Ảnh Đế, Anh Đi Nhầm Phòng Rồi

Chương 7: Chương 7




【Lục Chiếu: lẩu có ngon không? 】
Sầm Thanh giơ điện thoại lên trước mặt Chu Vu, sắp khóc đến nơi: “Chị Wynn, cứu em.


“Trong đêm em sẽ bị anh ấy đóng gói đuổi về nhà cho xem!”
Chu Vu nhìn dòng chữ này cũng không nhìn ra thái độ hiện tại của Lục Chiếu là gì, cô vỗ vỗ bả vai Sầm Thanh: “Em đừng nóng vội, trả lời tin nhắn trước đi.


” Cái gì?”
Bây giờ cô ấy chỉ muốn quỳ xuống …
Sầm Thanh đưa điện thoại di động cho Chu Vu, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ ra khổ sở.
“Chị giúp em trả lời với.”
Chu Vu nhận lấy điện thoại di động, rất nhanh đã gõ hai chữ.
[Sầm Thanh: ngon quá.


【Lục Chiếu: lên lầu tìm anh, 802.


“ Chị Wynn, chị hại em!” Giọng nói thê lương của Sầm Thanh vang vọng khắp hành lang.
Chu Vu đưa người đến trước thang máy, vỗ vỗ bả vai Sầm Thanh, như thể nói lời tạm biệt: “Đi đi, nói chị muốn ăn, em không thể lay chuyển được chị.


“Chị có thể đi với em …”
Hai tay Sầm Thanh nắm chặt cánh tay Chu Vu, miệng mím lại, ánh mắt liên tục chớp chớp.
Dáng vẻ này cùng lúc Chu Liêu có chuyện cần cầu xin cô giống nhau như đúc.
Chu Vu thở dài, “Đi thôi.


Đây vẫn là lần đầu tiên cô đi tầng tám, lần trước chỉ là từ xa nhìn thoáng qua, dù sao nơi này cũng rộng rãi hơn nhiều so với tầng bọn họ.

Phòng Lục chiếu ở phòng đầu tiên bên tay trái, cô nhìn trái nhìn phải không có ai, mới bảo Sầm Thanh gõ cửa.
“Vào đi.”
Nghe thấy giọng Lục Chiếu ở bên trong, bắp chân của Chu Vu cũng có chút mềm nhũn, cô nhéo nhéo tay Sầm Thanh, “Đi thôi.


“Anh họ…”
Lục Chiếu đang ở trước bàn đọc kịch bản, đeo một cặp kính gọng mạ vàng.
Tóc đã được gội sạch, mềm mượt dính vào trên da đầu, làm anh có vẻ hơi quê mùa.
Trên người mặc một bộ đồ ngủ màu trắng be, trước ngực có một hàng cúc áo, cũng không biết lúc ngủ có thể đè lên da thịt hay không…
Lục Chiếu: “Buổi tối ăn gì vậy? ”
“Lẩu.”
“Ừm.”
Sau khi trả lời xong, anh liền không còn lời nào,giống như đang nghiêm túc nhìn chằm chằm kịch bản.
Lục Chiếu đáng lẽ đã tin tưởng lý do mua bột đá của các cô rồi, nhưng sau khi về phòng nhìn thấy hình ảnh Tề Quyến gửi cho anh, trong ảnh là hình ảnh Sầm Thanh và Chu Vu ăn thịt ở quán lẩu.
Nơi đó có rất nhiều người, hơn nữa chỉ cần hợp tác với Lục Chiếu, hầu như không ai không nhận ra hai tiểu tổ tông của nhà hắn, cũng may Sầm Thanh dám nghênh ngang đi qua.
Đợi một hồi lâu, Lục Chiếu cũng không có ý muốn nói chuyện nữa.
Chu Vu không biết đây là trận chiến gì, nghiêng đầu nhìn Sầm Thanh.
Sầm Thanh giật giật, “Thành khẩn sẽ được khoan dung.


“Là tôi muốn ăn, muốn Sầm Thanh đi cùng tôi.” Chu Vu hắng giọng, cảnh tượng này làm cho cô nghĩ lại lúc đi học đến văn phòng giáo viên bị dạy dỗ, thật sự có chút xấu hổ.
Lục Chiếu rốt cục ngẩng đầu lên, “Sầm Thanh, ra ngoài chờ.


Sầm Thanh vừa nghe, giương tay túm lấy Chu Vu bỏ chạy.
Chu Vu lặng lẽ thở dài, quả thật giống như là giáo viên chủ nhiệm lớp thời cấp hai giáo huấn người, tránh thông đồng nhận tội, từng người một hỏi.
Lục Chiếu: “Đồ ăn không quen? ”
May mắn là giáo viên chủ nhiệm này coi cô là học sinh ngoài lớp, coi như tử tế.
“Ăn không quen.” Chu Vu cau mày, giống như đang nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy bốn hộp rau.
“Tôi nặng miệng, thích ăn thịt.”

Lục Chiếu nhìn cô vài giây, “Biết rồi.


