Lúc Khương Bạch lái xe đến cửa sân, bà Từ đang vênh mặt hất hàm sai khiến Thẩm Nam Tinh rót nước cho bà.
Thẩm Nam Tinh vừa tức giận, vừa buồn cười.
Chưa từng thấy ai như bà này, tới nhà người khác la lối khóc lóc đập đồ, giờ đập mệt chửi mệt rồi, lại không biết nhục mà sai người khác rót nước cho bà.
Y vừa mắng thầm vừa vào nhà rót nước cho hai ông bà Từ.
Không phải là y dâng lên lòng thương, mà là ai nhìn vài cũng thấy thương thôi, trời thì nóng mà hai ông bà Từ ở trong sân hùng hùng hổ hổ cả một buổi sáng, chưa uống một giọt nước nào, rồi lỡ bọn họ nóng xỉu ở chỗ này, ai mà biết được bọn họ có ăn vạ hay không?
Vì tránh để gặp phiền toái, Thẩm Nam Tinh đưa cho bọn họ một chai nước.
"Nè." Thẩm Nam Tinh đưa cho bọn họ.
Ông bà Từ nhận lấy chai nước, uống được mấy ngụm đã vơi hết phân nửa. Yết hầu dễ chịu, miệng rảnh rang, bọn họ lại bắt đầu rủa xả.
"Hơn nửa tiếng rồi sao còn chưa thấy ai về?" Bà Từ oán giận.
Thẩm Nam Tinh ha hả hai tiếng nhàn nhạt, đang muốn nói gì đó thì lại nghe tiếng xe, y nhìn qua thì thấy chiếc xe bán tải đang ngừng ở cửa.
Ông bà Từ cũng chú ý tới động tĩnh bên ngoài.
Tuổi bọn họ tuy lớn, nhưng đôi mắt lại vẫn rất tinh, liếc mắt một cái đã thấy được Khương Bạch trên xe.
"Về rồi kìa!"
Bà Từ cười lạnh, ngồi ở chỗ cũ, không thèm nhúc nhích, chờ Khương Bạch lại đây.
Thẩm Nam Tinh liếc bọn họ một cái, lướt qua bọn họ đi đến trước mặt Khương Bạch.
"Các cậu vừa mới đi không bao lâu, ông bà Từ đã tới đây quậy phá, còn đập bể vài thứ trong sân nữa..."
Thẩm Nam Tinh kể cho Khương Bạch nghe mọi chuyện một lần, cuối cùng y nhìn thấy đoàn người trên xe đang hoàn toàn không biết gì cả, bé Chanh vẫn đang chơi với Nghiêm Mao Mao, y hạ giọng nói: "Nhìn bọn họ là thấy không đưa được Mao Mao đi sẽ không bỏ qua đâu." Có trưởng bối như thế, Mao Mao cũng thật thảm.
Thẩm Nam Tinh thấy thương cho Nghiêm Mao Mao.
Sau khi Khương Bạch hiểu rõ tình huống, quay đầu lại nhìn về phía hai đứa nhỏ, nói: "Bé Chanh và Mao Mao chờ ở trên xe nha, được không?"
Khương Chanh và Nghiêm Mao Mao nghe vậy, cũng không đùa nữa, nghi hoặc nhìn Khương Bạch.
Có một số việc, Khương Bạch không muốn gạt đứa nhỏ, lâu lâu cũng nên để bọn nhỏ trải qua sóng gió một chút.
Anh chỉ vào sân, nói: "Ông bà ngoại Mao Mao tới, bọn họ muốn dẫn Mao Mao đi..."
"Con không muốn đi theo họ đau!" Nghe thấy ông bà ngoại, khuôn mặt non nớt của Nghiêm Mao Mao trắng bệch, nhóc đáng thương vô cùng nhìn Khương Bạch, giọng nói hớt hãi: "Chú Đại Bạch, chú đừng để họ dẫn con đi, con không đi theo họ đâu!"
Khương Chanh ở một bên cũng căm giận siết tay: "Ba ơi, đừng để ông chằn bà chằn dẫn anh Mao Mao đi, đừng cho họ ở nhà của chúng ta!" "Ừa." Khương Bạch nghiêm túc gật đầu, anh xoa đầu bé Chanh và Mao Mao, trịnh trọng hứa hẹn cùng Mao Mao: "Yên tâm, chú không để bọn họ mang con đi đâu."
"Các con chờ ở trên xe nhé, chờ bọn họ đi rồi mới xuống." Khương Bạch chuyển hướng Tần Đông Việt, "Tiểu Tần, phiền cậu giúp tôi chăm sóc bọn nhỏ."
So với việc chăm bọn trẻ, Tần Đông Việt càng muốn ở cùng với thần tượng hơn.
Nhưng thần tượng lại nhờ hắn chăm bọn nhỏ ——
Hắn nghe lời thần tượng.
Tần Đông Việt: "Vâng!"
Sắp xếp hai đứa nhỏ xong, lúc này Khương Bạch mới cùng Thẩm Nam Tinh vào sân.
