý có chứng cứ, có thiện cảm với vợ cũ 1”.
“So với cái búa vợ cũ mang ra, thì những bằng chứng trước kia của Đặng Minh thật đúng là đơn chứng, hoàn toàn không đứng vững.”
“Loại tra nam như thế mà lên phát trực tiếp.”
“Xem thế là đủ rồi, thứ rác rưởi cặn bã gì mới có thể làm ra loại chuyện này chứ? Hơn nữa, cô vợ người mẫu đó của anh ta, trông thật giống như nhựa sống.”
“Quá ghê tởm, cái tên thật mắc ói”
Đặng Minh đang ghi hình chương trình ở bên này, thì bên kia dư luận trên mạng cũng đang bùng nổ, bài phát biểu của Thành Tích giống như một quả cầu tuyết nhỏ, càng ngày càng có nhiều bằng chứng được đưa ra, càng lăn càng lớn, giống như muốn tạo ra một trận tuyết lở, khi Thành Tích dũng cảm đứng lên, thì cũng càng ngày càng có nhiều người, bắt đầu dám nói.
“Tôi là con trai của đương sự trong vụ kiện trợ giúp pháp lý trước đây của Đặng Minh, cha tôi năm đó đã lừa mẹ tôi nói là ly hôn giả để mua nhà, kết quả sau khi nhận được giấy chứng nhận ly hôn, cha tôi liền kết hôn với tiểu tam, Đặng Minh nói có thể giúp mẹ tôi đòi lại công lý tranh thủ tiền nuôi dưỡng cho tôi, khi đó còn lên TV tuyên truyền rất lâu, đợi khi hết hot, mẹ tôi hy vọng anh ta sẽ giúp chúng tôi khởi kiện, thì lại mất liên lạc với Đặng Minh, tìm thế nào cũng không tìm được, cuối cùng tiền nuôi dưỡng cũng không có, chúng tôi chỉ có thể bỏ tiền ra mời luật sư khác.”
“Không biết tại sao trên mạng lại cứ tuyên truyền Đặng Minh là lương tâm của ngành nữa, nói trắng ra thì anh ta là một người đàn ông trung niên đầu cơ trục lợi dầu mỡ, trước kia tôi từng thực tập ở Công ty luật Đức Uy, luật sư dẫn dắt là anh ta, kết quả trình độ thì chẳng ra sao, nhưng lại thường xuyên nói tục tĩu, vô cùng ghê tởm, khiến cho tôi cuối cùng phải từ bỏ việc làm luật sư.”
“Rốt cuộc cũng có người tung tin về anh ta, thật sự đã chịu đựng anh ta từ lâu rồi, còn lương tâm của ngành cái gì, hoàn toàn là con chuột nhắt của ngành, trước đây tôi có đánh một vụ kiện với anh ta, viết đơn khởi tố cũng chẳng ra gì, không thể đọc được, nhưng mà vụ kiện còn chưa bắt đầu, truyền thông đã ùn ùn kéo đến đưa tin về vụ kiện này, hơn nữa sự thật trên các phương tiện truyền thông đã được xử lý sàng lọc có lợi cho anh ta... “
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, tiết lộ của Thành Tích đã khơi chủ đề này lên, việc Tiền Hằng tàn nhẫn treo đánh Đặng Minh trong chương trình
Luật sư đến tranh luận, lại hoàn toàn chứng thực tính chuyên nghiệp của Đặng Minh kém đến mức nào.
Thành Dao tiện tay lướt qua Weibo và các phương tiện truyền thông khác, cuối cùng cũng chắc chắn lần này cho dù Đặng Minh có mạnh vì gạo, bạo vì tiền thì cũng không thể nào xoay người được, bên cạnh những tiết lộ của dư luận, thì cô và Thành Tích đã sắp xếp tài liệu khởi tố, chỉ chờ ngày mai đến tòa án lập hồ sơ, sau đó sẽ khởi kiện Đặng Minh về tội phỉ báng.
Thành Dao chỉ nhìn xuống điện thoại của mình một lúc, nhưng lại cảm thấy có một ánh mắt như kim chích đang nhìn chằm chằm về phía cô, cô ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt của Tiền Hằng.
Anh đứng trên sân khấu, nhìn cô từ xa, nét mặt của Tiền Hằng rất bình tĩnh,
nhưng trong một phút chốc Thành Dao vẫn cảm nhận được ý nghĩa ẩn giấu trong ánh mắt đó---------------------------- em nên nhìn anh, không nên nhìn điện thoại.