“Sầm Thanh đã quen như vậy từ nhỏ, em đừng bao che cho cô ấy.”
Nhắc tới Sầm Thanh, Chu Vu cười, “Không sao đâu, em gái tôi cũng như vậy, tuổi còn nhỏ.


“Đồ ăn lúc trước tôi mang theo đâu?”
Chu Vu chợt nhớ tới lúc trước Eich đã nói với cô, Lục Chiếu rất ghét người lãng phí lương thực.
“Cho đồng nghiệp Trần Chanh của tôi, trong khoảng thời gian này cô ấy chỉ có thể ăn chay.”
Lục Chiếu vừa nghe, vì cái bụng đói khát đến bây giờ của mình mặc niệm nửa giây, nếu biết như vậy vừa rồi sẽ không cho Lâm Hạo lấy đồ đi…
“Được rồi, em dẫn Sầm Thanh về đi.”
“Được, Thầy Lục ngủ ngon.”
Chu Vu đóng cửa lại, Sầm Thanh ngoài cửa thấy cô đi ra vội vàng đứng lên, “Thế nào thế nào? ”
Chu Vu mặt bình tĩnh, thở dài, “Xe chờ ở dưới lầu.


Sầm Thanh xem xong diễn xuất vụng về của cô, ôm cổ Chu Vu đi về phía thang máy: “Đừng diễn nữa, chúng ta về ngủ đi.

Hãy hứa với em, chị Wynn, trở về làm beauty blogger của chị…”
Sầm Thanh sống với Chu Vu được mấy ngày, cũng đã trở nên phụ thuộc vào cô, mỗi buổi sáng Chu Vu tỉnh khi nào, thì cô ấy cũng tỉnh.
Hai người tranh giành nhà vệ sinh, tranh giành bồn rửa tay, ngay cả ăn sáng cũng giành xem ai ăn miếng đầu tiên trước.
Chu Vu đi tới đâu cô cũng đi theo phía sau, lúc trang điểm cũng giúp cô.
Buổi sáng, Chu Vu vội vàng trang điểm cho Lục Chiếu.
Thông thường chuyên gia trang điểm hay đeo khẩu trang, một là vì quá gần nghệ sĩ cho nên xấu hổ, hai là cả ngày dùng mỹ phẩm, bụi hút vào mũi không tốt lắm.
Xem như hôm nay, Chu Vu tìm được công dụng mới của khẩu trang.
Che đi đôi má đỏ bừng của cô.
Lúc Lục Chiếu trang điểm sẽ không giống như các nghệ sĩ khác nhìn điện thoại di động, phần lớn thời gian là nhìn thẳng về phía trước, hoặc là nhắm mắt lại.
Lúc Chu Vu trang điểm thấy trên cằm cậu có một vết trầy xước, thuận miệng hỏi một câu, “Cằm của Thầy Lục bị sao vậy? ”

Nếu như là vết thương mới, cô sẽ không dám trực tiếp bôi che khuyết điểm lên trên.
“Buổi sáng lúc cạo râu thì tay tôi hơi run.”
Lục Chiếu lễ phép mở mắt nhìn thẳng cô, ánh mắt hai người đối diện nhau, ở khoảng cách rất gần.
Người này hết lần này tới lần khác cứ nhìn chằm chằm cô còn chớp chớp mắt vài cái, mặt Chu Vu ngay lập tức đỏ lên, trái tim thổn thức không ngừng.
Khuôn mặt nóng lên, giống như sốt, cổ và vành tai đều nóng.
Hiện tại cô có thể hoàn toàn hiểu được phản ứng của Trần Chanh lần trước.
Người này liếc mắt nhìn cô một cái, thật sự là muốn nửa cái mạng của con người độc thân hai mươi mấy năm như cô.
Chu Vu cũng hiểu vì sao Eich có thể kiên trì theo đuổi anh nhiều năm như vậy.
Ánh mắt người này có thể câu hồn, hơn nữa chỉ chọn loại con gái chưa từng yêu đương này để câu…
Chu Vu: “Nhắm mắt lại.


Lục Chiếu khẽ nhíu mày, lúc các chuyên gia trang điểm khác trang điểm cho anh hình như chưa từng có yêu cầu này, chỉ có Chu Vu, mỗi lần đều cố chấp để anh nhắm mắt lại.
“Mau nhắm lại.”
Thấy hộp phấn trong tay Chu Vu cứ ở trước mắt lắc qua lắc lại, Lục Chiếu đành phải làm theo.
Sau khi nhắm lại, bụi phấn cũng không rơi vào mí mắt như dự đoán, mà là rơi ở dưới bầu mắt.
Sầm Thanh ở một bên xem náo nhiệt tiến lại gần, “Chị Wynn, em thấy chuyên gia trang điểm khác trang điểm không cần nhắm mắt lại.


