Lục Hàn Chi ra mắt khi thiếu niên, vừa ra mắt với ngũ quan cùng với khí chất bẩm sinh gần như hoàn mỹ đã dẫn đến một phen chấn động làng giải trí, rồi sau đó ở bộ phim đầu tiên lấy diễn xuất thiên phú dị bẩm lại làm mọi người kinh diễm lần nữa.
Mặc dù vừa ra mắt bởi vì được chú ý quá mức dẫn đến một vài lời bàn tán xấu, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, Lục Hàn Chi từ đầu đến cuối lấy diễn xuất và khí chất càng ngày càng hơn người, vẫn luôn đứng ở vị trí nhân khí* đỉnh cao.
*Nhân khí: Độ phổ biến, độ hot của một nghệ sĩ.
Hơn nữa một điểm hiếm có đó là, mặc kệ là khi nào, anh đều giữ vững thái độ khiêm tốn trước sau như một, cho dù là ở trong giới, người thích anh cũng chất thành đống.
Giang Ninh hợp tác cùng cậu ấy nhiều năm, tất nhiên hiểu rõ tính cách của cậu ấy, cho dù là chuyện riêng, Lục Hàn Chi cũng lạnh nhạt y như tính tình cậu ấy vậy.
Trong chuyện cá nhân, cậu ấy chưa từng đăng gì trong vòng tròn bạn bè, Weibo cũng là Giang Ninh tự mình xử lý, càng đừng nói đến bình luận. Đã từng có một người bạn trong giới nói đùa rằng, nếu như có thể giành được cái like của Lục ảnh đế, vậy quả thực còn khó hơn đạt giải thưởng lớn như Oscar.
Trong chuyện cá nhân, nếu như có chuyện gì đều là gửi tin nhắn liên lạc, Lục Hàn Chi cũng không thích lướt vòng tròn bạn bè, cho nên Giang Ninh vừa nhìn thấy bình luận này, ước chừng sửng sốt vài giây cẩn thận nhìn rõ ràng mới vội vàng trả lời cậu ấy -- Đúng vậy, mèo của tôi.
Lần đầu tiên thật là.
Giang Ninh lại chuyên tâm nhìn chằm chằm tin tức trong vòng tròn bạn bè, cũng không để ý tới con mèo trên đùi, đợi mãi hơn nửa tiếng cũng không đợi được Lục Hàn Chi trả lời trong vòng tròn bạn bè, thẳng đến khi mắt mỏi rồi, Giang Ninh mới thầm mắng một câu có phải mình bị ngốc không, sao Lục Hàn Chi có thể trả lời tiếp chứ, nếu cậu ấy có việc thật đã gửi tin nhắn cho cô rồi.
Bạch Du Du đương nhiên không biết Lục Hàn Chi đã bình luận một câu dưới ảnh chụp của mình, còn khiến Giang Ninh kinh ngạc như vậy.
Cô thật sự có chút không thoải mái.
Đương nhiên phần nhiều vẫn là không thoải mái ở trong lòng, vốn cô còn tưởng rằng tới chỗ này của Giang Ninh rồi có thể an ổn mà sống, mặc dù đến chỗ Tề Phàm bên đó cũng không có gì không tốt nhưng dù sao cô cũng không phải là mèo thật, chưa đến hai ngày đã bị tặng cho người khác, nghĩ tới nghĩ lui vẫn rất khó chịu.
Ngày hôm sau Giang Ninh cố ý gọi cho bố cô ấy ba cuộc điện thoại, muốn bảo ông giúp đỡ trông mèo một ngày, nhưng bố cô ấy đúng lúc đã đi công tác bàn chuyện làm ăn, Giang Ninh bất đắc dĩ, trước khi đi làm lại xem xét tình hình của Bạch Du Du một chút, sờ đầu nó rồi dỗ dành: “Ngoan nha, ăn chút đi nào.”
Bạch Du Du vẫn không có tinh thần, cô vốn không thích ăn đồ ăn cho mèo, tâm tình không tốt nên càng nuốt không trôi, miễn cưỡng ăn hai miếng uống chút nước rồi không ăn nữa.
