Ảnh Đế Là Fan Cuồng Của Tôi

Chương 44: Tôi tuyệt đối không buông tay



“Đây là phòng của bệnh nhân kia.” Viện trưởng giới thiệu.

“Nhìn bà cụ yếu quá. Con trai bà ấy ăn mặc thế kia, kinh tế chắc cũng không tới nỗi khó khăn đâu nhỉ?” Là giọng của Điềm Tranh.

Thông qua lớp cửa kính, bọn họ nhìn thấy dáng người phụ nữ gầy yếu vàng vọt nằm hãm sâu trên giường. Bên cạnh là bóng lưng của con trai bà ấy, cậu quay lưng lại với cửa kính, nhìn không rõ ngũ quan.

Bác sĩ giải thích: “Kinh tế không theo nổi thuốc thang, đa số cậu ấy chọn gói chữa trị tầm trung mà thôi.”

Điềm Tranh tặc lưỡi, không biết bên trong chứa đến mấy phần xem thường cùng chán ghét.

“Tình hình của bệnh nhân khá nặng. Vì đảm bảo an toàn cho người bệnh nên phòng tiệt trùng hạn chế ra vào.”

Quách Thiên Thành gật đầu, trong lòng có chút suy tư, bóng lưng kia hắn nhìn thật sự rất quen mắt.

Đang lúc mọi người rơi vào trầm mặc thì bỗng một ánh đèn Flash bất ngờ lóe lên chiếu thẳng vào giường bệnh. Con trai của bệnh nhân kia giật mình nghiêng đầu nhìn ra cửa, tức thì cậu ngây người.

Mà bên ngoài cửa, Quách Thiên Thành mở lớn mắt, biểu cảm không thể ngờ tới: “Nhậm Tuân?!”

“Là ai vậy, sao tôi thấy giống Nhậm minh tinh thế?” Một nhà báo hỏi đồng nghiệp bên cạnh.

“Cậu ta chứ ai nữa, mau chụp lại đi. Tin tức này nhất định sẽ bạo thẫm hot search cho xem!”

“Cũng là minh tinh khá nổi sao lại không lo nổi thuốc thang cho mẹ chứ? Không lẽ Cảnh Khuyên chèn ép cậu ấy?”

Kéo theo sau đó, hàng loạt lời bàn tán và tiếng chụp ảnh, nháy đèn flash gần như nhấn chìm sự yên tĩnh vốn có của bệnh viện. Viện trưởng không ngờ đến tình hình trở nên mất kiểm soát, ông làm sao biết đám người này sẽ nổi điên chụp hình tại đây cơ chứ?

“Mấy người bỏ máy xuống, đừng làm ồn ảnh hưởng bệnh nhân!”

Quách Thiên Thành nghĩ đến chuyện người ngồi bên trong là Nhậm Tuân, lập tức gầm lên: “Bỏ máy ảnh xuống, tất cả bỏ xuống!”

Hắn quay sang gắt với viện trưởng: “Gọi bảo vệ nhanh đi!”

“Gọi ngay, tôi gọi ngay đây.”

Khung cảnh hỗn loạn đến mức tiếng kêu của Quách Thiên Thành trở nên nhỏ bé không đáng kể, phóng viên gần như phát điên lên khi tìm thấy đề tài nóng, liên tục gọi điện thông báo tòa soạn lên tin.Cục diện gần như không thể xoay sở. Đó cũng là lý do vì sao hắn và Điềm Tranh không có ai mang theo phóng viên, tránh cho tai bay vạ gió. Nhậm Tuân ở bên trong còn đang sững người, không biết tình trạng thê thảm của cậu đã bị chụp lại biết bao nhiêu tấm.



Quách Thiên Thành mặc kệ người ta nghĩ gì, hắn kéo nắm cửa lách người qua, bước vào phòng bệnh khóa trái cửa lại.

“Thiên Thành!” Điềm Tranh gọi hắn lại nhưng không còn kịp.

Mấy vị bác sĩ ngăn không kịp hắn chỉ có thể giương mắt nhìn nhau.

Điềm Tranh thầm than hỏng bét, vốn dĩ chuyện sẽ chẳng liên quan gì đến hắn nếu hắn không hành động ngay lúc này. Giờ thì hay rồi, việc hắn che chở Nhậm Tuân đều lọt vào ánh mắt mắt khó hiểu của rất nhiều người.