"Mao Mao đâu?" Ánh mắt bà Từ bất thiện nhìn chằm chằm Khương Bạch.
Khương Bạch đầu tiên nhìn vào mớ hỗn độn trong sân, rồi sau đó ánh mắt mới dừng ở trên người bà Từ, vẻ mặt anh bình tĩnh hỏi: "Ông bà đập mấy thứ này à?" "Tụi tao đập đấy thì làm sao? Mao Mao đâu? Mau đưa Mao Mao đây, tụi tao dẫn nó về." Bà Từ không kiên nhẫn thúc giục.
"Mao Mao không về đâu." Khương Bạch nhìn chằm chằm bà Từ, nói: "Trước đó tôi có gọi cho mẹ Mao Mao, chị ấy bảo tạm thời để Mao Mao ở chỗ tôi, cho đến khi chị ấy tới rước bé... Hẳn là chị ấy đã gọi điện cho ông bà nói qua chuyện này."
Mới sáng hôm nay, mẹ Mao Mao mẹ còn cố ý nhấn mạnh chuyện này, cho nên Khương Bạch dám khẳng định, mẹ Mao Mao đã liên hệ với hai ông bà.
Quả nhiên, ánh mắt bà Từ lập loè đôi chút.
Đúng là mẹ Mao Mao có gọi điện thoại, nói với bọn họ chuyện Mao Mao ở nhà Khương Bạch, còn nói số tiền bảo dưỡng sau khi chăm Mao Mao đã hứa trước kia sẽ không cho nữa.
Sao lại thế được!
Ông bà Từ đếch thèm quan tâm Mao Mao ở chỗ nào, dù gì cũng có phải cháu đích tôn của mình đâu, nhưng bọn họ lại để ý số tiền kia. Nếu Mao Mao ở với bọn họ, mẹ Mao Mao mới đưa tiền, thế thì bọn họ mới phải đưa Mao Mao về mới được!
Vì mục đích này mà bọn họ mới tới đây.
Nghĩ đến số tiền kia, bà Từ không chột dạ chút nào, bà chống nạnh, hung hãn gào lên: "Mẹ Mao Mao không hiểu chuyện, tụi tao không nghe theo nó được, trong nhà cũng chẳng phải không có ai, làm gì có nhà nào để con cháu mình ở nhà người khác?"
Nói xong, bà Từ tới gần Khương Bạch, "Mau lên, Mao Mao đâu? Dẫn nó ra!"
Khương Bạch nhìn bà Từ, không nói gì.
Bà Từ tức đến đỏ hết cả mắt, đầu óc nháy mắt cũng thanh tỉnh hơn.
Bà tới đây cũng lâu rồi mà trong viện cũng không có động tĩnh gì, Mao Mao hẳn là không có ở nhà ——
Mắt bà Từ theo bản năng nhìn về phía xe bán tải.
Như bà đoán, Mao Mao ở trên xe.
Nghiêm Mao Mao biết ông bà Từ ở trong sân, nên luôn lo lắng nhìn vào trong sân, lúc bà Từ nhìn qua thì vừa lúc nhóc chạm mắt với bà Từ —— Nhìn thấy bà Từ, Nghiêm Mao Mao liền nhớ tới cảnh bà lấy cành cây đánh mình.
Mặt nhóc trắng bệch, thân thể bé nhỏ run rẩy.
Khương Chanh ở bên cạnh nhóc, lập tức liền chú ý tới phản ứng của bạn mình, vội vàng an ủi nói: "Anh Mao Mao đừng sợ, ba em đã nói sẽ không để ông bà chằn dẫn anh đi."
Nghiêm Mao Mao nhìn ánh mắt kiên định của bé Chanh, đôi mắt hoảng loạn dần yên ổn một ít.
Nhưng mà, ngay sau đó, bà Từ đột nhiên cất bước xông tới chiếc xe.
"Mao Mao, về nhà với ông bà ngoại!" Bà Từ lao ra sân, chạy tới xe bán tải.
Khương Bạch cùng Thẩm Nam Tinh thấy thế, hai người nhanh đuổi theo, trước khi bà Từ tới được chiếc xe thì cản bà lại.
"Tính làm gì tao? Tao dẫn cháu ngoại tao về, tụi mày định làm gì?" Bà Từ bị cản lại không thể tiến lên, bà tức muốn hộc máu rống to. "Con không về đâu!" Có chú Đại Bạch ở đây, còn có lời bé Chanh đã từng nói, lá gan của Nghiêm Mao Mao lớn hơn được một tí, nhóc vươn đầu ra khỏi xe, hô lớn: "Mẹ nói con ở nhà chú Đại Bạch, con không về đâu, con muốn ở cùng với bé Chanh và chú Đại Bạch."
"Thằng quỷ nhỏ mày nói lại xem? Coi tao có đánh mày không!" Bà Từ hung tợn răn đe.
Con tim bé nhỏ của Nghiêm Mao Mao đập bình bịch.
