Thời gian thử vai được xếp vào buổi tối, cái gương mặt này của Khương Bạch lúc nào cũng thường trú trên đỉnh hot search, dễ bị người qua đường nhận ra, nên anh không tiện đi ra ngoài, ngay cả cơm cũng chỉ gọi phục vụ phòng.
Anh ở trong phòng suốt cả ngày.
Thứ nhất không có gì để giải trí, thứ hai không có việc gì để làm, nên anh đăng nhập vào app chat.
Mới vừa online, avatar group chat Cục cưng không ngừng nhấp nháy thu hút sự chú ý của anh.
Anh bấm vào xem, tức khắc bật cười.
Khương Đường đang hứng thú bừng bừng thảo luận chuyện anh suy xét đóng phim.
Có thể là cố kỵ anh ở trong group, nghĩ đến tâm tình của anh cho nên Khương Đường vừa chờ mong anh đóng phim, vừa không ngừng nhấn mạnh các cô không chỉ thích mỗi tác phẩm của anh mà càng thích anh hơn.
Dù cho sau này anh không có tác phẩm, hoặc là tác phẩm không được lòng người, các cô đều sẽ ở phía sau anh. ... vân vân và vân vân.
Khương Bạch cảm động, đồng thời lại cảm thấy chính mình thật may mắn, có thể được Khương Đường yêu thích.
Anh nhịn không được nhắn vào group.
【 Khương Bát: Cảm ơn mọi người. 】
Anh vừa xuất hiện, không nghi ngờ gì trong group lại oanh động một trận, Khương Đường tham gia group chat càng ngày càng nhiều.
Lòng người là bình đẳng, đối với những Khương Đường không quen, Khương Bạch luôn cảm kích sự yêu thích và ủng hộ của các cô, nhưng đối với các Khương Đường quen biết, ngoại trừ sự cảm kích ra, anh còn xem các cô như là những người bạn cũ mà mình chưa từng gặp mặt.
Về mặt lý trí, Khương Bạch hiểu rõ, giữa thần tượng và fan cần phải bảo trì khoảng cách.
Nhưng về mặt tình cảm, anh lại không có cách nào xem những Khương Đường có quen biết đó, những người đã im lặng bảo vệ anh suốt 5 năm thành người xa lạ. Các cô là thật lòng, đáng giá để anh đáp lại.
【 Khương Bát: Trước đó mọi người có hỏi tôi là có thể quay lại đóng phim không, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu gặp được nhân vật mình thích, dù là vai chính hay phụ thì tôi đều sẽ đóng. 】
【 Khương Bát: Mấy ngày trước có người bạn cũ liên hệ tôi thử vai, tôi đã đáp ứng rồi, thời gian thử vai là hôm nay, nếu xác định xuống dưới, ta sẽ đến cùng đại gia chia sẻ. 】
......
Ngay lúc Khương Bạch xuất hiện ở group Cục cưng, di động của Tần Đông Việt đã vang lên tiếng nước nhỏ giọt.
Hắn cố ý thiết lập tiếng thông báo của group chat, chỉ cần thần tượng ở trong group lên tiếng, bên hắn sẽ nhận được thông báo từ hệ thống.
Không biết thần tượng đang nói gì ở trong group nữa?
Giờ khắc này, Tần Đông Việt muốn gấp đi xem group chat, đáng tiếc hắn lại đang ở trong một nghi thức ký hợp đồng. Nhân viên hai bên còn đang nói mấy lời khách sáo, Tần Đông Việt mặt không đổi sắc làm thủ thế: "Ký hợp đồng đi."
"Rồi rồi rồi, Tiểu Tần tổng quả nhiên giống như trong lời đồn, hành sự quả quyết, chú trọng hiệu suất, công ty chúng tôi có thể cùng Tiểu Tần tổng hợp tác thật đúng là vinh hạnh của chúng tôi..."
Dưới cơn mưa lời khen của người đại diện ký hợp đồng bên kia, hợp đồng rất nhanh đã được đưa tới.
