Trước đó cậu đã đắn đo rất lâu. Cậu biết rõ mình muốn gì, nhưng không biết Ngu Duy Sanh có thể cho gì.
Mấy ngày ở chung ngắn ngủi không khó để phát hiện, Ngu Duy Sanh là một người rất hào phóng trong chuyện tiền bạc. Nhà Sầm Tinh khá giả, nhưng so với nhà của Ngu Duy Sanh thì thật sự rất bình thường. Bây giờ tiền tiêu vặt cậu được cho mỗi tháng cũng không tính là giàu trong những bạn đồng trang lữa, nếu như cậu nói nguyện vọng này với Ngu Duy Sanh, chắc chắn sẽ được thỏa mãn.
Ngu Duy Sanh đối với cật thật sự quá tốt, nói cưng chiều cũng không ngoa. Một cái điện thoại mới đối với Ngu Duy Sanh mà nói chỉ là một món quà nhỏ tiện tay mà thôi, không tính là gì. Nhưng sẵn sàng đặt chuyện của cậu trong lòng, kiên nhẫn phụ đạo bài tập về nhà co cậu, nghiêm túc tìm cách cổ vũ cậu, sự quan tâm này càng quý giá hơn gấp nhiều lần.
Ngu Duy Sanh từng nói, đó là tình thương anh trai dành cho em trai. Sầm Tinh sâu sắc cảm nhận thứ tình cảm đó xong, lại nảy ra một vài suy nghĩ tham lam hơn.
Phần thưởng về vật chất không đáng nhắc đến với Ngu Duy Sanh, đối với Sầm Tinh thì cũng không hề có lực hấp dẫn. Cậu muốn gì, ngay từ ngày đầu tiên gặp gỡ cậu đã bày tỏ rồi, điều đó vô cùng quý giá. Sầm Tinh không hề từ bỏ bất kỳ một cơ hội có thể tranh thủ nào.
Chỉ là, nếu nói thẳng ra "Em muốn kết hôn với anh", tuyệt đối sẽ không được đáp ứng. Sầm Tinh trộm tính toán cẩn thận trong lòng, cuối cùng chọn ra một nguyện vọng, có hơi quá, nhưng chưa phải đề nghị gì quá mức chấp nhận.
Cậu đã tính kỹ rồi, nếu Ngu Duy Sanh không đồng ý, vậy chuyển sang dùng phương án hai, đổi giọng bảo muốn ra ngoài chơi với anh. Anh trai với em trai cũng có thể cùng đi chơi, xem phim ăn uống gì đó giết thời gian, không có gì kỳ lạ cả. Không đồng ý mới là có quỷ trong lòng.
Sầm Tinh gửi xong, lo lắng đến nỗi tim đập thình thịch.
Cậu hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình, nhìn mãi, không có động tĩnh nào. Có phải cậu suy nghĩ lâu quá, Ngu Duy Sanh đi ngủ mất rồi không?
Sầm Tinh cầm điện thoại nằm trên giường, xoay trái 180˚, lại xoay phải 180˚. Lăn mấy vòng vẫn không bình tĩnh lại nổi, bèn đứng dậy đi vòng quanh phòng.
Sao còn chưa trả lời lại nữa. Sầm Tinh thậm chí còn tính chuồn ra khỏi phòng, chạy tới ngoài cửa phòng Ngu Duy Sanh nghe lén chuyện bên trong. Khi cuối cùng cậu không nín được nữa, đã nắm lấy chốt cửa rồi, âm thanh thông báo mong chờ đã lâu cũng vang lên.
Ngu Duy Sanh cũng tính là đã trả lời lại rồi.
–– Học tập không phải cho anh, mà là vì tương lai của chính em.
Sầm Tinh bối rối. Lời này từ nhỏ tới lớn đã nghe giáo viên nói vô số lần, chưa lần nào giết phong cảnh như thế này. Hình tượng của Ngu Duy Sanh phút chốc biến thành một ông cụ non.