"Anh Mao Mao đừng sợ, có ba em ở đây, ông bà chằn không dám đánh anh đâu!" Khương Chanh ôm cánh tay nhóc, an ủi nhóc, rồi sau đó cũng vươn đầu ra ngoài, hướng tới ông bà Từ hô một câu: "Ông bà chằn!"
"Thằng oắt con..."
Bà Từ tức điên cả máu, rất muốn kéo hai đứa nhỏ trên xe xuống đánh.
Nhưng lại bị Khương Bạch và Thẩm Nam Tinh cản đầu cản đuôi, bà chẳng thể nào đụng tới hai đứa nhỏ được. "Tụi mày..." Bà Từ giận đến nỗi cả người phát run, bà chỉ vào Khương Bạch, tay giơ lên cao, làm bộ định tát một cái.
Trên xe, ánh mắt Tần Đông Việt lạnh lẽo.
Hắn không rảnh lo công việc mà thần tượng giao cho nữa, sải chân dài đi đến bên cạnh Khương Bạch, hơi hơi nghiêng người bảo vệ lấy Khương Bạch.
Thẩm Nam Tinh cười lạnh nhìn bà Từ: "Bà già này, muốn đánh người à?"
"Chúng tôi đông người, còn trai tráng, ông bà cứ đánh đi, ông bà đánh thì chúng tôi cũng đánh luôn, có đánh thắng thì coi như chúng tôi thua, mắc công lại bị bảo là ăn hϊếp ông bà già!" Nói xong, y còn cố tình gồng cánh tay không có miếng cơ bắp nào.
Ba tên đàn ông, cao to hơn bà Từ cả một khúc, đứng sừng sững trước mặt bà Từ, nhìn như ba hòn núi lớn ——
Bà Từ ngẩng cổ, ráng tỏ vẻ thua người không thua trận, cổ ngưỡng lâu nên thấy cũng mỏi. Tay bà ở không trung giằng co nửa ngày, lung lay, run run rẩy rẩy, cuối cùng cũng không dám xuống tay!
Khí thế gì mà căng thế!
"Mày, tụi mày..." Bà Từ tức giận quay đầu nhìn chồng.
Chồng bà là đàn ông, lúc này phải nên đứng ra.
Nhưng mà, chỉ thấy ông già nhà mình núp sau lưng như chim cút, đầu cũng không dám lộ.
Bà Từ: "......"
Tức vãi, muốn bát đầu ổng một cái.
Nhưng ở trước mặt người ngoài, không thể nội chiến.
Tâm tư bà Từ cứ đảo qua lộn lại, tức lại càng tức hơn.
Ánh mắt bà ta dừng lại ở thùng xe phía sau.
Đánh người không được, thì bà đập đồ!
Bà Từ hạ quyết tâm, bà ta quay đầu lại trừng mắt nhìn ông Từ đang cosplay thành chim cút, tức giận quát: "Đứng đó làm gì? Đi đập hết trái cây của tụi nó cho tui!"
Bà ta nói xong liền vòng đến thùng xe, hai tay vốc lấy trái cây quăng xuống đất. Phá hăng vào!
Ông Từ cũng đập phá theo!
Khương Bạch thấy một màn như vậy, đôi mắt nhíu lại, mắt đen lập loè lửa giận vô hình.
Thẩm Nam Tinh càng tức hơn.
Mấy đống trái cây đó đều là do bọn họ cực khổ trồng ra, là tâm huyết của y và Đại Bạch, bọn họ cứ đập hư hết rồi tính làm sao!
Y không chút nghĩ ngợi, tiến lên định kéo hai ông bà ra.
Ông Từ khá là thức thời, vừa thấy người tới đã núp một bên không dám động.
Bà Từ thì chắc chắn Thẩm Nam Tinh không dám động đến mình.
"Tao đập đấy thì sao, mày dám đánh tao không!" Bà Từ khinh miệt nói.
Thẩm Nam Tinh thật đúng là muốn đánh, nhưng y ngẫm lại bèn không định ra tay.
Ở đây có mấy đứa nhỏ, đánh người già là dạy hư tụi nó.
Thứ hai, y cũng chẳng muốn vì hai ông bà này mà biến mình thành loại người không có đức hạnh! Bọn họ không xứng!
Y không đánh, chỉ túm họ lại kéo ra xa, không để bọn họ ném trái cây.
Thẩm Nam Tinh tay to thân cao, bắt lấy bà Từ một cái một.
Bà Từ không ngờ y dám ra tay, đơ hết cả người.
Chờ tới lúc bà hoàn hồn thì người bà đã bị y nhấc xa khỏi xe bán tải hơn 3 mét.
"Mày..." Bà Từ chỉ vào Thẩm Nam Tinh muốn đánh người, nhưng nghĩ đến lời Thẩm Nam Tinh nói trước đó, bà lại không dám đánh.
Bà và Thẩm Nam Tinh mặt đối mặt trừng mắt nhìn nửa ngày, cuối cùng cái khó ló cái khôn, nằm xuống lăn lộn ——
"Á nó đánh tao, bớ làng nước ới..."
Thẩm Nam Tinh: "..."
Gì thế này?
Ăn vạ à?
