"Chuyện bị thương hoàn toàn là ngoài ý muốn! Em thấy Trịnh Hải hơi kỳ lạ, rồi còn lấy dao ra nữa, lúc đó em có kịp nghĩ gì đâu, chỉ nghĩ rằng không thể để anh bị thương được, nên mới lao đến... Lúc gặp anh, em lấy cớ tới bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, rồi anh hiểu lầm em là sinh viên vừa tốt nghiệp đang tìm việc làm, em sợ nói nhiều sẽ bể nên không có giải thích!"
"Sau đó anh đưa em về nhà dưỡng thương, em... em vui lắm vì được ở cùng với anh, cho nên..."
"Cho nên cậu mới nói dối?" Khương Bạch tiếp lời hắn.
Tần Đông Việt tự biết đuối lý, hắn rũ đầu: "Em xin lỗi!"
Khương Bạch chỉ đoán được Tần Đông Việt đang giấu giếm gì đó, chứ không ngờ tới Tần Đông Việt giấu giếm lý do là vì để tiếp cận mình.
Trong lúc nhất thời, anh không biết nên nói gì.
Tần Đông Việt thấy anh không nói gì hồi lâu, có chút luống cuống, "Em xin lỗi, em thật sự không có cố ý đâu, vì em quá thích anh mất rồi!" *input music "Phải làm sao phải làm sao"
"Lúc em còn học đại học, vì quá thích anh nên muốn tới gần anh, học thêm một khóa nhϊếp ảnh, định sau khi tốt nghiệp sẽ đi phỏng vấn làm trợ lý của anh... Không ngờ tới em vừa tốt nghiệp anh đã giải nghệ rồi..."
*muốn đi làm trợ lý nghệ sĩ mà ba mẹ bắt làm tổng tài
Khương Bạch ngẩn người.
Trước đây Tiểu Tần có nói từng học qua lớp nhϊếp ảnh, lúc ấy anh chỉ nghĩ đó là sở thích của Tiểu Tần, không nghĩ tới là vì do mình.
"Cậu... Cũng là Khương Đường à?" Khương Bạch hỏi.
Tần Đông Việt gật đầu, "Thật ra em là..."
Hắn đang muốn thẳng thắn nhận mình là Tần, đột nhiên ở bên ngoài truyền đến giọng của Thẩm Nam Tinh.
"Đại Bạch, tớ về rồi nè!" Thẩm Nam Tinh mới vừa xuống xe, người còn ở bên ngoài sân đã la lên: "Tớ đón người về rồi, cô ấy tên Vương Thu (?), là người mà tụi mình tuyển trên Weibo á, chăm sóc khách hàng kiêm xuất hóa đơn kiêm luôn mua sắm!" *chắc tác giả bị lag, chương trước cô này họ Trần
"Tớ nói cậu nghe, Thu Thu chi tiêu tiết kiệm dữ lắm! Mấy cái đồ trong danh sách cậu đưa tớ mua hết rồi, mà giá còn rẻ hơn giá gốc một nửa lận, đều là do Thu Thu..."
Thẩm Nam Tinh ôm một đống đồ vật dẫn Vương Thu đi vào.
Mới vừa vào cửa đã gặp Tần Đông Việt.
Y nhíu mày theo bản năng, ngữ khí không tốt chút nào: "Sao cậu lại ở đây?"
Y không thích Tần Đông Việt, Tần Đông Việt cũng không thích gặp y, hắn nhìn y nhưng không nói lời nào.
Thẩm Nam Tinh chỉ có thể hỏi Khương Bạch: "Đại Bạch, sao cậu ta lại ở đây? Đến đây hồi nào?"
"Tiểu Tần đến gặp chúng ta, vừa đến không lâu..."
Cụ thể thế nào Khương Bạch không nói rõ được, hơn nữa nhân viên mới vừa tới, nói ở đây có hơi bất tiện.
Sau khi anh và Vương Thu tự giới thiệu, rồi bàn tới phạm vi công tác. Vương Thu nghe rất nghiêm túc, còn thường xuyên gật đầu theo.