Dù đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối, lúc thật sự đối mặt, trong lòng vẫn không khỏi chua xót.
Sầm Tinh nhìn chằm chằm vào hàng chữ kia một hồi, bắt đầu do dự, không tính tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cuộc mà sử dụng phương án 2 nữa. Cậu hít mũi một cái thật mạnh, lại nâng ống tay áo lên dụi mắt, có hơi hấp tấp nhập chữ vào màn hình.
–– Nếu thế, anh bằng lòng vì triển vọng tương lai của em, đồng ý hẹn hò với em chứ?
Không giống lần trước, lần này cậu gõ xong là gửi đi ngay, không do dự thêm một giây nào, tốc độ cực nhanh.
Chưa tới 10 giây sau khi gửi, cậu hối hận. Cứ như đang uy hiếp, không nói đạo lý. Ngu Duy Sanh liệu có tức giận không?
Sầm Tinh hoảng loạn, không do dự quá lâu, thu hồi tin nhắn kia.
Chỉ là đã muộn rồi, ngay khi dòng tin nhắn kia biến mất, khung chat xuất hiện thông báo đối phương đang nhập.
–– Anh biết thành tích môn Văn của em không tệ, sao lại không phân biệt được?
Sầm Tinh chớp mắt hai lần với màn hình, hai má bỏng rát.
Lần này cậu trả lời cẩn thận hơn rất nhiều. Gõ được một nửa, lại chần chừ. Rốt cuộc là "Gõ nhanh quá bị nhầm" hay là "Gõ quá nhanh bị nhầm"*?
*Đây là tự hỏi ngữ pháp của em Tinh, em phân vân không biết dùng 得 (dé) hay là 地 (dì) mới đúng á.
Lần này không thể phạm sai lầm nữa.
Hình như là câu trước, nhưng lại không chắc lắm. Sầm Tinh nghiêm túc suy nghĩ nửa phút, vừa tính mở app ra tra thì tin nhắn mới lại nhảy ra.
–– Được rồi.
Không đầu không đuôi, có hơi đột ngột.
Sầm Tinh sửng sốt 3 giây, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, lập tức nhảy dựng lên tại chỗ. Lúc chạm đất không cẩn thận đạp trúng cái ghế bên cạnh, ghế đập vào bàn, đụng trúng hộp đựng bút, hộp bút di chuyển một đoạn nhỏ va vào cuốn sách giáo khoa đang dựng đứng trên bàn.
Đêm khuya thanh vắng, gáy sách nện thẳng xuống sàn nhà gây ra tiếng động vô cùng lớn. Phòng của Sầm Tinh và Ngu Duy Sanh ở cùng một tầng, cách nhau không xa, rất có thể đã nghe thấy rồi.
Rất là xấu hổ. Nhưng đồng thời vẫn vô cùng phấn khích.
Cậu không buồn nhặt sách lên, trịnh trọng trả lời.
–– Cảm ơn.
Ngu Duy Sanh đáp lại rất nhanh.
–– Đã khuya rồi, đi ngủ đi.
Sáng hôm sau Ngu Duy Sanh không tới công ty, mà đi cùng cậu một chuyến tới trường học.
Lúc xin nghỉ phép cho cậu, Ngu Duy Sanh không hề giấu giếm nói lý do Sầm Tinh cần xin nghỉ phép với giáo viên chủ nhiệm.
Tiến độ học tập không đồng đều, lên lớp hoàn toàn không hiểu bài, mỗi ngày đến trường lãng phí thời gian không bằng ở nhà mời gia sư tự học.
Bà cụ nghe thế cũng hơi kinh ngạc.
"Vậy thì hôm qua em phải nói cô biết chứ," Cô nói, "Còn nói gì mà mình quá ngu ngốc nữa, chưa học xong thì tất nhiên sẽ không làm được rồi."
Sầm Tinh gật đầu rất khẽ.
