"Alo?" Khương Bạch ấn nghe, không qua hai giây, trên mặt anh lộ ra vui mừng, "Thật sao? Nhanh vậy ạ! Trước đó anh bảo là cần bảy ngày mà? Ồ ồ... Ừm, tôi hiểu rồi, phí tố tụng lát nữa tôi sẽ chuyển cho anh... Được, tôi sẽ chú ý... Cảm ơn!"
Khương Bạch cúp máy, Thẩm Nam Tinh liền nhịn không được thò qua, "Điện thoại của luật sư hả? Nói gì á?"
"Toà án bên kia đã lập án thẩm tra, giờ tớ sẽ gửi luật sư phí tố tụng, để anh ta giúp chúng mình đại diện, còn công ty vận chuyển kia trong vòng hai ngày nữa sẽ nhận được lệnh triệu tập." Khương Bạch một bên giải thích, một bên cúi đầu chuyển phí tổ tụng cho luật sư.
"Hay lắm, ác quả ác báo cuối cùng cũng tới!" Thẩm Nam Tinh rất phấn khích.
Khương Bạch gật đầu, một bên dặn dò Thẩm Nam Tinh: "Luật sư còn nói, sau khi công ty vận chuyện nhận được lệnh triệu tập, có thể bọn họ sẽ lén liên hệ với chúng ta để giải hoà, lúc đó mình phải chú ý, không thể rơi vào bẫy của họ được." "Ừa, toà án làm việc hiệu quả nhanh ghê..."
...
Theo như lời của luật sư, sáng ngày hôm sau, công ty vận chuyển liền gọi tới.
Lúc Khương Bạch nhận cuộc gọi, hai lớn một nhỏ đang vây quanh bữa sáng, anh đang lột vỏ trứng gà luộc cho bé Chanh, rồi nhìn Thẩm Nam Tinh một cái, rồi sau đó bật loa điện thoại di động đặt lên bàn.
Loa điện thoại nhanh chóng vang lên tiếng của gã nhân viên "Bên tôi đã nhận được lệnh triệu tập của toà án, các cậu có quá đáng quá không vậy? Chỉ là hợp tác không thành thôi mà? Tục ngữ có câu, mua bán không thành thì còn nhân nghĩa, các cậu cũng chẳng thất thoát tiền bạc gì, có cần chuyện bé xé ra to ra toà kiện chúng tôi vậy không?"
"Tất nhiên là cần rồi!" Thẩm Nam Tinh chậm rãi nuốt một ngụm cháo, nghe tiếng hít thở dồn dập phát ra từ loa, ha hả một tiếng: "Nếu không phải chúng tôi may mắn, đêm đó tìm được một công ty giao hàng khác, đợi trái cây của chúng tôi vận chuyển được lên trấn trên chắc nó thúi hết rồi, còn cần giao hàng chi nữa?" "Không phải mấy cậu bảo trái cây mới hái à? Trái cây mới hái có để cả đêm cũng có thúi được đâu? Mùa này có để bao lâu trái cây cũng không thúi được, cậu có gửi người ta cũng chẳng nhận ra!" Nhân viên không để bụng nói.
Lúc gã nói, Khương Bạch đã lột vỏ trứng gà xong, bỏ vào trong bát cho bé Chanh.
"Cảm ơn ba ạ." Khương Chanh ngoan ngoãn nói một tiếng.
Gã nhân viên đợi một hồi, không thấy ai trả lời, đột nhiên nghe được giọng của con nít, tức khắc bực bội, thanh âm bất tri bất giác cao hơn mấy độ, "Alo? Tôi nói mấy người có nghe không vậy!"
"Có nghe!" Khương Bạch trả lời: "Chúng tôi đã hứa với khách hàng, trái cây được gửi ra là vừa mới hái, trái cây hái ngày nào thì gửi ngày đó!"
"Ầy, mấy người buôn bán gì mà chán thế? Có biết làm ăn không vậy? Buôn bán này nọ thì đầu óc phải nhảy số nhanh chớ, khách hàng của cậu cũng không tận mắt thấy cậu hái trái cây, cậu có gửi chậm một ngày bọn họ cũng chẳng biết hái trước hay sau nữa..." "Không thể như vậy được!" Khương Chang đang nghiêm túc ăn trứng gà nghe thế thì ngừng lại, nghiêm nghị nhìn chằm chằm di động nói: "Chú ơi, làm người thì phải thành thật, nói lời phải giữ lấy lời, đừng như con bướm đậu rồi lại bay!"
"Sao có con nít con nôi nói chuyện ở đây thế? Tôi đang nghiêm túc nói với mấy anh..."
"Thằng bé nói sai chỗ nào? Bé nó còn biết làm người thì phải thành thật, anh đã bấy nhiêu tuổi rồi mà còn chẳng hiểu đạo lý bằng đứa nhỏ nữa, đúng là..."
Thẩm Nam Tinh theo bản năng nhìn về phía Khương Chanh, chỉ thấy cái miệng nhỏ của Khương Chanh đang cắn trứng gà, đôi mắt tròn xoe nhìn mình.