Công việc trước kia của cô là trực điện thoại của bộ phận Dịch vụ Chăm sóc Khách hàng, tuy sản phẩm không phải là trái cây nhưng quá trình mua bán hầu như là giống nhau, làm việc không thành vấn đề.
Qua cuộc nói chuyện đơn giản, Khương Bạch cũng hiểu được thêm về năng lực của cô nàng, rất là vừa lòng.
"Chỗ ở thì anh có thuê 3 ngôi nhà, một căn trong đó hôm nay đã có người dọn vào, còn hai căn còn lại, nếu chỉ một mình em ở thì em ở căn nhỏ nhé? Căn nhỏ này gần căn với đồng nghiệp em, bọn họ là một gia đình có 6 người, là một cặp anh em, em ở gần họ cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau." Khương Bạch đề nghị.
Đối với chuyện này thì Vương Thu không có ý kiến gì.
Dù sao cô cũng chỉ ở có một mình, có giường để ngủ là được, nhà lớn quá ở một mình sợ lắm, mà dọn dẹp cũng phiền nữa. Suy xét đến việc Vương Thu ngồi xe đến đây, dọc đường nghỉ ngơi không được tốt, Khương Bạch cho cô một túi hoa quả rồi định đưa cô nàng tới chỗ căn trọ kia để sắp xếp.
Thẩm Nam Tinh xung phong đảm nhận việc này.
Tiểu Tần đang ở đây, y và Tiểu Tần chẳng có gì để nói, hai người ở một mình sượng lắm.
"Tớ lái xe đi đây, thuận tiện chở đồ điện qua nhà anh em Hà gia luôn."
Thẩm Nam Tinh chở Vương Thu trên xe, chiếc xe bán tải ì ạch chạy đi xa.
"Cậu chưa đi à?" Lực chú ý của Khương Bạch lại lần nữa trở về trên người Tần Đông Việt, "Hôm nay không phải cuối tuần, chắc cậu xin nghỉ phải không? Cậu về đi làm đi, nơi này không phải là nơi cậu nên ở."
Đây là muốn đuổi mình đi à!!!
Tần Đông Việt chịu đả kích, tội nghiệp hỏi: "Có phải anh còn giận không? Em xin lỗi, em thật sự không có cố ý lừa gạt anh..." "Tôi không có giận..."
"Anh nhất định là đang giận rồi! Nếu không thì sao anh không trả lời tin nhắn của em, giờ còn đuổi em đi nữa..." Tần Đông Việt càng nói càng oan ức, hắn cúi đầu, cả người toát ra vẻ nhỏ yếu đáng thương bất lực.
Khương Bạch giải thích: "Tôi không có giận thật mà, không phải là tôi cố ý không nhắn lại cho cậu, gần đây bận quá nên tôi quên mất thôi..."
"Nhưng anh còn đuổi em đi nữa!" Tần Đông Việt nhanh chóng trộm nhìn Khương Bạch một cái, tiếp tục cúi đầu, héo héo nói: "Lúc em đi anh còn nói hoan nghênh em tới chơi, giờ em tới thì anh lại đuổi em đi... Anh giận em rồi!"
"Tôi thật sự không có giận!"
Tiểu Tần giấu giếm trong lòng anh đúng là không thoải mái, nhưng không đến mức tức giận.
Mặc kệ nói như thế nào, Tiểu Tần vì anh mà bị thương là sự thật, đỡ lấy một dao kia cũng là thật. Dù bây giờ biết rằng Tiểu Tần có ý muốn tiếp cận mình thì anh cũng không hối hận khi mang Tiểu Tần về nhà dưỡng thương.
Mà bây giờ vết thương đã lành, hai người cũng nên trở lại với quỹ đạo sinh hoạt vốn có ——
"Cậu nên về đi làm đi, thường xuyên xin nghỉ sẽ ảnh hưởng đến việc thăng chức..." Khương Bạch thuyết phục Tần Đông Việt.