"Đúng vậy," Ngu Duy Sanh nói, "Đâu có gì phải ngại, nên nói thì vẫn phải nói ra. Cô giáo của em kiên nhẫn như vậy, sẽ sẵn lòng chờ em viết xong mà."
Chủ nhiệm lớp cười gật đầu: "Đứa nhỏ lớn rồi, không cần phải e thẹn như thế. Trong khoảng thời gian này nếu em gặp khó khăn gì trong học tập thì đề có thể nhắn tin hỏi cô, cô nhìn thấy thì sẽ nhanh chóng trả lời lại."
Ngu Duy Sanh vỗ nhẹ sau lưng Sầm Tinh một cái: "Mau cảm ơn cô giáo đi."
Nghe người ta nói đừng xấu hổ thì ngược lại sẽ càng dễ cảm thấy xấu hổ hơn. Sầm Tinh đỏ mặt cười với cô chủ nhiệm một cái, sau đó vươn một tay ra, nắm lại thành quyền rồi cong cong ngón cái với giáo viên chủ nhiệm.
*Này là cảm ơn trong ngôn ngữ ký hiệu bên Trung, còn ở Việt Nam mình là nắm hờ tay đưa lên cằm rồi thả ra nha mọi người.
"Đây nghĩa là cảm ơn à?" Cô chủ nhiệm hỏi.
Sầm Tinh gật đầu.
Chủ nhiệm lớp vừa cười vừa hỏi: "Vậy đừng khách sáo trong ngôn ngữ ký hiệu là gì?"
Sầm Tinh nghe thế, đầu tiên dựng thẳng hai tay lên, sau đó để lòng bàn tay hướng lên trên lắc lắc sang hai bên, sau đó hơi khom tay về phía trước một chút*.
*Tác giả miêu tả hơi khác với những gì mà Khỉ tìm được, Khỉ edit theo raw, nếu mọi người thắc mắc thì có thể tham khảo video trên youtube nha.
Cô chủ nhiệm hăng hái làm theo cậu một lần, đồng thời nói: "Không cần khách sáo với cô."
Sầm Tinh len lén nhìn Ngu Duy Sanh một cái, phát hiện Ngu Duy Sanh cũng đang nghiêng đầu nhìn cậu. Thế là cậu cũng giơ một tay lên, cong cong ngón cái với anh.
Ngu Duy Sanh chỉ cười một tiếng, sau đó dời mắt sang chỗ khác.
"Vậy chúng em không làm phiền thêm nữa, có chuyện gì thì em sẽ gọi điện cho cô." Anh nói với cô chủ nhiệm.
Lúc hai bên tạm biệt nhau, cô chủ nhiệm nói với Sầm Tinh một câu: "Anh họ của em tốt với em thật đấy."
Sầm Tinh do dự một chút, đột nhiên lại đưa tay lên.
Cậu chỉ chỉ Ngu Duy Sanh, khoát tay một cái, ngón giữa và ngón trỏ chụm vào nhau, gõ nhẹ vào không khí một cái. Sau đó cậu tự chỉ vào mình, nắm tay lại thành đấm, rồi lại mở lòng bàn tay ra ôm lấy ngón cái, cuối cùng dùng ngón giữa chạm vào môi mình, rồi lại dựng thẳng bàn tay lên xoa xoa một bên mặt mình.
Mấy động tác liên tiếp này không phải là quá phức tạp, nhưng cậu làm liền một mạch, trông có vẻ hơi hoa mỹ. Đối với người không hiểu ngôn ngữ ký hiệu mà nói thì hoàn toàn không kịp phản ứng.
"Đây có nghĩa là gì thế?" Chủ nhiệm lớp tò mò nhìn cậu.
"Em ấy nói cảm ơn cô rất nhiều, mong là sau khi khai giảng vẫn được học lớp của cô," Ngu Duy Sanh nói, cúi đầu nhìn Sầm Tinh, "Đi thôi, nói hẹn gặp lại với cô giáo đi."