Thành Dao cảm thấy bản thân giống như một cô học sinh đang không tập trung lên lớp thì bị bắt tại chỗ, dưới cái nhìn chết chóc của Tiền Hằng, cô chỉ có thể ngoan ngoãn cất điện thoại, vén tóc, ngồi thẳng lưng nhìn về phía anh.
Tiền Hằng nhìn cô, khẽ cười một cái, sau đó mới quay đầu, nhìn về phía người dẫn chương trình.
Bởi vì Tiền Hằng đã biến cuộc tranh luận của hai người thành một cuộc tàn sát của một bên chống lại bên kia, hơn nữa còn liệt kê rõ ràng tất cả các phương án giải quyết mà không cần thời gian suy nghĩ, nên lúc này thời lượng ghi hình mới chỉ trôi qua hai phần ba, vốn là cuối mỗi tập đều sẽ giữ lại mười phút để khán giả đặt câu hỏi cho khách mời, nhưng hôm nay lại còn dư một phần ba thời gian, nên người dẫn chương trình chỉ có thể phân bổ cho phần đặt câu hỏi.
Trong toàn bộ chương trình hôm nay, Đặng Minh đều không có cơ hội phát biểu, người dẫn chương trình vốn đang muốn để cho Đặng Minh lấy lại mặt mũi, nhưng đáng tiếc là những cánh tay của khán giả giơ lên, gần như đều là đặt câu hỏi cho Tiền Hằng.
“Trên mạng gọi anh là ‘Khối u ác tính của ngành’, anh nghĩ gì về biệt danh này?”
“Xin chào luật sư Tiền, có thể nói cho tôi biết về vụ kiện ấn tượng nhất mà anh từng xử lý không?”
“Pháp luật và đạo đức, anh cho rằng có quan hệ gì?”
“Liệu luật sư có vì tiền mà nhận những vụ kiện không chính nghĩa không?”
Từng câu hỏi một, Tiền Hằng đều trả lời một cách logic và tinh tế, anh nói về sự hiểu biết của mình về pháp luật một cách cẩn thận và kiên nhẫn.
“Xin chào luật sư Tiền, em là một sinh viên luật, anh nói rằng hầu hết những người bình thường đều không có suy nghĩ pháp luật, cũng như không thể nào suy xét các vấn đề từ góc độ pháp luật, điều này có thể hiểu được, bởi vì đạo đức và pháp luật, công lý và không công lý, đều có thể làm đề tài lớn viết luận án tiến sĩ, em hiểu điểm đó.”
Người đặt câu hỏi lần này là một nam sinh, cậu ấy dừng lại một chút: “Nhưng có nhiều lúc, khi em nói ra quan điểm về pháp luật của một việc, thì thường sẽ bị những người khác công kích, xã hội có quá nhiều người thiếu kiến thức pháp luật và vô lý, ban đầu em còn kiên nhẫn giải thích cho từng người một, nhưng lâu dần, em phát hiện hoàn toàn vô ích, bọn họ không chịu nghe lời giải thích của anh, chỉ biết công kích xúc phạm anh. Anh vẫn luôn là thần tượng của em, bởi vì trên mạng có nhiều người chỉ trích anh là khối u ác tính của ngành như vậy, nhưng anh đều không thèm giải thích, em cảm thấy như thế thật tuyệt, chỉ là không biết tại sao anh lại không như thế, mà bắt đầu giải thích. Em cảm thấy không cần thiết. Người hiểu anh đương nhiên sẽ hiểu anh.” Lời nói của cậu nam sinh rất sắc bén, “Nhưng anh bây giờ, vừa tham gia chương trình tạp kỹ, vừa bắt đầu cải chính tên tuổi của mình, thì có khác gì mấy luật sư đứng bên cạnh anh? Em cảm thấy rất thất vọng!”
Vấn đề này rất có tính tranh cãi, nam sinh vừa ngồi xuống, thì cả hiện trường đều xôn xao.
Nhưng Tiền Hằng lại không hề lúng túng, vẻ mặt của anh vẫn rất bình tĩnh.
“Trước kia tôi cũng từng nghĩ giống như em, không quan tâm đ ến hư danh, những lời xúc phạm của người khác cũng không hề ảnh hưởng đến nghiệp vụ cũng không ảnh hưởng đến công việc của tôi, tôi không quan tâm đ ến việc giải thích cho những người không có chút suy nghĩ pháp luật, phí một phút của tôi là 166,66 tệ, tôi cho rằng không đáng lãng phí thời gian và tiền bạc để đi phổ cập những điều này.”