Đám Khương Bạch cũng hiện lên dấu chấm hỏi trên đầu.
Bà Từ thấy bọn họ bị mình làm đần ra, vội vàng đánh mắt ý bảo ông Từ tiếp tục đập phá.
Ông Từ tuân lệnh, tiếp tục công cuộc đập trái cây. "Ông dừng tay lại!" Thẩm Nam Tinh đau lòng trái cây, y muốn đi cản ông Từ.
Thẩm Nam Tinh vừa nhấc đầu, người đang vội vã chạy tới cách đó không xa không phải trưởng thôn thì là ai!
Nhưng sao trưởng thôn lại tới?
Khương Bạch dường như ghe được tiếng lòng của Thẩm Nam Tinh, anh nói: "Trước khi về tớ có gọi điện thoại cho trưởng thôn."
Dù sao Mao Mao cũng là cháu ngoại của ông bà Từ, anh chỉ là một người hàng xóm chuyển từ nơi khác đến, để Mao Mao ở nhà mình tuy có mẹ nhóc đồng ý, nhưng ít nhiều gì cũng bị hàng xóm láng giềng nghị luận.
Còn nữa, ông bà Từ đã lớn tuổi, hạng con cháu như anh có làm gì họ cũng không tốt. Mời trưởng thôn đến, một là để trưởng thôn thấy rõ bộ mặt thật của họ, như vậy có thể tránh được người trong thôn phê bình.
Thứ hai, dù sao anh cũng là người từ nơi khác, anh không tiện đối phó với ông bà Từ, nhưng trưởng thôn thì tiện.
Thẩm Nam Tinh nghe Khương Bạch giải thích xong, kích động giơ ngón tay cái, "Đỉnh!"
Khương Bạch chỉ cười không nói.
Bên cạnh, Tần Đông Việt tuy không nói chuyện, nhưng lại nghe hết mọi chuyện vào tai, để vào trong mắt.
Không hổ là thần tượng em!
Đáy mắt hắn lóe lên, rồi lại thâm trầm hơn.
Người tới ngoại trừ trưởng thôn, còn có mấy người già có mặt mũi trong thôn.
Bọn họ đã yếu, đi đường có hơi chậm ——
Đấy cũng là lý do mà Khương Bạch đoán trước được bọn họ sẽ đến trễ.
Khi bọn họ trên đường tới đây, tầm mắt đã bị xe bán tải che mất, không thể nhìn thấy chuyện gì phía sau, chỉ nghe được bà Từ kêu gào "đánh người". Bất tri bất giác, bước chân bọn họ nhanh hơn rất nhiều, vòng qua chiếc xe, không có thứ gì che đậy nữa, lúc này mới thấy rõ một màn trước mặt.
Chỉ thấy bà Từ đang nhàn nhã ngồi dưới đất, gào lên ồn ào.
Còn ông Từ thì trong tay vẫn còn đang cầm trái cây, dưới chân ông là đống trái cây đã bị đập phá.
Đều ở cùng một thôn đã vài chục năm, bọn họ đối với đức hạnh của hai ông bà Từ chẳng còn lạ lẫm gì.
Tình huống này vừa nhìn đã biết ông bà Từ gây sự.
Sắc mặt trưởng thôn khôn g thể nào đẹp được trừng mắt nhìn ông bà Từ, hỏi Khương Bạch: "Tiểu Khương à, có chuyện gì vậy?"
Lúc ông nhận được điện thoại, Tiểu Khương chỉ bảo ông bà Từ gây sự ở trong điện thoại, bảo ông đến đây phân xử, cụ thể là chuyện gì thì trưởng thôn cũng không rõ ràng. Khương Bạch còn chưa nói lời nào, bà Từ biết tầm quan trọng của việc đánh đòn phủ đầu đã ồn ào lên tiếng trước: "Trưởng thôn, ông tới đúng lúc lắm, ông làm chứng cho tụi tôi với! Thằng Khương Bạch nó không cho tụi tôi đưa Mao Mao về nhà, còn đánh tụi tôi..."
"Giời ơi sao thôn chúng ta lại có hạng người như này chuyển đến!"
Bà Từ vừa kêu khóc, vừa vỗ đùi, nước mắt cũng không rơi nhưng giọng thì lại thảm không ai bằng.
Trưởng thôn làm gì mà không nhận ra bà đang nói dối, nhưng ông không tiện nói thẳng trước mặt mọi người, chỉ nhìn Khương Bạch "Tiểu Khương, cháu nói đi, chuyện là như thế nào?"
Khương Bạch tận lực tóm gọn mọi chuyện.
Trưởng thôn và mấy người già khác vừa nghe, ánh mắt nhìn về phía ông bà Từ thay đổi.
"Mao Mao dù gì cũng là cháu ngoại ông bà, ông bà làm như thế cũng thật quá đáng!" Mấy người già nhất trí phê bình. Trưởng thôn cũng giận lắm, tuổi của ông thì nhỏ hơn ông bà Từ, lấy khí thế trưởng thôn ra mà nghiêm khắc thì cũng không tốt, chỉ khuyên nhủ: "Nếu mẹ Mao Mao đã cho bé nó ở lại nhà Tiểu Khương, ông bà cũng đừng quậy nữa, về nhà muốn làm gì thì làm!"