Lại một ngày lẻ loi ở nhà, hôm nay Giang Ninh trở về sớm một chút, thấy Bạch Du Du vẫn không có chút tinh thần nào, Giang Ninh quyết định ngày mai dẫn cô đến bệnh viện thú cưng khám thử.
Hôm nay công việc nhiều quá, chuyện phiền lòng cũng không ít, Giang Ninh cũng rất mệt mỏi, vừa định tắm rửa nghỉ ngơi thì di động lại vang lên.
Cô ấy nhìn thoáng qua điện thoại, lập tức bắt máy, “Lục Hàn Chi, sao vậy?”
Điện thoại của Lục Hàn Chi?
Bạch Du Du có chút tinh thần.
Mặc dù cô không mê mẩn ảnh đế, nhưng nhân vật như Lục Hàn Chi, có cô gái nào sẽ không để ý chứ?
“Ừm, Lăng tổng bên kia tôi cũng đã chào hỏi rồi… Trợ lý mới của cậu tôi vẫn đang chọn, mấy ngày nay trước hết dựa vào mấy người A Trạch… Sắp xếp ngày mai rất kín rồi, cậu chú ý nghỉ ngơi, đúng rồi, sáng mai tôi mang mèo đến bệnh viện thú cưng trước…”
Bạch Du Du nghe xong cũng có chút kích động, mặc dù chỉ là điện thoại, nhưng cô vẫn cảm thấy gần hơn một chút với nam thần đang ở chân trời!
Giang Ninh đảo mắt đã nhìn thấy mèo con trắng như tuyết ngồi ngay ngắn trên sofa, đôi mắt xanh đậm sáng ngời lấp lánh có thần nhìn mình, không khỏi cười một cái, “... Không có gì, con mèo nhỏ nhà tôi yếu ớt đáng yêu, có thể là vừa xa mẹ nên chưa thích ứng được với hoàn cảnh mới.”
Trong lòng Bạch Du Du thầm nói đời trước cô chẳng có chút dính dáng gì tới cụm yếu ớt đáng yêu luôn, có điều nghe thấy Giang Ninh nhắc tới mình với nam thần, vẫn không nhịn được meo một tiếng, đôi mắt xinh đẹp cũng híp lại.
Giang Ninh nói: “Chỉ là một con mèo Ragdoll nhỏ vừa mới cai sữa, trông đáng yêu lắm…”
Đúng vậy, người ta đáng yêu lắm, khen tôi với nam thần nhiều một chút nha!
Chỉ tiếc rằng rất nhanh Giang Ninh đã cúp điện thoại.
Sáng sớm hôm sau, Giang Ninh cuối cùng vẫn không yên tâm, chuẩn bị dẫn Bạch Du Du đến bệnh viện thú cưng một chuyến, kết quả vừa mới lái xe chưa được bao lâu thì nhận được điện thoại, cô ấy vừa nghe máy thì sắc mặt đều thay đổi, “Tôi biết rồi, tôi lập tức về công ty, cậu trông chừng cậu ta đấy, đừng để cậu ta bướng bỉnh.”
Giang Ninh nói xong cúp điện thoại, nhíu mày nói: “Tên Nhan Tử Hàng này, nhất định phải kiếm chuyện cho tôi đây mà.”
Nhan Tử Hàng? Lỗ tai Bạch Du Du giật giật, tiểu thịt tươi vừa mới ra mắt không lâu?
Bạch Du Du suy nghĩ một chút, hình như là một cậu trai trẻ tuổi trông rất thanh tú, có điều hai năm nay kiểu tiểu thịt tươi này trong giới giải trí không ít, cô cũng không nhớ rõ dáng vẻ cụ thể.
Ngược lại tướng mạo của Lục Hàn Chi thì nhớ rất rõ ràng, dù sao thì lực công kích từ khuôn mặt đẹp của Lục ảnh đế rất lớn, khiến người khác vừa nhìn thì không thể quên được.