“Nhưng sau đó có người đã làm thay đổi suy nghĩ của tôi. Cô ấy nói với tôi, luật sư không chỉ nên có trách nhiệm với khách hàng của mình, làm cho xong công việc chuyên môn, mà còn phải truyền bá niềm tin vào pháp luật.” Tiền Hằng rũ mắt xuống, giọng nghiêm nghị, “Tôi đã nghĩ rất lâu rồi, bây giờ không thể không thừa nhận điều này là đúng. Sinh viên luật cũng được, làm nghề luật cũng được, chúng ta vĩnh viễn không nên có suy nghĩ tự cho mình hơn người khác, cảm thấy chúng ta thượng đẳng hơn những người bình thường không hiểu pháp luật, cũng không nên chỉ trích bọn họ vì đã hiểu sai và chống đối với nghề luật, hình ảnh của chúng ta là do chính chúng ta tạo ra, niềm tin vào pháp luật cũng nên được lan tỏa bằng lời nói hành động của chúng ta. Ý định ban đầu của tôi khi tham gia chương trình này, chỉ là mong cô ấy vui vẻ, nhưng bây giờ, tôi cũng muốn làm nhiều hơn nữa. Tôi muốn giải thích, không quan tâm như thế có làm cho tôi trở nên tàn khốc hay không, nhưng tôi tôn trọng nghề nghiệp của tôi, tôn trọng pháp luật, cũng tin vào pháp luật, tôi muốn thay đổi cách hiểu của mọi người về luật pháp và nghề luật sư, cho nên tôi phải hành động.”
Tiền Hằng vừa nói xong, thì tiếng vỗ tay đã vang lên khắp hiện trường, với tư cách là người thay đổi suy nghĩ của Tiền Hằng, nội tâm của Thành Dao bây giờ có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn, cô vừa cảm động, vừa đỏ mặt nóng tai, chỉ cảm thấy trái tim đang không ngừng đập loạn.
Giờ phút này, cô cuối cùng cũng không thể phủ nhận tình cảm của mình dành cho Tiền Hằng nữa, cho dù cố gắng kiềm chế, thì việc thích một người vẫn giống như hạt giống có sức sống, trong hoàn cảnh khó khăn nguy hiểm nhất, cũng sẽ tìm mọi cách chui từ dưới đất lên.
Cũng không có giây phút nào mà Thành Dao tự hào hơn giây phút này, đây chính là hình ảnh mà người làm luật như bọn họ nên có, là người làm luật chân chính, cũng là người đàn ông mà cô yêu, cô không thể nào quên.
Tiền Hằng lại ngại như vậy còn chưa đủ, giữa những tràng vỗ tay kia, anh nhẹ nhàng nhìn về phía Thành Dao, mở miệng một lần nữa.
“Dĩ nhiên, ngoài lý do đường đường chính chính này, thì tôi cũng có tư tâm.” Anh dừng lại một chút, “Người khác đánh giá tôi như thế nào, tôi cũng không để ý, nhưng tôi không muốn người tôi yêu, bởi vì chuyện của tôi mà bị liên lụy ảnh hưởng, tôi hy vọng mọi người đều sẽ hiểu, người cô ấy yêu là người như thế nào, tôi hy vọng mọi người đều biết, ánh mắt của cô ấy không có sai.”
Rõ ràng đây là một chủ đề không liên quan gì đến pháp luật, nhưng tiếng vỗ tay lần này còn lớn hơn trước đó. Mặt Thành Dao cũng đỏ bừng một hồi lâu trong tiếng vỗ tay không ngớt.
Vào lúc này, phần đặt câu hỏi vẫn còn đang tiếp tục.
“Luật sư Tiền, tối hôm qua tôi đã đọc tất cả những vụ kiện mà anh đã từng làm, tôi rất muốn hỏi, những luật sư gia đình giống như anh, mỗi ngày đều nghe quen tai, nhìn quen mắt cảnh tranh đấu, sự xấu xa và ích kỷ của bản chất con người, thì liệu có cảm thấy hôn nhân là vô nghĩa không?” Sau những tràng pháo tay, khán giả đặt câu lại càng nhiều hơn.
“Trong các cuộc hôn nhân ngày nay, phụ nữ sẽ càng ở thế thiệt thòi hơn bởi vì đặc thù s1nh lý của họ, các vụ án lệ bây giờ đều xuất phát từ những rủi ro trong hôn nhân dẫn đến phá hủy cả cuộc đời, thậm chí bao gồm ngược đãi, bạo lực gia đình, ngoại tình, nợ nần, thậm chí giết vợ để lừa tiền bảo hiểm, dẫn đến làm cho mọi người đều cảm thấy không kết hôn không sinh con là đảm bảo bình yên, anh nghĩ sao về điều này?”