Quách Thiên Thành không rảnh quan tâm người ta nghĩ gì. Điều đầu tiên hắn làm khi vào phòng bệnh là hạ tất cả rèm che xuống, đám người bên ngoài trợn mắt, tích tắc hoàn toàn bị che hết tầm nhìn.

Bọn họ bất bình dậm chân: “Cậu ta làm gì vậy chứ? Hành động như vậy là sao?”

“Tôi có chụp lại được cảnh này rồi!”

“Có thể cho tôi xin file không?”

….

Trong phòng, Nhậm Tuân không biết nên dùng loại cảm xúc gì để đối mặt với hắn. Tất cả tay chân đều trở nên dư thừa. Quả thật, khi biết hắn là nhà từ thiện ủng hộ quỹ cứu mẹ, cậu giống như bị đả kích, chưa bao giờ cậu lại thấy khoảng cách giữa cậu và Quách Thiên Thành lại xa xôi chừng ấy.

“Thiên Thành.” Cậu nuốt nước bọt, gọi tên hắn nhẹ bẫng, trái tim ê ẩm đau đớn.

“Cậu không phải là trách tôi đấy chứ?” Quách Thiên Thành khẽ nâng cằm cậu lên. Ngón tay chà qua khóe mắt đỏ hoe của cậu, lòng dạ từng cơn chua xót.

Hắn tìm cho mình một lời giải thích: “Tôi thật sự không biết ca bệnh này là của mẹ cậu, nếu biết, tôi đã dùng mọi cách để hỗ trợ cậu chứ không phải đến đây với tư cách là một nhà từ thiện.”

Nhậm Tuân nghiêng đầu né tránh bàn tay của hắn, Quách Thiên Thành nhìn bàn tay trống rỗng của mình, hắn hốt hoảng.

“Thiên Thành, được cậu hỗ trợ mẹ tôi sẽ sớm khỏi bệnh thôi. Tôi cảm ơn cậu, cảm ơn cả Điềm Tranh.”

“Tôi trách cậu làm gì, cuộc sống của tôi khó khăn đâu phải là do cậu gây nên. Chẳng qua tôi thấy khó chịu khi bày ra dáng vẻ thê thảm này trước mặt cậu mà thôi.”“Nhậm Tuân à…” Quách Thiên Thành không muốn nghe cậu nói nữa, hắn muốn chặn cái miệng này lại. Bởi vì hắn biết cậu sắp nói những lời hắn không muốn nghe nhất.

Và hắn cũng đã hiểu, ngày đó cậu bất chấp nguy cơ thanh lí hợp đồng để đi chụp ảnh chui là vì chạy tiền lo bệnh cho mẹ. Một Nhậm Tuân bị chống đối khắp nơi khắp chốn nhưng vẫn tỏ ra dửng dưng, một Nhậm Tuân kiên cường mạnh mẽ chống đỡ thế giới của mình.



Hắn không dám hình dung cảnh cậu liếm láp vết thương trong nỗi cô đơn hàng trăm hàng nghìn lần trước đây. Lúc đó hắn ở đâu, lúc đó hắn đang làm gì? Lúc hắn huy hoàng trở về nước cũng là lúc người hắn yêu trải qua giai đoạn chật vật nhất.

Vậy mà hắn đã làm gì? Uy hiếp cậu, quấy rối cậu, muốn đả kích cậu… hắn thật sự rất tệ.

Nhậm Tuân mệt mỏi xoa mắt: “Quách Thiên Thành, cậu và tôi không có khả năng đâu.”

Quách Thiên Thành trừng mắt nhìn cậu, nhưng hắn kiềm chế, hạ giọng cầu xin: “Đừng nói vấn đề này nữa, chờ mẹ cậu phẫu thuật xong rồi tính, a?”

“Tôi nói thật đó, Quách Thiên Thành! Cậu cũng biết hoàn cảnh của tôi rồi đấy, cậu sẽ chấp nhận được tôi sao? Cứ cho là cậu không quan tâm đi nữa thì gia đình cậu có chấp nhận không? Quách Thiên Thành, tôi không muốn làm tình nhân trong bóng tối của một ai hết, tôi càng không chịu nổi sự gây áp lực từ khoảng cách giàu nghèo này. Yêu thì phải tự tin, tôi không tự tin được khi đứng cạnh cậu, Thiên Thành, tôi không thể ở bên cạnh cậu được.”

