Khương Bạch thấy Trình Hoan liên tục giải thích, cười trả lời ——
【Ừm, tôi biết các bạn ngoan mà, còn đáng yêu nữa. 】
Trình Hoan: !!!
A a a a được thần tượng khen!
A a a a thần tượng khen mình đáng yêu!!!
A a a a a ——
Trình Hoan kích động ôm tim, ở trong phòng khách chạy tới chạy lui, cô tới tới lui lui được vài vòng, trong lòng sôi trào nhiệt huyết không thể bình tĩnh được, rồi ôm tim lăn lộn trên sofa.
Cuối cùng, lăn một hồi lăn luôn xuống sàn, tâm tình của cô mới bình tĩnh trở lại.
Mà lúc này, Khương Bạch đang nói chuyện với những người trong group.
Lúc bắt đầu, người trong group rất hồi hộp, đặc biệt chú trọng hình tượng của mình ở trước mặt thần tượng, nhất cử nhất động vô cùng câu nệ.
Mỗi lần trước khi các cô gửi cái gì đều phải cân nhắc từng câu từng chữ kiểm tra nửa ngày, xác định không có sai chính tả, không có từ nào vô học mới dám nhấn gửi. Cả Khương Bạch cũng hơi rén.
Lâu rồi anh chưa trò chuyện với fan, tâm tình vừa thấp thỏm vừa kích động.
Từ từ, Khương Bạch tìm được cảm giác trò chuyện với fan như trước, fans cũng dần dần thả lỏng, không còn khẩn trương với câu nệ như ban đầu.
【 Bạch Bạch, anh còn định đóng phim không? 】
Có người hỏi một câu như vậy.
Nháy mắt trong group yên tĩnh trở lại.
Ngón tay gõ phím của Khương Bạch dừng lại.
Đóng phim ——
Anh lặp lại hai chữ này, trong đầu bất tri bất giác hiện lên cảnh tượng trường quay.
Phim truyền hình đầu tiền, phim điện ảnh đầu tiên...
Ngay lúc Khương Bạch đang chìm vào hồi ức, người hỏi câu này đã bị tập thể các member khác trong group inbox riêng hỏi thăm.
【 Đang vui tự dưng thím hỏi chi zậy, sượng vlllll! 】
【 Bạch Bạch comeback thì ủng hộ, Bạch Bạch không comeback thì tôn trọng, chúng mình không được can thiệp, tuy rằng tui cũng rất muốn Bạch Bạch comeback...】 【 Lần sau đừng có hỏi Bạch Bạch mấy vấn đề thế nữa, thích ảnh thì ủng hộ và tôn trọng dùm cái. 】
【Người chị em, chị hỏi ra tiếng lòng của em rồi đấy, Bạch Bạch trời sinh là phải ăn chén cơm này rồi, ảnh không đóng phim đúng là lãng phí tài hoa... Nhưng em đây tôn trọng quyết định của Bạch Bạch, dù ảnh có comeback hay không em đây vẫn sẽ thích ảnh.】
【......】
Thủ phạm gửi tin cũng hối hận muốn xỉu.
Cô high quá nên hỏi thẳng đuột ra luôn ——
Bạch Bạch mới vừa vào group mà cô đã hỏi cái loại câu hỏi này, đúng là không thích hợp cho lắm.
【 Bạch Bạch em xin lỗi, em không cố ý hỏi vậy đâu, em xin lỗi xin lỗi nha, anh cứ coi như không thấy tin nhắn của em là được.】
Khương Bạch lấy lại tinh thần, liền đọc được những lời này trên group chat.
【Không sao đâu. 】 Khương Bạch lại bồi thêm một câu.
【 Có comeback hay không... Tôi còn chưa nghĩ tới, chờ tôi nghĩ kỹ rồi nhất định sẽ nói cho mọi người hay trước. 】
Thấy những lời này, người trong group high như được rít hơi thuốc lào.
Bạch Bạch không phủ nhận, thuyết minh rằng anh vẫn có khả năng comeback ——
Aaaa......
Các cô high ơi là high, nhưng lại không muốn mất bình tĩnh trước mặt thần tượng trước, vì thế vừa nói chuyện group cục cưng mới, vừa ở trong group cục cưng cũ aaaaaaaaaaaaaa để biểu đạt sự kích động và vui sướng của mình.
Các thành viên cũ không add group mới: "???"
Gì nữa vậy?
Gần đây người trong group động kinh nghiêm trọng, còn rất thường xuyên!
Khương Bạch và fans nói chuyện một hồi, chỉ trong chớp mắt, đã quá 11 giờ từ lúc nào.
【Đã khuya rồi, mọi người nghỉ ngơi sớm nha, tôi off đây. 】 【 Hôm nào nói tiếp. 】
Các fan liên tục nhắn "Bạch Bạch ngủ ngon", "Gặp lại sau nha Bạch Bạch", "Bạch Bạch hôm nào nói chuyện nữa nha", Khương Bạch offline.
Sau khi tắt máy tính, anh không lên lầu, mà là ngồi tại chỗ tự hỏi chính mình.