"Con cháu nhà tụi tôi ở nhà người khác sao mà được? Với cả..." Bà Từ nhớ rõ lúc này mẹ Mao Mao thường hay bận bịu công việc, nhất định di động không ở bên người, bà cười lạnh nói: "Mấy người toàn nghe Khương Bạch nói, ai mà biết nó nói dóc hay nói thật?"
"Nói không chừng mẹ Mao Mao vốn chưa từng nói như vậy, chỉ có mỗi nó nói xạo thôi!" Bà Từ chỉ vào Khương Bạch nói.
Trên xe, Nghiêm Mao Mao nghe đến đó, vội vàng nói: "Trưởng thôn ơi, chú Đại Bạch không có nói dối, lúc mẹ con gọi điện thoại có bảo con ở nhà chú Đại Bạch!" "Với cả chú Đại Bạch không có đánh ông bà chằn, là tại ông bà chằn đập hư trái cây, chú Thẩm ngăn họ không cho đập, bà chằn liền nằm trên mặt đất bảo bị đánh!" Nghiêm Mao Mao nói một mạch, kể mọi chuyện ra hết một lần.
Khương Chanh cũng phụ họa: "Trưởng thôn ơi, lúc anh Mao Mao với mẹ gọi điện thoại con cũng ở đó nè, con có nghe nữa, ba con không có nói dối, ba con cũng không có đánh ông bà chằn!"
Bị ánh mắt ngây thơ thành khẩn của hai đứa nhỏ nhìn, lòng trưởng thôn và mấy người già mềm nhũn.
Bọn họ đã tầm tuổi này rồi, bản thân rất thích con nít, mà hai đứa nhỏ cũng rất ngoan ngoãn ——
Ánh mắt trưởng thôn nhìn về phía ông bà Từ thay đổi xoành xoạch.
Ông bà già này còn thường xuyên ở trong thôn kể Mao Mao không nghe lời như thế nào, hư hỏng làm sao.
Rõ ràng thằng bé rất ngoan! Đứa nhỏ ngoan như vậy mà bọn họ cũng nhẫn tâm đánh nó vào bệnh viện ——
Bà Từ chú ý thấy ánh mắt trưởng thôn không đúng, vội vàng giảo biện: "Thằng nhỏ Mao Mao từ trước đến nay đã không nghe lời, đã vậy còn giúp người ta nói dối..."
"Có phải nói dối hay không, gọi mẹ Mao Mao là biết!" Khương Bạch chặn họng bà.
Bà Từ chỉ chờ đến bước này, "Được thôi, mày gọi mẹ nó đi, giờ gọi liền cho tao, nếu chính miệng mẹ nó nói để con ở lại đây thì tụi tao lập tức về ngay!"
"Được thôi!" Khương Bạch sảng khoái đáp ứng, lấy di động ra bấm số, mở loa ngoài.
Bà Từ cũng không giả bộ nữa, bà phủi phủi quần áo rồi đứng lên, vui sướng khi người gặp họa nhìn Khương Bạch, ra vẻ hảo tâm nói: "Giờ này mẹ Mao Mao đang đi làm, chưa bao giờ bắt điện thoại..."
Bà còn chưa nói xong, điện thoại đột nhiên được kết nối. Ngay sau đó, giọng mẹ của Mao Mao từ trong điện thoại truyền đến, "Anh Khương?"
Bà Từ trợn tròn mắt.
Ủa, sao kết nối được hay vậy?
Giờ này trước đây không phải mẹ Mao Mao lúc nào cũng bận trong phòng phẫu thuật à?
Bà Từ nháy mắt có chút luống cuống.
Khương Bạch thấy bà Từ hoảng loạn, khóe môi gợi lên một nụ cười nhàn nhạt.
Thẩm Nam Tinh hiểu ra gì đó, y nhịn không được tiến đến bên cạnh Khương Bạch, kề tai nói nhỏ: "Đại Bạch, cậu cũng gọi trước cho mẹ Mao Mao à?"
"Ừa." Khương Bạch gật đầu.
Suy xét đến đặc thù công việc của mẹ Mao Mao, anh sợ tùy thời liên hệ với mẹ Mao Mao sẽ không được, liền gọi điện cho mẹ nhóc dặn trước.
May mắn chính là, mẹ Mao Mao nhận điện thoại, hơn nữa còn hứa hẹn nội trong hai giờ sẽ giữ điện thoại bên người.
Ggwp!
Thẩm Nam Tinh nhìn Khương Bạch, đôi mắt đều sáng lên. Bất tri bất giác, hình tượng của Khương Bạch ở trong lòng y cũng đã được đóng khung lồng kính rồi.
Bên cạnh, Tần Đông Việt vẫn quan sát hiện trường, nhưng mỗi nhất cử nhất động của thần tượng hắn chưa hề để sót.
Thần tượng em chiến quá.
