Biểu tình của tôi lúc đó chỉ có thể dùng bốn chữ "Không thể tin nổi" để hình dung.
Tôi thậm chí còn trợn mắt nhìn lại Duẫn Thành để hỏi xem cậu ấy đùa hay thật. Cậu ấy vẫn cầm điện thoại, không thèm nhìn tôi.
"Nằm hay không, không thì thôi cứ ngồi đấy đi."
Chúng tôi chia đôi chăn. Tôi có một bộ gối lồng chăn lông màu xám khá ấm áp, lần này chiếm dụng chỗ ngủ của người ta rồi, thôi thì chia cho người ta một nửa. Trong lúc mơ màng ngủ, tôi cảm giác có ai đó gạt tóc mình ra sau tai, cơ mà thật sự buồn ngủ quá, tôi chỉ chẹp miệng một cái rồi xoay người ngủ tiếp.
Cả tôi và Duẫn Thành đều đưa quà cho Kim Hoa vào cuối giờ học. Thành không có thiệp, tôi bảo cậu ấy có thể viết chung một tấm thiệp với tôi, dù sao thiệp của tôi cũng to lắm, thêm một vài dòng cũng không thành vấn đề, chưa kể là quà của cậu ấy đã để chung vào túi của tôi rồi. Thành ừ một tiếng, rồi viết đúng bốn chữ "CMNS".
"Có biết chúc gì đâu, có quà là đủ thành tâm rồi."
Tôi sẽ không nói là cậu ấy vừa viết sai chính tả đâu.
Tự dưng Duẫn Thành lôi một bọc gì đó trong balo ra nhét vào tay tôi.
"Này, của mày."
Đó là một cái khăn quàng, màu trắng, giống hệt như cái của cậu ấy và cái cậu ấy vừa tặng cho Kim Hoa, mỗi tội của hai người đó là màu đen. Tôi hỏi cậu ấy sao không mua cho tôi cái màu đen như thế, cậu ấy bảo tôi thích màu trắng còn gì, với cả tôi hợp với màu trắng.
"Mà sao lại tặng quà cho tao? Tao tưởng mày không định tặng cơ mà, chưa kể tao mới đòi hôm qua, mày mua kịp thế quái nào được?"
"Mua từ lâu rồi."
Mua từ lâu rồi sao bây giờ mới đưa? Trong đầu tôi hiện ra viễn cảnh cậu ấy đem quà tặng cho ai đó nhưng bị từ chối nên mới quay về đưa cho tôi, nhanh chóng gạt phắt đi. Aizz, đúng là tác hại của việc đọc ngôn tình ngược tâm quá nhiều mà.
"Với cả, cái khăn này nhất định phải giặt tay, đừng có giặt bằng máy."
"Tao lười."
"Lười thì đừng có dùng. Bỏ vào lồng kính mà trưng, đừng có làm hỏng khăn của tao."
Tôi không thích đeo khăn, mỗi lần đeo khăn quàng đều cảm thấy như bị siết cổ vậy. Nhưng kể từ khi nhận được nó, tôi bắt đầu tập thói quen đeo nó vào những ngày trời trở lạnh, mười ngón tay không chạm bột giặt bao giờ của tôi cũng đã nhúng vào chỉ để giặt chiếc khăn mỏng manh này thôi.
"Sao lần này đột nhiên quay về? Mày còn không báo trước với mọi người nữa."
Tôi và Kim Hoa đang ngồi trên ban công mở của một quán cà phê nhỏ ven hồ. Tôi rất thích những quán cà phê mở như thế này, vừa có thể ngắm được toàn cảnh của hồ nước, cảm thấy trong lòng vừa trong veo vừa tĩnh lặng, yên bình vô cùng. Quán khá nhỏ, thiết kế bao quanh lấy màu xanh là chủ đạo, cực kỳ mát mắt, khắp nơi chỉ toàn cây là cây. Mỗi lần có người đẩy cửa bước vào có thể nghe thấy tiếng chuông gió leng keng vui tai, mặc dù chủ quán bảo mỗi lần khách đến đông, phục vụ không kịp, cứ nghe tiếng chuông gió là muốn tiền đình. Có lẽ vì trời lạnh nên ngoài hai chúng tôi thì chỉ có thêm một cặp đôi trẻ ra ban công ngồi, hai người họ vừa nắm tay vừa thủ thỉ tâm tình, thi thoảng lại nhìn ngang liếc dọc xem có ai chú ý không rồi thơm chụt vào má nhau một cái. Tôi gọi một ly Americano không quá đắng, hoàn toàn vừa với khẩu vị của tôi, em trai phục vụ còn tốt bụng đưa kèm một ly nước đường, nói nhỡ tôi cảm thấy đắng thì còn có cái mà pha thêm vào.
Kim Hoa đang khuấy cà phê, nghe đến câu hỏi của tôi thì chợt ngừng lại. Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, gượng cười nói.
"Chia tay rồi."
"Người yêu tao ngoại tình mày ạ."
Mặc dù được rất nhiều người theo đuổi, nhưng mãi đến khi lên Đại học, cô ấy mới có mối tình đầu. Người yêu Kim Hoa là người gốc Canada, hơn Kim Hoa hai tuổi, hai người học chung một trường đại học, lúc cô ấy học năm hai thì chính thức qua lại với nhau. Tính đến giờ cũng phải là tám năm.
Một mối tình tám năm cứ thế mà chấm dứt?