Tần Đông Việt nghiêm túc nói: "Không sao hết, em ở đây xử lý công việc cũng được, nhà em mở công ty, dù em không đến công ty cũng không bị trừ lương đâu, cũng không ảnh hưởng tới việc thăng chức."
Khương Bạch: "..."
Tiểu Tần không chỉ là fan mình, mà còn là một chiếc fan có tiền.
Không phải chỉ có tiền bình thường thôi đâu, bên ngoài sân còn đang đậu chiếc Bugatti số lượng có hạn kia kìa!
Thừa dịp Khương Bạch đang thất thần, Tần Đông Việt được một tấc lại muốn tiến một thước: "Nếu anh không giận thì em có ở lại đây anh cũng không đuổi em đi chứ? Em lái xe từ 10 giờ tối hôm qua đến tận bây giờ, cả đêm không ngủ..." Ngữ khí của hắn đáng thương vô cùng, nói xong còn trực tiếp bán thảm.
Khương Bạch nhìn quầng thâm dưới mí mắt hắn, trong lòng biết hắn nói cả đêm không ngủ là lời thật.
Anh thở dài, thỏa hiệp nói: "Vậy cậu lên lầu nghỉ ngơi trước đi, là phòng lần trước ấy, đồ vẫn còn đó, chờ cậu nghỉ ngơi xong..."
Không đợi Khương Bạch nói hai chữ rời đi, Tần Đông Việt đã phóng luôn lên lầu.
Khương Bạch: "..."
Bên kia.
Thẩm Nam Tinh lái xe tới nhà Hà gia trước, lúc đó, người nhà học Hà đang dọn dẹp nhà cửa.
Y mới vừa xuống xe, người Hà gia thấy y thì vội vàng tiến tới nói lời cảm ơn, rồi giúp đỡ thu dọn đồ vật.
Cùng lúc đó, Thẩm Nam Tinh giới thiệu Vương Thu với bọn họ.
Biết Vương Thu là đồng nghiệp mới của mình, còn ở căn nhà gần đó, người Hà gia vô cùng nhiệt tình, sau khi sắp xếp đồ vật xong thì bác gái và chị vợ cùng đi theo Vương Thu tới nhà mới của cô, giúp cô dọn dẹp nhà cửa. Nhìn bọn họ giúp đỡ lẫn nhau, ở chung hòa thuận, Thẩm Nam Tinh yên tâm trở về nhà.
Cũng là lúc này, y mới chú ý tới chiếc Bugatti ở cửa.
"Đại Bạch, con Bugatti ngoài cửa là của ai vậy?" Thẩm Nam Tinh vừa hỏi vừa bước vào sân tìm Khương Bạch.
"Là của Tiểu Tần."
Khương Bạch nói Tiểu Tần là phú nhị đại, cùng với chuyện là fan mình.
Thẩm Nam Tinh nhịn không được đập bàn, "Hèn chi lần đầu tiên tớ gặp cậu ta là đã không có cảm tình rồi... Thì ra là fan cậu, vì muốn tiếp cận cậu nên mới nói dối mình là sinh viên vừa tốt nghiệp đang kiếm việc làm, thằng này nó thâm ghê!!!"
"Cũng không trách cậu ấy được, lúc ấy là tớ hiểu lầm trước..."
Thẩm Nam Tinh nhịn không được lắc đầu, "Như nhau thôi, cậu đừng vì cậu ta mà tìm cớ! Đúng rồi, cậu ta đâu? Tớ muốn tâm sự mỏng với cậu ta đây..." Y vừa nói vừa xoa tay hầm hè bẻ ngón tay, phát ra âm thanh rốp rốp.
"Tiểu Tần lái xe cả đêm, trên đường không có ngủ, lên lầu ngủ bù rồi!"
Thẩm Nam Tinh nghe vậy lập tức lên lầu.
Khương Bạch nhịn không được giữ y lại: "Tiểu Tần cũng không phải là cố ý, cậu ấy đã xin lỗi rồi, thôi bỏ đi!"
"Cậu ta lừa cậu đó, việc này không thể bỏ qua dễ dàng được..." Thẩm Nam Tinh bất mãn nói thầm.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền tới một giọng nói ——
"Nam Nam!"