Tần Đông Việt ở trong phòng đợi nửa ngày, cũng chưa nghe được động tĩnh Khương Bạch lên lầu, cậu đợi không nổi nên cố ý cầm cái cái ly xuống lầu.
"Suy nghĩ gì thế?" Vì để che giấu mục đích xuống lầu của mình, Tần Đông Việt cố tình đổ ly nước, sau đó giả bộ nhìn thấy Khương Bạch rồi đi tới.
Khương Bạch theo bản năng liền nói: "Không có gì..."
"Nói dối!" Tần Đông Việt gạt ngang, chắc chắn nói: "Anh có tâm sự!"
Đột nhiên không kịp phòng ngừa đã bị vạch trần, Khương Bạch có chút quẫn bách.
Tần Đông Việt cũng không muốn ép thần tượng, nhưng cậu không muốn nhìn thấy cảnh thần tượng không vui. Cậu nói tiếp: "Có tâm sự thì cứ tìm người chia sẻ sẽ tốt hơn."
Cậu nói xong còn đi vào, buông ly ngồi xuống cạnh Khương Bạch, vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe.
Từ trước đến nay Khương Bạch không biết cự tuyệt người khác, hơn nữa giờ phút này trong lòng anh đúng là rất mê mang, đành kể chuyện gia nhập group chat và nội dung trò chuyện với fan ra
Đôi mắt đen của Tần Đông Việt lóe sáng.
Phản ứng đầu tiên là, thần tượng vào group fan, cậu cũng muốn vào!
Nhưng việc này cứ từ từ đã.
"Anh muốn quay lại đóng phim ạ?" Tần Đông Việt hỏi Khương Bạch.
"Tôi..." Khương Bạch có chút chần chờ, lắc đầu: "Tôi không biết."
"Đã 5 năm rồi tôi không đóng phim, dù là kỹ thuật diễn hay đối mặt với kỹ xảo màn ảnh tôi đều thấy lạ lẫm, không biết có tìm lại được trạng thái lúc trước hay không!" "Hơn nữa, tai tiếng của tôi còn đó, đạo diễn có danh tiếng tốt phần lớn không thích diễn viên tai tiếng quấn thân."
Nói xong, Khương Bạch cúi đầu.
Tần Đông Việt nghe ra được, thần tượng vẫn còn muốn đóng phim.
Chỉ là anh ấy không tin tưởng bản thân mình.
Bao gồm không tin tưởng bản thân, và không tin tưởng người khác.
"Nếu đã thích, không cần biết anh có thể làm tốt nhất hay không, chỉ cần anh cố gắng hết sức, anh sẽ không có gì phải hối hận." Tần Đông Việt nghiêm túc nhìn Khương Bạch, từng câu từng chữ nói: "Nếu thử cũng không dám thử, sau này anh sẽ hối hận."
Đạo lý đó Khương Bạch đều hiểu, anh cũng rất muốn tiến tới một bước, nhưng điều đó đối với anh mà nói thật gian nan.
Nếu anh quay lại đóng phim, thứ anh gặp phải không chỉ có mỗi áp lực từ nghề nghiệp, mà còn có áp lực từ bên ngoài—— Anh sợ mình của hiện tại sẽ làm fans và người xem thất vọng.
Khương Bạch rất rối rắm, mày nhăn chặt.
Tần Đông Việt nhìn, nhịn không được bèn duỗi tay, muốn làm giãn lông mày của anh ra.
Đúng lúc này, Thẩm Nam Tinh xuất hiện ở cửa, quả đào trong miệng y rớt xuống.
Lướt Weibo nhiều quá đâm ra đói bèn đi tìm đồ ăn, ai ngờ tìm phải đồ ăn cho chó ——
"Hai người..." Thẩm Nam Tinh chỉ chỉ Tần Đông Việt, rồi chỉ chỉ Khương Bạch, "Trễ rồi mà, mấy người?"
"Tôi đi đổ nước." Tần Đông Việt giấu diếm tính cầm lấy ly nước.
Quanh thân Tần Đông Việt khí thế lạnh lùng, cậu chào Khương Bạch rồi không xem ai ra gì sượt qua Thẩm Nam Tinh rời đi mất. Thẩm Nam Tinh nhìn bóng dáng cậu lên lâu, chậc một tiếng, rồi sau đó quay đầu lại, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm Khương Bạch.
Khương Bạch mờ mịt: "Cậu nhìn vậy là sao."
"Vừa rồi cậu với Tiểu Tần... Các cậu..." Thẩm Nam Tinh suy nghĩ nửa ngày, nghĩ ra được một từ: "Các cậu hẹn hò ở đây hả?"
"U là trời, cậu bớt xem mấy cái nhảm nhảm lại đi, nghĩ bậy bạ không!" Khương Bạch tức giận nhìn y một cái, nhắc nhở: "Lời này cậu đừng để cho Tiểu Tần nghe được, người ta xấu hổ đó!"
"Xấu hổ? Tớ thấy nó sướng gần chết... Đại Bạch, cậu với Tiểu Tần không có gì thật hả? Hai chúng ta biết nhau lâu như vậy, nếu cậu có gì thì đừng có gạt tớ đó nha!" Thẩm Nam Tinh nhấn mạnh.