Tần Đông Việt đề bút ký tên, liền mạch lưu loát.
Người đại diện bên kia cũng nhanh chóng ký tên.
Sau đó, trao đổi hợp đồng, lại ký tên lần nữa.
Hợp đồng đã được ký kết!
Tần Đông Việt đem hợp đồng bên mình đưa cho Trình Bác Dương ở bên cạnh, rồi sau đó đứng lên, duỗi tay nói: "Hợp tác vui vẻ!"
"Hợp tác vui vẻ hợp tác vui vẻ..." Người đại diện bên kia vội vàng nắm lại. Tần Đông Việt nóng lòng thoát thân, hắn làm đủ lễ nghĩa, để Trình Bác Dương tiễn người đi.
Trước khi người đại diện bên kia đi, còn vô cùng nhiệt tình nói: "Tiểu Tần tổng, tiệc tối của chúng ta..."
"Buổi tối gặp!"
Người đại diện vừa đi, Tần Đông Việt liền trở về văn phòng, hắn lấy di động ra, vào group Cục cưng, lọc xem keyword "Khương Bát".
Rồi sau đó, trên màn hình rất nhanh đã xuất hiện lịch sử trò chuyện của Khương Bát.
Tần Đông Việt bắt được vài việc trọng điểm.
Thần tượng quyết định comeback đóng phim!
Thần tượng hôm nay đi thử vai!
Hắn không chút nghĩ ngợi, liền pm riêng cho "Khương Bát .
【 Tần: Hôm nay thử vai ạ? 】
Hắn vừa nhắn không lâu, Khương Bạch liền trả lời.
【 Khương Bát: Ừm. 】
Tần Đông Việt nhìn thấy thần tượng trả lời, thích thú cực kỳ, hắn tiếp tục nhắn tiếp. Ở thành phố nào vậy?
Khách sạn nào?
Mấy giờ?
......
Tần Đông Việt trong lòng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng lại sợ nếu hỏi quá kỹ sẽ dọa đến thần tượng.
Loại hành vi truy hỏi địa chỉ thế này rất giống fan tư sinh!
Vì thế, hắn dành ra hẳn ba phút để trả lời.
Ba phút này, mỗi lần hắn gõ được vài chữ, thì sẽ xóa hết, rồi lại gõ một đoạn khác, rồi lại xóa ——
Ba phút sau.
【 Tần: Chúc anh thành công, mọi chuyện thuận lợi. 】
【 Khương Bát: Cảm ơn. 】
Khương Bạch trả lời xong, phát hiện người nọ rất nhanh đã lâm vào trạng thái "Đối phương đang nhập", anh đợi một hồi lâu, nhưng khung chat của Tần chẳng có tin nhắn nào mới.
Hay là quên không tắt khung chat?
Khương Bạch nghĩ, đóng khung chat của Tần.
Tần Đông Việt chưa từng tắt khung chat, hắn còn đang vắt hết óc suy nghĩ nên nói gì với thần tượng, "......" Hắn gõ gõ xóa xóa cả nửa ngày, cuối cùng không biết nên gửi cái gì, chỉ có thể nhìn chằm chằm khung chat rồi thừ người ra.
Rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng với cái thân phận là một chiếc fan xa lạ, có quá nhiều điều hắn không tiện để nói, những lời này quá đường đột, thần tượng sẽ bị dọa sợ mất thôi.
Quên đi, hôm nay thần tượng đi thử vai, lát nữa mình liên hệ lại với thần tượng, hỏi thần tượng kết quả thế nào.
Như thế chắc là sẽ không quá đường đột.
......
Buổi tối 8 giờ.
Khương Bạch đi tới phòng riêng ở lầu hai mà đạo diễn đã hẹn.
Lúc này, trong phòng vẫn chưa có người, anh ngồi nghiêm chỉnh, vô cùng câu nệ nhìn chằm chằm cửa phòng, trong lòng có chút hồi hộp.