Vẻ mặt của Tiền Hằng vẫn lãnh đạm bình tĩnh như cũ, giọng điệu cũng bình thản: “Không kết hôn, DINK, với muốn kết hôn muốn có con là hai lựa chọn khác nhau nhưng đều đáng trân trọng như nhau, nhưng tôi chưa từng không thừa nhận ý kiến đảm bảo bình an khi không kết hôn không có con này. Nếu như không có suy nghĩ pháp luật, thì sẽ không chủ động thực hiện các biện pháp bảo vệ mình, đối với những người chỉ chạy theo trào lưu, thì cho dù không kết hôn không có con, cũng không đảm bảo bình yên được.”
“Bởi vì hôn nhân không có gì sai, có con cũng không có gì sai, vấn đề duy nhất là tìm sai người. Cuộc sống có hạnh phúc hay không, không ở chỗ có không kết hôn không có con hay không, mà là bạn đã lựa chọn cái gì, lựa chọn người yêu như thế nào.”
Lại có một cô gái khác đứng lên: “Luật sư Tiền, em nghe nói anh vốn kiên định với không kết hôn và DINK, nhưng hôm nay anh lại khẳng định có đối tượng muốn kết hôn, xin hỏi là điều gì đã khiến anh thay đổi quyết định?”
“Tôi thật sự rất may mắn, người đó đã thay đổi phong cách làm việc của tôi, cũng như thay đổi quan niệm về hôn nhân và có con của tôi, dạy tôi tình yêu bình đẳng.” Tiền Hằng mím môi, khuôn mặt tuấn tú hơi lo lắng và trịnh trọng, “Tôi muốn kết hôn với cô ấy, là bởi vì trên con đường đời dài đằng đẵng của tôi, tôi muốn chia sẻ hơi ấm cùng cô ấy, tôi muốn chia sẻ quá khứ của tôi, hiện tại của tôi, và tương lai của tôi với cô ấy, tôi muốn chia sẻ tất cả những gì thuộc về thế giới của tôi với cô ấy, tôi muốn mỗi một ngày trong tương lai của tôi, đều có cô ấy.”
Giọng của Tiền Hằng vẫn lạnh lùng như mọi khi, gần như không hề giống một lời tỏ tình, nhưng mà từng lời từng chữ đều rất nặng ký, liên tiếp đánh vào Thành Dao.
Nói đến đây, Tiền Hằng dừng một chút, rồi lại tiếp tục nói: “Những gì tôi muốn nói sau đây, không liên quan gì đến chương trình này, cũng không có sự tham vấn trước của tổ chương trình, nếu tạo thành tổn thất gì với chương trình, thì tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm bồi thường.”
“Anh đã cho rằng cả đời này của anh sẽ kiên định với không kết hôn và DINK, nhưng Thành Dao, anh yêu em, em là tất cả quyền lợi và nghĩa vụ của anh.”
Tựa như vượt qua không gian, vượt qua khoảng cách, vượt qua tất cả mọi thứ, Tiền Hằng nhìn về phía Thành Dao: “Em là trường hợp bất khả kháng duy nhất trong cuộc đời anh, chống lại em, anh không có phần thắng.”
“Anh đứng ở vị trí nhún nhường nhất, thỉnh cầu em trở thành người bạn đời của anh.” Tiền Hằng mím môi, khuôn mặt tuấn tú thậm chí mang theo chút xơ xác tiêu điều, giọng nói vừa bình tĩnh, vừa có chút hàm ý thoáng qua.
Anh đang căng thẳng.
Người đàn ông mạnh mẽ ngông cuồng tự cao tự đại này, đang căng thẳng. Anh dừng một chút, rồi mới nói tiếp: “Anh sẽ không bao giờ cầu hôn trước mặt công chúng và yêu cầu em đưa ra câu trả lời ngay tại chỗ, anh sẽ không tạo bất kỳ áp lực nào cho em, anh không muốn em đồng ý anh bởi vì sự nhiệt tình của người khác, anh muốn nhận được câu trả lời bình tĩnh và chân thật nhất từ em, nếu như em nguyện ý, thì sau khi chương trình kết thúc, hãy nói cho anh, anh sẽ đợi em.” Giọng nói của Tiền Hằng đều đặn và trầm thấp, “Cuối cùng, còn có một điều mà anh muốn em biết, em là một luật sư rất ưu tú, anh chưa bao giờ phản đối việc em phát triển sự nghiệp, thị trường pháp lý cần em, khách hàng của em cần em, nhưng anh cũng cần em.”
