*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Ngọc Hân – diễn đàn
Ban đêm yên tĩnh, Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm rúc vào nhau cùng xem TV, giải quyết xong vấn đề lớn nhất trong lòng, trái tim hai người chưa từng vui như vậy, Tưởng Sầm nằm trong ngực Kinh Sở Dương, níu quần áo anh chơi đùa. LQĐ
Điện thoại của Kinh Sở Dương vang lên, anh cầm lên nhìn, là tin nhắn của Kinh Sở Nghi gửi tới.
Kinh Sở Nghi: Ba mẹ rất muốn gặp chị dâu, mau dẫn chị dâu về nhà!
Kinh Sở Dương xem xong mỉm cười, tiện tay gửi tin nhắn trả lời, quả thật, bây giờ nên dẫn Tưởng Sầm về gặp ba mẹ anh rồi, vì vậy anh nghiêng người, tay trái nâng eo người trong ngực, tay kia khẽ vuốt lên lưng cậu, dịu giọng nói, “Tiểu Sầm, ngày mai chúng ta tới một chỗ nhé.”
“Đi đâu ạ?” Tưởng Sầm có phần buồn ngủ, mắt mở không ra hỏi anh, lại cọ xát ngực anh tìm tư thế thoải mái nhất.
“Tới nhà anh, ba mẹ anh muốn gặp em.” Tưởng Sầm đột nhiên tỉnh ngủ hẳn, mở to hai mắt nhìn Kinh Sở Dương, mắt chớp chớp, cậu nghe thấy mình hỏi, “Gặp… Gặp ba mẹ anh?” Đây là tiết mục muốn gặp ba mẹ? Nhưng cậu còn chưa chuẩn bị tốt mà!
“Ừ, trưa mai chúng ta qua đó, được rồi, đừng hỏi gì nữa, ngủ đi đã.” Kinh Sở Dương che miệng cậu bảo cậu nằm xuống, không nói gì ôm cậu ngủ.
Nhưng Tưởng Sầm đâu ngủ được, trừng mắt đến sau nửa đêm mới cố gắng ngủ được chút xíu, sáng sớm ôm quầng thâm mắt tỉnh dậy, lại bị Kinh Sở Dương ôm ép ngủ tiếp, mơ mơ màng màng ngủ thêm mấy tiếng mới tỉnh lại, thân thể đã biến lớn, được chăn quấn quanh, còn Kinh Sở Dương đang mặc quần áo.
Dáng người Kinh Sở Dương rất đẹp, vai rộng eo hẹp, còn có cả cơ bụng, Tưởng Sầm nhìn chằm chằm vào cơ bụng đều đặn kia nuốt nước miếng một cái, từ trên giường nhảy xuống, lúc này mới phát hiện mình dưới chăn không mặc gì.
“Nhìn không chuyển mắt như vậy, thân là chồng em anh cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.” Kinh Sở Dương mặc quần áo tử tế thì lại là một ông chủ nghiêm túc, giống hệt một kim cương vương ngũ lão đã có vợ.
“Hôm nay nhất định phải đi sao?” Tưởng Sầm ôm chăn phồng má lên.
“Ừ, đã nói với ba mẹ rồi.” Kinh Sở Dương nhìn cậu, mắt chứa ý cười.
“Nhưng em còn chưa chuẩn bị gì cả mà.” Vẻ mặt Tưởng Sầm đau khổ, bĩu môi.
Kinh Sở Dương nghe vậy cười to, “Tiểu Sầm, em muốn chuẩn bị gì? Đồ cưới à? Đừng sợ, con dâu xấu cũng phải gặp ba mẹ chồng.”
“Cái gì chứ!” Tưởng Sầm tức giận đưa chân đá anh, bị anh nắm lấy mắt cá chân, “Em đây là đi gặp ba vợ mẹ vợ.”
“Xem ra Tiểu Sầm rất có ý kiến về vấn đề trên hay dưới của chúng ta.” Kinh Sở Dương nắm mắt cá chân cậu, thuận thế kéo người vào trong ngực, để tay lên bờ vai trần truồng của cậu, cảm xúc mịn màng khiến anh thích không buông tay, “Vấn đề này sau này chúng ta sẽ tự thể nghiệm để xác nhận, được không hả.”
Mặt Tưởng Sầm đỏ bừng, đưa tay đẩy anh ra, “Nhưng em mặc gì giờ?” Dù sao cũng là lần đầu tiên gặp người lớn, phải để lại ấn tượng tốt cho đối phương không phải sao? Mặc quá nghiêm túc thì không hay, quá tùy tiện cũng không được.
Kinh Sở Dương nhíu mày, “Tiểu Sầm em mặc gì cũng đều đẹp mắt.” Xong lại chuyển đề tài, “Không mặc càng đẹp hơn.”
“Anh tránh ra.” Tưởng Sầm nhào qua che miệng Kinh Sở Dương, đuổi anh ra