Ngày đầu tiên sau khi cô mất, Nam Phong theo ý nguyện của cô, đem cơ thể đi hoả táng. Tất cả đều ở đó, chứng kiến khoảnh khắc cơ thể cô được đưa vào lò thiêu. Tim ai cũng như bị ngọn lửa ấy thiêu cháy cùng cô, một cảm giác đau xót đến khó tả. Khóc cũng chẳng thể khóc nổi nữa, nước mắt đã chảy cạn rồi.
Ngày thứ hai sau khi cô mất, mọi người đều trở lại cuốc sống của mình. Dĩ Dương trở lại công ty và tiếp tục công việc. Nam Phong thì ôm tro cốt của cô lên thuyền, tổ chức một buổi tiệc nhỏ coi như là tiệc sinh nhật muộn màng cho cô. Đến tối anh lại đứng ngắm nhìn bầu trời sao cùng biển đen phản chiếu ánh trăng sáng. Ngắm một lúc anh lại nhìn xuống hũ tro cốt, run rẩy mở ra. Dù sao tro cốt cũng là vật quan trọng đối với người thân, anh thật sự không nỡ. Nhưng nghĩ một hồi vẫn là quyết định để biển sâu ôm lấy cơ thể cô gái bé nhỏ kia.
Ngày thứ ba sau khi cô mất, Nam Phong xây cho cô một ngôi mộ để khi ngao du thế giới mệt rồi, cô vẫn còn nơi để trở về nghĩ ngơi. Khi nào rảnh thì sẽ lại đến thăm cô gái bé nhỏ. Về phía Hàn Tư Phong, sau khi cô mất anh luôn cắm đầu vào công việc, một ngày chỉ ngủ có vỏn vẹn ba tiếng. Luôn làm việc liên tục chỉ để mong có thể bớt đi sự đau xót và nhớ thương. Nhưng có vẻ không ổn lắm.
Một năm sau khi cô mất, Hàn Tư Phong ngày càng bê tha, nhiều lúc uống rượu đến quên lối về. Biết rõ bản thân sẽ đau dạ dày nhưng anh vẫn uống.
"Trường Cửu, em đâu rồi...ra đỡ anh với...anh về rồi nè..."
"Ông chủ!"
"Tránh ra! Phu nhân đâu...gọi cô ấy ra đây..."
Hầu như ngày nào Hàn Tư Phong cũng đều trở về trong tình trạng say bí tỉ. Nửa đêm thì không ngừng nói mớ.
"Hàn Tư Phong, sao anh lại uống rượu?"
"Trường Cửu?! Em về rồi! Em ghét sao? Vậy thì anh không uống nữa! Em về với anh đi!"
"Hàn Tư Phong, quên em đi"
"Trường Cửu! Đợi anh với, đừng đi. Trường Cửu!"
"Ông chủ, có chuyện gì mà hét toáng lên vậy?"
Rốt cuộc chỉ là mơ, người đã chết sẽ vĩnh viễn không thể trở lại được.
Hai năm sau khi cô mất, Dĩ Dương cưới một cô gái không những xinh đẹp mà còn tốt bụng, sống một cuộc sống yên bình hạnh phúc. Nam Phong thì nhận nuôi ba đứa trẻ. Hai gái một trai, lần lượt tên Vân Hạ, Khải Nguyên và Thiên Nguyệt. Anh nhận nuôi ba đứa trẻ ấy là vì chúng rất giống ba chiếc lá trong cỏ bốn lá kia, chúng làm anh nhớ đến những người mà anh yêu thương. Hàn Tư Phong thì vẫn vậy, anh để ý rằng mỗi khi uống rượu thì có thể gặp lại cô nên ngày nào cũng say đến bất tỉnh.
Ba năm sau khi cô mất, người ta tìm thấy xác một cô gái trẻ trong một con hẻm nhỏ gần một bar clup. Khám nghiệm tử thi cho thấy cô gái ấy tên Mộc Liên Hoa, đôi mắt thì mù loà, lưỡi bị cắt, cơ thể thì tạn tạ. Khám nghiệm cho thấy cô đã bị một nhóm người làm nhục và hành hạ cho đến chết. Vì con hẻm ấy vắng người qua lại nên đến khi có người phát hiện thì tất cả đã quá muộn.
Bốn năm sau khi cô mất, tất cả mọi người đều nghi ngờ rằng chủ tịch tập đoàn Hàn thị có lẽ đã bị điên. Ngày ngày đều ngắm nhìn chiếc nhẫn trên tay và không ngừng tự nói chuyện một mình, đôi lúc lại tự bật cười rồi lại rơi nước mắt. Không phải là Nhất Hàn không muốn chữa cho anh, nhưng Hàn Tư Phong nhất quyết không đồng ý trị liệu.
Năm năm sau khi cô mất, Hàn Tư Phong cho Phong quản gia và tất cả những người giúp việc một khoảng tiền lớn sau đó bắt tất cả thôi việc. Phong quản gia vì lo lắng cho anh nên ngỏ ý muốn ở lại nhưng vẫn bị anh đuổi đi. Từ sau đó anh bắt đầu gặp ảo giác. Khi tỉnh dậy thì mơ hồ nhìn thấy bóng hình quen thuộc ở trong bếp. Cô ấy cười tươi nhìn anh.
"Dậy rồi à? Xuống ăn sáng nè, hôm nay em làm toàn những món anh thích đó!"
Hàn Tư Phong ngỡ ngàng cứ nghĩ mình đang mơ. Nhưng dù có dụi mắt bao nhiêu lần thì bóng hình ấy vẫn ở đó mỉm cười nhìn anh. Anh vội chạy đến ôm lấy hình bóng quen thuộc kia nhưng vừa chạm vào liền tan biến. Vô thức nước mắt anh lại rơi, anh nhìn xuống bàn tay trống không của mình mà lòng ngực nhói lên từng cơn.
Ngày hai mươi bốn tháng bảy, Hàn Tư Phong bàn giao lại công việc cũng như chọn ra người phù hợp để kế nhiệm công ty sau đó thì từ chức và rời đi.
Ngày hai mươi lăm tháng bảy, Hàn Tư Phong khoác lên mình bộ áo vest màu tím mà anh từng dùng để cầu hôn cô, chỉnh đốn lại cho thật bảnh bao rồi cười tươi đi đến trước mộ cô. Anh quỳ một chân xuống và đưa ra chiếc nhẫn.
"Em đồng ý gã cho anh không?"
"..."
"Im lặng thì anh sẽ coi như em đã đồng ý đó!"
Anh đặt chiếc nhẫn lên mộ sau đó tựa lưng nhìn lên trời xanh.
Trên bãi cỏ xanh mướt ấy, tại một bia mộ kia có bóng hình một chàng trai đang mỉm cười, nhắm mắt và tựa lưng vào ngôi mộ. Cổ tay anh chảy đầy máu tươi nhuộm đỏ cả bộ vest tím kia. Bàn tay còn lại cầm dao rọc giấy buông lỏng xuống không biết từ bao giờ.
Gió cứ thổi mãi như vậy liệu có thể đưa linh hồn anh đến gặp em không?