Sau một trận đấu hả hê, thì còn có thể thấy một màn tỏ tình thú vị như vậy, khán giả toàn trường quay gần như đều nhốn nháo, có đủ tiếng vỗ tay, tiếng huýt gió, tiếng reo hò, tiếng hú hét, nhưng Thành Dao lại cảm thấy tai mình giống như bị tiếng sóng đại dương vĩ đại nuốt mất.
Tiền Hằng vẫn luôn thỏa đáng chuyên nghiệp đến gần như hoàn mỹ, cho dù là lên giọng cầu hôn như thế, thì anh cũng không cho mọi người thấy rõ Thành Dao đang ở đâu, cũng không hùa theo những tiếng nháo nhào muốn người trong cuộc lên sân khấu, ở trước mặt công chúng anh không ngại để lộ bản thân, nhưng vẫn còn cẩn thận bảo vệ Thành Dao.
Người đàn ông này ưu tú đến gian xảo, gần như chặn hết đường mượn cớ từ chối của cô, làm việc cẩn thận đến không tìm được bất kỳ tì vết nào.
Nhưng giờ phút này Thành Dao cũng phát hiện, bản thân biết rõ điểm đó, nhưng vẫn hoàn toàn không thể nào kháng cự được.
Mười phút cuối cùng của chương trình, Thành Dao đã không còn nghe lọt cái gì nữa, có người đặt câu hỏi cho người gần như bị lãng quên Đặng Minh, đáng tiếc cũng không hỏi được chuyện gì để Đặng Minh có thể cứu vãn cục diện, mà ngược lại, khán giả bắt đầu hoài nghi những vụ kiện trước đây Đặng Minh xử lý, một câu hỏi mà một người trả lời sắc bén hơn người kia, một người gãi đúng chỗ ngứa hơn người kia, cuối cùng người dẫn chương trình cũng không thể không ra mặt can thiệp để đảm bảo hiệu quả của chương trình.
Đáng lẽ đây phải là cục diện mà Thành Dao thích nghe ngóng nhất, nhưng giờ phút này trong đầu cô đều là Tiền Hằng. Cho đến khi kết thúc ghi hình, bàn tay của cô vẫn còn ướt.
Cô cũng đang căng thẳng. Vô cùng vô cùng căng thẳng. Cái kiểu vui vẻ.
Gần như là vừa kết thúc ghi hình, Tiền Hằng liền đi xuống sân khấu, lần đầu tiên trong cuộc đời, anh vội vàng tìm kiếm một người như vậy.
Anh muốn gặp Thành Dao, muốn ôm cô, muốn bá chiếm ánh mắt của cô. Nhưng mà ngoài dự liệu của anh, Thành Dao không còn ở đây, Tiền Hằng mím môi đi một vòng, cả hậu trường cũng không thấy cô, mà lại gặp được rất nhiều người xưng là fans của anh, anh bị vây giữa hậu trường, có người tặng hoa, có người tặng quà, có người xin ký tên, còn có người xin chụp hình.
Chỉ là Tiền Hằng không quan tâm những việc này, bởi vì anh cuối cùng cũng thấy Thành Dao. Cô đang đứng bên ngoài đại sảnh, bên cạnh là Cố Bắc Thanh, anh ta đang khom người nói gì đó với Thành Dao.
Giờ phút này, Tiền Hằng chỉ cảm thấy adrenalin của bản thân sản xuất ra không đủ dùng.
Anh không để ý tới đám người vây quanh mình, đi thẳng ra đại sảnh, đi về phía Thành Dao.
Không biết Cố Bắc Thanh đã rời đi từ lúc nào, nhưng Tiền Hằng vẫn không vui mừng chút nào.
Anh trầm mặc nhìn về phía Thành Dao.
Thành Dao không nói lời nào, vẻ mặt cô bình tĩnh như trước, cũng ngẩng đầu nhìn về phía Tiền Hằng.
Tiền Hằng hít sâu một hơi, nhưng lại dời tầm mắt, bộ dáng có hơi mất tự nhiên: “Thành Dao, em có gì muốn nói với anh không?”
Thành Dao nghiêng đầu, cô trừng mắt nhìn: “Em phải nói gì với anh sao?” Rõ ràng như vậy mà lại giả ngốc, Tiền Hằng ngẩn người, tiếp đó là thất vọng và đả kích, nhưng cho dù như thế, anh cũng không từ bỏ.
“Thành Dao, anh xin lỗi vì đã tự cho mình hơn hẳn người khác, vì đã tự cho mình tốt đẹp, từ nay về sau, đều sẽ là em quyết định anh phục tùng, chỉ cần em nguyện ý kết hôn, chúng ta sẽ đi thẳng tới cục dân chính nhận giấy chứng nhận, nếu như em cảm thấy chưa chuẩn bị xong, vậy thì lần này đổi lại anh sẽ chờ em.”