"Mẹ Mao Mao, ba mẹ chị tới đây, bọn họ không tin chị để con ở chỗ này, muốn mang Mao Mao đi..." Khương Bạch nói tình huống trước mắt.
Ở đầu kia điện thoại, mẹ Mao Mao tức đỏ cả mặt.
Không tin?
Sáng sớm hôm nay, cô đã gọi cho bọn họ nói chuyện Mao Mao ở nhà Khương Bạch, đây là chính miệng cô nói mà bọn họ vẫn không tin?
Không tin là giả, sợ là tiếc món tiền mà cô lấy lại.
Mẹ Mao Mao hít sâu một hơi, "Anh Khương, anh mở loa được không?" Cô xin phép.
"Đang mở loa đây." Khương Bạch nhắc nhở cô: "Ngoại trừ ba mẹ cô, trưởng thôn cũng tới." "Rất đúng lúc! Trưởng thôn, phiền bác làm chứng cho con, con xác định là con cho phép Mao Mao ở lại nhà anh Khương..."
Lời mẹ Mao Mao còn chưa nói xong, bà Từ liền nhào tới chỗ Khương Bạch cướp di động.
Tần Đông Việt nhíu mày, lách mình che chắn trước Khương Bạch.
Bà Từ cướp hụt, hung tợn trừng mắt nhìn Tần Đông Việt, rồi sau đó rống vào di động: "Con nhỏ này, mày nói cái gì đó? Nhà mình không ở mà để con cháu ở nhà người ngoài? Mau để Mao Mao về nhà với tụi tao!"
Mẹ Mao Mao trầm mặc một hồi, mới nói: "Mẹ, mẹ thương Mao Mao, hay là thương đống tiền bồi dưỡng mà con cho mẹ?"
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người ở đây nhìn bà Từ đều đồng loạt thay đổi.
Cái mặt già của bà đỏ lên, có hơi tức giận: "Mày nói bậy nói bạ, tao thương Mao Mao, chứ không phải vì tiền bạc!" "Cái thương của mẹ chính là đánh Mao Mao không thèm phân biệt phải trái, không xức thuốc cho bé, còn để bé bị nhiễm trùng phát sốt, trời nóng còn sát cồn đắp chăn?"
Nói xong lời cuối cùng, giọng của mẹ Mao Mao gần như mếu máo.
Là một y tá, cô rất rõ nếu mùa hè trẻ em bị che chắn quá kỹ và sát cồn sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nếu anh Khương không tới kịp để đưa Mao Mao đi bệnh viện, chỉ sợ là Mao Mao đã ——
Mẹ Mao Mao không nhịn được nữa, cô nói hết uất ức ở trong lòng.
"Mẹ, hồi trước mẹ trọng nam khinh nữ, lúc nào cũng muốn sinh con trai, mà mấy đứa em sau này toàn là con gái, một đứa mẹ cũng chẳng thương, toàn đánh tụi con thôi! Sau đó mẹ bị tổn thương thân thể, không sinh được nữa, rồi hy vọng sinh em trai..."
"Nhưng mẹ vẫn trọng nam khinh nữ!"
"Thứ con mặc đều là thứ rẻ tiền, tết nhất người ta có quần áo mới, con lại không có!" "Mẹ có biết khoảng thời gian đi học của con khó khăn nhất là lúc nào không? Là mỗi khi khai giảng, phải nộp học phí, sinh hoạt phí..."
Mẹ Mao Mao nghẹn ngào, tiếp tục nói: "Mỗi lần mẹ lấy tiền ra thì đều nói là thứ đốt tiền, con nhà người ta đi ra ngoài làm việc kiếm tiền, đưa tiền cho cha mẹ, còn con thì phung phí tiền bạc, ăn máu gặm thịt cha mẹ... lúc đó con còn chưa đến 13 tuổi!"
"Sinh hoạt phí mẹ cho thì ít, học sinh ngoại trú người ta có 300 tệ, con học nội trú lại chỉ có 50 tệ một tháng... mỗi ngày con chỉ dám ăn hai bữa cơm, ăn cơm với dưa muối canteen đưa, lâu lắm mới ăn được một bữa có rau!"
"Con thi đậu đại học, mẹ không cho con học, nói là lãng phí tiền bạc, bắt con đi làm hoặc đi lấy chồng... may là có trưởng thôn và mọi người trong thôn dồn tiền học phí một năm cho con, con mới được đi học đại học." "Từ lúc đó, con không tìm mẹ xin tiền nữa, tiền học tiền sinh hoạt mỗi năm đều là do con vừa vay vừa làm để có!"
"Sau khi tốt nghiệp, con vừa đi làm thì mẹ đã đòi tiền, một tháng tiền lương của con cho mẹ một nửa, thái độ của mẹ với con mới tốt lên, con tưởng mẹ đã thay đổi..."
