Cả đêm thả ra nhiều dưa như vậy, trải qua một đêm, độ thảo luận trên Weibo vẫn không hề giảm.
Sắc mặt Ngô Tự Cường từ tối qua đến giờ vẫn không hề khá hơn.
Chỉ bằng một mình Thời Phi, đã hủy hoại toàn bộ chương trình《 The Strongest Idol 》, sự tình ồn ào như vậy, danh tiếng cũng mất, tuyển thủ cũng chạy một nửa, còn thi đấu thế nào nữa.
Mấy người còn lại đều là người ký hợp đồng với truyền thông Thiên Tinh, Trang Tân Nhiên hoàn toàn bị hủy hoại, mấy người còn lại vốn cũng có thể nổi tiếng, nhưng cũng bị làm thành như vậy.
Ngô Tự Cường cũng vì việc này mà bị cao tầng quở trách, lần này công ty bọn họ cũng tham dự đầu tư vào chương trình này, để bổ sung một nguồn máu mới, hiện tại mất cả người lẫn của.
Ngô Tự Cường dựa vào thành tích quá khứ không bị giáng chức, nhưng vẫn bị phạt tiền lương gì đó.
Buổi sáng, sau khi tới văn phòng, việc đầu tiên Ngô Tự Cường làm chính là phát ngôn bừa bãi muốn phong sát bốn người Thời Phi, Hà Tiểu Bắc, Úc Tử Hành, Ngô Ngôn.
Mà bốn người bị phong sát lúc này, đang tay xách theo vali hành lý đứng trước cửa một nhà hàng bán đồ ăn sáng, chảy nước miếng.
Hà Tiểu Bắc xoa bụng mình: "Đói quá."
Úc Tử Hành: "Tôi cảm thấy tôi đói tới mức thất khiếu sinh thiên."
Thời Phi hai mắt vô thần: "Sao chúng ta lại thảm như vậy, tốt xấu hiện tại cũng là nam thần Idol treo trên hot search, ngay cả bữa sáng cũng không ăn nổi."
Ngô Ngôn nhìn chằm chằm bánh bao thơm ngào ngạt không nói lời nào, khóe miệng nhếch lên nói lên tâm trạng của hắn lúc này.
Thời Phi toàn thân vô lực nhìn mấy người bên cạnh hỏi: "Các cậu.....ngay cả một chút tiền cũng không có sao? Sao lại thảm như vậy?"
Tối qua bốn người bọn họ nhân lúc chương trình hỗn loạn xách hành lý chạy đi, Thời Phi bằng sức của một người kéo toàn bộ chương trình xuống nước, là việc đáng giá ăn mừng.
Kết quả vui quá hóa buồn, di động bị trộm, có thể lấy di động từ trên người Thời Phi, đây quả thực là một kỳ tích.
Tối qua bốn người bọn họ ngủ trên ghế dài trong công viên, ngẫm lại liền cảm thấy phương thức ăn mừng này có chút thảm.
Úc Tử Hành nói: "Ba tôi nói tôi đã đủ 18 tuổi nên không cho tôi tiền, tôi tham gia chương trình tuyển tú này, là nhìn trúng bao ăn bao ở, nghe nói sau khi thuận lợi ra mắt còn có thể kiếm được rất nhiều tiền." Hiện tại thoạt nhìn có vẻ không hi vọng.
Hà Tiểu Bắc nói: "Hay là tôi gọi điện cho chị gái xin nhé."
Hà Tiểu Bắc là em út trong nhà, bên trên còn ba người chị gái, người này mạnh mẽ hơn người kia, cũng vì thế mà mới nuôi ra được loại tính cách như cậu ta.
"Thôi bỏ đi, cậu mà gọi điện thoại về có lẽ không đi được luôn." Thời Phi lắc tay nói, trong nhà Hà Tiểu Bắc căn bản không đồng y cho cậu ta ra ngoài ca hát, cảm thấy đây là việc không có tiền đồ.
Úc Tử Hành cố nén tiếng bụng kêu, sâu kín nhìn về phía Thời Phi nói: "Thời Phi, hay là cậu đi bán thân đi?"
Thời Phi trừng mắt nhìn hắn một cái: "Bán cậu đi ấy, bây giờ tôi sẽ bán cậu cho công ty truyền thông Thiên Tinh trước nhé."
Thật sự rất khó tin, bốn người đàn ông bọn họ lại khốn khổ tới mức không mua nổi một bữa sáng để ăn như này.