Y nuốt lại những câu nói vô văn hoá lại vào bụng, không chút nghĩ ngợi cúp điện thoại.
Khương Chan ăn hết quả trứng gà mới nghiêm túc nhìn Thẩm Nam Tinh: "Chú Thẩm, chú chưa nói tạm biệt với người ta đã cúp điện thoại, như vậy là không lễ phép." "..."
Tùy tiện cúp điện thoại là không lễ phép, nhưng còn phải xem đối phương là ai nữa!
Tên nhân viên này không làm tròn bổn phận, không cần suy xét!
Đương nhiên, lời này Thẩm Nam Tinh sẽ không nói với Bé Chanh, bé Chanh vẫn còn nhỏ, không thể dạy hư em bé.
"Chú sai rồi!" Thẩm Nam Tinh mạnh dạn nhận sai.
Vẻ mặt Khương Chanh nghiêm túc gật đầu, "Chú Thẩm ơi, lần sau nhớ nói tạm biệt đó."
"Ừ ừ, nhớ rồi."
Hai người vừa nói xong, điện thoại lại vang lên, vẫn là tên nhân viên kia.
Thẩm Nam Tinh không chút nghĩ ngợi liền cúp cái rụp, rồi lại nhìn thấy đôi mắt ngây thở của bé Chanh.
"Alo?" Thẩm Nam Tinh thừa dịp bé Chanh không phát hiện mình đã cúp điện thoại, y làm bộ làm tịch cầm di động, áp vào bên tai, rồi alo vài tiếng, "Ủa? Lạ ghê sao không nghe ai nói gì..."
"Chắc là gọi lộn số!" Khương Bạch mặt không thay đổi phối hợp diễn trò. "Chắc vậy rồi!"
Lúc bọn họ nói chuyện, Khương Chanh đã ăn sáng xong.
Khương Bạch chuẩn bị thức ăn vặt cho bé theo thường lệ, bé nhảy chân sáo dắt Đào Đào ra cửa.
Cùng lúc đó, điện thoại lại vang lên lần nữa.
Lúc này đây, người cúp máy chính là Khương Bạch.
Thẩm Nam Tinh bật ngón cái, tán đồng nói: "Đáng đời, cũng nên cho gã biết cảm giác bị người ta cúp điện thoại là như thế nào."
Nhớ tới buổi tối hôm đó Thẩm Nam Tinh liền giận sôi máu.
Đã bận bịu một ngày còn bị người ta cho leo cây, vác cái thân xác đau nhức chạy lên trấn trên cả tiếng đồng hồ rồi lại bị tên này chơi một vố, vừa cúp điện thoại vừa block số, ...
So với thể xác và tinh thần đã bị tàn phá của bọn họ, bọn họ chỉ cúp điện thoại của gã xem như là quá hiền rồi!
Ít nhất, bọn họ không có block gã! Đang nghĩ ngợi thì điện thoại lại tới nữa.
Lúc này đây, bọn họ nhấn nghe, Khương Bạch nghĩ nghĩ rồi nhấn ghi âm.
"Má tụi mày đừng có mà quá đáng! Bố mày gọi điện nói chuyện đàng hoàng mà tụi mày dám cúp ngang hả? Giờ không thích nói chuyện thích động thủ đúng không? Tụi mày đừng có quên tụi mày ở chỗ nào tao biết hết đó..."
Tên nhân viên vừa nói xong lời này, Thẩm Nam Tinh liền hướng về phía Khương Bạch giơ ngón tay cái.
Lợi hại!
Có cái ghi âm này, tội của công ty vận chuyển sẽ nặng hơn một bậc.
Tên nhân viên hùng hùng hổ hổ nửa ngày, xong ngừng lại thở hổn hển.
Ngữ khí của gã cường ngạnh nói: "Hôm nay tụi mày lên công ty tụi tao một chuyến, chúng ta thương lượng lại chuyện vi phạm hợp đồng này, để xem giải quyết như thế nào, có thể bớt thất thoát tiền bạc được thì tốt..." "Không có gì để thương lượng, chúng tôi tin tưởng pháp luật sẽ cho chúng tôi một công đạo vừa ý." Khương Bạch chặn họng gã.
Tên nhân viên lại kích động, "Mẹ mày muốn gây chuyện đúng không?"
Sau đó lại chửi té tát một trận.
Thật lâu sau, tên nhân viên mắng cho đã rồi mới châm chọc mỉa mai nói: "Tụi mày đừng cho là tao không biết, tao rành mấy thằng như tụi mày lắm, nói trắng ra là tham lam! Ngoài miệng kêu muốn công đạo, kỳ thật cũng chỉ muốn tiền vi phạm hợp đồng!"
"Được rồi, mọi người đều là người hiểu chuyện, tụi mày cũng đừng giả bộ với tao nữa, muốn bao nhiêu tiền thì tụi mày nói thẳng, một mình tao trả được không? Việc này coi như xong..."