"Sau khi kết hôn con không đưa tiền cho mẹ nữa, nhưng mỗi năm vợ chồng con đều sẽ cho mẹ một số tiền, lâu lâu vợ chồng con cũng về đây thăm, cũng sẽ dựa vào tiền bảo dưỡng mà cho mẹ thêm, mỗi lần mẹ thấy Mao Mao đều rất vui, con còn tưởng mẹ thích Mao Mao, vì dù gì thằng bé cũng là con trai..."
"Nhưng giờ con mới biết, mẹ vốn vui vẻ chẳng phải vì gặp Mao Mao, mà là vì gặp Mao Mao mẹ mới có tiền, mẹ mới vui vẻ!"
"Mẹ chưa từng thay đổi!" Giọng của mẹ Mao Mao lập tức trầm xuống, thêm vài phần kiên quyết và lạnh lẽo: "Mẹ, sau này con không gặp mẹ nữa, mỗi năm con vẫn sẽ gửi tiền về dựa theo phí phụng dưỡng tiêu chuẩn của Hương Thành..." "Phí phụng dưỡng tiêu chuẩn của chúng tôi là 300 một tháng!" Trưởng thôn nhịn không được xen mồm.
Mẹ Mao Mao nói: "Vậy con chỉ đưa 300 mỗi tháng theo tiêu chuẩn thôi, ngoại trừ cái này thì không đưa gì thêm."
"Không được!" Bà Từ dậm chân.
Phải biết rằng, mấy năm nay mẹ của Mao Mao tặng quà lớn nhỏ không ngớt, mỗi năm cho bà khoảng 5000 tệ, nếu Mao Mao về theo thì còn được cho thêm 1000.
Nếu chỉ có 300 một tháng, một năm bà chỉ được 3600, tổn thất rất lớn!
Bà Từ không rảnh lo ánh mắt khinh thường của những người chung quanh, khóc lóc kể lể nói: "Tao nuôi mày cực khổ như vậy, mày cho tao có nhiêu đó tiền là sao? Bất hiếu..."
"Nếu con bất hiếu thì một xu con cũng đã không cho!" Mẹ Mao Mao hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Trưởng thôn, vừa hay bác ở đây, phiền bác làm chứng cho con..." "Ừa, con nói đi." Trưởng thôn chứng kiến mẹ Mao Mao lớn lên, biết cô ta từ nhỏ đã rất khổ, thái độ trong nháy mắt cũng ấm áp lên vài phần.
Mẹ Mao Mao: "Nếu ba mẹ con không gây sự nữa, thì tiền phụng dưỡng 300 mỗi tháng con sẽ gửi theo định kỳ, nếu bọn họ còn qua nhà anh Khương quậy, thì một xu con cũng không gửi!"
"Con quỷ cái mất dạy..." Bà Từ hùng hùng hổ hổ.
Mẹ Mao Mao đột nhiên nói, "Được rồi, con đã biết, xem ra mẹ không muốn số tiền này, sau này con không gửi nữa..."
"Muốn muốn muốn!" Ông Từ nhịn không được nữa bèn lôi kéo bà Từ, giương giọng nói: "300 thì 300."
"Được rồi, mời ba mẹ rời đi, nếu ba mẹ làm phiền anh Khương và Mao Mao nữa, con sẽ không gửi tiền đâu, con nói chuyện giữ lời! Còn Mao Mao thì nhờ anh Khương chăm sóc!"
Sau khi mẹ Mao Mao cảm ơn Khương Bạch, trưởng thôn và mọi người xong liền cúp điện thoại. Trưởng thôn biểu tình bất thiện nhìn chằm chằm ông bà Từ, "Được rồi, lời mẹ Mao Mao nói ông bà cũng đã nghe rồi, con bé là người giám hộ của thằng nhỏ, yêu cầu để đứa nhỏ ở chỗ Tiểu Khương, hai người không có gì ý kiến gì chứ?"
Lúc ông nói chuyện, ánh mắt mang theo uy hϊếp.
Bà Từ đang muốn cãi lại, trưởng thôn lại nói thêm: "Mẹ Mao Mao còn nói, nếu hai người tiếp tục quậy, con bé sẽ không cho hai người cắc nào, bà Từ, bà nghĩ kỹ đi!"
Ông Từ nghe vậy, theo bản năng lôi kéo bà Từ.
Mẹ Mao Mao quá thẳng tay, bà Từ muốn quậy cũng không dám, đành phải nói "không có ý kiến".
"Nếu không có ý kiến thì giải tán!" Trưởng thôn lại nói.
Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, bà Từ đen mặt rời đi.
Khương Bạch gọi bà lại: "Bà đập nhiều đồ của chúng tôi như thế cần phải bồi thường." "Mày bảo tao muốn đập thì đập mà..." Bà Từ vừa mới mất tiền thì như bị mất máu, giờ Khương Bạch lại muốn bà bồi thường, tất nhiên là không chịu thừa nhận, "Có chứng cứ thì tao đền! Không chứng cứ thì mắc gì tao phải đền..."
Bà chắc chắn bọn họ lấy không ra chứng cứ.
"Chứng cứ hả? Có nè!" Thẩm Nam Tinh cười tủm tỉm chỉ chỉ mấy chỗ.
