Ảnh Đế Mang Con Đi Làm Ruộng

Chương 22



Lúc Tần Đông Việt đến bệnh viện, nữ streamer đã đứng ở ngoài cổng livestream.

"Chỗ này lái xe rất dễ, mình đã tới bệnh viện rồi, tiếp theo mình sẽ dẫn mọi người vào trong nha!"

Cô gái nói rồi giơ camera quay bốn phía, vừa quay cảnh vật xung quanh đồng thời còn không quên tương tác với fan xem stream: "Mọi người nhớ quan sát kỹ những người xung quanh nha, Khương Bạch có thể lọt vào màn hình bất cứ lúc nào, chúng mình cùng nhau tìm anh ấy nha, nhiều mắt dễ tìm hơn..."

"Bệnh viện này cũng thường thôi, có rất nhiều người bệnh."

"Mấy bạn đoán xem Khương Bạch ở phòng nào? Mình tìm từng phòng một, hay là đứng chặn ngay chỗ thu phí của bệnh viện?"

"Khương Bạch tới bệnh viện làm gì á? Anh ta đi khám bệnh, hay là thăm bệnh đây? Các cậu đoán xem anh ta giải nghệ có phải là vị bị bệnh khó nói không? Mình thấy có khả năng lắm á, dù gì trong giới có nhiều quy tắc ngầm lắm mà."
"..."

Vào trong hành lang bệnh viện, Tần Đông Việt đi theo phía sau lưng cô ta, nghe cô ta nói hươu nói vượn.

Sắc mặt hắn âm u, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn thẳng vào cái ót của cô ta, vô cùng không có ý tốt.

"Lạ ghê, tự dưng thấy ớn lạnh hết cả người..." Cô ta ôm cánh tay.

Bình luận có người nói gì đó.

Cô ta cười nói: "Cậu đừng làm mình sợ, mình nhát lắm, mà trước đó tớ cũng có nghe qua người ta nói bệnh viện nặng âm khí lắm. Mỗi lần mình đi bệnh viện đều cảm thấy ớn lạnh cả người, trong lòng sợ muốn xỉu, nếu không phải lần này các cậu muốn gặp Khương Bạch, mình chẳng tới đây đâu... Có phải các cậu nên thưởng cho tớ không? Tặng quà bình luận gì đi chứ..."

"Á, từ từ, cái người bên kia nhìn giống Khương Bạch ghê, chúng mình nhanh qua đó xem thử." Cô ta bước nhanh.
Tần Đông Việt nghe thấy tên Khương Bạch, cũng không rảnh lo trong lòng chán ghét cô gái này, chỉ chạy theo qua đó.

Khi hắn thấy cô ta đứng phía sau lưng một người, rồi tóm lấy bả vai người kia ——

Hắn cười nhạo một tiếng.

Bóng dáng này, không phải Khương Bạch.

Quả nhiên, sau khi người nọ quay đầu lại, cô ta thất vọng tiếp tục livestream.

Tần Đông Việt ngoảnh mặt không chú ý cô ta nữa, anh đánh giá khắp nơi một lượt, rồi nhanh chóng xác định chỗ thanh toán và chỗ lấy thuốc của bệnh viện ——

Đi tới quầy thanh toán trước đã.

Hắn vừa muốn đi, ai ngờ cô ta lại vọt lên đi trước ——

Tần Đông Việt hít sâu một hơi, không thay đổi nơi định đi.

Cô ta cứ mãi livestream, hành động này ở Hương Thành khá là lạ, hấp dẫn không ít người chú ý tới, đối với loại chuyện bị chú ý này, cô ta hiển nhiên rất hưởng thụ, thậm chí còn chủ động cùng người qua đường giao lưu, "Các anh có thấy đại minh tinh Khương Bạch không? Là ảnh đế đoạt giải nam chính xuất sắc nhất Kim Ngọc Lan ấy..."
......

Khương Bạch mới vừa đưa Nghiêm Mao Mao vào phòng khám gấp, rồi cầm các loại biên lai bác sĩ đưa tới đây để thanh toán, anh còn đang xếp hàng thì đột nhiên nghe được tên của mình.

Anh quay đầu lại nhìn lướt qua, thấy một cô gái đang livestream, còn đang hỏi người khác có từng gặp mình hay không.

Khương Bạch đè thấp mũ rơm theo bản năng.

Anh ăn mặc như vầy chắc không ai nhận ra đâu ——

"Xin chào, anh ở bệnh viện có nhìn thấy Khương Bạch không? Chính là ảnh đế Khương Bạch cầm giải nam chính xuất sắc nhất Kim Ngọc Lan ấy..."

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, giọng nói của cô gái vang lên bên tai.

Khương Bạch khẩn trương siết chặt biên lai, anh không dám ngẩng đầu, sợ bại lộ thân phận.

Không phải là anh không dám gặp người, chỉ là nơi này là nơi công cộng, mà bé Chanh còn đang ở bệnh viện...
Đủ loại băn khoăn, anh không thể bị bại lộ ở đây được.

"Xin chào?" Cô gái nghiêng đầu, định nhìn rõ khuôn mặt dưới chiếc mũ rơm.

Khương Bạch cố gắng trấn định hạ giọng: "Chưa từng thấy."

Cô ta nghe thấy câu trả lời cũng không tời đi, dường như cô ta muốn quyết tâm thấy diện mạo anh ——

"Tôi thấy Khương Bạch vừa mới đứng ở cửa bệnh viện."

Đột nhiên, có ai đó nói một câu như thế trong đám đông.

Lực chú ý của cô ta trong nháy mắt đã bị hấp dẫn.

"Có chắc là Khương Bạch không? Anh ta ở cửa bệnh viện?" Cô ta quay đầu lại hỏi.

Nhưng mà trong đám đông không ai trả lời cô.

Có quá nhiều người xung quanh và mọi người đang tụ tập lại, căn bản không biết ai vừa lên tiếng, hay từ hướng nào ——

Lòng cô ta nóng như lửa đốt, lo lắng Khương Bạch rời khỏi bệnh viện, cô ta vội vàng nhìn về phía camera: "Có người nói gặp Khương Bạch ở cửa bệnh viện, tớ lập tức đi tới đó ngay, hy vọng anh ta chưa đi mất..."
Cô ta lách ra khỏi đám người đi mất.

Khương Bạch nhẹ nhàng thở ra, anh nhịn không được nhìn nhìn khắp nơi, muốn biết vừa nãy ai đã phát biểu ——

"Đến cậu kìa, mau đi trả tiền đi." Phía sau có người đẩy anh.