"Tụi mày cũng đừng quá tham lam, Hương Thành nói lớn cũng không lớn, mọi người ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, nếu tụi mày quá tham thì tao không dám chắc về cái kết của tụi mày!" "Đây là uy hϊếp à?" Khương Bạch nhìn về phía Thẩm Nam Tinh.
Thẩm Nam Tinh gật đầu, lạnh lạnh nói: "Không chỉ uy hϊếp, còn dụ dỗ!"
Tên nhân viên không kiên nhẫn nghe bọn họ, nói: "Được rồi, tụi mày đừng có nói nhiều, muốn bao nhiêu tiền cứ nói thẳng, chỉ cần không quá phận, tiền này tao bỏ ra cỡ một vạn (10k) chắc là đủ rồi! Tụi mày mau rút đơn kiện bên toà đi, chỉ cần tụi mày rút đơn kiện, tao lập tức chuyển một vạn cho tụi mày..."
"Rút đơn gì, anh cho là chúng tôi thèm cái tiền vi phạm hợp đồng lắm à, chúng tôi muốn chính là công đạo, còn công ty của mấy người phải công khai xin lỗi, ba cái đồng tiền bẩn chúng tôi chẳng thèm vào." Thẩm Nam Tinh cười lạnh.
Tên nhân viên tức muốn hộc máu rống: "Rồi sao? Một vạn mà tụi mày còn chê à? Tao khuyên tụi mày nên biết nhân nhượng!" Cái thái độ rẻ rách này mà đòi người ta nhân nhượng hả?
Khương Bạch cùng Thẩm Nam Tinh thiếu chút nữa đã cười ra tiếng, bọn họ cũng không nói gì.
Tên nhân viên nghiến răng nghiến lợi: "Tao trả thêm một vạn, hai vạn được chưa? Mày khởi tố ở toà cùng lắm chỉ đòi được một vạn, tao cho tụi mày hai vạn chuyện này coi như bỏ qua, vừa lòng chưa?"
"Tôi lặp lại lần cuồi, chúng tôi không thích cách làm của công ty mấy anh! Việc này không cần thương lượng, chúng ta gặp nhau tại toà!"
Thẩm Nam Tinh cúp điện thoại, thuận tiện block số điện thoại của tên nhân viên và công ty vận chuyển
Ngay sau đó, Khương Bạch gửi file ghi âm cho luật sư.
Luật sư mau chóng gọi lại cho bọn họ, tỏ vẻ sẽ đệ trình file ghi âm, chờ sau khi bản án vi phạm hợp đồng kết thúc, nếu bọn họ muốn truy cứu, có thể khởi tố tên nhân viên tội đe doạ. Kết thúc cuộc gọi với luật sư, thời gian bất tri bất giác đã điểm 9 giờ.
"A, livestream..." Thẩm Nam Tinh nhắc nhở Khương Bạch, "Đại Bạch, còn một giờ nữa là live rồi, hôm nay nội dung phát sóng là gì thế? Giống với lần trước à?"
Khương Bạch nghĩ nghĩ, trong lòng nảy ra một ý tưởng: "Nếu không, chúng ta lên núi Quả Lâm livestream đi?"
"Có thể bị bại lộ vị trí hay không..." Thẩm Nam Tinh có hơi lo lắng.
Khương Bạch cười nói: "Chúng ta không quay toàn cảnh, ống kính chủ yếu tập trung ở trên trái cây, sẽ không bị bại lộ vị trí đâu."
Thẩm Nam Tinh nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng.
Sau khi Đại Bạch nhận thầu Hương Sơn, người địa phương ở đây cũng không lên núi nữa.
5 năm này, Hương Sơn dưới sự nỗ lực của Đại Bạch và y, đã từ một ngọn núi hoang vu đầy cỏ dại trở thành rừng cây ăn quả chỉnh tề, đường nhỏ lên núi kia là do bọn họ tìm người xây. Trên núi biến hóa rất lớn, cho dù có là người địa phương sợ là cũng chẳng nhận ra được.
Thẩm Nam Tinh vỗ tay, "Được rồi, vậy chúng ta lên núi livestream, cậu mau đi thay quần áo, tớ lên xe chờ cậu."
"Ừm!"
Hai người mau chóng sắp xếp, ngồi trên chiếc xe bán tải chạy về núi Hương Sơn.
Bên kia.
Toà cao ốc Tần Thiên.
Tần Đông Việt dùng nửa tiếng để kết thúc cuộc học kéo dài một tiếng, còn dời cuộc họp online ở nước ngoài lúc 10 giờ thành 11 giờ.
Lúc sau, dưới ánh mắt quái lạ của trợ lý Trình Bác Dương, hắn vui vẻ về văn phòng.
Sau đó, click mở phòng livestream của Khương Bạch, bình tĩnh nhìn suốt năm phút ——
Hắn đã đặt báo thức lúc 9:45 rồi, giờ thì vùi đầu xử lý văn kiện thôi.