Bạch Du Du nhìn ra Giang Ninh nghe xong cuộc gọi này tâm tình xấu đi trong nháy mắt, hiển nhiên là Nhan Tử Hàng bên kia xảy ra chuyện rồi, cô ấy không thể không thay đổi kế hoạch, lái thẳng đến công ty.
Nhà của Giang Ninh cách công ty không xa, chưa đến nửa tiếng thì đã lái vào bãi đỗ xe của công ty.
Tòa cao ốc này chắc là tổng bộ công ty của tập đoàn truyền thông Vân Tinh.
Bạch Du Du có chút kích động.
Tập đoàn truyền thông Vân Tinh là công ty giải trí quản lý hàng đầu trong nước, ngoại trừ Lục Hàn Chi, trong công ty còn có rất nhiều nghệ sĩ đang nổi, Giang Ninh ở trong giới lăn lộn nhiều năm như vậy có ngày hôm nay, lại là người đại diện của Lục Hàn Chi, ở trong công ty cũng có địa vị nhất định, Bạch Du Du làm mèo của người đại diện có tiếng, cảm thấy vẫn có điểm tự hào.
- - Chỉ tiếc rằng, cô sắp không còn là mèo của Giang Ninh nữa rồi.
Vừa nghĩ đến chuyện Giang Ninh rất nhanh sẽ tặng cô cho người khác, tâm tình kích động của Bạch Du Du lại ỉu xìu xuống.
Giang Ninh xuống xe, đi được vài bước đột nhiên nhớ tới còn có mèo trên xe, cô ấy do dự một chút, vẫn xách lồng mèo từ ghế sau trên xe xuống.
Khi Giang Ninh mang theo lồng mèo tiến vào công ty, người khác nhìn thấy đều rất kinh ngạc, khi vào trong thang máy, trong thang máy có nữ minh tinh trẻ tuổi cùng quản lý, vừa lên tiếng chào hỏi Giang Ninh thì nhìn thấy cái lồng trong tay cô ấy, lập tức bị hấp dẫn lực chú ý, “Ui cha, chị Cindy, đây là mèo của chị sao?”
“Đúng vậy.” Giang Ninh cười đáp.
“Chị Cindy, nó có tên là gì vậy?”
“À…”
Lúc này Giang Ninh mới nhớ còn chưa đặt tên cho mèo, cô đang suy nghĩ, đột nhiên nhìn thấy trên túi của trợ lý đối diện có quảng cáo bánh trôi, cười nói: “Tên là Bánh Trôi, đáng yêu chứ.”
“Đáng yêu lắm ạ!”
Bạch Du Du: “...”
Vì thế tên mới của cô được quyết định đơn giản thô bạo như vậy?
Mặc dù Giang Ninh đặt tên rất tùy tiện, nhưng so với cái tên lố bịch ông chủ tiệm thú cưng kia đặt thì tốt hơn nhiều rồi, Bạch Du Du một chút ý kiến cũng không có.
Cho dù có cũng không có cách nào khác.
Tấm ảnh Gianh Ninh đăng trong vòng tròn bạn bè quả thực hot một chút, nên hễ là người quen đều biết cô ấy đang nuôi một con mèo Ragdoll thuần chủng vô cùng xinh đẹp.
Đừng nói là các nghệ sĩ mới trong công ty, kể cả người đã nổi tiếng, ai mà không muốn tạo quan hệ tốt với Giang Ninh. Trên đường Giang Ninh đi qua, ai nhìn thấy lồng sắt trong tay cô ấy đều lại gần khen hai câu.
Đến tầng phòng làm việc nọ, sắc mặt Giang Ninh trầm xuống, không còn nhìn ra ý cười nào trên mặt nữa.
Cô ấy giao Bạch Du Du cho trợ lý Tiểu Chu của mình, “Tiểu Chu, Nhan Tử Hàng đâu rồi?”
“Bị Lăng tổng gọi đi rồi.” Trợ lý Tiểu Chu nói: “Lăng tổng đang nổi giận ạ.”
Giang Ninh xoay người đi.
Tiểu Chu nhìn Bạch Du Du trong lồng, thấy cô cuộn mình thành vòng tròn vẻ mặt vô tội, nhất thời bị đáng yêu quật không chịu được, vốn muốn xách đến phòng làm việc của Giang Ninh, kết quả nửa đường có không ít đồng nghiệp qua vây xem.
