Anh Đã Từng Yêu Em Chưa? 2

Chương 47: Quá khứ 3



Khi lên sáu tuổi, hai gia đình đi đến và nhận nuôi Trường Cửu và Liên Hoa. Thiên gia ngay từ đầu đã muốn nhận nuôi Liên Hoa vì vẻ ngoài dễ thương và ngoan ngoãn. Nhưng cô bé ấy đã chạy lại Mộc gia và không ngừng tươi cười cố gắng để Mộc gia nhận nuôi mình. Có nói thế nào cô cũng không chịu đến Thiên gia họ chỉ có thể nhận nuôi Trường Cửu. Cô một nửa cũng muốn có một gia đình nhưng một nửa lại không nỡ. Thiên Trường Cửu không nỡ rời xa mọi người, nhưng họ cứ không ngừng khuyên cô đi theo Thiên gia.

Lần đầu tiên đặt chân đến Thiên gia, cô đã bị sự sang trọng và lộng lẫy của căn nhà làm cho loá mắt. Thật không dám tưởng tượng rằng một ngày mình lại có thể bước chân vào nơi đây.

Thoạt đầu cô cũng rất được Thiên gia yêu thương vì sự ngoan ngoãn của mình, cô cũng được đi học, được mặc những bộ đồ mới và được vui chơi khám phá thế giới bên ngoài. Mộc Liên Hoa cũng rất ngỡ ngàng khi cô là hàng xóm của mình rồi lại trở thành bạn cùng lớp.

Cả một thời học sinh, Hàn Tư Phong, Thiên Trường Cửu, Bạch Lộc và Nhất Hàn đã luôn là bạn cùng lớp hoặc cùng trường với nhau. Tuy nhiên Thiên Trường Cửu không tiếp xúc nhiều với họ, cô chỉ chơi thân với mình Liên Hoa.

Liên Hoa từ khi ấy cũng dần chú ý đến Hàn Tư Phong vì vẻ ngoài đẹp trai, ga lăng cùng gia thế cực khủng của cậu, dần dần Tư Phong cũng chú ý đến Liên Hoa và Trường Cửu. Vốn Trường Cửu cũng chẳng để ý đến Tư Phong, nhưng sau khi được cậu cứu ở bể bơi cô cũng dần để mắt đến cậu.

Đến một hôm, Mộc Liên Hoa hẹn Trường Cửu đến sân sau của trường và khóc lóc.

"Trường Cửu, mình thích Tư Phong nên là...cậu tránh xa cậu ấy ra được không?"

"Ừm...được..."

Thiên Trường Cửu cũng thích Tư Phong nhưng cô không nỡ nhìn cô bạn của mình rơi nước mắt, chỉ có thể đem cảm xúc của mình cất vào một góc trong tim.



Lên mười một tuổi, khi đang dạo chơi trên sân trường thì Thiên Trường Cửu nghe thấy những tiếng la hét. Núp sau bức tường cô thấy người con trai mình yêu đang nằm dưới đất, thân thể đầy vết bầm và bụi bẩn. Không kiềm lòng được, cô liền lao đến đỡ giúp cậu. Đau nhưng cô vẫn cố gắng đỡ cậu bạn đang bất tỉnh ấy vào phòng y tế. Sau khi được băng bó thì Trường Cửu trở về lớp và thông báo cho Liên Hoa để cô chăm sóc Tư Phong. Còn bản thân thì đứng từ xa quan sát hai người họ.

Đến năm cô mười hai tuổi, Mộc Liên Hoa có ý định đẩy Trường Cửu té cầu thang nhưng lại không biết rằng cô phản xạ rất tốt. Thiên Trường Cửu nhanh tay nắm lấy áo Liên Hoa và cả hai đều ngã đến bất tỉnh. Mộc Liên Hoa diễn kịch thật sự giỏi, tỉnh lại cô không ngừng khóc lóc và nói rằng Thiên Trường Cửu cố ý muốn hại cô. Từ đó, rất nhiều tin đồn xấu được hình thành, phần lớn chính là tin đồn Thiên Trường Cửu bạo lực học đường. Dần thì cũng truyền đến tai Thiên gia, họ không chấp nhận có một đứa con gái ngỗ ngược và bạo lực nên Thiên gia cũng bắt đầu ngó lơ cô. Tiền tiêu vặt hay bất cứ điều gì đều không có, họ căn bản coi cô như không tồn tại trong ngôi nhà này.

Mang tiếng là tiểu thư Thiên gia nhưng cô phải vừa học vừa làm để có tiền ăn vì đa số thời gian cha mẹ cô đều đi công tác, người hầu thì theo lệnh ông bà chủ coi cô như không tồn tại nên thức ăn cũng chẳng có. Ở nhà thì bị coi như không khí, trên trường thì bị mọi người khinh bỉ và bắt nạt. Rất nhiều lần cô tự trốn trong phòng và khóc nấc lên từng cơn. Những khi gặp lại Thiên Luân, Dạ Nguyệt và Nam Phong cô đều đeo trên mình chiếc mặt nạ tươi cười và vui vẻ để che đi trái tim đầy vết thương.

Cả một thời cấp hai và cấp ba cô đều trở thành nạn nhân của bạo lực học đường do tin đồn mà Mộc Liên Hoa lan truyền. Năm mười lăm tuổi cô đang đi trên đường cùng Thiên Luân thì bắt gặp Tư Phong đi cùng Liên Hoa. Sau đó Mộc Liên Hoa liền chạy đến một cửa hàng để mua nước, bỗng có một chiếc xe mất lái chạy về phía Hàn Tư Phong. Không suy nghĩ gì cô liền lao đến cứu Hàn Tư Phong khỏi bị xe tông, do đó mà dẫn đến nhập viện. Hàn Tư Phong cũng phải vào đó vì bị thương nhưng không nặng bằng cô. Khi anh tỉnh lại thì thấy mình nằm trên giường bệnh, Mộc Liên Hoa ngồi kế bên

"Đây là..."

"A Phong! Cậu tỉnh rồi, làm mình sợ quá!"

"Liên Hoa? Cậu cứu mình...?"

"Hả...À...ừ, mình cứu cậu đó cảm ơn mình đi!"