Trong phòng yên tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy, Kinh Sở Dương càng lúc càng căng thẳng, càng lúc càng không yên, mồ hôi trong lòng bàn tay anh thấm ướt lưng Tưởng Sầm, anh run rẩy rụt tay về, trong lòng cười khổ. LQĐ
Quả nhiên như anh nghĩ, Tưởng Sầm xem anh là bạn bè bình thường, không nghĩ tới phương diện kia, anh thấy may là bây giờ Tưởng Sầm đang trong trạng thái say rượu, không cho những lời anh nói là thật, vì vậy anh từ trên người cậu trườn xuống, gém góc chăn cho Tưởng Sầm, nói: “Quên đi, sau khi em tỉnh rượu thì không nhớ gì đâu, xem như tôi chưa nói gì cả.” Mấy chữ cuối cùng, mang theo tiếc nuối vô hạn và thở dài ảo não.
Nhưng ngay lúc anh nhắm mắt lại, nghe Tưởng Sầm nói –
“Được, vậy anh cũng không thể hối hận, dù sao thì em cũng ăn rất nhiều, rất lười biếng hơn nữa lại không biết nấu cơm, thỉnh thoảng biến nhỏ làm anh phải vội chạy tới cứu bồ, em phiền như vậy đó, anh còn cần không?” Tưởng Sầm đưa tay chống bên má, nghiêng đầu hỏi.
“Tiểu Sầm, em say rồi.” Kinh Sở Dương ấp úng nói.
“Em không say, đã tỉnh rượu rồi, em nói toàn là sự thật.” Tưởng Sầm bất mãn, dùng sức nhéo bắp thịt trên cánh tay Kinh Sở Dương, thấy anh đau đến nhíu mày, rầu rĩ nói: “Xem đi, quả nhiên anh ghét em.”
Chờ một chút, đầu óc ngu ngơ của Kinh Sở Dương kịp phản ứng, “Em nói thật chứ?” Anh chống người trên người Tưởng Sầm lần nữa, chậm rãi cúi xuống, thử hôn xuống góc môi cậu, thấy người dưới thân cười dịu dàng nhìn mình, không chút ý tứ chán ghét, anh lại đánh bạo hôn lên góc môi khác của cậu.
Tưởng Sầm nằm ngang không động đậy, nghịch ngợm duỗi đầu lưỡi liếm gò má khô ráo mà ấm áp của Kinh Sở Dương, hai tay vòng ôm chặt lưng anh, vừa cọ vừa xát trên hõm vai anh, “Sở Dương, anh tốt nhất.”
Lời này tựa như ngọn lửa, trong nháy mắt lửa cháy lan cả đồng cỏ, khiến trái tim vốn bình yên của Kminh Sở Dương bốc cháy hừng hực, đột nhiên anh giữ lấy đôi môi mềm mại của Tưởng Sầm, trặn trọc hôn không chịu buông ra, hồi lâu sau anh ngưng mắt nhìn cậu, giọng càng khàn, “Tiểu Sầm, đã đồng ý thì không thể đổi ý, biết không hả?”
Tưởng Sầm trịnh trọng gật đầu, cậu không có ý định hối hận, cũng sẽ không hối hận, trời cao cho cậu cơ hội sống lại, không chỉ khiến cậu hiểu rõ Thiệu Trạch mà còn dạy cậu phải quý trọng người trước mặt. Kinh Sở Dương đối xử tốt với cậu, sao cậu lại không thấy, không biết chứ? Cậu đột nhiên nhớ tới lúc trước lén nghe được người trong lòng chưa bao giờ thấy của Kinh Sở Dương, không phải là…. Cậu túm tay áo anh, “Sở Dương, người trong lòng anh là… ?”
“Đúng vậy, chính là em.” Kinh Sở Dương dịu dàng trả lời.
Tưởng Sầm nghe vậy mặt giãn ra, chẳng biết tại sao trong lòng lại có chút mừng thầm, cậu che mặt gò má ửng đỏ.
Thời gian dần trôi, Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm nằm sóng đôi trên giường, hai người tay nắm tay, mười ngón tay đan vào nhau, qua năm giờ, Tưởng Sầm đang ngủ thì nhỏ đi, Kinh Sở Dương nhẹ tay nhẹ chân mặc quần áo tử tế cho cậu, nghiêng người ngắm cậu.