Sầm Tinh gật đầu nhè nhẹ, do dự vài giây rồi lại sốt sắng khoa tay.
Động tác có hơi giống với ban nãy. Đầu tiên ngón trỏ và ngón giữa chụm vào nhau trong không khí một cái, sau đó tự chỉ vào mình rồi nắm thành đấm, sau đó hai tay cùng nâng lên, ngón cái cong cong hai lần, động tác kết thúc y như vừa nãy, dựng thẳng bàn tay lên rồi để lên mặt xoa xoa một hồi.
Chủ nhiệm lớp còn chưa kịp hỏi, Ngu Duy Sanh đã vội cướp lời giải thích: "Em ấy nói mình thật lòng cảm ơn cô rất rất nhiều."
Nói xong anh cười cười với giáo viên chủ nhiệm, sau đó sượng trân kéo Sầm Tinh đi.
"Anh nhìn có hiểu không?"
Ngu Duy Sanh vừa mới thắt dây an toàn xong, phía tay lái phụ đã truyền đến giọng nữ quen thuộc.
Sầm Tinh giơ điện thoại, vẻ mặt thấp thỏm nhìn anh.
Cho dù chưa từng học ngôn ngữ ký hiệu cũng có thể đoán được đại khái 7 8 phần. Cộng thêm dáng vẻ thận trọng của Sầm Tinh lúc này, vừa nãy hẳn là ỷ vào việc cô giáo nhìn không hiểu, bảo rằng hai người bọn họ vốn không phải anh em họ.
Ngu Duy Sanh nhìn cậu: "Bảo em muốn gì cứ nói, dục vọng bày tỏ của em đột nhiên trào dâng luôn đúng không?"
Sầm Tinh ngậm miệng, có hơi chột dạ chọt chọt màn hình. Không lâu sau đó, giọng nữ lại vang lên.
"Anh nói với em, cái gì cần bày tỏ thì phải bày tỏ."
Tựa như đang nhấn mạnh là mình rất ngoan, chỉ nghe lời anh thôi đó.
Trước đây Ngu Duy Sanh quả thật cảm thấy cậu là bé ngoan. Nhưng giờ phút này đây, ấn tượng ban đầu đã bị đổi mới một phần.
"Rốt cuộc ban nãy em khoa tay gì thế?" Anh hỏi Sầm Tinh.
Sầm Tinh đưa ra câu trả lời rất nhanh, không khác với suy đoán của anh.
"Em nói với cô ấy, anh không phải anh họ của em."
"Một câu ngắn như vậy, cần gì phải khua tay nhiều thế chứ?" Ngu Duy Sanh lại hỏi.
Sầm Tinh rụt cổ lại dựa đầu vào cửa xe, sau đó gật đầu.
Mặt của cậu rất đỏ, cũng chẳng chịu nhìn Ngu Duy Sanh, vẻ mặt và tay chân đều cứng ngắc. Khiến người ta không thể không nghi ngờ tính chân thực của câu trả lời này.
Trường học cách nhà Ngu Duy Sanh rất gần, chớp mắt cái là tới. Ngu Duy Sanh dừng xe xong, xoay người, giơ hai tay về phía Sầm Tinh, bắt chước cong ngón cái hai lần y như cậu ban nãy.
"Động tác này có nghĩa là gì?"
Sầm Tinh bị giật mình, ánh mắt láo liên. Sau một hồi lâu cậu mới cầm điện thoại lên bắt đầu gõ chữ.
"Nghĩa là cúi đầu chào hẹn gặp lại í ạ."
Thán từ đặt ở cuối câu có lẽ là để nhấn mạnh. Tuy nhiên lại được phát ra bằng âm thanh điện tử nên nghe có vẻ quái quái gở gở.
Ngu Duy Sanh quan sát gương mặt nho nhỏ của cậu một lát, khẽ gật đầu: "... À, được rồi."