Ngô Ngôn nghĩ nghĩ, cuối cùng giống như đưa ra một quyết định khó khăn, thẳng thắn nói: "Kỳ thực trong túi tôi còn một chút tiền."
Ba người nhất trí nhìn Ngô Ngôn, hận không thể nhìn hắn thủng ra mấy cái lỗ.
Ngô Ngôn rối rắm một hồi, sờ soạng trên người vài acis, cũng không biết cất tiền ở đâu, sờ soạng hồi lâu mới lấy ra được một tờ tiền nhăn nhúm ở túi áo bên trong.
......5 tệ.
Khóe miệng Thời Phi giật giật, hoài nghi hỏi: "Cậu nói có tiền, không phải là 5 tệ này chứ?"
Ngô Ngôn nghiêm túc gật đầu nói: "Đúng, đây là toàn bộ gia tài của tôi."
Thời Phi sắp sụp đổ, ba người cậu mang ra từ chương trình là thứ bảo bối thần kỳ gì vậy, thời buổi này trên người không có lấy một chút tiền, còn không cả bằng học sinh tiểu học.
"Không phải về sau tôi còn phải lo cơm nước của các cậu nữa đấy chứ." Hiện tại trả bọn họ về chương trình còn kịp không?
Cuối cùng mọi người cầm năm tệ kia đi mua 10 cái màn thầu, đều là thanh niên trai tráng, bốn người rất nhanh liền chia nhau ăn hết 10 cái màn thầu.
Ăn xong bữa sáng bốn người quyết định đi bán nghệ kiếm tiền.
"Tôi không đi, tôi là người có gánh nặng thần tượng." Bọn họ đề nghị tới tàu điện ngầm đàn ghi ta ca hát.
"Tôi cũng không phải quỷ nghèo giống các cậu, tôi chỉ tạm thời bị mất di động thành người sa cơ thất thế mà thôi, tôi đi tìm điện thoại về đây."
Nói xong Thời Phi định mở vali lấy notebook của mình ra, định vị truy tung di động của mình.
"Ai da, cậu cho rằng bây giờ cậu rất nổi tiếng à, còn gánh nặng thần tượng nữa." Mọi người căn bản không cho Thời Phi cơ hội lấy notebook, mạnh mẽ kéo đi bán nghệ.
Tàu điện ngầm người đến người đi, mọi người đều hối hả bắt kịp giờ cao điểm buổi sáng để đi làm.
"Ừm, kỳ thực tôi cảm thấy chúng ta còn có lựa chọn khác." Tới trạm tàu điện ngầm, Thời Phi thực sự không muốn động.
"Vừa rồi cậu ăn màn thầu của tôi, cắn người miệng mềm." Ngô Ngôn vốn ít nói, chỉ một câu khiến Thời Phi không nói được gì.
Thời Phi rất là cạn lời, kỳ thực không cần phải bán nghệ, có rất nhiều cách để kiếm tiền.
Thôi, mấy người chưa hiểu việc đời này, đại khái cũng chỉ có thể nghĩ ra một chiêu này thôi.
Mấy người Thời Phi hiện tại xem như cũng là người có chút danh tiếng, đi bán nghệ cũng không quên đội mũ che giấu một chút.
Vốn dĩ bọn họ đề nghị để Thời Phi hát chính, Hà Tiểu Bắc đệm đàn ghi ta, Ngô Ngô nhảy ngẫu hứng ở bên cạnh, Úc Tử Hành có thể đệm phần điệp khúc.
Thời Phi quyết đoán cự tuyệt, hát chính rất gây chú ý, còn phải tháo khẩu trang xuống, cậu không muốn, thay đổi với Hà Tiểu Bắc.
Đây cũng là lần đầu tiên Ngô Ngôn bọn họ ngoài Hà Tiểu Bắc ra biết được, thì ra Thời Phi biết đánh đàn ghi ta.
Bọn họ chọn bài《 Cứu Rỗi 》, bài này lúc trước Hà Tiểu Bắc từng hát khi thi đấu, thích hợp tạo cảm hứng cho người đi làm buổi sáng.
Thời Phi chơi đàn ghi ta rất lợi hại, kỹ thuật mượt mà. Vì phải ca hát nên Hà Tiểu Bắc phải cởi khẩu trang ra, kéo mũ xuống thấp, giọng hát của cậu ta rất ổn.
Kỹ năng vũ đạo của Ngô Ngôn cũng mạnh, đối với hắn mà nói nhảy ngẫu hứng là chuyện khá đơn giản.