“Thật là một bé mèo xinh đẹp! Tên nó là gì vậy?”
“Tên là Bánh Trôi.” Tiểu Chu ôm ngực nói: “Má ơi, đáng yêu đến mức tim tôi sắp tan chảy rồi.”
Bạch Du Du trong lồng bị mọi người vây xem, liếc mắt nhìn trong đó có minh tinh quen mắt, ánh mắt nhất thời sáng lên, vươn móng vuốt nhoài về nơi đó nhìn chằm chằm.
Chẳng được bao lâu một lãnh đạo đi tới, mọi người không dám nói cười nữa, Tiểu Chu liền xách ở Bạch Du Du lẫn lồng vào trong phòng làm việc.
“Thả ra trong chốc lát chắc là không sao nhỉ? Em ngoan ngoãn không được tiểu bậy tiểu bạ nha.”
Sẽ không sẽ không đâu, người ta rất cẩn thận rất thích sạch sẽ đó!
Bạch Du Du ngoan ngoãn meo mộ tiếng.
Tiểu Chu thấy cô thật sự rất ngoan thì ôm cô ra đặt trên sofa, đổ cho cô chút nước.
“Tiểu Chu đâu rồi?”
Bên ngoài có người gọi một tiếng, Tiểu Chu đáp lại, do dự một chút dặn dò Bạch Du Du: “Ngoan nha, chị Cindy lát nữa sẽ trở lại liền, ngàn vạn lần đừng làm loạn biết không?”
Bạch Du Du làm ổ trên sofa quẫy quẫy cái đuôi, Tiểu Chu nhìn dáng vẻ cô lười nhác định ngủ thì yên tâm rời đi.
Tiểu Chu vừa đi, Bạch Du Du lập tức đứng lên từ trên sofa, cẩn thận nhảy xuống sofa.
Mặc dù bây giờ cô đang là mèo, mặc dù chân thịt của nó rất mềm mại, cơ thể uyển chuyển, nhưng lá gan của cô vẫn nhỏ như que cay.
Văn phòng này rất rộng, trên tường cũng dán poster nghệ sĩ, Bạch Du Du tò mò nhìn khắp nơi, đột nhiên nghe được âm thanh bên ngoài cửa, vội vàng tránh ở một góc trong sofa.
Cửa bị đẩy ra, tiếng bước chân và tiếng nói chuyện cũng rõ rệt hơn.
“Cuộc họp bắt đầu lúc 10 giờ, bây giờ Cindy đang xử lý chuyện của Nhan Tử Hàng, lát nữa sẽ qua đây.”
“Ừm.”
Bạch Du Du nghe thấy có người ừm một tiếng, nghe ra có chút quen tai.
Bạch Du Du tò mò ló đầu ra nhìn.
Tiến vào là hai người đàn ông, một người mặc tây trang, đưa lưng về phía cô, một người đã đi đến ghế ngồi cạnh cửa sổ sát đất ngồi xuống, Bạch Du Du chỉ nhìn thấy một đôi chân dài thẳng tắp, giày da đen nhánh không nhiễm bụi.
Cô có một cảm giác, người này hẳn là một vị minh tinh, người đứng kia chắc là người đại diện hoặc là trợ lý nhỉ?
Bạch Du Du nỗ lực ngẩng đầu muốn nhìn cho rõ, lúc này người đưa lưng kia ồ một tiếng, nói: “Cái lồng này, là chứa thú cưng? Chị Ninh mang mèo của chị ấy qua đây sao?”
Người nọ trên ghế sofa nghe vậy quay đầu lại, vừa vặn đối diện với cái đầu nhỏ đang lén lút của Bạch Du Du.
Trong nháy mắt nhìn thấy rõ dáng vẻ của người kia, lông toàn thân Bạch Du Du nháy mắt như bị điện giật dựng hết lên.
Đậu xanh đậu đỏ, sao cô cảm thấy người mình nhìn thấy là Lục Hàn Chi?!