Bọn họ thật sự ở cùng một chỗ sao? Cứ cảm giác như mình đang nằm mơ, nhưng người yêu đang ngủ bên cạnh, chính miệng em ấy thừa nhận tình cảm của hai người, thừa nhận em ấy cũng yêu mình, Kinh Sở Dương nhéo cánh tay, đau quá, không phải mơ.
Như vậy rất tốt, Kinh Sở Dương mỉm cười, ghé sát hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tưởng Sầm một cái rồi không làm gì nữa, cứ như vậy ngắm cậu, ngắm cả đời cũng chẳng chán.
Sáu giờ tối, Tưởng Sầm tỉnh ngủ, bụng kêu ùng ục, ánh mắt Kinh Sở Dương dịu dàng gần ngay trước mặt, cậu đẩy cánh tay anh ra, bất mãn dùng chân nhỏ đá anh, “Nhìn em làm gì hả, mau nấu cơm đi, em đói muốn chết nè.”
“Vì em đẹp.” Kinh Sở Dương vội hôn Tưởng Sầm một cái, xoay người rời giường nấu cơm, không bao lâu trong phòng bếp truyền tới mùi thức ăn, bên hông Kinh Sở Dương buộc tạp dề hình Winnie the Pooh, vừa ngâm nga hát vừa xào rau, tâm tình rất đỗi vui vẻ.
Tưởng Sầm xuống giường, đứng dưới bàn cơm chờ cơm ăn, cậu cũng cảm thấy tựa như nằm mơ, nhưng sự thật đúng là như vậy, cậu và Kinh Sở Dương… Thật sự ở cùng một chỗ.
“Ăn cơm đi, nhìn anh làm gì?” Kinh Sở Dương bưng đồ ăn đặt trên mặt bàn, xoay người ôm Tưởng Sầm ngồi trên bàn cơm, gắp đồ ăn cho cậu.
Tưởng Sầm vỗ hai gò má, dùng lời anh làm câu trả lời: “Vì anh đẹp, anh đẹp hơn cả đồ ăn, quốc sắc thiên hương, nghiêng nước nghiêng thành.”
Kinh Sở Dương bật cười, gắp thức ăn bỏ vào chén nhỏ cho Tưởng Sầm, vừa ăn vừa hỏi, “Ngày mai chúng ta nấu lẩu ở nhà đi?”
“Dạ!” Tưởng Sầm cử động đôi đũa, “Em muốn ăn cay, đặc biệt cay, vô cùng cay!”
Kinh Sở Dương dùng đũa gõ lên đầu nhỏ của cậu, “Không đoán ra khẩu vị em nặng như vậy, vậy lát nữa chúng ta đi siêu thị, em tự chọn vật liệu nấu lẩu nhé, được không?”
Tưởng Sầm ra sức gật đầu, vội cúi đầu bới cơm ăn, hai người ăn xong cùng tới siêu thị gần nhà, Tưởng Sầm trốn trong túi áo Kinh Sở Dương, chảy nước miếng nhìn đống nguyên liệu nấu lẩu.
Kinh Sở Dương vô lực, sao anh cảm thấy sau khi thẳng thắn Tiểu Sầm càng đáng yêu hơn nhỉ?
Trưa hôm sau, Kinh Sở Dương nấu một nồi lẩu nóng hổi, mùi cay nồng bay khắp phòng, hai người bỏ ít rau thơm vào, không thể chờ đợi ngồi xuống, anh một miếng em một miếng, ăn rất vui vẻ.
Đúng lúc này điện thoại của Tưởng Sầm vang lên, cậu nghe máy, được biết đài truyền hình tổ chức tiệc tối muốn mời cậu làm khách quý tới dự, Tưởng Sầm bĩu môi tiếc nuối từ chối, cậu không đi được.
Kinh Sở Dương bên cạnh cũng để đũa xuống theo, trong lòng biết đầu sỏ tạo thành tất cả những chuyện này là Thiệu Trạch, trong lòng càng ghét hắn ta hơn.
