“Phải phải, kẹp chặt lại, nhanh nhanh chút! Ưm… gần được rồi, ráng thêm chút nữa.”
“Da thật nhạy cảm, cậu xem chưa gì đã ửng đỏ lên, hay chúng ta đổi vị trí, để tôi làm cho.”
Tổ công tác: …
Quách Thiên Thành: …
Rất muốn bịt miệng cậu lại!
Lời thoại này có phải quá đen tối? Không phải chỉ là đánh lửa thôi sao, cậu lồng tiếng *** loạn như vậy là ý gì?
Hai hòn đá cuội trên tay Quách Thiên Thành bị ma sát đến mức tay hắn đã có dấu hiệu nổi mụn nước nhưng lửa thì còn chưa bén.
Nhậm Tuân chăm chú nhìn hắn từ đầu đến cuối, lòng dâng lên cảm giác thương hoa tiếc ngọc, miệng thì trêu hắn nhưng thực chất đã sớm nhìn không nổi, trở tay đoạt lấy đạo cụ: “Cậu để tôi thử một chút.”
Quách Thiên Thành còn muốn đoạt lại nhưng Nhậm Tuân đã nghiêm túc kẹp thanh gỗ vào giữa hai hòn đá, giữa chân mày là một chỗ cứng đầu không đầu hàng, không đợi hắn cản trở mà bắt đầu mài chúng lại với nhau.
m thanh lạch cạch lạch cạch vang rất rõ bên tai.
Trong lòng tâm sự với hòn đá: Mày cứng hả, để xem tao so với mày ai cứng hơn ai!
Tay cậu mài rất có lực, vừa nhìn là biết dày dặn kinh nghiệm hơn động tác của Quách Thiên Thành vừa nãy. Đối với những người thường lao động tay chân mới biết động tác này cần khéo léo dồn lực thế nào, vận động sức cổ tay ra sao… Quách thiếu gia nhìn ra trọng điểm liền ôm ngờ vực, rốt cuộc mấy năm hắn đi, Nhậm Tuân đã phải trải qua những gì?
Mắt liếc thấy mấy vết chai sần trên tay cậu, trong tim hắn liền không dễ chịu.
“Trên tay tôi có cảm giác bỏng rát rồi, chắc sắp bén lửa.”
Trong không khí lắng đọng lại mùi khét không dễ ngửi. Quách Thiên Thành ngăn cản: “Đổi cho tôi đi, mài nữa có khi anh sẽ bị rách tay đấy.”
Nhậm Tuân cười ngốc, tay miệt mài cọ đá: “Không sao đâu, chút việc nhỏ này… a, được rồi!”
Cả ekip và Quách Thiên Thành đều giật mình nhìn chằm chằm hòn đá tóe lửa như ảo thuật giữa hai bàn tay cậu. Ban đầu họ vốn nghĩ để hai thằng nhóc này làm màu một chút cho có không khí chứ không nghĩ tới lửa có thể được bọn họ tạo ra bằng cách nguyên thủy.
Có phải quá trâu bò rồi không?
Thanh gỗ kẹp giữa hai hòn đá bắt đầu bén lửa rơi xuống đống bùi nhùi bên dưới, ngọn lửa nhỏ xíu gặp lá khô bỗng chốc cháy lên, nhảy nhót trước ánh mắt phấn khởi của tất cả mọi người.
“Xin chúc mừng đội Đỏ đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ hoang đảo ngày đầu tiên - tìm lửa! Bây giờ mời đội bạn di chuyển về nơi tập trung để nghỉ ngơi và nhận lấy phần thưởng là một bữa tiệc nướng thịnh soạn!”
Hàng triệu khán giả ngồi trước màn hình cũng cùng chung suy nghĩ với ekip, hoàn toàn đực người ra, sau vài giây thì cung phản xạ mới bắt kịp sóng, hò reo như vũ bão. Khu bình luận một trận bùng nổ!
Người qua đường 1: [Giỏi quá! Theo tôi biết tạo lửa bằng cách này rất tốn sức, các cậu ấy quá thực không dễ dàng gì.]
Người qua đường 2: [Ôi trời, các minh tinh của chúng ta không phải là bình hoa đâu, đặt vào tình huống này họ vẫn có thể xoay sở đấy.]
Người qua đường 3: [Vốn dĩ lướt trúng chương trình, định xem đốt thời gian ai ngờ dính thật nha! Đáng xem!]