Lúc này Khương Bạch mới chú ý tới trước mặt đã không còn ai, anh thu hồi lực chú ý, đem biên lai tới quầy thanh toán.

Trả tiền xong, anh vội vã chạy tới phòng cấp cứu, hoàn toàn không chú ý tới phía sau đã mọc thêm một cái đuôi nhỏ.

Cuối cùng!

Tìm được anh rồi!

Cái đuôi nhỏ bám theo ráo riết.

Phòng cấp cứu.

Bác sĩ tiếp nhận danh sách Khương Bạch đưa tới, bắt đầu cho Nghiêm Mao Mao uống thuốc.

Ông ta rửa miệng vết thương, vẻ mặt nghiêm khắc trừng mắt nhìn Khương Bạch vài lần, ngoài miệng không quên răn dạy: "Anh làm phụ huynh kiểu gì vậy? Anh có biết đứa nhỏ này không phải bị cảm, mà là bị sốt do nhiễm trùng vết thương không?"
"Anh có biết thằng bé sốt bao nhiêu độ không? 39.5℃!"

"Con nít sốt cao rất nguy hiểm, nghiêm trọng sẽ bị hôn mê, ảnh hưởng đến nội tạng và não, nghiêm trọng sẽ gây nguy hiểm tới mạng sống!"

"Nếu anh đưa nó tới chậm xíu nữa thì thằng nhỏ không bỏ mạng cũng bị sốt thành ngu rồi!"

"Còn chơi cái trò trùm chăn sát cồn... Không biết loại phụ huynh như mấy người nghĩ gì kiểu gì, trời nóng nực vậy không sợ trùm chết thằng nhỏ luôn à!"

"Lớn rồi mà không biết gì, dùng ba cái phương thuốc cổ truyền gì gì đó chữa bệnh cho con, giờ nhìn đi, đâu có thiếu vụ án hại trẻ em, tôi nói anh đó, không biết thì đừng có nhiệt tình, cảm thấy thân thể con mình không đúng thì tới bệnh viện kiểm tra, có bệnh chữa bệnh, nhiệt tình quá thành ra ăn hại!"

"Lần này đứa nhỏ này mạng lớn!"
"Làm phụ huynh như anh quá vô trách nhiệm!"

"......"

Bác sĩ đã gặp qua không ít tình huống như vậy, mỗi lần như thế đều phải phổ cập khoa học nửa ngày, để tránh về sau lại phát sinh thêm lần nữa.

Ông ta nói một hơi, Khương Chanh nghe hiểu không nhiều nhưng bé chỉ hiểu duy nhất một điều——

Anh Mao Mao bệnh rất nặng!

"Anh Mao Mao..."

Thật vất vả mới làm quen được bạn mới nhưng lại bị bệnh nặng, Khương Chanh sợ hãi trực tiếp bị dọa khóc.

Khương Bạch vội bế bé, vừa nhẹ nhàng vỗ vừa an ủi: "Bé Chanh không khóc, Mao Mao không sao, bác sĩ đã khám bệnh cho anh Mao Mao rồi, Mao Mao chích một mũi là khỏi ngay."

"Huhu... Thật, thật vậy ạ?" Khương Chanh một bên dụi lau nước mắt, một bên nghẹn ngào hỏi.

Khương Bạch gật đầu, "Thật mà, không tin con hỏi bác sĩ đi."

Khương Chanh nhìn về phía bác sĩ, run giọng hỏi: "Bác sĩ ơi, anh Mao Mao không sao hết ạ?"
"Ừ, không có sao hết, chích rồi nằm viện hai ngày là được."

Khương Chanh lúc này mới dừng khóc.

Hai ông bà đứng ở góc tường nãy giờ, đã chích còn không nói, giờ còn phải ở lại hai ngày, tức khắc núp không nổi nữa.

Bọn họ chạy ra xoát độ tồn tại, "Bác sĩ, không thể chích luôn hai mũi à, kê thuốc về nhà uống là được rồi? Sao lại phải nằm viện?"

"Bọn họ là?" Bác sĩ ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Khương Bạch.

Hai ông bà từ khi vào phòng cấp cứu cứ đứng dạt trong góc tường, không rên một tiếng.

Đóng tiền, nêu triệu chứng, ở cùng đứa nhỏ... Hai ông bà già này chẳng thèm động đậy.

Nhìn cũng không giống thân thích đứa nhỏ, tự dưng ở đâu ra nhảy vào, nói chuyện còn kênh kênh như thế ——

"Chúng tôi là ông ngoại bà ngoại của nó!" Bà Từ không nhìn Khương Bạch, bà nói với bác sĩ: "Ba mẹ nó ở chỗ khác, thằng nhỏ không nghe lời nên gửi cho tụi tôi chăm sóc."
"Vậy cái anh đó là ai?" Bác sĩ ngạc nhiên nhìn về phía Khương Bạch.

Bà Từ tức giận nhìn Khương Bạch, phất tay nói: "Cái gì cũng không phải, hàng xóm rảnh việc chõ mũi vào nhà người ta!"

Bác sĩ: "......"

Biểu tình của bác sĩ từ kinh ngạc chuyển qua xấu hổ, cuối cùng biến thành xin lỗi.

Đứa nhỏ là do Khương Bạch ôm vào, sau khi ôm đứa nhỏ vào phòng cấp cứu lại bận trước bận sau chờ đóng tiền.

Ông còn tưởng rằng Khương Bạch là phụ huynh đứa nhỏ, ai ngờ đâu không phải là phụ huynh, mà chỉ là hàng xóm!

Nghĩ đến chính mình vừa mới chỉ trích và lên án Khương Bạch, chỉ thiếu điều chỉ vào mũi mắng anh vô trách nhiệm ——

Bác sĩ nháy mắt đỏ mặt.

Cuê!

"Xin lỗi, tôi tưởng cậu là phụ huynh đứa nhỏ..." Bác sĩ ngượng ngùng, vẻ mặt trịnh trọng xin lỗi Khương Bạch.

Khương Bạch lắc đầu, "Không sao ạ."
"Ha ha..." Bác sĩ cười gượng hai tiếng, ánh mắt lại trở về trên người hai ông bà già, sắc bén nghiêm nghị: "Tuy rằng đứa nhỏ đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, nhưng tình huống của bé vẫn tương đối nghiêm trọng, cần phải ở bệnh viện theo dõi hai ngày."