“Còn chuyện nữa.” Trịnh Hải Dật dừng một lát, nói tiếp, “Bộ phim mới của đạo diễn Đỗ Văn Khâm, vai chính có thể là Thiệu Trạch, mai sẽ có thông tin chính xác, bộ phim này sắp quay.”
“Em biết rồi.” Tưởng Sầm cúp máy cũng không để trong lòng, giữa cậu và Thiệu Trạch cuối cùng cũng sẽ có kết quả, không phải bây giờ thì chính là tương lai. Trước giờ cậu luôn giấu tài năng, tích góp danh tiếng, tuy quay phim cùng Thiệu Trạch nhưng lại rất hiếm khi cùng xuất hiện, phần lớn lúc quay phim đều ở cạnh Diệp Cảnh, nghe nói bộ phim này giữa vai nam chính và nam phụ cùng xuất hiện không ít lần, cho nên bây giờ và sau này sẽ va chạm chính diện rồi.
“Tiểu Sầm, nếu như em…..” Kinh Sở Dương mở miệng, nếu cậu không muốn quay thì bất cứ lúc nào anh cũng có thể tìm kịch bản tốt hơn cho cậu.
“Đương nhiên muốn quay chứ, nhất định phải quay, em chờ lâu lắm rồi, không muốn chờ đợi thêm nữa.” Tưởng Sầm kiên định.
Kinh Sở Dương nghe vậy, giọng điệu chưa bao giờ nghiêm túc thế: “Được, vậy thì quay cho tốt, anh không nhúng tay vào, xem em dùng diễn xuất treo hắn ta lên đánh.”
“Dạ!” Tưởng Sầm tràn đầy tự tin.
Mấy ngày sau, Kinh Sở Dương đi làm có phóng viên tạp chí thương mại nào đó muốn phỏng vấn anh, một trong số đó còn muốn phỏng vấn mấy nghệ sĩ của công ty, hỏi họ đánh giá anh thế nào, vì vậy Kinh Sở Dương dặn trợ lý sắp xếp thời gian rảnh, chuẩn bị sẵn sàng.
Buổi phỏng vấn sắp xếp vào một giờ chiều thứ hai, Tưởng Sầm cũng nằm trong hàng ngũ nghệ sĩ được phỏng vấn, cho nên cậu theo Kinh Sở Dương cùng tới công ty, trên xe, thừa dịp chờ đèn đỏ, Kinh Sở Dương đưa cho cậu túi đồ ăn vặt mà cậu thích ăn.
Tưởng Sầm không hiểu quay đầu nhìn cậu.
Kinh Sở Dương cười lộ hàm răng trắng, “Hối lộ em, nhớ nói tốt về anh chút xíu, dù sao hình tượng của anh cũng nằm trong tay mấy người.”
“Oh.” Tưởng Sầm đặt đồ ăn vặt ra ghế sau, bẻ ngón tay đếm, “Nấu cơm ngon, làm thịt xào ngon, nấu lẩu cũng rất ngon, nấu mì sợi ăn cũng rất ngon….”
“Chỉ biết ăn thôi à, tiểu quỷ thèm ăn.” Kinh Sở Dương gõ đầu cậu.
Tưởng Sầm le lưỡi híp mắt nghỉ ngơi.
Đến công ty, vừa lúc phóng viên tạp chí thương mại cũng tới, mọi người chuẩn bị một lúc liền bắt đầu buổi phóng vấn hôm nay. Trong văn phòng, Kinh Sở Dương mặc một bồ đồ tây màu đen, không có gì ngoài vẻ lạnh lùng, còn có chút nho nhã, mái tóc được cắt tỉa tỉ mỉ khiến người ta có cảm giác là người đàn ông tinh anh trong thương giới.
Tới lượt phỏng vấn nghệ sĩ, từ trước đến giờ giải trí Hoa Tụng đối xử với nghệ sĩ vừa có trách nhiệm vừa quan tâm, tất nhiên đãi ngộ không hề kém, sau khi Kinh Sở Dương nhậm chức, tình hình công ty càng ngày càng tốt hơn, thế nên tất nhiên đám nghệ sĩ đánh giá anh rất cao.
Rất nhanh tới lượt Tưởng Sầm, cậu đã chuẩn bị, nói một lèo toàn lời hay, khen đến mức Kinh Sở Dương đứng ở trên trời chứ không ở dưới đất, làm đám người xung quanh thấy buồn cười.