Đã 5 năm rồi anh không thử vai, anh sợ sẽ không quen và mắc sai lầm.
Khương Bạch nhớ lại những ký ức khi thử vai trước kia, trong lòng âm thầm cầu nguyện, hy vọng quá trình thử vai bây giờ vẫn giống như trước. Dưới tâm tình thấp thỏm và chờ mong đó, đạo diễn đã tới.
"Khương Bạch? Cậu vẫn giống trước kia nhỉ, không thay đổi quá nhiều..." Đạo diễn vừa cười, vừa tiến vào.
Khương Bạch theo bản năng đứng lên chào hỏi.
Đạo diễn cười nói: "Đừng đừng đừng, mau ngồi xuống đi, đã 5 năm rồi không gặp, chúng ta tâm sự cái nào."
Cuộc trò chuyện này nói từ chuyện đoàn phim trước kia, cho tới lúc Khương Bạch giải nghệ.
Đạo diễn không ngừng thở dài, nói Khương Bạch giải nghệ là một sự tổn thất lớn cỡ nào cho cái giới này...
Khương Bạch nghe, càng cảm thấy hơi sai sai.
Không phải tới thử vai à?
Sao đạo diễn ôn lại chuyện cũ xong lại không hề đề cập tới chuyện phim điện ảnh mới, càng không hề đề cập tới chuyện nhân vật, mà là liên tục khen ngợi mình ——
"Đạo diễn, về phim điện ảnh mới của ngài... Ngài có tiện nói cho tôi biết chủ đề là gì không?" Khương Bạch hỏi. "Uầy!" Đạo diễn xua xua tay nói: "Bây giờ đừng nói chuyện này, 5 năm không gặp chúng ta phải ôn lại chuyện cũ chứ, tôi nói cho cậu nghe..."
Nói một hồi mất hết nửa tiếng.
Khương Bạch cười đến mức mặt cũng muốn sượng, đột nhiên cửa bị người đẩy ra ——
"Ồ? Sao mọi người tới sớm vậy?" Người tới tóc tai vuốt ngược, tóc được vuốt keo bóng loáng, mặc áo thun đen quần jean, mang kính râm, sợi dây chuyền vàng có độ dày bằng ngón tay út đeo trên cổ rất bắt mắt.
Khương Bạch ngạc nhiên.
Là sao vậy?
Không phải thử vai à?
Sao lại...
Anh nhìn về phía đạo diễn theo bản năng.
Đạo diễn chột dạ đảo đảo con ngươi, vội vàng đứng dậy đi nghênh đón người tới: "Lại đây, tôi giới thiệu hai người với nhau..."
"Vị này, là Kim tổng của công ty Kim Tiễn, rất có tài, còn đặc biệt rất tinh mắt, là nhà đầu tư của điện ảnh chúng ta lần này!" Đạo diễn khen Kim tổng một trận, rồi sau đó lại bắt đầu giới thiệu Khương Bạch. "Kim tổng, vị này chắc ngài không lạ rồi, tôi đã cùng ngài nói qua —— Khương Bạch Khương ảnh đế. Kỹ thuật diễn không thể nào chê được, trong giới rất được công nhận, còn tự mang lưu lượng nhiệt độ! Chắc ngài chơi Weibo chứ hả? Trong khoảng thời gian này, Khương Bạch lên hot search nhiều lắm! Phim điện ảnh của chúng ta mà có Khương Bạch gia nhập khẳng định sẽ được đại chúng chú ý, phòng bán vé tuyệt đối sẽ ổn!"
Giới thiệu xong, đạo diễn thấy Khương Bạch không nói chuyện, bèn thúc giục: "Khương Bạch, đừng có thừ người nữa, mau chào hỏi Kim tổng đi! Kim tổng biết phim của chúng ta có cậu diễn đã rất vui đó."