"Này..." Bà Từ vẻ mặt khó xử: "Trong nhà chỉ có 2 ông bà già, nếu nó nằm viện sao chúng tôi chăm sóc nó được! Nếu không ông chích nó hai mũi, rồi kê thêm thuốc thuốc hạ sốt?"

"Đúng vậy đúng vậy!" Ông Từ phụ họa theo.

"..."

Chích thêm 2 mũi... Uống thêm nhiều thuốc...

Bác sĩ một lời khó nói hết nhìn hai ông bà, trong lòng muốn mắng mấy câu không văn minh nhưng không thể thành tiếng.

Ông là bác sĩ, bác sĩ không thể mắng người nhà!

Bác sĩ hít sâu vài hơi, mới bình ổn tâm tình của mình, ông nghiêm túc nói với hai ông bà: "Chích hay uống thuốc cũng phải dựa theo tình huống của đứa nhỏ, không phải chích nhiều hay uống nhiều thuốc mới tốt, đúng bệnh đúng thuốc, chích bậy uống bạ sẽ ra mạng người!"
"Đâu có nghiêm trọng như lời ông nói!" Bà Từ vẻ mặt không thèm để ý nói: "Hồi đó tụi tôi phát sốt làm gì có tiền mà chích hay thuốc thang, toàn là chịu đựng cho đến khi hạ sốt, còn không phải sống sờ sờ đến giờ à?"

"Mấy người làm bác sĩ chỉ giỏi dọa bệnh nhân!"

"Thằng nhỏ này cũng chẳng phải công tử hay gì! Quên đi, chúng tôi không khám, chích hay kê thuốc gì đó tụi tôi không cần, tụi tôi về nhà là khỏe lên ngay..." Bà Từ nói xong muốn ôm thằng nhỏ đi.

Bác sĩ vội vàng khuyên can: "Đứa nhỏ này còn chưa hạ sốt, tạm thời không thể về nhà, tình huống của bé cần phải ở lại bệnh viện quan sát!"

"Trong nhà bao việc, ở lại đây lãng phí thời gian mất công, còn lãng phí tiền..." Hai ông bà một trước một sau, kiên trì muốn mang Nghiêm Mao Mao đi.

Bác sĩ ngăn cản ông Từ, còn Khương Bạch cản bà Từ.
Nếu không phải tại Khương Bạch, bà Từ cảm thấy bọn họ cũng chẳng cần tới đây một chuyến.

Mất thời gian không nói, còn khiến bác sĩ chê cười.

"Đều tại cậu xen vào chuyện người khác!"

Bà Từ không đụng được đến Nghiêm Mao Mao, tức muốn hộc máu nhưng không được, bèn đem cơn giận phát tiết trên người Khương Bạch.

Bà hung hăng đẩy Khương Bạch một cái.

Bà Từ làm nông, sức lực không nhỏ, hơn nữa sàn nhà của Phòng cấp cứu là gạch men sứ, lực ma sát không tốt, cú đẩy này khiến Khương Bạch đang bảo vệ bé Chanh ở trong lòng ngã thẳng về sau, tư thế đập đầu xuống đất ——

Bác sĩ thấy cảnh này, đồng tử đột nhiên co rụt lại.

Dựa theo tư thế ngã xuống, nhất định Khương Bạch sẽ bị vỡ đầu chảy máu.

Không chỉ bác sĩ nghĩ như vậy, Khương Bạch cũng nghĩ như thế.
Anh nhắm chặt hai mắt, chờ đợi cơn đau ập đến, đột nhiên, eo bỗng nhiên được ôm lại.

Cái ót không đau.

Anh không bị té!

Khương Bạch kinh ngạc mở to mắt, thấy được cặp mắt đen sâu không thấy đáy.

Đôi mắt này, dường như có hơi quen thuộc.

Hình ảnh dường như dừng lại ở ngay khoảnh khắc này.

Cho đến khi ——

"Ba ơi?" Khương Chanh bị ôm rất chặt, có hơi không thoải mái, bé nhịn không được nhúc nhích thân mình.

Khương Bạch lấy lại tinh thần, sau khi anh đứng vững, lui về sau một bước, rồi sau đó ngẩng đầu nói lời cảm tạ: "Cảm ơn cậu."

Ấm áp trong lòng bàn tay biến mất, Tần Đông Việt có chút mất mát.

Ngay sau đó, hắn nghe được đứa bé trong lòng Khương Bạch gọi ba ơi.

Biểu tình của Tần Đông Việt như bị sét đánh.

Khương Bạch kết hôn?

Còn có con nữa!

Tần Đông Việt bị tin tức này chấn động đến tâm thần không yên.
"Cảm ơn cậu." Giọng của Khương Bạch kéo hắn về lại thực tại.

Tần Đông Việt giấu cảm xúc, cúi đầu nói: "Không có gì."

Khương Bạch không có thời gian nghĩ tới việc có nhiều người ở phòng cấp cứu, ánh mắt anhbình tĩnh nhìn bà Từ, thanh âm có hơi lạnh lùng, "Tôi sẽ trả tiền Mao Mao nằm viện, hai ông bà không ở lại bệnh viện, tôi sẽ ở lại chăm sóc bé."

Bà Từ không đồng ý, "Con cháu của nhà tôi mắc gì cậu kêu ở lại bệnh viện thì phải ở? Tôi phải đưa nó về, nếu mấy người còn cản nữa là tôi báo án..."

"Được thôi, vậy báo đi!"

Tần Đông Việt thu lại tâm tình, hắn đứng ra, bảo vệ phía trước Khương Bạch, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai ông bà: "Đứa nhỏ này sốt cao như thế đều là vì vết thương trên người, mà vết thương này không thể nào là do bé tự làm được, nhất định là do hai ông bà đánh..."
"Đánh con cháu như thế, bệnh bé nó còn chưa ổn định mà đã vội vã đưa bé về nhà, từ bỏ trị liệu, hành vi của các người uy hϊếp nghiêm trọng tới sức khoẻ của đứa bé, cấu thành tội ngược đãi trẻ em!"

"Hành động của chúng tôi là ngăn cản ông bà ngược đãi trẻ em, cảnh sát tới, có bắt cũng là bắt ông bà!"

"Đúng vậy, ông bà đang ngược đãi trẻ em, đây là phạm tội, tôi có thể viết báo cáo vết thương bên ngoài!" Bác sĩ phụ họa: "Báo án, giờ báo án ngay, để coi lúc đó cảnh sát bắt ai!"