Khương Bạch và Thẩm Nam Tinh cùng lúc quay đầu lại, nhìn về phía người đàn ông mặc tây trang giày da đứng ở cửa.
"Anh là?" Khương Bạch nghi hoặc nhướng mày.
Cùng lúc đó, Thẩm Nam Tinh trừng lớn đôi mắt, vẻ mặt khϊếp sợ hô lên tên người ta: "Cố Thương Lộ!"
*tổng tài ko họ Tần thì cũng họ Cố, ở đây chúng tôi có hết
Tất nhiên, y không ngờ được người này lại ở đây. Nói như thế, lúc y đi tới nhà ga Hương Thành đón Vương Thu, gặp được người ở bãi đỗ xe chính là Cố Thương Lộ!
Lúc ấy, y chỉ nhìn thoáng qua Cố Thương Lộ, chờ khi lấy lại được tinh thần rồi thì không còn thấy người ta nữa, còn tưởng rằng mình trông gà hóa cuốc.
Mèn đét ơi!!
Y không có nhìn lầm!
Người nọ chính là Cố Thương Lộ, hắn còn chạy theo tới đây!
Thẩm Nam Tinh mím chặt môi, y nhìn chằm chằm Cố Thương Lộ nửa ngày, mới giận dữ chất vấn hắn: "Anh theo dõi tôi?"
"Anh không có theo dõi em, chỉ là trùng hợp gặp nhau thôi!" Cố Thương Lộ giải thích.
Thẩm Nam Tinh xen ngang, chắc chắn nói: "Anh rõ ràng theo dõi tôi từ nhà ga tới đây, lúc ấy tôi nhìn thấy anh, tôi còn tưởng mình nhìn nhầm, ai ngờ đâu là anh thật!"
"Anh thật sự không có theo dõi em mà!" Cố Thương Lộ cười khổ. Mấy ngày trước, hắn điều tra được Thẩm Nam Tinh đang ở nơi này, lúc ấy hắn chạy tới đây còn ở bên ngoài ngồi canh mấy đêm.
Ngày hôm qua, hắn có việc phải đi ra ngoài một chuyến, sáng sớm hôm nay mới gấp rút trở về.
Ai ngờ đâu gặp phải Thẩm Nam Tinh ở nhà ga, còn bị đối phương nhìn thấy ——
Hai người giằng co, ai cũng không nói gì.
Khương Bạch ở bên cạnh nhịn không được hỏi Thẩm Nam Tinh, "Hai người quen nhau à?"
Người này gọi Thẩm Nam Tinh là Nam Nam, cảm giác bọn họ không chỉ biết nhau mà quan hệ cũng rất thân thiết.
Khương Bạch phỏng đoán.
Thẩm Nam Tinh đang muốn nói thì lại bị Cố Thương Lộ giành trước một bước: "Biết chứ, tôi lớn lên từ nhỏ với Nam Nam, hai nhà chúng tôi là hàng xóm, cũng là thế giao!"
Lớn lên cùng nhau... Hàng xóm... Thế giao...
Khương Bạch đoán được một người, "Anh ta là trúc mã cậu từng nói đó à?" —— Vị hôn phu trúc mã mà cậu đào hôn đó ư?
Ánh mắt Khương Bạch dò hỏi Thẩm Nam Tinh.
Thẩm Nam Tinh chớp chớp mắt.
—— Đúng òi!
Khương Bạch tiếp tục dùng ánh mắt dò hỏi Thẩm Nam Tinh.
—— Sao anh ta lại tìm tới đây?
Thẩm Nam Tinh lắc đầu.
Y cũng đâu có biết tại sao người ta lại tìm tới tận cửa chứ!
Hai người tập trung giao lưu bằng ánh mắt, Cố Thương Lộ bị bơ bèn tiến vào, hắn lộ ra một nụ cười khéo lé, hỏi: "Cậu là bạn của Nam Nam à, Nam Nam từng nhắc tới tôi sao?".