Đạo diễn vừa mới nhắc tới lưu lượng và phòng bán vé, Khương Bạch đã hiểu ra tại sao đạo diễn lại cho mình thử vai, đơn giản là vì cảm thấy trên người anh có lưu lượng, có thể mang nhiệt độ đến cho bộ phim —— Khương Bạch có chút cảm thán, trong trí nhớ của cậu đạo diễn không phải là người như vậy.
Dù gì cũng từng là đạo diễn có ơn tri ngộ với mình, Khương Bạch không muốn làm ông ta mất mặt trước mặt người khác, liền ép buộc bản thân cười chào hỏi với Kim tổng: "Kim tổng, chào ngài, tôi là Khương Bạch."
"Tôi có biết anh, từng diễn cái phim gì gì đó rồi đoạt giải ảnh đế, nghe nói anh còn ở trên mạng bán trái cây, đúng không?" Kim tổng trêu chọc nói.
Khương Bạch cười gật đầu.
"Được rồi, đừng đứng nữa, mau kêu phục vụ vào gọi món ăn đi, nghĩ tới tối nay gặp đại minh tinh nên tới giờ tôi còn chưa ăn gì luôn này, chúng ta ăn no đã rồi bàn tiếp chính sự."
"Rồi rồi, tôi lập tức kêu phục vụ vào gọi món..."
Dưới sự hầu hạ ân cần của đạo diễn, Kim tổng ăn đến nỗi miệng đầy mỡ, Khương Bạch không ăn uống gì, chỉ giả vờ động đũa vài cái. Cơm no rượu say xong, Kim tổng ợ một cái thật to rồi lấy ra một điếu thuốc.
Đạo diễn thấy thế, vô cùng ân cần đốt lửa cho gã.
Nhìn Kim tổng hít mây nhả khói, Khương Bạch hơi nhíu mày.
"Cái phim mới này nói về cái gì?" Kim tổng hỏi đạo diễn.
Đạo diễn lời ít ý nhiều nói vài điểm chính, đại khái là có một đám người trẻ tuổi đi nghỉ mát ở nơi xa, ngoài ý muốn bị lạc đến một hòn đảo hoang, rồi sau đó hàng loạt cái chết bí ẩn xảy ra ——
Khương Bạch càng nghe, sắc mặt càng trầm.
Loại điện ảnh này đã có không ít người từng quay, hoàn toàn không có ý tưởng gì mới, chỉ là một bộ phim kinh dị có kịch bản hồi hộp.
Đạo diễn không thấy vẻ mặt của anh, còn tiếp tục nói: "Phim của chúng tôi tập trung vào yếu tố hồi hộp và kinh dị, diễn viên chính là dàn mỹ nam và mỹ nữ, đây chắc chắn là một tuyến cảnh rất đẹp trong phim!" "Kim tổng à, ngài xem chúng tôi có nội dung, vai chính có ngoại hình, hơn nữa chúng tôi còn có lưu lượng từ Khương ảnh đế, một bộ phim quy mô lớn như vậy chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý, chắc chắn phòng vé sẽ bán chạy!"
Kim tổng vừa nghe vừa phun vòng khói, "Nghe cũng hay đấy, đúng rồi, ông nói cần bao nhiêu tiền?"
"Hề hề, không nhiều lắm, chỉ một ngàn vạn thôi..." Đạo diễn khoa tay múa chân.
Khương Bạch: "..."
Một ngàn vạn... Điện ảnh quy mô lớn......
Là anh lạc hậu, hay là quy mô lớn bây giờ nó khác hồi trước?
Trong phòng riêng khá kín, nồng nặc mùi rượu và mùi khói thuốc, Khương Bạch bị sặc ho khan vài tiếng.
Anh có chút ngồi không yên, "Đạo diễn, ngài nói tới nhân vật là nhân vật nào?"
Khương Bạch muốn tốc chiến tốc thắng.
Nếu không phải nhân vật mình thích, dù bọn họ có thông qua buổi thử vai này thì anh cũng không định diễn.