Hát hết hai bài, Thời Phi bọn họ đã bị người nhận ra.
"Anh là....." Đột nhiên một cô gái hoài nghi nhìn Hà Tiểu Bắc.
Khiến cậu ta sợ tới mức lập tức phủ nhận: "Không phải, tôi không phải Hà Tiểu Bắc."
Vốn dĩ cô gái chỉ nghi ngờ, lập tức liền xác nhận, kích động thét chói tai: "Đúng là Hà Tiểu Bắc, a a a a em thích anh, em rất thích bài《 Đồng Thoại Trấn 》anh hát, nghe nói các anh rời khỏi chương trình《 The strongest Idol 》, có đúng không? Về sau không thể thi đấu à?"
Cô gái hưng phấn nói một tràng, sau đó dời ánh mắt tới người đang đánh đàn ghi ta bên cạnh: "Anh là.....Thời Phi đúng không?"
Theo tiếng hô của cô gái, càng ngày càng nhiều người tụ lại đây, Ngô Ngôn và Úc Tử Hành cũng bị người trước sau nhận ra.
Thời Phi thấy thế, không nói hai lời kéo hộp ghi ta lên, cõng đàn ghi ta hô to: "Chạy mau, các cậu còn thất thần làm gì."
Đã bảo đừng có hát ở trạm xe điện ngầm rồi mà. Sao bọn họ cứ muốn tới đây khoe khoang chứ, hát có hai bài đã bị người nhận ra.
Tàu điện ngầm nhiều người, ở thêm lúc nữa bọn họ cũng đừng mong thoát khỏi trạm tàu điện ngầm này.
Chạy một hồi lâu, bốn người chạy ra trạm tàu điện ngầm, chạy tới một cái hẻm nhỏ, cuối cùng mới chạy thoát được.
Cuối cùng bốn người nhìn nhau cười, tiền cũng không được bao nhiêu mà mất không ít sức lực.
Khi bọn họ lén lút ra khỏi ngõ nhỏ, nhìn thấy một chiếc xe RV màu trắng dừng trước mặt bọn họ.
Một người mặc áo hoodie màu trắng, quần ống rộng màu đen xuống xe, vừa thấy Thời Phi liền kích động tiến lên định ôm: "Sư....."
Thời Phi vươn tay chặn mặt y lại, mạnh mẽ dịch cơ thể y sang một bên: "Trên đường cái, đừng ôm ôm ấp ấp, tôi không muốn lại lên tiêu đề."
Ba người Hà Tiểu Bắc ở phía sau khó hiểu nhìn Giang Dục hưng phấn cầu ôm một cái bị từ chối, tự hỏi phong cách của Giang Dục lão sư là như thế này sao?
Lúc trước ở trong chương trình không phải còn rất nghiêm túc sao? Hơn nữa sao y lại tìm tới.
Lúc này lại có một người từ trên xe bước xuống, trên người mặc một cái áo sơ mi màu hồng nhạt kết hợp với màu trắng, bên dưới mặc quần âu màu trắng gạo, khuôn mặt dịu dàng đứng dưới ánh mặt trời, khóe miệng mang theo nụ cười ôn hòa, nhẹ giọng gọi: "Sư phụ."
Ba người Úc Tử Hành, Hà Tiểu Bắc, Ngô Ngôn ở phía sau chụm đầu vào nhau, Úc Tử Hành nhỏ giọng hỏi: "Có phải tôi bị hoa mắt hay không, hình như tôi nhìn thấy Thẩm Thanh Nhiên."
Ngô Ngôn nghi hoặc: "Hình như lỗ tai tôi cũng có vấn đề, tôi nghe thấy anh ấy gọi Thời Phi là 'Sư phụ'?
Hà Tiểu Bắc nghĩ nghĩ nói: "Chắc là gọi Thời Phi, chắc chắn chúng ta nghe nhầm, nhưng hình như anh ấy thật sự là Thẩm Thanh Nhiên."
"Cậu đã tới rồi." Thời Phi thu lại nụ cười trên mặt lúc trước, xem ra thời gian chơi đùa nên kết thúc rồi.
Giang Dục mím môi, sao sư phụ không nhìn y lấy một cái chứ, chẳng lẽ y không phải đứa trẻ được yêu thích nhất con phố sao?
"Lên xe trước đi." Thời Phi nói xong dẫn đầu đi lên xe, mấy người bọn họ hiện tại đều là người bắt mắt, đứng cạnh nhau quá gây chú ý.