"Ban đầu tao không tin đâu, lúc Tiffany gửi ảnh hai người đó hôn nhau trước rạp chiếu phim cho tao xem, tao còn tự thuyết phục mình chỉ là góc máy thôi, David yêu tao như thế chắc chắn sẽ chẳng ngoại tình đâu nhỉ. Cho đến thứ hai tuần trước, mày cũng biết mà, kỷ niệm tám năm yêu nhau của bọn tao, tao đang đi công tác nhưng cũng cố gắng hoàn thành sớm mọi thứ, trở về nhà chuẩn bị tiệc mừng với anh ấy mà không báo trước, muốn cho anh ấy một bất ngờ. Tao tưởng đời sẽ chẳng bao giờ giống như phim, nhưng lần này thật sự diễn ra như phim, lúc anh ấy mở cửa đi vào thậm chí còn không để ý là tao đang ở nhà, chỉ mải ôm ấp lột đồ đứa con gái nào đó. Mà khốn nạn hơn nữa, con bé đấy lại là bạn tốt thời đại học của tao."
Tôi vẫn nhớ biểu cảm hạnh phúc của Kim Hoa khi cô ấy quay video chuẩn bị cho tôi xem, vừa cười hớn hở vừa nói David chắc sẽ hạnh phúc lắm đây. Cô ấy đã kỳ công tự tay chuẩn bị mọi thứ như thế…
"Lúc David nhìn thấy tao là khi hai người họ lăn đến sofa rồi. Khi đấy tao thật sự khóc không nổi, chỉ tát anh ta một cái rồi dọn dẹp đồ đạc, cầm hết thẻ chung thẻ riêng của bọn tao rồi đặt vé máy bay quay về đây."
Quả nhiên là bạn tao, làm gì thì làm cũng không để mình chịu thiệt được. Hai người đó đã tính đến chuyện kết hôn, nên cũng đã mở tài khoản chung, góp tiền dành dụm mua nhà mua xe sau này. David dù sao cũng đã leo lên hàng giám đốc, tiền lương cũng không ít, tôi còn đang nghĩ gả bạn mình cho người như thế có lẽ cô ấy sẽ hạnh phúc hơn.
Ít nhất là hơn tôi bây giờ.
"Mày đã có dự định gì chưa? Cứ thế quay về rồi ở đây hẳn chắc?"
"Tao dùng hết nghỉ phép của mấy năm nay để về đây đấy. Cũng được khoảng hai tháng gì đó. Dù sao công ty tao cũng có chi nhánh ở Việt Nam, về đây làm cũng được, trưởng phòng marketing ở Can về Việt Nam chắc không chỉ là trưởng phòng nhỉ?"
"Chỉ vì anh ta mà mày từ bỏ sự nghiệp của mình?"
"Không hẳn, một phần thôi. Sức khỏe mẹ tao gần đây không tốt lắm, thường xuyên đau người, tao nghĩ có lẽ mình nên quay về làm trọn chữ hiếu rồi, dù sao mười năm qua tao chẳng làm được gì ngoài việc gửi tiền về cho mẹ nuôi em cả."
Kim Hoa vừa nhai miếng oreo rồm rộp, vừa nhìn tôi cười.
"Thư Hoa, đừng lo quá. Mày biết mà, tao sẽ ổn thôi, tám năm cũng không dài đến thế đâu, tao cầm lên được hạ xuống được. Tao chỉ tiếc tại sao tất cả những lần đầu của tao lại dành cho một con người đê tiện bỉ ổi như thế."
Tám năm mà không dài à, tám năm là cả thanh xuân của con gái rồi còn gì. Tôi thầm thở dài, thôi thì cô ấy cũng đang ở đây rồi, nhỡ có u uất buồn bã gì đó tôi vẫn có thể ở bên cạnh cô ấy được. Kim Hoa rất mạnh mẽ, tôi biết, nhưng mạnh mẽ đến đâu thì vẫn cần người ở bên cạnh thôi.
"Ừm, vậy thôi cũng được. Tuần tới tao không nghỉ làm để ở nhà chơi với mày được, cuối tuần có khi gọi nhóm mình đi ăn một bữa, coi như là họp mặt."
Kim Hoa gần như là linh hồn của nhóm tôi. Nhóm chúng tôi có tổng cộng mười một người, toàn là những người chơi thân với cô ấy cả. Sau khi Kim Hoa đi, bọn tôi cũng không đi chơi chung nữa, có gặp nhau thì cũng chỉ là lúc họp lớp, mà cũng không gặp được đầy đủ.
"Tuấn mới nhắn tin với tao hôm qua, nói thứ tư tuần tới nó sẽ về, chắc về cũng phải một tháng gì đó."
"Sao tự dưng chúng mày thi nhau về đây thế? Chẳng lẽ nó cũng lại gặp phải chuyện gì?"
"Không biết nữa, nó chỉ nói là nó về chơi. Tao cũng hy vọng nó không gặp phải chuyện gì, một mình tao như này là đủ lắm rồi."
Tuấn là anh chàng nhỏ bé đáng yêu của nhóm chúng tôi, cậu ấy cực kỳ cực kỳ hòa đồng, hòa đồng hơn cả Kim Hoa ấy, mối quan hệ cũng vô cùng rộng, đi loanh quanh sân trường kiểu gì cũng gặp người mà Tuấn quen biết. Học xong cấp ba, cậu ấy nối bước Kim Hoa sang Úc học, năm nào quay về cũng tặng tôi vài món quà nho nhỏ, rủ tôi đi chơi đâu đó trước khi quay về với công việc.
"Hoàng cũng mới từ Nhật về trước mày hai ngày chứ mấy."
"Ờ, tao còn nghĩ vì tao về nên chúng nó mới về ấy chứ." Kim Hoa vừa chẹp miệng vừa uống nốt tách latte còn dang dở. Cô ấy nhanh chóng rút điện thoại ra, nhắn một cái tin lên group chat.
Và thế là vào mùa đông của mười năm sau, chúng tôi lần đầu gặp lại nhau một cách trọn vẹn.