Phương Niên rên rỉ một tiếng yêu kiều, truyền lại tín hiệu lên người đàn ông.
Áo choàng tắm Giang Ngộ vừa mặc vào cho cô lại bị cởi ra.
Anh móc đôi tuyết lê của cô ra, hai tay cùng lúc nắm lấy, tùy ý xoa nắn.
"A..."
Cô khẽ run, cả người lập tức mềm nhũn, giữa chân bắt đầu trào nước.
Sau khi sinh em bé, hai vú vốn đầy đặn của cô lại lớn hơn một chút.
Còn chưa ở cữ xong, Giang Ngộ đã sớm làm chữa trị sau sinh cho cô, ngực vừa dứt sữa liền bắt đầu làm spa, bởi vậy đôi vú mềm được bảo dưỡng vô cùng tốt, không hề xệ xuống.
Núm vú cũng được bảo dưỡng, trắng trẻo mũm mĩm như cũ, nhìn qua dễ thương không khác gì thiếu nữ.
Giang Ngộ duỗi ngón tay kẹp lấy núm vú cô, dùng sức kéo một cái.
"A..."
Phương Niên run lên kịch liệt, cặp tuyết lê lớn lắc lư trước mắt, sóng ngực dập dờn, hình tượng thật sự đẹp mà mê người.
Anh không nhịn được cúi đầu, há miệng ngậm lấy một bên, ác ý gặm cắn.
"Ha... Ưm..."
Cô không ngừng run lên, hai chăn xoắn qua xoắn lại để huyệt nhỏ bớt ngứa.
Giang Ngộ thấy vậy, ngón tay trượt vào, ngựa quen đường cũ tìm được điểm G của cô ấn mạnh xuống.
"A... Hmm..."
Phương Niên lập tức như bị điện giật, uốn éo không thôi.
"Chồng ơi, em... Em muốn... A..."
Núm vú bị anh liếm láρ, huyệt nhỏ bị anh chọc, nơi mẫn cảm đều bị anh nắm giữ, cô càng dễ chịu càng muốn nhiều hơn.
Tiểu biệt thắng tân hôn, thật ra từ lúc tắm cho cô Giang Ngộ đã sớm không nhịn được, chẳng qua tức giận trước rồi cho cô sung sướng sau, nên mới chịu đựng.
Lúc này nghe cô khẩn cầu, anh không chần chờ nữa, vội vàng cởi quần, lấy gậy thịt ra đeo bao, đâm vào mị huyệt của cô.
Nửa tháng không chạm vào, hình như nơi đó của cô lại chặt.
Quy đầu vừa mới vào một chút, cô liên tục thét chói tai, cửa huyệt cũng ngậm chặt, ngăn cản côn thịt cứng rắn trướng to ở bên ngoài.
"Niên Niên, thả lỏng chút."
Anh cố nhịn dỗ cô, vươn tay tới tách môi âm hộ cô ra, lòng bàn tay xoa âm đế nho nhỏ, nhẹ nhàng vân vê.
"A..."
Nơi đó đã lâu không bị sờ soạng như vậy, cả người Phương Niên không ngừng run rẩy, muốn khép chân vào lại bị anh đè lại, không thể động đậy.
"Giang Ngộ... A... Không cần... Ư..."
Cô khóc lóc rên rỉ, muốn thoát khỏi sự trêu chọc của anh, giữa hai chân lại càng chảy nhiều nước hơn, từng đợt từng đợt, tưới lên quy đầu còn ở ngoài của anh.
"Niên Niên, nhịn một chút."
Giang Ngộ dứt lời liền hung hăng đâm mạnh vào "Phụt" một tiếng.
"A..."
Phương Niên nghẹn ngào thét lên, vừa trướng vừa tê dại vừa đau.
"Lớn quá..." Cô khẽ kêu đau.
Một người đi mấy tiếng trong núi sâu đen như mực không khóc, con gián bò lên giường không khóc, lúc này lại bị côn thịt của anh ép chảy nước mắt.
"Ngoan, sẽ thoải mái ngay thôi."
Nước mắt trên giường của phụ nữ, ngoài làm người đàn ông thương tiếc thì càng làm người đó âm thầm tự hào.
Giang Ngộ cúi đầu hôn cô, ngón tay tiếp tục gảy kích thích âm hạch cô, gậy thịt chôn sâu ở bên trong, không hề lui bước.
"Ư..."
Phương Niên ngoan ngoãn há miệng, môi lưỡi quấn lấy anh.
Cô thích ôm hôn anh nhất, dịu dàng hòa nhã, có thể cảm nhận được tình yêu sâu sắc.
Âm đế bị vỗ về chơi đùa, tê tê ngứa ngứa, cảm giác trống rỗng mãnh liệt dâng lên. Lúc này cô không còn cảm thấy cây gậy kia quá lớn, chỉ cảm thấy vừa vặn, phù hợp với huyệt nhỏ của cô đến thế, có thể thỏa mãn dục vọng thật sâu trong thân thể cô.
"Ưm... Ha..."
Tiếng rên rỉ của cô từ khó nhịn dần dần biến thành hưởng thụ, cánh tay chủ động bám vào vai anh, phối hợp động tác đâm vào rút ra của anh.
"Tốt hơn rồi?"
"Vâng."
"Giỏi quá."
Anh khen cô, ngay sau đó, gậy thịt bắt đầu tiến công mãnh liệt, từng cái "Phụt phụt" thẳng vào cửa huyệt.
"A... Hmm..."
Phương Niên đã đau nhức lại hưởng thụ, ôm chặt eo anh, vặn vẹo quyến rũ dưới người anh.
Nửa tháng không làm, hai người không chống đỡ được bao lâu, rất nhanh đã ra.