Y giải thích nói: "Lần trước có người tới phá, chúng tôi đã lắp camera theo dõi trong nhà lẫn ngoài sân, nói cách khác, chuyện bà tới đây gây sự đã được quay lại rồi!"
Bà Từ không nghĩ tới thực sự còn có chứng cứ, cả người trực tiếp choáng váng.
Bên kia, Khương Bạch đang tính tổn thất sơ sơ.
Trái cây trong viện, ghế, còn có trái cây trên xe ——
Anh cộng lại rồi cho một số: "Ghế là thợ thủ công trong thôn làm, giá cả mọi người đều biết, trái cây bà đập khoảng 30 ký, tính theo ký thì... Giảm giá cho bà, tổng cộng là 800 tệ." 800?
Tròng mắt bà Từ muốn rơi ra.
Thẩm Nam Tinh cũng nhảy ra nói, "Bà còn phá cả dược liệu của tôi, nè, vươn vãi đầy đất, còn dùng chân dẫm, mấy cái này không dùng được nữa, ít nhất phải 200 tệ."
"Tính hết thì tất cả là 1000 tệ!" Tần Đông Việt tổng kết.
"Mày, tụi mày ăn cướp à, đập trái cây chứ có phải đập vàng đâu..." Bà Từ giận đến mức thở không nỗi, tâm can đều đau.
Khương Bạch cũng không nhìn bà, chỉ nhìn về phía trưởng thôn.
Không cần anh nói, trưởng thônliền giải quyết dứt khoát, "Ông bà Từ, hai người tới nhà Tiểu Khương gây sự, đập phá đồ đạc, về tình về lý, hai người phải đền tiền, 1000 tệ đã là thấp lắm rồi!"
"Còn nữa, hồi nãy bà có nói, có chứng cứ mới đền, Tiểu Khương có chứng cứ..." Trưởng thôn chỉ chỉ camera theo dõi đang lóe ánh đỏ, nghiêm túc nói: "Thế thì bà đền thôi!" Trưởng thôn và mấy người già đức cao vọng trọng trong thôn nhìn chằm chằm bà Từ.
Nếu là người khác, bà Từ nhất định là sẽ một khóc hai nháo ba thắt cổ, có thể khất thì khất luôn tiền bồi thường.
Nhưng ở trước mặt trưởng thôn và mấy người già, bà cũng không dám la lối khóc lóc quá mức.
"Được, tôi đền!" Bà Từ cắn răng nói, rồi nảy lên mánh khóe, "Tôi rời nhà gấp quá nên không mang tiền bên người, để tiền ở nhà hết rồi, nếu không thì sau này..."
Chỉ cần thôn trưởng nói được, thì sau này sẽ mãi mãi là sau này.
Muốn moi tiền từ trong tay bà đây á, nằm mơ đi!
Nhưng mà rất nhanh, trưởng thôn đã đập tan ảo tưởng của bà.
"Không mang tiền? Không sao, hôm nay tôi không bận, về nhà với hai người một chuyến cũng được, tiểu Thẩm, cậu cùng tôi đi lấy tiền." Trưởng thôn bảo với Thẩm Nam Tinh. Thẩm Nam Tinh mặt mày hớn hở, vô cùng cao hứng đồng ý.
Bà Từ: "......"
Bà hối hận quá!
Bà hối hận tại sao lại bảo để tiền ở nhà!
Bà nên nói trong nhà không có tiền, tiền để ở ngân hàng hết rồi ——
Đáng tiếc, bà không còn cơ hội sửa miệng nữa rồi.
Dưới sự thúc giục của trưởng thôn, bà Từ đen mặt gọi ông Từ đưa trưởng thôn và Thẩm Nam Tinh về nhà lấy tiền.
Mấy người già cũng chào hỏi Khương Bạch rồi rời đi.
Khương Chanh và Nghiêm Mao Mao ở trên xe lúc này mới chạy xuống, đồng thời ôm lấy đùi Khương Bạch.
"Ba ơi, ông chằn bà chằn sẽ đền cho chúng ta ạ?"
"Chú Đại Bạch, ông chằn bà chằn sẽ không đến bắt con nữa chứ?"
Khương Bạch cúi đầu, nhìn vào đôi mắt ngây thơ của hai đứa nhỏ, cười gật đầu: "Ừa, ông bà chằn sẽ đền tiền, bọn họ không đến đây bắt Mao Mao nữa đâu!" "Yeah!"
Khương Chanh và Nghiêm Mao Mao cao hứng kêu to, bọn nó vui vẻ cực kỳ.
Lúc Thẩm Nam Tinh trở về, Khương Bạch và Tần Đông Việt đã dọn dẹp xong mớ hỗn độn ở ngoài sân.
Một khắc trước Khương Bạch còn đang đau lòng trái cây bị hư, một khắc sau đã bị tin tức của Thẩm Nam Tinh mang đến chọc cho cười.
.
.
.
tác giả viết dài quá, 1 chương 6,7k từ... edit mỏi hết cả tay
mà mình thì không ngồi máy tính lâu được do bị thoát vị đĩa đệm...