Khương Bạch: "Không có mà... Cậu nhìn ở đâu mà thấy tụi tớ có cái gì?"
Thẩm Nam Tinh nghiêm túc đếm trên đầu ngón tay: "Hai người úm nhau cả ngày, nấu cơm, ăn cơm, đóng gói trái cây..." "Lúc đó cậu cũng ở đó mà!"
Thẩm Nam Tinh: "Tớ ở đó nhưng không giống nhau... Cậu nhớ lại xem, mỗi lần chúng ta làm gì là Tiểu Tần nhất định sẽ đứng cạnh cậu, cậu ta đâu có đứng cạnh tớ!"
"Cậu ấy thường xuyên đứng cạnh cậu mà..." Khương Bạch nhắc nhở y.
Thẩm Nam Tinh giải thích: "Đó là bởi vì khoảng cách giữa tớ và cậu quá gần, cậu ta cố ý cản trở chúng ta!"
"Không hề nhá!" Thẩm Nam Tinh chém đinh chặt sắt nói: "Tớ canh me kỹ lắm rồi, Tiểu Tần muốn đứng cạnh cậu đó, không chỉ có như thế, cậu ta còn nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt nhìn như sói vậy á..."
Ánh mắt này y quá quen thuộc, không phải y đã từng thấy ánh mắt này từ người nào đó à!
"Cậu ta có ý xấu với cậu đó!"
Đây là đáp án mà y đúc kết được sau khi quan sát và phân tích. Thẩm Nam Tinh dám cam đoan, độ chính xác chuẩn 100%.
Tiểu Tần này tuyệt đối có ý xấu với Đại Bạch.
Nhưng mà, Khương Bạch không tin một chữ, anh chỉ vỗ vỗ bả vai Thẩm Nam Tinh, ôn tồn nói: "Sau này bớt chơi Weibo lại, đừng xem ba cái thiếu não nữa."
Khuyên bảo xong Khương Bạch lên lầu.
Thẩm Nam Tinh còn giơ tay Nhĩ Khang: "Tớ nói thật mà, sao cậu không tin tớ chứ?"
Đáp lại y chỉ là một mảnh yên tĩnh.
Sau khi Tần Đông Việt về phòng cũng không ngủ liền, mà là đăng nhập Weibo.
Cậu tìm được bài đăng mà blogger tố lần trước có hình acc weibo của đại fan, rồi sau đó nhắn tin cho cô ta.
【 Tần: Chào bạn, tôi là fan của Bạch Bạch, tôi muốn gia nhập group chat fan Bạch Bạch, bạn cho tôi số phòng chat được không? 】
Chỉ bằng một câu không thể nào chứng minh được thân phận fan của cậu. Lập tức, Tần Đông Việt đăng nhập email của mình, mã hóa tập tin hình ảnh đã bị khóa thật lâu trước kia, gửi vào trong tin nhắn.
"Má ơi..." Trình Hoan bật dậy từ trên giường.
Cô là cú đêm, từ trước đến nay ngủ rất trễ, sau khi Bạch Bạch off thì cô định hôm nay ngủ sớm một chút, nhưng lăn qua lộn lại vẫn ngủ không được, nhịn không được bèn lướt Weibo.
Sau đó, cô liền thấy được tin nhắn.
Cô ta bật đầu ngồi dậy không phải vì tin nhắn, mà là hình ảnh được gửi đến.
Biên lai order tạp chí!
Biên lai bao hết rạp chiếu phim!
Biên lai order sản phẩm Bạch Bạch đại ngôn.
......
Cái số lượng này...
Trình Hoan hình như nhớ tới gì đó, cô vội vàng đăng nhập group chat, nhắn cho hội trưởng 1.
【 Chị còn nhớ anh fanboy giàu ơi là giàu không? 】
【 Chính là cái anh fanboy nhà giàu luôn dẫn đầu á, tạp chí của Bạch Bạch vừa ra liền mua, sản phẩm vừa bày đã mua, điện ảnh vừa ra liền bao toàn rạp mời fan đi xem phim của Bạch Bạch! 】 Hội trưởng 1 trả lời ngay.
【 Nhớ chứ, bởi vì anh ta mà Bạch Bạch còn lên hot search vài lần, thiếu chút nữa bị người ta nghi ngờ làm giả số liệu... sau khi Bạch Bạch giải nghệ, anh ta cũng biến mất tăm luôn, sao đột nhiên nhắc tới anh ta thế? 】
Trình Hoan không trả lời, trực tiếp gửi ảnh chụp màn hình cho hội trưởng 1.
Thật lâu sau.
Hội trưởng 1 mới nhắn lại.
【Đậu má! 】
【Fanboy nhà giàu tái xuất giang hồ à!!! 】
【 Số lượng đơn đặt hàng này... Chị vừa hỏi bạn chị xong, hình thật đó, không có dấu vết chỉnh sửa, đích thị là anh fanboy nhà giàu rồi! Anh ta muốn vào group à? 】