"Phạm..... Phạm tội?" Bà từ kinh hồn táng đảm dừng lại, có hơi sợ mất mật "Sao tôi phạm tội được, nó không nghe lời, tôi chỉ đánh nó vài cái mà thôi, sao mà phạm tội được?"

Bà Từ càng nói, càng cảm thấy mình có lý, giọng nói cũng lớn lên, "Mấy người không biết đó chứ, thằng này nó hư lắm."
"Ở nhà nó không nghe lời, nghịch ngợm gây sự, lần này nó chơi game còn nạp tiền nữa, nạp hết tiền lì xì mà mẹ nó cho luôn... Nên mẹ nó đưa nó về đây để tụi tôi dạy lại nó."

"Còn có, cậu nghĩ sao tôi đánh nó? Hôm trước nó đi ra ngoài chơi, trộm trái cây của người ta đem về, tuổi còn nhỏ đã biết trộm cắp, nếu tôi không đánh mắng răn đe, chẳng lẽ chờ nó lớn lên làm ăn trộm?"

Bác sĩ nghe không nổi nữa, "Dù bé nó có trộm trái cây, bà giáo dục bằng miệng là được rồi, đâu thể nào cứ đánh đập mãi được, còn xuống tay tàn nhẫn như thế."

"Không đánh nó, không xuống tay tàn nhẫn, sao mà nó nhớ lâu được? Tôi đây là vì muốn tốt cho nó!" Bà Từ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Bác sĩ: "..."

Đánh thằng nhỏ nhập viện luôn, mà còn dám nói là vì tốt cho nó ——

Một lời khó nói hết!
Bác sĩ và bà Từ nói năng không cùng tần số, không muốn nói với bà ta nữa.

Ở một bên, Khương Bạch lâm vào trầm tư.

Hôm trước?

Trái cây?

Anh nhớ tới mình đã đưa cho Nghiêm Mao Mao túi hoa quả kia, theo bản năng hỏi bà Từ: "Bà nói túi hoa qua, trong đó có loại trái cây này không?"

Anh kể tên một số loại trái cây, và số lượng của chúng.

Bà Từ gật đầu, "Đúng vậy, sao cậu biết, chẳng lẽ nó trộm nhà cậu..."

Khương Bạch đen mặt chen ngang, "Túi hoa quả đó là tôi đưa cho Mao Mao, không phải bé nó trộm."

"Cậu đưa?" Bà Từ nửa tin nửa ngờ, "Sao nó không nói? Tôi còn tưởng rằng nó đi ăn trộm nhà người ta..."

"Con... Con có nói."

Trên giường bệnh truyền đến một giọng nói yếu ớt.

Động tĩnh này hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Nghiêm Mao Mao không biết đã tỉnh khi nào, sắc mặt nhóc ửng hồng, ý thức lại thanh tỉnh.
Nhóc rớt nước mắt, suy yếu nói: "Con nói con không có trộm, có một chú đưa cho con, mà ông bà không tin..."

Ánh mắt đám người Khương Bạch nhìn về phía bà Từ thay đổi.

Bà Từ vốn đang nói năng mạng miệng thì lại bị Nghiêm Mao Mao vạch trần, hơn nữa còn bị những người khác nhìn với ánh mắt khác thường, khiến bà chột dạ lại bực bội.

"Người lớn nói chuyện, con nít chen ngang làm gì!" Bà từ rống về phía Mao Mao.

Nghiêm Mao Mao im miệng, nước mắt rơi càng nhiều.

"Anh Mao Mao đừng khóc..." Khương Chanh nhúc nhích trong lòng Khương Bạch.

Khương Bạch hiểu ý bé Chanh, thả bé xuống.

Chân Khương Chanh vừa chạm đất, liền lộc cộc chạy đến mép giường, vụng về lau nước mắt cho Nghiêm Mao Mao, "Anh Mao Mao đừng khóc mà, chúng mình không sợ bà chằn."

Bà Từ chằn trừng mắt, chỉ vào Khương Chanh nói: "Thằng này nói gì đó? Ai là bà chằn?"
Có ba ba ở đây, Khương Chanh không sợ cãi lại: "Bà là bà chằn í, bà ăn hϊếp anh Mao Mao, bà còn mắng anh ấy, bà là bà chằn, bà chính là bà chằn!"

"Oắt con..." Bà Từ xắn tay áo định xông lên.

Tần Đông Việt ngăn bà ta lại.

"Cậu tránh ra!" Bà Từ chỉ vào mũi Tần Đông Việt mắng.

Tần Đông Việt vẫn không nhúc nhích, âm u nhìn bà ta, nói: "Sao nào, bà ngược đãi con cháu nhà mình thì thôi đi, còn muốn đánh con người ta ở trước mặt nhiều người như vậy à?"

Bà Từ tức giận đến nỗi thở dốc, nhưng bị một phòng đầy người nhìn chằm chằm, cuối cùng bà ta cũng chẳng dám làm gì.

"Được thôi, cả đám mấy người hùa với nhau, tôi không chơi lại mấy người!" Bà Từ chỉ vào Khương Bạch, cười lạnh: "Bệnh viện là cậu đòi tới, nằm viện cũng là do cậu đòi, hồi nãy cậu nói cậu trả tiền, người ở đây đều nghe thấy hết, đến lúc đó đừng có tìm tụi tôi đòi tiền! "
"Tôi gửi thằng nhỏ cho cậu, nó khỏe thì cậu đưa về, nếu nó không khỏe... lòi ra bệnh gì thì cậu phải chịu hết!"

Bà Từ khạc nhổ đàm, thét lên kêu lão Từ đi theo.

Bác sĩ nhìn bóng dáng hai ông bà Từ, biểu tình càng cạn lời.

Này còn là người nhà luôn đó!

Nhưng người nhà cực phẩm như thế ông cũng đã thấy nhiều rồi, nên cũng không trách.

Ông chuyển hướng Khương Bạch: "Thế đứa nhỏ này..."

"Cứ chữa trị theo bình thường, nên nằm viện thì cứ nằm viện, tôi sẽ nghe theo." Khương Bạch không chút do dự chăm sóc Nghiêm Mao Mao.

Bác sĩ nhìn về phía Khương Bạch, ánh mắt tràn ngập tán thưởng và bội phục.