Chu Vu giờ phút này vô cùng cảm thấy may mắn vì mình sáng sớm thức dậy muộn, chưa kịp buộc tóc.
Giờ phút này, mái tóc dài dày của Chu Vu xõa trên vai, che đi lỗ tai và cổ đỏ bừng của cô.
“Có người nhìn chằm chằm vào chị, Chị… Chị không thoải mái lắm.


“À.”
Sầm Thanh nghịch mái tóc xoăn mà buổi sáng Chu Vu đã uốn cho cô, “Em còn tưởng chị sợ bị anh họ em nhìn chằm chằm, dễ rung động…”
“Động …” Đầu em a.
Chu Vu cứng rắn đem hai chữ sau nuốt trở về, ở trước mặt Lục Chiếu nói lười tục tĩu, hiện tại thì cô vẫn không có lá gan này.
“Vậy là chị không thích anh họ em à? Chị thích kiểu gì gì? “Mấy ngày nay Sầm Thanh đối với chuyện chung thân đại sự của cô đặc biệt quan tâm, lẩm bẩm Chu Vu đã 26 tuổi, cũng nên có một mối tình đầu oanh oanh liệt liệt.
“Người đàn ông ấm áp? Ông chú quyến rũ? Chó con hay chó sói? ”
Chu Vu liếc nhìn cô một cái, bây giờ cô chỉ muốn đóng gói Sầm Thanh về khách sạn.
Tuổi còn nhỏ không chịu ngủ nướng ở trong phòng, nhất định phải đi theo cô, còn nhiều lời như vậy.
“Được rồi, Thầy Lục.”
Chu Vu lui về phía sau vài bước, để Lục Chiếu đứng dậy rời đi.
Lục Chiếu sau khi mở mắt nhìn thoáng qua gương, vẫn gật gật đầu cảm ơn cô.

Lục Chiếu vừa đi, Sầm Thanh liền đặt mông ngồi trên ghế, “Em chân thành giới thiệu anh họ em với chị, chú hai của Lục Dạng, đồng chí Lục Chiếu của Tinh Sơ Entertainment.

Anh ấy năm nay ba mươi hai tuổi, diện mạo đẹp trai, kỹ năng diễn xuất siêu phàm, tuy rằng tính tình kém một chút, nhưng ngoài lạnh trong nóng, bên ngoài là băng giá ngàn năm, bên trong lại là ngọn lửa đốt Tôn Ngộ Không trong lò luyện đan, chị tiếp xúc nhiều sẽ biết.


Chu Vu bất đắc dĩ nhìn cô một cái, nói mình là sinh viên đạt thành tích cao của khoa kịch của trường đại học M sao, đây ẩn dụ kiểu gì vậy.
“Em lại nói nhảm một câu, chị…”
“Chị liền đuổi em ra khỏi phòng.”
Lời này Sầm Thanh đã nghe chán rồi, mỗi lần trong chén còn miếng thịt cuối cùng, Chu Vu đều nói như vậy.
Sầm Thanh xê dịch về phía Chu Vu: “Chị Wynn, chị thật sự không thích anh họ em sao? ”
Chu Vu chắc chắn nói: “Không thích.


Sầm Thanh lại dựa vào cô, cả người dán lên người Chu Vu, “Thật sự không có hứng thú sao? ”
Chu Vu: “Không có hứng thú.


“Vậy anh thích gì?”
“Tuổi còn nhỏ, lớn lên non nớt, không có nếp nhăn nơi khóe mắt!”
Sầm Thanh vừa nghe, miệng lẩm bẩm: “Lạnh rồi…”
“Sầm Thanh.”
Lục Chiếu không biết trở về từ lúc nào, lên tiếng ở phía sau bọn cô.
“Hả? Anh họ… Anh vẫn còn ở đây à, anh vẫn chưa đi quay phim sao.


“Đi theo anh, đem kịch bản em viết cho Thầy Lý xem.”
Sầm Thanh nhỏ giọng nói lời tạm biệt với Chu Ổ, cầm ba lô đi với Lục Chiếu.
Sau khi cô rời đi, Chu Vu mới tháo khẩu trang, dùng gân da buộc lại tóc.
Cô lấy hai tay chà xát trên mặt, tiện tay cầm lấy bình xịt trên bàn phun lên mặt, phun một lúc lâu, mới cảm thấy nhiệt độ trên mặt đang giảm xuống.
Vưu Ngộ ở xa xa nhìn thấy đồ vật trong tay cô, gấp đến độ phải bỏ lại đồ vật trong tay liền chạy tới nơi này.
Anh ất đoạt lấy đồ trong tay Chu Vu, lắc lắc kiểm tra, “Em điên rồi sao? Anh vừa mới mua bình xịt chống nắng, em phun nhiều như vậy, định rửa mặt bằng cái này thì sao? ”
Chu Vu mở mắt nhìn đồ vật trong tay anh ấy, bỗng nhiên cảm thấy tuyệt vọng…
Thứ này năm trước khi cô đánh giá kem chống nắng đã dùng qua, chỉ phun một chút, ngày hôm sau trên mặt liền nổi dị ứng, nổi lên rất nhiều mụn..