Màn đêm buông xuống, mùi thơm của đồ ăn bay ra từ trong các hộ gia đình, Tưởng Sầm ngồi trên sofa chơi cùng Kẹo Đường, Kinh Sở Dương xào nốt món cuối cùng, cởi bỏ tạp dề đi ra cao giọng nói, “Ăn cơm thôi.”
Hai người lặng lẽ dùng cơm, Kinh Sở Dương xem bản nháp buổi phỏng vấn trong ipad mà tạp chí gửi tới, không nhịn được bật cười, trêu chọc, “Mấy lời đánh giá anh hẳn là em tốn không ít tế bào não hả.”
Tưởng Sầm ra sức gật đầu, nhưng không thể nói thẳng nấu cơm rất ngon, hai người còn chưa công khai quan hệ, nói mấy lời này sẽ gây ra phiền phức không cần thiết. Cậu vắt hết óc mới suy nghĩ ra đoạn dài như vậy, rất chuyên nghiệp!
Có điều phần lớn lời nói không ngừng khen Kinh Sở Dương tốt, Kinh Sở Dương tốt đẹp như vậy là của mình cậu, nghĩ tới đó có chút vui sướng.
Qua vài ngày sau, tạp chí đăng tin, ngoài bìa là ảnh Kinh Sở Dương đẹp trai mặc đồ tây, mặc dù chỉ một bên mặt nhưng đủ nhìn ra bộ dạng anh tuấn.
Nhưng ảnh chụp đường nét như vậy lại khiến đám người trên mạng bùng nổ.
Người qua đường 1: Nếu như tôi nhìn không nhầm, gò má này xuất hiện trong phần hậu trường lần phỏng vấn Tưởng Sầm, người đàn ông chạm vào đầu (⊙o⊙ ).
Người qua đường 2: Lầu trên là hỏa nhãn kim tinh! (Ý nói tinh mắt, nhìn được vật ở xa….)
Fan 1: Dùng mắt chó hợp kim kim ti-tan của tôi nói cho mấy người biết, tôi vừa xem đi xem lại hậu trường 10 lần, so sánh với ảnh trang bìa này, tuyệt đối là một người!
Fan 2: Cho nên, người đàn ông chạm vào đầu ngày đó, là Boss đứng đầu công ty của Tưởng Sầm sao? (⊙o⊙ )
Fan 187: A a a, vào hơi muộn, hình như tôi bỏ lỡ chuyện gì hả, nhưng người đàn ông chạm vào đầu đáng yêu quá!
Fan 344: Tổng giám đốc công và ngôi sao thụ, khúc nhạc này đáng yêu lắm! Điệu tây bì này đáng yêu lắm! Tôi đứng về phía điệu tây bì này!
Fan 555: Đứng về phía điệu tây bì 1111111.
*Điệu tây bì (làn điệu trong ca kịch dân gian Trung Quốc, đệm với đàn nhị - Theo QT)
…………….
Vừa lúc Tưởng Sầm đang lướt weibo, nhìn mấy bình luận này thì ôm bụng cười, mấy fan này mắt sáng như tuyết nhỉ, tuy bọn họ chỉ tưởng tượng nhưng trên thực tế cậu và Kinh Sở Dương quả thật đã ở cùng một chỗ, không biết ngày nào đó công khai chuyện này có thể hù chết bọn họ không.
Nhưng, vì sao cậu là thụ?
Tưởng Sầm bĩu môi cầm lấy điện thoại kiêu ngạo trả lời một trong số đó.
Tưởng Sầm trả lời fan 344: Ngao, tôi là công!
Kinh Sở Dương rửa chén xong thấy Tưởng Sầm ngồi trên sofa cười rất vui vẻ, cũng cầm điện thoại mở weibo, mắt nhìn toàn bộ quá trình đám bạn trên mạng trêu chọc Tưởng Sầm, cùng với câu Tưởng Sầm nói tôi là công, anh nhịn cười, đặt di động qua một bên sờ cằm.
Xem ra anh phải nói rõ chuyện này với Tiểu Sầm, vị trí trên dưới này tuyệt đối không thể đảo ngược.