Nhưng mà ——

"Hai ông bà kia cũng nói là sẽ đồng ý cho cháu họ nằm viện, thủ tục nhập viện cậu làm thay cũng không có vấn đề gì. Nhưng vừa nãy cậu cũng nghe bà ta nói rồi đấy, đứa nhỏ mà có chuyện gì thì cậu sẽ chịu mọi trách nhiệm, dù gì cũng chẳng phải con của cậu, tôi đề nghị tốt nhất cậu nên liên hệ với người giám hộ ..." Bác sĩ nhắc nhở Khương Bạch.
Khương Bạch gật đầu, "Vâng, để tôi làm thủ tục nhập viện trước."

"Được, tôi sẽ bảo y tá sắp xếp phòng bệnh, các cậu ở đây chờ một chút."

Sau khi bác sĩ rời đi, lực chú ý của Khương Bạch mới đặt lên người Tần Đông Việt.

Cậu ta mặc áo thun quần dài thoải mái bình thường, ngoại hình như một sinh viên mới vừa tốt nghiệp không bao lâu, nhưng khí chất và kiểu tóc lại rất trưởng thành, cùng với bộ đồ đang mặc trên người hoàn toàn không hợp rơ với nhau.

Cảm thấy cậu chàng này không hợp với loại quần áo này.

Khương Bạch áp xuống quái dị trong lòng, vẻ mặt trịnh trọng nói lời cảm tạ với Tần Đông Việt, "Vừa rồi cảm ơn cậu nhé."

Nếu không phải Tần Đông Việt kịp thời đỡ lấy mình, thì cái ót mình đã đập xuống đất, vỡ đầu chảy máu là điều không thể tránh thoát.
Một lần nữa lại được thấy thần tượng từng cùng mình trải qua thanh xuân, tâm tình của Tần Đông Việt rất kích động, nhiệt huyết sôi trào.

Hắn muốn giữ bình tĩnh.

Tần Đông Việt áp nội tâm xao động xuống, mặt không đổi sắc gật gật đầu, "Không có gì."

Khương Bạch cười, chờ Tần Đông Việt rời đi.

Bệnh nhân khám gấp thường thì sau khi khám xong thì người tiếp theo sẽ tiến vào, tuy không biết tại sao Tần Đông Việt lại xông vào trước, nhưng rõ ràng hắn nên đi ra ngoài.

Đối với nội tâm đang hoạt động của thần tượng, Tần Đông Việt hoàn toàn không biết gì cả.

Giờ phút này, nội tâm của hắn tràn ngập thấp thỏm, kích động, hưng phấn, cũng không biết phải làm sao.

Hắn chú ý tới thần tượng đang nhìn chằm chằm vào bộ quần áo của mình cả nửa ngày, không biết có phải tại hắn ăn mặc không phù hợp không?
Hắn tới Hương Thành quá vội vàng, trừ cái di động ra thì cái gì cũng không mang, bao gồm cả quần áo.

Ở đây không có shopping mall, nên hắn mua đại vài bộ quần áo ở mấy cái shop thời trang ven đường ——

Sớm biết vậy thì hắn đã mang vài bộ quần áo tới đây!

Tần Đông Việt ảo não nghĩ ngợi.

Tâm lý của hắn hoạt động rất phong phú, không cảm nhận được bầu không khí xấu hổ khi không có ai nói chuyện.

Khương Bạch lại có chút nhịn không được, "Ờm, chắc cậu phải đợi thêm chút nữa đó, chờ bác sĩ sắp xếp phòng bệnh xong sẽ đến lượt số của cậu!"

"Hả?" Tần Đông Việt nhất thời không hiểu Khương Bạch nói gì.

Khương Bạch chỉ vào cửa, "Cậu nên đứng ở ngoài đợi, chờ bác sĩ trở lại mới khám bệnh được."

Tần Đông Việt bừng tỉnh.

Thần tượng đang hiểu lầm hắn là bệnh nhân tới xem bệnh.
Cũng đúng, người tới chỗ này ai cũng đi khám bệnh cả.

Tần Đông Việt cố tình xem nhẹ câu "chờ ở bên ngoài", hắn không muốn thần tượng hiểu lầm hắn có bệnh, bèn tìm lấy cớ giải thích: "Tôi không phải tới khám bệnh, tôi tới kiểm tra sức khoẻ."

"Ồ." Người ta vừa mới giúp mình, Khương Bạch lạnh nhạt quá cũng không tốt, anh khách khí hỏi: "Chắc cậu vẫn còn là sinh viên hả, vừa mới tốt nghiệp nên đi kiểm tra sức khỏe chuẩn bị đi làm à?"

Tần Đông Việt đã 27 tuổi: "......"

Hắn trộm nhìn Khương Bạch một cái, nghĩ thầm: Em đã tốt nghiệp 5 năm rồi.

Nhưng dù gì thần tượng cũng đã tin mình tới đây để kiểm tra sức khỏe.

Tần Đông Việt có chút mất tự nhiên gật đầu, "Vâng, tốt nghiệp tiến sĩ, em 27 tuổi." Hắn cố ý nhấn mạnh tuổi của mình.

Đúng là hắn cầm bằng tiến sĩ, tuy đã là 5 năm trước rồi.
"Tiến sĩ? Giỏi ghê ta!" Khương Bạch chân thành khích lệ.

Được thần tượng khen...

Trên mặt Tần Đông Việt vẫn không có quá nhiều biểu tình, nhưng mặt lại có hơi hóng lên, vành tai cũng dần dần ửng đỏ.

"Ba ơi, anh Mao Mao ca gọi ba ạ." Khương Chanh kêu ba ba.

Khương Bạch gật đầu với Tần Đông Việt, rồi sau đó ngồi ở mép giường, nhẹ giọng hỏi: "Mao Mao muốn nói gì với chú nè?"

"Chú Đại Bạch... Cảm ơn chú ạ." Nghiêm Mao Mao nắm chặt tay Khương Bạch, nghẹn ngào nói lời cảm tạ.

Ngày đó sau khi bà ngoại đánh mông, thân thể của nhóc đã không ổn, nhưng bà ngoại không để trong lòng, nói với nhóc ngủ nhiều một tí thì sẽ hết ngay.

Nhóc ngủ rất khó chịu, khi lạnh khi nóng, thường hay rêи ɾỉ ——

Bà ngoại sợ nhóc phiền, để cho nhóc ngủ một mình ở trên lầu, còn không cho phép ra khỏi nhà, cũng không cho nhóc rên, nếu không sẽ đánh nhóc.
Nhóc chỉ biết khóc ở trong chăn, khóc lóc xong thì ngủ mất.

Hai ngày này, ý thức nhóc không được tỉnh táo, chỉ nhớ rõ rất là khó chịu.