Tiền Hằng cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh và hòa nhã mà nói, nhưng sự khó chịu trong lòng lại rất rõ ràng. Tình yêu quả thật rất phiền toái, nó khiến cho người ta trở nên không còn giống bản thân, khiến cho người ta chua xót khiến cho người ta đau khổ khiến cho người ta trằn trọc, nhưng mà cho dù như vậy, Tiền Hằng vẫn muốn hiểu rõ loại ngũ vị tạp trần này, giống như là hành hạ, cũng giống như phần thưởng.
Mà điểm đáng quý của hôn nhân và tình yêu, có lẽ là ở bởi vì chỉ trong mối quan hệ mật thiết giữa hôn nhân và tình yêu, con người mới có cơ hội trưởng thành và nghĩ lại chuyện đã qua.
Đoạn đường đi với Thành Dao này, từng có ngọt ngào, từng có lo lắng không yên, từng có căng thẳng, từng có vui vẻ, từng có đau khổ, mà tất cả chua ngọt khổ cay này, Tiền Hằng phát hiện, bản thân lại giống như ăn mật.
Lúc ban đầu anh cho rằng đoạn tình cảm này, là anh dẫn dắt Thành Dao trưởng thành, nhưng cho tới sau này, Tiền Hằng mới phát hiện, Thành Dao cũng dẫn dắt anh trưởng thành.
Anh nhìn chằm chằm Thành Dao, chờ đợi bản án sau cùng của cô, trong lòng đều là bất an và thấp thỏm, nếu như cô đã không còn yêu mình.... Nếu như cô đã có. với Cố Bắc Thanh..
Tiền Hằng không dám nghĩ tiếp nữa.
“Không cần chờ em.”
Thành Dao nhìn vào mắt Tiền Hằng, giọng nói bình tĩnh trấn định, giống như đang tuyên án chết: “Tiền Hằng, không cần chờ em.”
Tiền Hằng mím môi, anh cố gắng kiềm nén cảm xúc: “Cho nên em với Cố Bắc Thanh.”
“Bây giờ anh quỳ xuống đi.”
Tiền Hằng cau mày, có chút không phản ứng kịp: “Quỳ xuống?”
Quỳ xuống làm gì? Chẳng lẽ muốn anh nói xin lỗi vì bản thân trước kia quá xuất sắc sao?
Mặt Tiền Hằng lạnh xuống, nói xin lỗi thì có thể, nhưng mà quỳ xuống thì tuyệt đối không được, Tiền Hằng anh thề sẽ không quỳ, chuyện uy nghiêm này liên quan đến...
“Anh không quỳ xuống thì làm sao cầu hôn?”
Trong nháy mắt, não Tiền Hằng gần như trống rỗng, cho đến một phút sau, anh mới cảm thấy não của mình tiếp tục hoạt động. Cũng vào lúc này, anh cuối cùng mới hiểu được ý của Thành Dao-----------------------------------------------
Không cần chờ, bởi vì không cần.
Thành Dao nhìn khuôn mặt người đàn ông trước mắt chuyển từ trống rỗng mờ mịt đến mừng như điên, hóa ra khuôn mặt vốn kiêu ngạo và lạnh lùng ngày thường của anh, lại có biểu cảm phong phú như vậy trong một khoảng thời gian ngắn.
Cô rốt cuộc cũng không thể giả vờ lạnh lùng nữa, có chút muốn bật cười.
Sau đó cô nghe người đàn ông đó căng thẳng nói: “Quỳ xuống không thành vấn đề, nhưng anh còn chưa mua nhẫn kim cương.”
Thành Dao còn chưa kịp trả lời, thì đã thấy Tiền Hằng lấy lại vẻ bình tĩnh, anh chậm rãi quỳ một chân trước Thành Dao, sau đó lấy ví của mình ra, rút ra một cái thẻ ngân hàng trong sự sững sờ của Thành Dao.
Tiền Hằng mím môi, giọng nói bình tĩnh: “Đây là thẻ lương của anh, mật khẩu là năm sinh của anh với ngày sinh của em.”
Nói xong, anh lại lấy ra một cái thẻ khác: “Đây là thẻ anh dùng để đầu tư tài chính, mật khẩu là.”
“Đây là tài khoản ở nước ngoài của anh, ở Mỹ.”
“Đây là ở Thụy Sĩ.”