Người qua đường 4: [Ha ha, người ta chuẩn bị ăn thịt nướng còn hai đội kia vẫn mài mông đi tìm!]
…
Hàng loạt bình luận kích động hơn thế nữa trôi nổi đầy bên dưới, cứ cách vài giây sẽ tăng mấy trăm cái, lập tức đẩy nhiệt chương trình lên mức cao vượt mong đợi.
Trên màn ảnh, Quách Thiên Thành không khen ngợi ồn ào như staff mà chỉ nhếch môi với Nhậm Tuân. Nụ cười nhàn nhạt ẩn chứa tán thưởng, thở phào, cũng như thương tiếc.
Cảm xúc vô cùng phức tạp.
Đội Đỏ hoàn thành nhiệm vụ lấy lửa đầu tiên đã là ba giờ chiều, ekip cùng hai người Quách Thiên Thành và Nhậm Tuân lục tục quay về trại tập trung, so với hai đội còn lại đang điên cuồng lùng sục thì họ may mắn hơn rất nhiều, có thể thảnh thơi mà ngồi bên bếp nướng ngắm hoàng hôn phủ xuống.
MC chương trình nhân lúc họ hai người đang bận rộn nướng thịt mà đột kích, phỏng vấn mấy câu để tạo bầu không khí thoải mái. Trong đó có một câu hỏi làm Nhậm Tuân nhớ mãi.
MC: “Tổ đội của hai bạn phối hợp rất ăn ý cứ như hiểu nhau lắm vậy? Quách minh tinh có thể cho tôi biết cậu thích điểm nào ở Nhậm Tuân nhất hay không?”
“Tôi thích tay của anh ấy.” Quách Thiên Thành trả lời không hề do dự.
Nhậm Tuân nhìn lại tay mình, bàn tay của cậu vừa thô sần vừa xấu xí không có chỗ nào gợi lên cảm giác yêu thích cho người ta.
MC bật cười: “Ha ha, cậu cũng thật thẳng thắn nha, chính vì đôi tay này đã tạo ra lửa cho nên cậu cảm thấy nó là báu vật đúng không?”
Quách Thiên Thành nửa thật nửa giả nói: “Thích thì cần gì lý do đâu.”
Ban đầu hắn tham gia show là vì muốn gây khó dễ cho Nhậm Tuân ở khắp mọi nơi, tuy nhiên từ khi đặt chân lên máy bay hắn đã biết quyết định ấy nói thì dễ mà làm thì khó. Đứng trước mặt cái người vô tâm vô phế này đột nhiên mọi tính toán của hắn đều trở thành nhỏ nhen không đáng đặt trong mắt cậu.
Đừng nói là gây khó dễ, chỉ cần cậu nhíu mày khó chịu thôi thì lục phủ ngũ tạng hắn đã nhũn như đậu hũ mất rồi.
Cũng chính câu trả lời đó tạo nên một phen phong ba, group fan couple Thành Nhậm giương cờ khởi nghĩa, cắt ghép video Quách Thiên Thành gãi ngứa cho Nhậm Tuân lồng vào nhạc tình, cắt ghép lời thoại và ánh mắt tình tứ của hai người… phải nói là độ yy của fan cực điên cuồng. Trong nửa tiếng group thu hút hơn mười nghìn thành viên, âm thầm hít hint mà không làm ảnh hưởng đời sống riêng tư của thần tượng.
Hai đội về sau không tìm được lửa dứt khoát ăn chay trong tối đó, ngửi mùi thơm mà lòng dạ cồn cào, Hạ Trú nhe răng chạy theo đuôi Nhậm Tuân cọ miếng vụn thịt nhưng chương trình dứt khoát không cho là không cho.
Ngày đầu tiên trên đảo có cực nhọc cũng có vui vẻ, để lại dấu ấn khó quên trong lòng mọi người, đoàn đội thay nhau về lều chợp mắt. Trong lều của Nhậm Tuân vô duyên vô cớ xuất hiện một lọ thuốc điều trị da tay bị tổn thương, nhất thời thần sắc cậu ngưng trọng, không cần nói cũng biết ai là người đặt nó ở đây.
“Quách Thiên Thành, cậu thật sự muốn nuôi xong rồi thịt tôi hả? Muốn nhân lúc tôi cảm động rồi dùng dao đâm tôi một cái trả thù chứ gì?”