Nhưng từ chuyện vừa rồi, nhóc biết được ông bà ngoại bà không muốn đưa nhóc tới bệnh viện, là chú Đại Bạch kiên trì đưa nhóc tới.

Nếu không phải có chú Đại Bạch, dù nhóc có tỉnh lại, phỏng chừng cũng sẽ biến thành đứa ngốc.

Nghiêm Mao Mao chưa từng thấy qua đứa ngốc, không biết đứa ngốc là như thế nào, nhưng trực giác nói cho nhóc biết, biến thành đứa ngốc nhất định là một chuyện không tốt.

Nhóc còn nhớ bà ngoại nói nhóc là trẻ hư, nạp tiền vào game, tốn tiền tốn bạc, nhóc sợ chú Đại Bạch cũng cảm thấy mình là bé hư, vì thế giải thích câu chuyện chưa bao giờ được kể.

"Chú Đại Bạch ơi, con không thích chơi game, con nạp tiền là vì ở trường con có anh kia, anh ấy bị nghiện game, còn dùng tiền ba mẹ để nạp game nữa..."
"Ba mẹ anh đó sống ở nơi khác, sau khi biết chuyện thì ba mẹ anh đó mới về nhà gấp, tuy rằng sau đó anh ấy bị đánh, nhưng anh ấy có thể gặp được ba mẹ mình."

Khương Bạch nghe đến đó, trong lòng có suy đoán: "Cho nên, con học theo anh đó nạp game, là vì muốn ba mẹ con về nhà sao?"

"Dạ!" Nghiêm Mao Mao nghiêm túc gật đầu, nói: "Con không sợ đau, ba mẹ đánh con một trận con cũng không sợ, lâu rồi con chưa được gặp ba mẹ..."

Nhóc đếm trên đầu ngón tay, "Lần cuối con gặp ba mẹ là lúc ăn Tết, cho đến giờ đã 7 tháng rồi chưa được gặp lại họ!"

"Hơn nữa, tiền con nạp game là tiền lì xì, không có dùng tiền của ba mẹ." Nghiêm Mao Mao nói, đột nhiên giọng nhỏ dần đi, "Nhưng mà, bọn họ vẫn không trở về, mẹ gọi điện thoại cho bà nội, nói con gì mà có phúc không biết..."

"Có phúc mà không biết hưởng?" Khương Bạch nói tiếp.
Nghiêm Mao Mao gật gật đầu, "Dạ, chính là cái này, mẹ nói con có phúc mà không biết hưởng, còn nói con bị chiều hư, rồi ông bà nội đưa con về nhà ông bà ngoại."

Khương Bạch hiểu rồi.

Mẹ đứa nhỏ nghĩ nhóc sống suиɠ sướиɠ quen rồi, không hiểu cuộc sống gian khổ, nên đưa con về nông thôn ở Hương Thành, muốn cho con trải nghiệm cuộc sống ở nông thôn.

Nhưng, mẹ của nhóc có biết cha mẹ cô ta là cái dạng này không?

Nghiêm Mao Mao thấy chú Đại Bạch không nói chuyện, còn tưởng rằng chú tức giận, ngữ khí của nhóc tức khắc trở nên thật cẩn thận, nhóc phân vân hỏi: "Chú Đại Bạch, con là trẻ hư ạ?"

Khương Bạch lấy lại tinh thần, đối diện với ánh mắt yếu ớt của Nghiêm Mao Mao, anh cười sờ đầu nhóc, "Mao Mao không phải bé hư, mà ngược lại, Mao Mao là một đứa bé rất hiểu chuyện."
"Thật vậy ạ?" Lần đầu tiên được khen hiểu chuyện, đôi mắt Nghiêm Mao Mao tỏa sáng, "Con là bé ngoan ạ?"

"Ừa, Mao Mao rất hiểu chuyện." Khương Bạch khẳng định.

Nghiêm Mao Mao lại khóc, nhưng là mừng quá nên khóc.

"Hu hu... chú Đại Bạch..." Nghiêm Mao Mao ôm Khương Bạch, khóc kinh thiên động địa.

"Anh Mao Maoi đừng khóc nha..." Khương Chanh thấy bạn mình khóc, nước mắt cũng không kiềm được, cũng ôm lấy ba mình khóc rống lên.

Khương Bạch tay trái một đứa, tay phải một đứa, nhỏ giọng dỗ dành.

Tần Đông Việt thấy một màn như vậy, con ngươi từ trước đến nay lãnh trầm không gợn sóng giờ lại hiện lên một vài đốm ánh sáng nhu hòa.

Anh ấy vẫn dịu dàng như thế.

Giống như lúc trước.

Bất tri bất giác, khóe môi của Tần Đông Việt nhướng lên hình thành một độ cong nhất định.

Lúc bác sĩ dẫn theo y tá nội trú, cầm theo đống hóa đơn viện phí tới đây thì Khương Bạch cũng đã dỗ xong hai đứa nhỏ.
"Đây, tôi đã nói rõ với bên nội trú rồi, cậu dẫn theo đứa nhỏ, tôi sắp xếp phòng đôi cho cậu, cậu và con mình có thể nghỉ ngơi ở giường bên cạnh. Cậu dẫn mấy đứa nhỏ qua đó trước đi, cho bé nghỉ ngơi rồi đi đóng tiền phòng." Bác sĩ đưa danh sách cho Khương Bạch.

"Cảm ơn ạ."

Y tá nội trú đẩy Nghiêm Mao Mao, Khương Bạch nắm tay bé Chanh = đi ra ngoài.

Trước khi đi, anh nhớ tới Tần Đông Việt, quay đầu lại gật đầu một cái với Tần Đông Việt.

Tần Đông Việt tâm tình kích động, cả người muốn bay lên ——

Ánh mắt của Khương Bạch cuối cùng dừng lại ở trên người bác sĩ, "Bác sĩ, cậu ấy tới đây làm kiểm tra sức khoẻ, đợi nửa ngày rồi, làm phiền ông."

Nói xong, Khương Bạch dẫn bé Chanh đi ra ngoài.

Lưu lại bác sĩ và Tần Đông Việt, hai người nhìn nhau.

Vẻ mặt bác sĩ quái dị nhìn chằm chằm Tần Đông Việt: "Ở đây tôi chỉ nhận khám gấp, kiểm tra sức khoẻ không làm ở đây."
"Vâng, tôi biết rồi." Tần Đông Việt nhanh chóng đi ra ngoài.

Bác sĩ: "......"