Một thẻ rồi lại một thẻ, Tiền Hằng điềm tĩnh lấy tất cả thẻ ngân hàng ra, lần lượt nói cho Thành Dao biết mật khẩu, rồi đưa cho cô.
Thành Dao sững sờ, cô ngơ ngác nhìn Tiền Hằng, không biết mình có nên nhận xấp thẻ ngân hàng này hay không.
Tiền Hằng nhìn Thành Dao, trong mắt chỉ có cô, mặc dù cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói của anh vẫn mang theo sự căng thẳng không thể kiềm chế được: “Anh biết cầu hôn thì ít nhất cũng phải mang theo hoa hồng và nhẫn kim cương, nhưng anh không thể đợi được nữa, anh chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất xác nhận thân phận của em, hy vọng em sẽ trở thành người thừa kế hợp pháp của anh, từ nay về sau, trong cột thông tin vợ / chồng của em, sẽ là anh.”
“Thành Dao, mong em hãy kết hôn với anh.”
Mặc dù trong lòng Tiền Hằng cảm thấy Thành Dao yêu anh, ánh mắt không nhịn được mà nhìn về phía anh đó, sự lo lắng khi nhìn thấy anh bị mèo cào đó, nỗ lực ngăn anh ăn đồ cay đó, ánh mắt đau lòng khi anh bị sốt... Những chi tiết này không thể lừa người được, cô yêu anh, giống như anh yêu cô vậy.
Nhưng khi đến giây phút cầu hôn này, Tiền Hằng lại rất căng thẳng thấp thỏm, như thể cậu bé đang chờ điểm sau kỳ thi đầu tiên, rõ ràng cảm thấy mình ôn bài không tệ, nhưng vào khoảnh khắc chờ đợi kết quả được công bố đó, lại tự hoài nghi bản thân, liệu có thi tốt hay không?
“Anh đứng lên trước đi.” Thành Dao không nói được hay không được, cô chỉ liếc mắt, ánh mắt gian xảo, “Anh đứng lên rồi em sẽ nói cho anh.”
Đầu óc của Tiền Hằng rối bời, phản ứng này của Thành Dao, là không đồng ý sao? Anh gần như có chút hụt hẫng, trong lòng cũng xuất hiện sự mất mát rất lớn, nhưng anh vẫn đứng lên, cái kiểu tỏ tình công khai giữa đám đông kia khi thấy bên nữ không đồng ý thì liền tuyên bố sẽ quỳ gối đến khi đối phương đồng ý mới dừng kia, từ trước đến nay Tiền Hằng vẫn luôn xem thường, việc này không phải là ép buộc đối phương đồng ý sao? Đây không phải là kết cục anh hy vọng, anh sẽ không ép Thành Dao làm bất cứ chuyện gì.
Thành Dao gần như nhìn thấy sự mất mác và đả kích lớn trên khuôn mặt của Tiền Hằng, cô cảm thấy vừa đau lòng, vừa hơi buồn cười.
Cô không nhịn được, mà đi tới ôm mặt của Tiền Hằng, ngay trước khi Tiền Hằng kịp phản ứng, trao cho anh một nụ hôn ngắn, đây là đánh úp.
Sau khi hôn, mặt Thành Dao đỏ bừng rồi chạy ra ngoài.
Tiền Hằng hoàn toàn bối rối trước hành động của Thành Dao, anh mím chặt môi, nhìn về phía Thành Dao.
Một màn này, Tiền Hằng cảm thấy cả đời này anh cũng sẽ không quên.
Thành Dao thở hổn hển chạy sang phía đối diện của tòa nhà, sau đó cô vẫy vẫy tay với Tiền Hằng, lấy ra một thứ gì đó từ trong túi xách của mình, thứ này trông giống như một biểu ngữ, Thành Dao cầm trong tay, rồi nhìn xung quanh, gương mặt có chút ửng hồng, giống như là đang căng thẳng, nhưng cũng giống như đang xấu hổ.
Cô lại nhìn Tiền Hằng một lần nữa với đôi mắt lấp lánh, sau đó không thèm đếm xỉa gì đến, mà mở thứ trong tay ra.
Lúc này Tiền Hằng mới thấy rõ, đó không phải là biểu ngữ gì cả, mà là bảng tiếp ứng kiểu có thể gấp lại. Thành Dao không biết đã nhấn công tắc gì, mà ánh đèn trên bảng tiếp ứng bật sáng rất nổi bật, thu hút sự chú ý của người qua đường.
Thành Dao cắn môi, mặt đỏ bừng, nhưng vẫn dũng cảm giơ bảng tiếp ứng lên, có người qua đường cứ nhìn cô, thì cô lại hung dữ nhìn lại.