Cậu buồn rầu thầm thì một mình, Quách Thiên Thành đúng là oan gia trái chủ của cậu mà!
***
Hiệu ứng mà chương trình mang lại rất bùng nổ, mọi hạng mục chỉ số đều cho thấy chiều hướng khả quan, thậm chí mới phát sóng tập đầu mà khán giả đã đặt dép hóng tập hai.
Trong phòng họp riêng của tổ ekip:
Biên kịch: “Chúng ta hình như từ đầu không có ý định xào couple nhỉ?”
Phó đạo diễn: “Đúng, thỏa thuận từ đầu với công ty nghệ sĩ là quay chương trình thực tế thuần túy chứ không vì ba cái fame mà làm show mất chất. Sao cô nói vậy?”
Biên kịch: “Bên tổ thông tin vừa báo số liệu về, netizen bắt đầu đẩy couple Thành Nhậm rồi. Quản lí bên Cảnh Khuyên vừa liên hệ chúng ta yêu cầu không được xào couple vì dễ ảnh hưởng danh tiếng của Quách Thiên Thành.”
Trong phút chốc cả phòng họp rơi vào lặng thinh. Ai cũng biết hắn là con cưng Quách thị, nhà họ muốn để hắn nổi tiếng cũng không cần dùng đến cách thấp kém này để tạo nhiệt. Nhưng chương trình rõ ràng không có ý xào couple, là do hắn và Nhậm Tuân quá đồng điệu nhau, vô tình tạo ra hiệu ứng chemistry làm bên Cảnh Khuyên hiểu lầm.
Tổ hậu kỳ: “Chúng ta có cần cắt bớt đất diễn của hai người đó không, chẳng hạn như nhắc nhở họ để ý một chút…”
Nói lời này ra chứng tỏ cô ấy đang lo sợ mất lòng bên Cảnh Khuyên, dù sao thế lực của họ không dễ đắc tội, tránh nặng tìm nhẹ cũng đúng thôi.
“Được rồi, để tập sau phát sóng chúng ta tiết chế lại cảnh quay hai người đó gần gũi.” Đạo diễn tuy tiếc nuối nhưng cũng không còn cách nào khác.
***
Tại cao tầng Cảnh Khuyên.
Văn phòng tổng giám đốc thiết kế sang trọng quý phái, bên trong phát ra từng chuỗi âm thanh tiếng cười giòn tan: “Con đó, miệng lưỡi thật ngọt nha, bao nhiêu năm vẫn vậy.”
“Từ cái hồi Thiên Thành đi Mỹ con ít khi qua lại với nhà chúng ta, có biết bác nhớ con nhiều chừng nào không hả? Cũng chỉ có chuyện liên quan đến thằng bé Thiên Thành mới khiến con chủ động liên hệ với ta.”
Người nói chuyện là Quách Thiên Kim, mẹ của Quách Thiên Thành, là một bông hồng trong giới thương trường, năm năm qua Nam chinh Bắc chiến cùng chồng mở rộng thị phần Cảnh Khuyên ra khắp đại lục. Người ở đầu dây bên kia không ai khác là Điềm Tranh.
Điềm Tranh khó xử cười: “Là do con mải mê chăm lo sự nghiệp mà quên hiếu kính bác. Chờ quay xong phim mới sẽ trở về bồi tội ạ.”
“Ừ, nhanh nhanh về đây để Thiên Thành cùng với con đoàn tụ một bữa, lâu rồi chưa thấy hai đứa đứng chung.”
Nhân lúc mẹ Quách cao hứng, Điềm Tranh thuận gió bẻ măng: “Thật sự show đầu tay của Thiên Thành hot lên con rất mừng cho cậu ấy, chẳng qua việc nổi lên nhờ xào couple rất nhanh sẽ tạo ra nhiều phiền toái. Bác hiểu rõ nhất còn gì, con đường cậu ấy đi không được để chút chuyện này ngăn trở, cũng không nên cho kẻ gian cơ hội lợi dụng được bác ạ.”
Mẹ Quách gật đầu, giọng nói rất nhanh trở nên đanh thép: “Rồi, bác đã liên hệ bên show ngừng hành vi xào couple giữa Thiên Thành và cậu nghệ sĩ kia rồi. Mấy người này từ đầu đã cam kết đâu ra đó, giữa chừng lại dám mưu tính riêng, bác cũng dặn tổ chương trình bắt bớt hình ảnh của cậu kia đi rồi.”