Ông nhìn chằm chằm bóng dáng người đàn ông đã đi xa, cảm thấy có chỗ nào đó kỳ kỳ, nhưng kỳ chỗ nào thì ông lại không nói nên lời!

Quên đi, không nghĩ nữa!

Lên tinh thần, gọi bệnh nhân tiếp theo vào khám.

Khương Bạch sắp xếp cho mấy đứa nhỏ xong liền ra hành lang gọi điện thoại cho Thẩm Nam Tinh.

Thẩm Nam Tinh hỏi tình huống của Nghiêm Mao Mao, biết được nhóc không sao, chỉ cần nằm viện quan sát hai ngày là được, y an tâm đồng thời còn thóa mạ hai ông bà kia một hồi.

"...... Chuyện trong nhà cậu đừng lo, tiệm trái cây còn có tớ trông, tớ thêm tiền cho ba người bọn họ, lúc cậu không ở đây bọn họ sẽ ở lại đóng gói."

Hai người lại hàn huyên vài câu, Thẩm Nam Tinh biết được chuyện hai ông bà ở bệnh viện làm gì, tức giận đến mức lúc cúp điện thoại rồi vẫn còn mắng: "Không lo nổi thì trả con lại cho người ta..."
Khương Bạch bật cười, trong lòng cảm thán thật may mắn.

May mà Thẩm Nam Tinh về trước, nếu Thẩm Nam Tinh ở lại đây chính tai nghe thấy ông bà Từ mở mồm, tận mắt nhìn thấy chuyện bọn họ làm, lấy cái tính cọc cằn của y mà nói không chừng còn bặc co với người ta luôn.

Lúc sau, Khương Bạch nghĩ muốn liên hệ với người giám hộ của Mao Mao.

Thứ nhất, anh được bác sĩ nhắc nhở nên liên hệ với người giám hộ của Mao Mao.

Thứ hai, anh phải nói lại tình trạng của Mao Mao, tránh cho về sau Mao Mao lại gặp chuyện như vậy.

Suy xét đến chuyện hai ông bà Từ sẽ không tiết lộ phương thức liên lạc của người giám hộ, Khương Bạch trực tiếp liên hệ trưởng thôn, cũng đem chuyện của Mao Mao kể lai đại khái.

Trưởng thôn nghe xong, tức giận muốn đánh người.

"Hai ông bà Từ này, cái nết không hòa đồng với người trong thôn thì thôi đi, còn đối xử với con nít vậy nữa, đằng này còn là cháu ngoại ruột... Bậy quá sức!" Trưởng thôn mắng ông bà Từ một hồi, mới nói: "Cậu chờ đấy, tôi nhớ trong nhà đứa cháu có số điện thoại của mẹ Mao Mao, lát nữa tôi gọi lại cho cậu sau."
"Dạ."

Trưởng thôn nói đợi lát nữa, liền thật sự chỉ là đợi một lát.

Không đến một phút, trưởng thôn đã gọi lại, ông đọc số điện thoại cho Khương Bạch "Đây là số điện thoại của mẹ Mao Mao."

"Làm phiền bác rồi...."

"Phiền cái gì, mấy ngày nay vất vả cho cậu chăm sóc Mao mao rồi... hai ông bà kia đáng chém, không xứng làm người, quá trời quá đất..."

Giữa tiếng chửi mắng của trưởng thôn thì Khương Bạch cúp điện thoại.

Sau đó, anh gọi điện thoại cho mẹ Mao Mao.

Lúc gọi, trong lòng anh nảy lên một vài câu hỏi.

Mẹ Mao Mao có biết cha mẹ cô ta là dạng người này không, cô ta có biết Mao Mao ở đây đã bao lâu không?

Chắc là không biết đâu ha?

Nếu biết, có mẹ nào lại muốn con mình bị như vậy!

Nhưng mẹ Mao Mao đã ở cùng với cha mẹ ruột nhiều năm như thế, thật sự cái gì cũng không biết à?
Dưới sự nghi hoặc của Khương Bạch, cuộc gọi được kết nối.

"Alo?" Đầu kia điện thoại là một giọng nói dịu dàng.

Khương Bạch hít sâu một hơi, hỏi: "Xin chào, chị là mẹ Mao Mao à?"

"Là tôi, anh là?" Mẹ Mao Mao nghi hoặc hỏi.

"Tôi ở Hương Thành, cùng thôn với cha mẹ chị..." Khương Bạch hai ba câu tường thuật lại chuyện một lần.

MẹMao Mao nghe xong, chém đinh chặt sắt nói: "Không thể nào, ba mẹ tôi không đời nào đối xử với Mao Mao như vậy, bọn họ thương Mao Mao lắm, để tôi gọi điện thoại cho họ!"

Nói xong, mẹ Mao Mao liền cúp điện thoại.

Khương Bạch nghe thấy tiếng tút tút, chỉ lẳng lặng chờ đợi.

Mẹ Mao Mao là y tá trưởng, ngày thường rất bận, ngày lễ này nọ cần người giúp, cô ta luôn xung phong nhận việc.

Chồng cô cũng thường xuyên nhận nhiệm vụ, rất ít khi có ngày nghỉ, Mao Mao là được ông bà nội chăm sóc.
Nhưng mỗi năm bọn họ đều về nhà ăn Tết, còn mang theo Mao Mao về quê cô ta một chuyến.

Mỗi lần về quê, ba mẹ cô ta nhìn Mao Mao cười không khép được mồm, trong nhà có gì ăn ngon uống tốt đều lấy ra cho Mao Mao.

Cô ta không thể vì một câu của người lạ mà sẽ hoài nghi cha mẹ ruột của mình.

Mẹ Mao Mao cúp điện thoại liền gọi về nhà.

Trong nhà không ai bắt máy.

Mẹ Mao Mao gọi di động cho mẹ cô ta.

Sau một lúc lâu, bà Từ mới bắt máy.

Đầu dây bên kia có hơi ồn, mẹ Mao Mao bất động thanh sắc hỏi: "Mẹ, mẹ đang ở đâu đó? Mao Mao đâu?"

"Mẹ ở trấn trên, Mao Mao bị cảm nên mẹ dẫn nó đi bác sĩ..."

Mẹ Mao Mao nghe bà Từ trả lời, trong đầu vang vọng lời của Khương Bạch, trong lòng cô ta lộp bộp, thử nói: "Mẹ, sao Mao Mao bệnh vậy? Có nghiêm trọng không? Có cần nằm viện không? Mẹ đưa điện thoại cho nó, con muốn nói chuyện với nó..."
"Cảm nhẹ thôi, không nghiêm trọng, nó nằm viện ngủ rồi không bắt máy được..."