Trái tim của Tiền Hằng đập dữ dội đến mức gần như nhảy ra khỏi lồ ng ngực.
“Đồ ngốc.”
Giọng nói của Tiền Hằng vẫn lạnh lùng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt lại ẩn chứa nụ cười rạng rỡ.
Anh không thể đợi thêm được nữa, chạy qua đường, ôm thật chặt cô gái của mình.
Trên bảng tiếp ứng của Thành Dao chỉ có một hàng chữ----------
“Chồng, em muốn có con với anh!”
Mắt thấy Tiền Hằng đang đến gần, Thành Dao lại xấu hổ và nhút nhát, cô đỏ mặt, cất bảng tiếp ứng đi, lúng túng giải thích: “Của một fan nữ ngồi cạnh em làm rớt, em đúng lúc nhìn thấy nên...”
Lần này, Thành Dao còn không có cơ hội nói giải thích xong, thì nửa câu sau của cô đã biến mất trong nụ hôn của Tiền Hằng, anh cúi xuống, nâng mặt Thành Dao, trao cho cô một nụ hôn.
Thành Dao đỏ mặt còn muốn giải thích: “Em không cố ý lấy nó đâu, em thực sự chỉ mang suy nghĩ bảo vệ môi trường không muốn bỏ rác chỗ ghi hình thôi, em không muốn người khác nghĩ tư chất fans của anh quá kém, nên em mới làm vậy... Vừa nãy giơ lên hoàn toàn là do ma xui quỷ khiến...”
“Được.”
Thành Dao có chút bối rối: “Cái gì?”
“Đề nghị em đưa ra với anh, anh nói được.” Tiền Hằng kiên định nhìn Thành Dao, sau đó ghé sát bên tai cô, nhẹ nhàng hôn rái tai của cô, “Có con với em, chỉ có con với em.”
Từ rái tai đến cổ của Thành Dao, vết đỏ lan rộng, nhưng Tiền Hằng lại không cho cô thời gian để phản ứng, anh kéo Thành Dao lại, hôn cô lần nữa.
Vào loại thời điểm này, không cần lời nói, chỉ cần hôn môi.
Đây là một nụ hôn vừa mang theo rất nhiều cảm xúc, Thành Dao mặt đỏ tim đập, suýt nữa bị Tiền Hằng hôn đến mức mềm nhũn cả chân. Nhưng cô không hề tránh, cũng giống như Tiền Hằng vậy, cô cũng không quan tâm ánh mắt xung quanh. Hai người cứ xem như bên cạnh không có người mà hôn nhau, đáp lại nhau bằng nụ hôn nóng bỏng.
Mùa đông ảm đạm, nhưng để sưởi ấm cho một người, thì có lẽ chỉ cần một nụ hôn nóng bỏng, nếu như vẫn không được, vậy thì là hai.
Tiền Hằng từng cho rằng, nhìn thấu sự xấu xa của bản chất con người là một loại trưởng thành và thấu đáo, nhưng vào giờ phút này, khi anh hôn người trong vòng tay mình, anh mới hiểu sâu sắc câu nói của Romain Rolland [3], chủ nghĩa anh hùng chân chính, là sau khi nhìn rõ chân tướng cuộc sống, mà vẫn có thể yêu nó.
[3] Romain Rolland là nhà văn, nhà viết kịch Pháp đoạt giải Nobel Văn học năm 1915.
Cho dù đã trải qua tất cả sự xấu xa bẩn thỉu, quỷ kế đa đoan, lòng người dễ thay đổi và mưu mô ngấm ngầm, thì chỉ cần có Thành Dao ở đây, anh vẫn có thể giữ được phần mềm mại và dịu dàng nhất trong trái tim.
Anh muốn sống với Thành Dao, muốn chia sẻ hoàng hôn vô tận, bầu trời trong vắt, tia sáng đầu tiên của bình minh, gió trên cánh đồng lúa mì, hoa hồng nở rộ, đại dương, nhật nguyệt, các vì sao, xuân, hạ, thu, đông, cả quãng đời còn lại sau này với cô, anh muốn chia sẻ tất cả những điều này với cô. Cùng nhau dạo phố, cùng nhau ngắm nhìn phong cảnh, cùng nhau nếm trải thăng trầm của cuộc đời, anh kéo cô, rồi kéo cả một đời.
“Chuyện đời phức tạp, từ nay về sau quãng đời còn lại, anh chỉ cần em.” [4]
[4] Đây là một câu hát trong bài Quãng đời còn lại của Vương Nhị Lãng, bài này hay lắm nha mọi người