Càng nói cổ họng cậu càng ê buốt như đeo chì, đến nỗi âm thanh chỉ còn lại tiếng thì thào, trước mắt ầng ậng hơi nước cố nén để không chảy ra.

“Một thiên chi kiêu tử như cậu sao có thể hạ mình mà hiểu được nỗi lòng của người nghèo khó như tôi. Đừng làm khó tôi…”

Quách Thiên Thành ra sức kìm nén tức giận, cuối cùng vẫn không thể kiểm soát được, chó cùng rứt giậu, hắn điên tiết nắm chặt vai cậu cảnh cáo: “Cậu tốt nhất đem những lời này nuốt vào cho tôi. Ông đây chấp nhận hay không chưa tới lượt cậu phán xét. Nhậm Tuân, chỉ cần một ngày tôi còn thích cậu, tôi tuyệt đối không buông tay!”

“Cất ngay mấy cái lời xui xẻo kia lại, chữa bệnh cho mẹ cậu trước!”Quách Thiên Thành giống như giận dỗi mà bỏ mặc cậu, đi sang bên kia gọi điện thoại. Hắn gọi đi mấy cuộc, lần này trực tiếp nối máy đến tòa soạn trung ương nhờ kiểm soát tin rác, còn dùng quan hệ móc nối cậy nhờ cảnh sát đến dẹp loạn đám nhà báo dỏm ngoài kia vì tội gây rối trật tự công cộng.

Nhậm Tuân ngây ngẩn nhìn hắn, những lời kia cậu moi tim moi phổi ra mà nói, vậy mà hắn không nhét nổi vào tai, cái gì không muốn nghe thì lập tức coi như chưa từng nghe thấy.

Hơn một tiếng sau tình hình mới được kiểm soát, khi này Quách Thiên Thành kéo cậu ra ngoài để bác sĩ vào kiểm tra tình hình của Vu Uyên.

Ở bên ngoài hành lang, chỉ còn Điềm Tranh vắt chéo chân đứng đó, cậu ta tựa như chờ đã lâu, ngước mắt lên nhìn Nhậm Tuân lập tức làm ra vẻ quan tâm trách móc: “Cậu khó khăn như vậy mà cũng không liên hệ với tôi một tiếng, chúng ta là bạn bè cùng lớp mà, có cái gì đâu phải giấu diếm? Sĩ diện cũng không có đẻ ra cơm để ăn được, nhờ bọn tôi sớm có phải tốt hơn không. Để ký nhận quỹ từ thiện trông khó coi quá!”

Ba người đàn ông có vẻ ngoài kiệt xuất đứng đối mặt nhau, nhưng trong khung cảnh này Nhậm Tuân đóng vai trò không hơn không kém kẻ tùy tùng làm nền, khí thế tất cả đã bị hai người kia đoạt mất.

Quách Thiên Thành hừ lạnh, đã tới nước này, hắn không cần phải lá mặt lá trái với Điềm Tranh. Nhìn cậu ta múa mồm múa mép hắn thật sự muốn bóp nát cái miệng thối tha ấy: “Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì? Hai người các người nhiều năm chạm mặt trong showbiz, nếu cậu thật sự muốn giúp thì cần gì phải đợi đến hôm nay?”

Quách Thiên Thành còn tưởng Điềm Tranh có hảo ý, nào ngờ cậu ta biết rõ người nhận quỹ là Nhậm Tuân nên mới chừa cho hắn một cơ hội chen chân đóng vai tốt.

“Điềm Tranh, quỹ từ thiện này may mắn tôi chưa ký vào, và cậu cũng đừng mong Nhậm Tuân sẽ ký nhận quỹ. Cậu ấy dù có khó khăn đến mức bò bằng gối cũng đã có Quách Thiên Thành tôi bảo hộ. Một đồng từ thiện từ cậu Nhậm Tuân không bao giờ nhận.”

“Đi thôi!”

Hắn không cho phép Điềm Tranh nói thêm một lời nào, kéo tay Nhậm Tuân lướt qua, bả vai chạm mạnh vào vai Điềm Tranh.