Bà Từ nói còn chưa xong thì ông Từ đã ở bên cạnh thúc giục: "Không có gì nói thì cúp điện thoại đi, tốn tiền điện thoại."

Mẹ Mao Mao nghe thấy hết, hốc mắt cô ta dâng trào nước mắt.

Cô ta nghe thấy bên mình có tiếng trạm báo của xe buýt, còn nghe thấy được cả giọng của ba cô ba ——

Nếu Mao Mao nằm viện, ba mẹ cô ta phải có một người ở lại chăm sóc chứ?

Hai người đều không ở bệnh viện, chỉ mỗi Mao Mao ở lại đó...

Mẹ Mao Mao trực tiếp gọi điện thoại, tìm số của Khương Bạch rồi gọi qua.

Điện thoại mau chóng được kết nối.

"Xin chào, tôi muốn được nói chuyện với Mao Mao ..." Giọng mẹ Mao Mao nghẹn ngào.

Khương Bạch thở dài, cũng đoán được mẹ Mao Mao đã gọi cho ông bà Từ, "Chị chờ một chút..."
Khương Bạch trở lại phòng bệnh, nhìn Nghiêm Mao Mao có tinh thần đang nói chuyện với bé Chanh, anh đi tới, "Mao Mao, mẹ con muốn nói chuyện với con này."

Mẹ?

Đôi mắt Nghiêm Mao Mao đầu tiên là sáng ngời, rồi sau đó dường như nhóc nhớ tới gì đó, trề môi lắc đầu nói: "Con không muốn nói chuyện với mẹ."

Giọng của Mao Mao tuy không lớn, nhưng khoảng cách của Khương Bạch không xa, bởi vậy mẹ của Mao Mao cũng nghe thấy giọng nhóc.

"Mao Mao..."

Thật sự là Mao Mao!

Người này không có lừa cô.

Cho nên, ba mẹ cô ta đã đổ oan cho Mao Mao ăn cắp, còn đánh Mao Mao, khiến vết thương bị nhiễm trùng dẫn đến sốt cao, ba mẹ cô ta sau đó còn trùm chăn sát cồn, cuối cùng còn tiếc tiền cho Mao Mao nằm viện ——

Trong điện thoại truyền đến giọng mẹ Mao Mao khóc lớn.

Nghiêm Mao Mao cũng nghe thấy, nhóc muốn nói lại thôi nhìn Khương Bạch, "Chú Đại Bạch..."
"Nói đi." Khương Bạch đem điện thoại đưa cho Mao Mao.

Mao Mao do dự nhận lấy điện thoại, kêu một tiếng: "Mẹ?"

"Mao Mao, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi con..." Tiếng khóc của mẹ Mao Mao tê tâm liệt phế, "Mẹ không biết ông bà ngoại lại đối xử với con như thế, mẹ tưởng ông bà ngoại rất thương con....."

"Ông bà đó hư lắm!" Nghiêm Mao Mao còn chưa nói gì thỉ bé Chanh ở bên cạnh đã nhịn không được xen mồm: "Ông bà đánh anh Mao Mao, còn không cho anh Mao Mao nằm viện, ông bà hư lắm, bác sĩ cũng nói ông bà hư!"

Mẹ Mao Mao nghe thấy giọng của một đứa bé xa lạ.

Đến cả đứa nhỏ còn nói như thế——

"Mao Mao, mẹ xin lỗi con..." mẹ Mao Mao khóc một chập với Mao Mao.

Nghiêm Mao Mao lúc này mới hiểu ra mẹ cũng rất quan tâm tới mfinh.

Lúc đầu nhóc còn kháng cự, sau cũng dần thả lỏng, cuối cùng nhóc bắt đầu an ủi mẹ đừng khóc.
Khương Bạch lẳng lặng chờ hai mẹ con nói xong, mới lấy lại điện thoại trong tay Nghiêm Mao Mao đang vui vẻ, "Chú ại Bạch, mẹ con muốn nói chuyện với chú ạ."

"Ừ." Khi Khương Bạch nghe điện thoại, cảm xúc của mẹ Mao Mao đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

"Chào anh, anh có thể chăm sóc Mao Mao một đoạn thời gian được không? Chỉ hai tháng thôi, tôi không yên tâm để cho Mao Mao và cha mẹ tôi ở cùng nhau! Tiền viện phí và khám bệnh của Mao Mao tôi sẽ trả lại, tiền sinh hoạt phí tôi sẽ trả anh 2000 một tháng, nếu anh cảm thấy không đủ..."

"Không cần 2000, 500 là được." Khương Bạch xen ngang.

Tuy Mao Mao đã qua cái tuổi uống sữa bột và mặc tả lót, nhưng nuôi một đứa trẻ cũng không dừng ở mức 500 ——

Mẹ Mao Mao biết, Khương Bạch chỉ là thu cho có mà thôi.

Cô ta cảm động không biết nói cái gì mới tốt, thanh âm vội vàng của đồng nghiệp liền truyền đến, "Có một ca phẫu thuật cần chuẩn bị ngay lập tức..."
"Chị cứ làm việc đi, có chuyện gì hay nhớ Mao Mao, có thể gọi điện thoại cho tôi."

"Cảm ơn anh..."

Dưới cảm kích của mẹ Mao Mao, Khương Bạch cúp điện thoại.

Mao Mao biết được hai tháng sau này mình không cần ở với ông bà ngoại, có thể ở với bé Chanh và chú Đại Bạch, vui vẻ đến nỗi ở trên giường bệnh quơ chân múa tay, không có chút suy yếu nào như hồi nãy.

"Bé Chanh, chờ anh xuất viện, anh tới ở nhà em nha!"

"Em chia giường với chăn cho anh một nửa thôi đó..."

"Các con chờ ở phòng bệnh, ba đi đóng tiền viện xong sẽ trở về ngay." Khương Bạch dặn dò hai đứa nhỏ.

Hai đứa nhỏ trăm miệng một lời Dạ một tiếng, ngay sau đó lại bắt đầu thảo luận chia sẻ gì đó.

Khương Bạch rời đi phòng bệnh đi tới chỗ thanh toán.

Cùng lúc đó, có một thanh niên đội mũ lưỡi trai, mặc áo đen quần jeans, hai vai đeo ba lô màu đen, vừa xem livestream vừa hưng phấn vào bệnh viện.